Lâm Thiên không biết lễ tiết Tu Chân giới như thế nào, hắn chỉ cung kính chào một tiếng:
– Tiền bối!
Tuy về sau có lẽ Lâm Thiên không thèm để người Hợp Thể Kỳ vào mắt, nhưng trước mắt cao thủ Hợp Thể Kỳ là tồn tại mà hắn chỉ có thể ngước nhìn.
Liễu Trình hơi hứng thú với Lâm Thiên, uống một hớp rượu vừa thỏa mãn vừa bất mãn phun một hơi.
Liễu Trình mỉm cười hỏi:
– Tiểu tử, sư môn của ngươi ở đâu?
Liễu Trình thỏa mãn vì có rượu uống, không thỏa mãn vì đã lâu không uống rượu hơi ngon một chút.
Ngửi mùi rượu nồng, Lâm Thiên nuốt nước miếng. Rượu bình thường thì Lâm Thiên không ham thích gì lắm nhưng có thể đựng trong hồ lô của ma men già Liễu Trình có danh hiệu Tửu Tiên thì kém được sao?
Lâm Thiên nói:
– Tiền bối, vãn bối không môn không phái, chỉ tu luyện bậy bạ.
Liễu Trình nói:
– Ha ha ha! Tiểu tử này, muốn uống sao? Nếu là lúc trước thì đừng hòng lấy một giọt rượu bên miệng lão tửu quỷ ta, nhưng hiện tại cảnh giới lão tửu quỷ ta nâng cao, uống rượu vui một mình không bằng mọi người cùng vui. Cho ngươi một bình nhỏ vậy.
Liễu Trình lật tay lại, một bình rượu bạch ngọc xuất hiện trong tay, với ánh mắt của Lâm Thiên nhưng không thấy rõ bình rượu kia xuất hiện như thế nào.
Tiểu Linh kịp lúc nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, là trữ vật giới chỉ, được dùng phổ biến trong Tu Chân giới. Nhưng người bình thường chỉ có thể dùng túi trữ vật hoặc dây lưng, vòng tay trữ vật. Chế tạo trữ vật giới chỉ khó hơn vòng tay gấp mấy lần, hơn nữa trong không gian cũng lớn hơn rất nhiều. Trên cơ bản cường giả có thực lực mạnh hoặc đệ tử đại môn phái, đại gia tộc có bối cảnh thâm sâu đều có nó.
– Với tu vi của Hợp Thể Kỳ trước mắt tốc độ lấy vật phẩm ra khỏi trữ vật giới chỉ cực mau, chủ nhân không thấy rõ cũng dễ hiểu.
Liễu Trình ném bình bạch ngọc cho Lâm Thiên:
– Tiểu tử đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, một lần chỉ có thể uống ngụm nhỏ, uống hết nhanh chóng vận công mấy vòng. Bình rượu trong tay ngươi đựng linh tửu, người trên Nguyên Anh kỳ uống không sao nhưng ngươi mới chỉ là Kim Đan trung kỳ.
Lâm Thiên đặt miệng bình sát mũi ngửi, mùi rượu xộc vào lỗ mũi.
Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:
– Tiền bối, sao không cảm giác có chút gì linh khí vậy?
Lâm Thiên cho rằng linh tửu thì ngửi một hơi tràn đầy linh khí.
Liễu Trình bật cười:
– Tiểu tử, uống rồi mới biết. Nếu không thể giữ không tán thì để mấy ngày linh tửu thành rượu bình thường.
Liễu Trình không thấy lạ khi Lâm Thiên không biết điểm này, tu chân giả cấp thấp không có phúc uống linh tửu, bình nhỏ trong tay Lâm Thiên đáng giá một khối cực phẩm tinh thạch!
Một khối cực phẩm tinh thạch thì đệ tử thi lực lớn mua được nhưng với tán tu, tinh thạch đủ cho bọn họ tu luyện thời gian rất dài, sao nỡ bỏ tiền mua linh tửu để uống? Trong linh tửu tuy có linh khí nhưng số lượng thì nói thật là uống một hớp vào không hấp thu được nhiều, đa số linh khí bị lãng phí đi.
Lâm Thiên ngửa đầu uống ngụm nhỏ, rượu thuần hương chảy vào cổ họng chui xuống tim. Lâm Thiên cảm giác có đoàn lửa đốt cháy trong trái tim, đương nhiên không có lửa thật cháy mà là linh khí. Linh khí bùng nổ trong linh tửu khiến Lâm Thiên cảm giác sảng khoái vô cùng, cảm giác hơi trướng lên. Đột nhiên nguyên trong hạ đan điền của Lâm Thiên nhảy nhẹ, vầng sáng bạc quanh nguyên tăng tốc độ xoay tròn. Trong phút chốc lực hút mạnh mẽ sinh ra trong hạ đan điền, linh khí không có nơi đi bị hấp dẫn đều chui vào hạ đan điền của Lâm Thiên.
– Sướng!
Lâm Thiên khen nức nở:
– Tiền bối, linh tửu quả nhiên khác với bình thường. Tiền bối hại chết ta rồi, ta vốn không dính vào rượu nhưng bây giờ biết cái lợi của mỹ tửu, sau này không có tinh thạch đổi rượu uống thì biết làm sao?
Lâm Thiên nói xong ngửa đầu uống hớp lớn, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận khoái cảm linh khí tràn ngập trong người. Có nguyên hấp thu nhiều linh khí dư thừa, Lâm Thiên không sợ uống nhiều một lúc thì chịu không nổi.
Mắt Liễu Trình lóe tia kinh dị, cười nói:
– Tiểu tử giỏi, ta đã coi thường ngươi. Gặp gỡ tức có duyên. Ưm, vật nhỏ này ngươi cầm đi, không có tác dụng gì đặc biệt, lúc gặp rắc rối nhỏ chắc nó sẽ giúp được đôi chút.
Liễu Trình ném một khối lệnh bài Thanh Ngọc cho Lâm Thiên, hắn nhận lấy, Liễu Trình thì chỉ còn là đốm đen nhỏ phía chân trời.
Một mặt lệnh bài Thanh Ngọc là chữ liễu, mặt bên kia khắc bình hồ lô, lệnh bài toát ra hơi thở bí ẩn.
– Chủ nhân quá dễ tin người. Người ta ném thứ gì lại đây chủ nhân liền uống!
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Nếu người vừa nãy muốn hại chủ nhân thì...
Lâm Thiên ngắt lời:
– Tiểu Linh, nếu hắn muốn hại ta cần gì nói nhảm với ta? Chẳng phải Tiểu Linh đã nói hắn một ngón tay có thể nghiền chết ta sao?
– A, cũng đúng. Chủ nhân may mắn lắm, mới vào đã uống linh tửu của Tu Chân giới, còn được lệnh bài.
Trong giọng nói của Tiểu Linh tỏ ra mừng cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên hơi lo lắng nói:
– Tiểu Linh, ta vừa tăng lên đến Kim Đan trung kỳ đã uống linh tửu chứa nhiều linh khí, chắc sẽ không có vấn đề gì đi?
– Chủ nhân, trong linh tửu chứa linh khí không quá nhiều, chỉ vì bộc phát trong chớp mắt nên chủ nhân mới cảm giác có nhiều linh khí. Chủ nhân có nguyên hấp thu nên vấn đề không lớn.
Tiểu Linh nói:
– Nhưng chủ nhân đừng cho người bình thường uống linh tửu, vì người tu vi thiên giai cũng không uổng được, nếu không đó không phải giúp người mà là hại người. Năng lượng bùng nổ trong chớp mắt sẽ không hại chủ nhân nhưng không có nghĩa là người khác cũng hấp thu được năng lượng đó.
Lâm Thiên gật đầu, cất linh tửu, lệnh bài vào không gian Tinh Giới.
Trong thành Cửu Châu tuy cấm người dưới Hợp Thể Kỳ bay nhưng không cấm bọn họ sử dụng pháp thuật tật tốc đi dưới đất. Nếu không thành Cửu Châu to lớn, từ bên này đi đến đầu bên kia sẽ mất mười, hai mươi ngày.
Lâm Thiên hỏi đường, đi hướng thị trường giao dịch gần nhất. Trong thành Cửu Châu có hàng trăm thị trường giao dịch tương tự, do phái Ngũ Nguyên, một môn phái cỡ trung mở. Vì phái Ngũ Nguyên là môn phái cỡ trung nên thị trường giao dịch này không thể đánh đồng với thị trường giao dịch do những siêu đại phái mở ra. Trong thành Cửu Châu không đông người nên thị trường giao dịch này cũng rất nhộn nhịp.
Người chỉ đường cho Lâm Thiên là một nam nhân cao to tu vi chỉ là Kim Đan trung kỳ. Nam nhân nói cho Lâm Thiên biết đường đi thị trường giao dịch gần nhất nhưng kèm thêm một câu: thị trường giao dịch nhỏ vậy đi làm gì, muốn đi thì nên đi siêu thị trường giao dịch của Cửu Huyền cung, Thiên Đạo tông hoặc Thánh Ma môn mở. Lâm Thiên cho rằng phái Ngũ Nguyên mở thị trường giao dịch nhỏ đến tội, ai ngờ khi đến nơi thấy thị trường giao dịch nhỏ bé trong miệng người khác lại có quy mô khá lớn.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, ta... Không đi nhầm chỗ đi?
Thị trường giao dịch biển người đông đúc, Lâm Thiên ước chừng chiếm cỡ một công bình phương đất. Tiếng rao hàng liên tiếp, Lâm Thiên cảm giác như đang vào chợ lớn.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, lịch sử Tu Chân giới lâu dài hơn văn minh cận đại Trái Đất rất nhiều chưa biết, như thành Cửu Châu được thành lập ít nhất trăm vạn năm, chủ nhân nói xem lịch sử trăm vạn năm đó không phát triển sao được? Thị trường giao dịch này thật sự chỉ tính là bình thường, những thị trường giao dịch cỡ lớn chiếm diện tích lên đến trăm bình phương công lý.
Lâm Thiên lắc đầu thầm nhủ mình thật là kiến thức hẹp hay giật mình.
– Mọi người nhìn xem, nhìn xem một chút, phù chỉ thượng hảo đây! Thần hành phù, hỏa điểu phù, mấy chục phẩm loại đây. Một tấm chỉ cần một khối hạ phẩm tinh thạch!
– Bảo kiếm tổ truyền! Phẩm cấp là linh khí hạ phẩm, bán rẻ một trăm khối thượng phẩm tinh thạch đây!
– Túi không gian cực phẩm, có không gian một lập phương, ai muốn mua thì mau lên!
***
Lâm Thiên nhìn đăm đăm, cảm giác như vẫn còn ở Trái Đất. Những thanh âm này không khác gì mấy tay bán hàng rong rao hàng. Đằng trước sạp nói bán bảo kiếm tổ truyền vây quanh nhiều người, Lâm Thiên tới gần xem.
Tiểu Linh khinh thường nói:
– Chủ nhân đừng xem, kiếm đó đúng là linh khí hạ phẩm nhưng kiếm linh đã chết, vậy còn có thể gọi là linh khí sao?
– Pháp bảo Tu Chân giới chia làm pháp khí, bảo khí, linh khí. Mỗi cấp chia kỹ ra hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Pháp khí do tu chân giả chế tạo ra gọi là pháp khí, bảo khí thì cần có năng lực đặc biệt như phi kiếm lôi hệ, nếu có thể tăng phúc thực lực chủ nhân lên mười phần trăm thì xem như bảo khí.
– Linh khí là pháp khí hoặc bảo khí bản thân có linh đều gọi là linh khí. Linh khí chưa chắc mạnh hơn bảo khí, nhưng tính trưởng thành tốt hơn bảo khí không có linh nhiều. Bảo khí tổ truyền gì đó không còn kiếm linh, tức là bảo khí hạ phẩm, có giá trị nhất định nhưng không đáng giá một trăm khối thượng phẩm tinh thạch.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu, người vây quanh sạp cũng không ngốc, có người mắng chủ sạp hiểm độc.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, thị trường giao dịch này loạn quá.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, đây là bên ngoài, toàn là tán tu giao dịch thứ giá trị không có. Thứ tốt thật sự đương nhiên sẽ không đặt ở bên ngoài, nhưng nếu may mắn có thể ngẫu nhiên moi ra thứ tốt bên ngoài thị trường giao dịch. Có thể một số tu chân giả ánh mắt kém xem bảo bối là rác bán đi, cũng vì vậy nên có nhiều tu chân giả thích đi dạo thị trường giao dịch. Nếu không chủ nhân nghĩ vì sao người ta không đặt thời gian vào tập trung tu luyện?
Lâm Thiên nhìn tòa nhà ánh vàng rực rỡ bên cạnh thị trường giao dịch, trên bia đá to lớn đặt trước nhà viết hai chữ ‘ngũ nguyên’ thật to. Hai chữ toát ra khí thế vô cùng, Lâm Thiên nhìn lâu cảm giác khí thế từ hai chữ càng mạnh hơn, dần dần trán hắn toát mồ hôi. Lâm Thiên dốc hết sức vận công nhưng bị khí thế từ hai chữ to đè ép không phát ra khí thế ra ngoài người được.
Lâm Thiên thầm rít gào trong lòng:
– Đáng giận!
Lâm Thiên điên cuồng vận chuyển khí thế vô thiên duy ngã, cuộc chiến đẩy khí thế từ hai chữ lùi một chút, nhưng chớp mắt khí thế kia lại mạnh ba phần, ép chặt khí thế của Lâm Thiên trong người.
Tiểu Linh la lên:
– Chủ nhân, mau nhắm mắt lại, chậm rãi thu lại khí thế!
Tấm bia đá kia không đơn giản, Tiểu Linh dò xét được với kinh nghiệm, thực lực của Lâm Thiên thì không nhìn ra.
Lâm Thiên biết cứ mãi tiếp tục thế nà thì hắn sẽ bị hai chữ trên tấm bia đá tiêu hao chết. Mặc dù không cam lòng Lâm Thiên vẫn nhắm mắt lại chậm rãi bình ổn khí thế mình điên cuồng vận chuyển. Nói cũng kỳ, miễn Lâm Thiên không xem hai chữ trên bia đá, giảm bớt chống cự thì khí thế phát ra từ chữ bia đá nhanh chóng rút đi.
Một thanh niên ăn mặc khá thời thượng quái đản đứng cạnh Lâm Thiên cười nói:
– Huynh đệ, chịu thiệt rồi đi, ha ha ha ha ha ha!
Nếu không phải còn cảm nhận linh khí hùng hồn xung quanh, Lâm Thiên thật sự cho rằng bây giờ mình ở Trái Đất.
– Huynh đệ lần đầu tiên đến thị trường giao dịch Ngũ Nguyên này đúng không? Hai chữ trên tấm bia đá là một cao thủ đạt đến Đại Thừa Kỳ của phái Ngũ Nguyên để lại trước khi phi thăng, bên trên có khí thế mạnh đến khó tin.
– Huynh đệ nhìn nó lâu một chút là nó sẽ bắt đầu khí thế đè ép ngươi. Nếu kiên trì thật lâu sẽ được lợi nhiều, nhưng dường như chưa ai lấy được cái lợi đó, bị khí thế đè ép hộc máu té xuống đất thì một đống. Huynh đệ chỉ đổ chút mồ hôi đã là may mắn.
Thanh niên đến gần Lâm Thiên, nhanh như tia chớp thò tay vào túi của hắn.
Lâm Thiên mỉm cười, tay phải nhúc nhích chộp cổ tay thanh niên lại.
Lâm Thiên nói, xòe tay ra:
– Huynh đệ, rất vui khi ngươi nói những điều đó với ta, nhưng trong túi của ta thật sự không có gì. Nếu ngươi muốn làm ăn thì đi tìm nhà khác đi.
Thanh niên mới có tu vi thiên giai hậu kỳ, còn cha bước vào ngưỡng cửa tu chân. Thanh niên thấy Lâm Thiên trẻ tuổi, lại liều lĩnh nhìn bia đá nên định làm giàu chút trên người hắn, ai ngờ tu vi của Lâm Thiên lợi hại hơn gã tưởng rất nhiều. Đây còn là vì mới rồi Lâm Thiên đè ép khí thế trong cơ thể, nếu không thanh niên tuyệt đối không dám xuống tay với hắn.
– Đa tạ tiền bối!