Kết quả bỏ phiếu rất nhanh đã có.
Bảy người đồng ý bỏ hiệp nghị lúc trước đã định, chỉ có bốn người phản đối bỏ phiếu. Thiểu số phục tòng đa số, hiệp nghị trong một năm cao thủ Nguyên Anh kỳ chỉ được ra tay ba lần đã xé giấy.
– Ha ha ha! Sớm nên như vậy, chúng ta đầy mình sức mạnh lại chịu trói buộc quy định của đám quỷ già trước kia thật khiến người bực bội.
Bát Kỳ cười to bảo:
– Long Đế, ta muốn một người bên ngươi được không? Ta nhắm trúng Thạch Huyên Hiên của Từ Hàng Tịnh Trai Trung Quốc các ngươi.
Long Lăng Thiên vốn lười biếng nghe vậy ngồi thẳng người, mắt lóe tia sáng nhìn Bát Kỳ.
Long Lăng Thiên lạnh lùng nói:
– Bát Kỳ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi dám thò tay vào đất Trung Hoa của ta thì tám cái đuôi của ngươi chắc chắn ta sẽ chặt từng cái!
Bát Kỳ cười khùng khục:
– Long Đế suy nghĩ kỹ lại đi, vì một nữ nhân mà chúng ta ra mâu thuẫn thì không tốt, tuy dị năng không gian của ngươi lợi hại nhưng ta không sợ!
Long Lăng Thiên lạnh lùng nói:
– Nếu chỉ có một mình ta thì không làm gì ngươi được, nhưng ta dám bảo đảm ngươi mà đụng vào Thạch Huyên Hiên thì chắc chắn nếm trái đắng.
Huyết Đế Thủy Ẩn nhíu mày nói:
– Bát Kỳ, ngươi có thể đừng dùng nửa người dưới suy nghĩ vấn đề hoài được không?
Bát Kỳ nói, mắt lóe tia sáng dâm dục:
– Hừ! Ngươi không biết diệu dụng của nữ nhân!
Đại tái giao lưu thanh niên Võ Giả chia làm hai phần, phần một là thủ lôi. Mặt biển gần đảo Sinh Tử đã xây mười lôi đài, mỗi thành viên trong hai mươi ba đội có thể trở thành lôi chủ. Khi trở thành lôi chủ sẽ nhận người khác khiêu chiến, mỗi trận dài nhất một tiếng. Trong vòng một tiếng không ai gục ngã sẽ do tổ trọng tài phán định thắng thua. Thắng ba trận có thể xin nghỉ, thời gian xin nghỉ dài nhất là một ngày.
Trừ những quy tắc này ra còn một số quy tắc khác. Ví dụ cùng một phương thế lực không được khiêu chiến thành viên khác, khi đối phương nhận thua không được tiếp tục công kích vân vân.
Phần thứ hai là tìm báu vật, toàn bộ tuyển thủ tham gia so đấu (tức qua phần thứ nhất vẫn còn sức chiến đấu) cùng vào khu vực chưa khai phá của đảo Sinh Tử tìm kiếm, tranh giành mười tấm lệnh bài hoàng kim để trong rừng rậm.
Thời gian thủ lôi không cố định nhưng hạn chế thời gian dài nhất, lâu nhất là mười ngày. Sau mười ngày nếu còn đứng trên lôi đài tất nhiên trở thành lôi chủ, có thể không cần chờ mười ngày ra lôi chủ. Tìm báu vật thì thời gian cố định là ba ngày, trong vòng ba ngày toàn bộ thí sinh không thể rời khỏi khu vực so đấu, dù ngươi tìm được lệnh bài hoàng kim cũng không thể rời đi. Ngươi chỉ có thể chờ người khác đến cướp, chiến đấu tự nhiên diễn ra.
Nghe Tử Quang Chân Nhân nói xong lưu trình so đấu, Lâm Thiên nhíu mày hỏi:
– Vậy chẳng phải khiến mọi người liều mạng cắn xé nhau? Hai trăm ba mươi người tham gia so đấu ta e rằng cuối cùng chưa chắc được một trăm người sống, thế này quá máu me.
Tử Quang Chân Nhân chần chừ:
– Đúng là hơi máu me nhưng cấp trên đã quyết định so đấu như vậy, cũng vì cho dân chúng nhanh chóng hiểu rằng thế giới này đã thay đổi chăng?
Tuy Tử Quang Chân Nhân là cao thủ Kim Đan đại viên mãn nhưng không vào Nguyên Anh kỳ thì không thể hiểu suy nghĩ của những tồn tại Nguyên Anh kỳ.
Chu Dao nói:
– Thiên, nếu thủ lôi ngay từ đầu liền lên chẳng phải là cho người ta cơ hội xa luân chiến? Thật không công bằng, e rằng ban đầu sẽ không có người lên.
Nhiều người có mặt nên Chu Dao không gọi Lâm Thiên là Tiểu Lâm Tử.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Có thể đến dự thi thì thực lực không kém, toàn là thiên chi kiêu tử, ai không tràn đầy tự tin vào thực lực của mình? Đánh ba trận là có thể nghỉ ngơi một ngày, đủ để phục hồi thực lực. Hơn nữa dù bị người khác cướp thì có thể khiêu chiến giành lại. Chiến đấu có thể nâng cao thực lực, ước chừng nhiều người sẽ chọn trước tiên lên đài làm lôi chủ.
Huyền Minh lạnh lùng nói:
– Hừ! Ngươi nói đúng, ba trận so đấu bình thường mà không ứng phó nổi thì nói gì đến giành vị trí lôi chủ?
Huyền Minh nhờ lực lượng đan dược đã thành công lên tới Kim Đan sơ kỳ, thực lực tăng vọt nên lòng tự tin cũng phồng ra.
– Ta nhất định sẽ chiếm một trong mười lôi chủ!
Diệu Vân trai chủ nhíu mày nói:
– Bên chúng ta tuy không có nhiều cao thủ nhưng cao thủ thanh niên thế lực khác cũng không thể coi thường, cẩn thận là hơn.
Huyền Minh thành công thăng cấp, bây giờ trong đội Trung Quốc phái ra trừ Lâm Thiên còn có ba cao thủ Kim Đan sơ kỳ, năm cao thủ đại viên mãn thiên giai. Ba cao thủ Kim Đan sơ kỳ đều có thực lực giành một lôi đài. Năm cao thủ đại viên mãn thiên giai không phải hoàn toàn không có hy vọng. Thạch Huyên Hiên thì thực lực của nàng chỉ cỡ thiên giai trung giai, có thể lên đài chơi khi có người là thiên giai trung giai hoặc thấp hơn. Bằng vào trận pháp thiên giai trung giai phòng thủ một lôi đài là chuyện không thể nào.
Lâm Thiên nói:
– Ngày mai mọi người hãy cố lên, mặc kệ thế nào chúng ta là người Trung Quốc, dù có ân oán cá nhân gì cũng chờ sau so đấu rồi lại tính sổ.
Những người khác gật đầu. Huyền Minh, Cổ Vân tuy gai mắt Lâm Thiên nhưng bọn họ biết chuyện gì quan trọng hơn.
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Ngoài ra ngày mai nếu đối thủ là người Nhật Bản thì đừng nương tay!
Lâm Thiên vẫn còn ghim trong lòng sự kiện Thạch Huyên Hiên, Chu Dao bị bắt.
Hình Thiên vuốt thanh đao đen treo bên hông dịu dàng như vuốt tình nhân:
– Ngày mai đao của ta sẽ uống máu no!
Được Hình Thiên vuốt, thanh đao đen rung khẽ nhịp điệu hưng phấn.
Thạch Huyên Hiên hơi bất nhẫn:
– Thiên, đại khai sát giới có khi nào ảnh hưởng không tốt?
Hình Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Lòng dạ đàn bà!
Lâm Thiên khẽ thở dài:
– Thanh Ngưng, so đấu lần này không phải giao lưu đơn thuần. Dù ngươi không muốn khai sát giới thì người ta cũng không đồng tình. So với người chúng ta chết trên lôi đài thì ta thà rằng đó toàn là người của thế lực khác.
Một đêm qua nhanh. Bây giờ trên đảo Sinh Tử có nhiều lão quái Nguyên Anh kỳ, Lâm Thiên không dám tùy ý vào không gian Tinh Giới, chỉ đành rèn luyện sơ bên ngoài, đã bước đầu khống chế lực lượng.
Ngày hôm sau là ngày đại tái thanh niên Võ Giả số một thế giới bắt đầu thi đấu. Ven biển đảo Sinh Tử đông nghẹt người. Mười lôi đài cùng mở màn, mỗi lôi đài cách nhau 1km. Một người không thể cùng lúc quan sát mười lôi đài nên chỉ có thể chọn đại một cái xem.
Đằng trước ti vi, vô số khán giả căng thẳng chờ so đấu bắt đầu, các đài truyền hình lớn ngừng chiếu tiết mục khác, toàn dùng tiếp sóng cho đại tái thanh niên Võ Giả. Các tòa nhà cao tầng ven biển đảo Sinh Tử đặt camera, tàu neo trong biển gắn camera, trên máy bay trực thăng cũng có camera chiếu rõ cảnh tượng mười lôi đài tỷ võ. Nhưng khán giả có thể thấy rõ hay không thì tùy hỉ, vì Võ Giả thực lực cao cường ra tay quá mau, người bình thường chưa thấy động tác gì so đấu đã kết thúc.
Trên mạng những người ngày thường ngụp lặn trò chơi giờ tắt mất game mà mình thích nhất, trợn to mắt xem truyền hình trực tiếp.
Trước vi tính, một thanh niên hai mươi mấy tuổi xoe tròn mắt nhìn màn hình, kích động nói:
– Bà nội nó, cao thủ phiên bản hiện thực kích thích còn hơn đồ giả Holực lượng ywood quay phim nhiều!
Mười lôi đài, mỗi lôi đài đường kính ba trăm thước, siêu to. Trung tâm lôi đài cách bờ biển ba trăm thước. Tức là lôi đài cách bờ gần nhất chỉ có một trăm năm mươi thước, những thanh niên Võ Giả một kích có thể thoải mái đánh tới bên bờ. Nhưng mỗi lôi đài có hai trọng tài tu vi đến Kim Đan kỳ nên không sợ các tuyển thủ ngộ thương khán giả đứng trên bờ xem so đấu. Cách bờ biển bốn, năm chục thước có con đường nổi trên mặt nước để các tuyển thủ qua lại mỗi lôi đài, bên trên không có khán giả. Đường nổi này không nối với bờ biển hay mười lôi đài, xem như thử thách nhỏ. Nếu không thể đi trên đường nổi đến lôi đài thì khỏi leo lên đài chi cho mất mặt.
Bên bờ biển, trong đám người có kẻ nghị luận:
– Trời, không có đường đi, chẳng lẽ các tuyển thủ bay qua sao?
– Ta thấy chưa chắc, rất có thể là đạp nước đi lên, khả năng trực tiếp bay qua. Luyện khinh công đến điểm cao thâm có thể đạp sóng đi, bay lên đó là thành thần tiên. Lực hút Trái Đất không dễ thoát khỏi.
– Khó nói, có lẽ thật sự có người có thể bay qua thì sao? Như dị năng giả phong hệ ngự phong bay qua khoảng cách hơn một trăm thước có thể không khó.
– Nếu có ngày ta cũng bay được thì tuyệt quá!
Người nói chuyện mắt sáng rực tràn đầy khát khao:
– Không biết đến năm nào tháng nào. Ta đã luyện võ công được một lúc nhưng không có chút cảm giác gì, nếu tỷ võ lần này chứng minh võ công không bằng dị năng ta quyết định di dân sang nước Mỹ!
***
Hai mươi ba tiểu đội tụ tập bên bờ biển.
Giọng Lâm Thiên vang trong đầu Thạch Huyên Hiên:
– Huyên Hiên, nếu đối phương thực lực yếu thì nàng đi lên thắng đẹp một trận, nhưng nếu phát hiện đối phương mạnh hơn mình liền nhận thua ngay. Thua cũng không sao, chỉ cần người không bị thương là tốt rồi.
Thạch Huyên Hiên nhẹ gật đầu.
Chu Dao, nhóm Tả Vân Phi không phải tuyển thủ dự thi nên đã sớm chiếm vị trí ven biển quan sát. Khi hai mươi ba tiểu độ gồm hai trăm người nhóm Lâm Thiên đến bờ biển thì tiếng hò reo như sóng thần vang lên.
Trên bầu trời xuất hiện một thân hình tuyệt đẹp.
– Mời tất cả tuyển thủ dự thi lên đường nổi đi!
Là Diệu Vân tiên nữ trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai. Tuy Diệu Vân tiên nữ hơi lớn tuổi nhưng bề ngoài chỉ khoảng hai mươi mấy, không đẹp bằng Thạch Huyên Hiên lại hơn hẳn các nữ ngôi sao xinh đẹp. Đám khán giả bên bờ biển không biết tuổi tác huyết tộc, thấy mỹ nữ bay lên trời thì ngây người sau đó hoan hô rầm trời.
Có người trợn to mắt nói:
– Ôi my god, con người có thể bay lên kìa!
Một thanh niên thì thào:
– Đẹp quá, đi một chuyến ngắm mỹ nữ thế này cũng đáng giá tiền!
Thanh niên không ngừng điều chỉnh kính viễn vọng cầm trên tay để thấy rõ hơn chút.
Lâm Thiên mỉm cười, truyền âm cho Thạch Huyên Hiên:
– Huyên Hiên, chuyến này sư tôn của nàng nổi tiếng rồi, không biết bao nhiêu nam nhi tốt bị hút mất hồn. May mắn Huyên Hiên đeo khăn che mặt, nếu không bây giờ đã bạo loạn.
Thạch Huyên Hiên đỏ mặt, lại không tiện truyền âm cho Lâm Thiên, vì thực lực của nàng quá yếu, nơi này đông cao thủ rất dễ bị người nghe lén.
– Các vị, đi trước một bước!
Lên tiếng là một thanh niên da trắng, tuyển thủ nước Mỹ, dị năng giả phong hệ cấp A, tương đương tu vi đại viên mãn thiên giai. Thanh niên lòng máy động, gió nhẹ nâng gã lên cao năm thước rồi chậm rãi bay hướng đường nổi cách hơn năm mươi thước. Thanh niên vừa bay vừa vẫy tay với khán giả đứng bên bờ, nhiều người kêu lên.
Trong đám đông, Tả Vân Phi lẩm bẩm:
– Làm màu quá!
Tất cả tuyển thủ ai đều có chiêu trò thi triển thần thông hướng tới đường nổi. Người tu vi siêu cao hoặc dị năng giả phong hệ, dị năng giả Tiêu Bạch có thể trực tiếp bay qua. Như Thạch Huyên Hiên thực lực hơi thấp thì đạp nước đi tới đường nổ. Có người nhảy một cái vượt qua năm mươi mấy thước đến đường nổi. Buồn cười nhất là một tên mập Nhật Bản, gã không bay nổi, không biết đạp nước thế là chọn nhảy lên. Lực lượng của gã rất mạnh, đạp một cái mặt đất bê tông bên bờ bị đạp thủng cái hố nhỏ, nhưng sức mạnh đó không đủ đẩy thân thể nặng bốn, năm trăm cân ra năm mươi thước. Thế là bùm một tiếng gã rớt xuống cách cầu nổi hơn mười thước. Đám người xem òa cười.
Tên mập bơi qua mười thước xa đến đường nổi thì sắc mặt âm trầm nhỏ nước, a không, là nhỏ nước biển.
Chín tuyển thủ Nhật Bản khác sắc mặt khó xem, mới bắt đầu đã nổi bật như thế đổi lại là ai cũng vui vẻ không nổi.
Bên bờ biển, Tả Vân Phi cười gian:
– Tên đó là đô vật sao? Thể trọng không kém hơn con heo nhà ta, lực lượng thì không nhỏ, nhưng ta nghi ngờ với tốc độ của hắn sẽ bắt được người sao?
Nam Cung Uyển Nhi kỳ lạ hỏi:
– Nhà của ngươi nuôi heo lúc nào?
Tiêu Bạch cười nói:
– Lão tứ đang nói giỡn.