Đại sảnh của Quỷ Tộc. Đây là nơi Quỷ Tộc thường dùng để tổ chức những nghi lễ quan trọng. Tại đây, Hoàng Minh đại diện cho Đại Thương cùng với ba người Mạch Lân tiến hành thương thảo về tương lai của Quỷ Tộc.
Người chủ trì là Thạch Cơ nhưng từ đầu tới cuối Thạch Cơ cũng không hề lên tiếng. Thập Cửu thì những chuyện này quá tầm hiểu biết của nàng, mặc dù vậy nàng cũng vô cùng chăm chú lắng nghe. Cuối cùng cũng chỉ còn Hoàng Minh và ba người Mạch Lân ngồi nói chuyện, nhưng hiển nhiên cả ba lão già bọn hắn cũng không thể hiểu hết được, rốt cuộc vẫn là hắn thao thao bất tuyệt từ đầu tới cuối.
-Theo ngươi nói thì muốn Quỷ Tộc phát triển ít nhất cũng cần từ vài chục năm tới trăm năm, vậy trước thời gian đó ngươi muốn an bài cho bọn họ như thế nào, Đại Thương các ngươi sẽ cung cấp lương thực cho bọn họ?
Ngồi một bên yên lặng nãy giờ, Thạch Cơ bất giác lên tiếng.
-Việc này nương nương có vẻ đã lầm rồi.
Mặc dù khá ngạc nhiên khi Thạch Cơ hỏi tới nhưng Hoàng Minh cũng rất từ tốn trả lời, quả thực nếu có người nói chuyện còn tốt hơn là bản thân độc thoại.
-Hiểu lầm? Vậy ngươi muốn bọn họ tự sinh tự diệt tới lúc đó?
Thạch Cơ nhíu mày nhìn Hoàng Minh. Ngay cả Thập Cửu và ba người Mạch Lân khuôn mặt cũng trầm xuống, quả thực từ đầu tới cuối Hoàng Minh đề ra phương án rất khả thi cho tương lai Quỷ Tộc nhưng đúng như Thạch Cơ nói, nó cần quá nhiều thời gian. Quỷ Tộc bọn hắn tài nguyên không nhiều, e rằng không thể trụ được tới lúc đó.
-Như vậy làm sao có thể được? Nếu bọn họ chọn đầu phục Đại Thương thì chính là con dân của Đại Thương, thân làm Quốc Sư như ta làm sao có thể bọn họ chịu khổ cực được chứ?
Hoàng Minh bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, thương dân như con khiến Thạch Cơ chỉ muốn bóp chết hắn, nàng trừng mắt nhìn hắn.
-Vậy cuối cùng Quốc Sư ngươi muốn thế nào?
Thấy Thạch Cơ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, Hoàng Minh lúc này mới cảm thấy lạnh sống lưng. Luận về miệng lưỡi không ai bằng hắn, nhưng người trước mặt là một đại ma đầu, miệng lưỡi ngươi dù sắc đến đâu nhưng nàng không hài lòng thì chính là ngươi toi mạng. Tốt nhất không nên chọc giận nàng ta nữa.
-Việc trước tiên phải nói tới, dựa theo những gì ta dự kiến, chỉ cần chưa tới ba năm, ta tin Quỷ Tộc có thể vực dậy được.
“Ba năm”? Đây là hắn điên rồi hay quả thực hắn có thể làm được việc đó? Những người xung quanh liền lâm vào trầm tư. Mặc dù kế sách hắn đưa ra là hoàn hảo, nhưng ít nhất phải là gấp mười lần cái ba năm kia thì mọi người ở đây mới có thể tin tưởng hắn được.
-Quốc Sư, thực sự như ngài nói, là ba năm ư?
Mạch Lân như không tin vào những gì mình đã nghe được, liền lên tiếng để xác minh.
-Đúng vậy, chỉ cần các ngươi tin tưởng vào chúng ta, trong ba năm chắc chắn Quỷ Tộc sẽ trở mình. Hơn nữa ta đảm bảo, trong ba năm đó, các ngươi không cần nộp bất cứ cống phẩm gì cho Đại Thương và ta nhất định sẽ không để bất kì một người nào của Quỷ Tộc bị bỏ đói cả.
Lời Hoàng Minh vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người lập tức kinh ngạc. Cống phẩm ba năm chính là một khoản tài nguyên vô cùng lớn, vậy mà Hoàng Minh hắn nói miễn liền miễn, hơn nữa theo lời hắn nói thì trong ba năm đó Đại Thương sẽ hỗ trợ nhu yếu phẩm cho Quỷ Tộc. Nếu như vậy cho dù ba năm không thực hiện được kế sách của Hoàng Minh thì ít nhất Quỷ Tộc cũng sẽ từng bước trụ vững vàng.
-Quốc Sư, ngài thực sự không đùa chúng ta chứ?
Mạch Lân lại một lần nữa hỏi. Việc này không thể chỉ dựa vào lời Hoàng Minh được, bởi vì tất cả đều phải có sự đồng ý của Thiên Tử.
-Ngươi hoài nghi lời ta nói hay sao?
Hoàng Minh nhíu mày.
-Không có, không có, Quốc Sư đã nói làm sao chúng ta không thể tin tưởng được chứ?
Mạch Lân lập tức nhảy dựng lên. Lão cũng không dám hỏi tới nữa. Cho dù không có thể như lời Hoàng Minh nói, nhưng nếu có thể được một phần lợi ích như vậy cũng có thể khiến lão yên lòng.
-Ngươi không cần lo lắng, có nương nương ở đây làm chứng, ta quyết không nuốt lời.
Mạch Lân lén đưa mắt nhìn Thạch Cơ, nhìn thấy nàng nhẹ gật đầu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Minh thì chẳng quan tâm tới chuyện này lắm, dù sao thì Tử Tân đã giao cho hắn toàn quyền giải quyết mọi chuyện ở đây.
Tiếp theo Hoàng Minh liền đưa ra những phương án để hỗ trợ Quỷ Tộc trong thời gian tới.
Đầu tiên Đại Thương sẽ gởi một phần lương thực và nhu yếu phẩm tới Quỷ Tộc, hơn nữa lại cho người tới giúp đỡ xây dựng lại Quỷ Tộc. Hắn cũng yêu cầu Tây Kỳ có thể xuất lực hỗ trợ, hơn nữa lại cung cấp ruộng đất cho Quỷ Tộc, tất nhiên bọn họ vẫn phải nộp một phần thuế cho Tây Kỳ. Nếu là bình thường sẽ chẳng ai đồng ý điều kiện của hắn cả, nhưng hắn lại cam đoan sẽ cùng chia sẻ cho Tây Kỳ những kĩ thuật tiên tiến của Đại Thương, điều này khiến Ba Ấp Khảo lập tức đồng ý. Dù sao những mảnh đất hoang ở Tây Kỳ rất nhiều, có thể để Quỷ Tộc cả tạo sử dụng cũng tránh phí phạm, hơn nữa những kĩ thuật của Đại Thương khiến khắp nơi đều thèm muốn, đây quả thực là một cơ hội tốt để có thể học hỏi để phát triển Tây Kỳ.
Thoạt nhìn thì ai cũng thấy Tây Kỳ chính là người được lợi nhiều nhất. Bọn họ không những có thêm nhân lực miễn phí, cải tạo lại phần đất đai bỏ hoang mà còn có thêm những kĩ thuật của Đại Thương, điều này khiến cho những người khác thèm khát, hận tại sao không phải là Quỷ Tộc tới quấy phá bọn hắn.
Hoàng Minh không phải là kẻ ngu ngốc, không phải tự dưng mà hắn lại cho Tây Kỳ nhiều lợi ích như vậy. Hắn chính là muốn thu phục Quỷ Tộc, hơn nữa hắn càng muốn Quỷ Tộc thâm nhập vào sâu nội tình Tây Kỳ hơn nữa. Mặc dù không biết Tây Kỳ có đối địch cùng Đại Thương trong tương lai hay không nhưng nếu có một Quỷ Tộc hùng mạnh ở bên canh, Tây Kỳ cũng không dám làm càn mà ra tay với Đại Thương. Về phần những kĩ thuật đó thì Hoàng Minh cũng không để vào mắt, dù sao không sớm thì muộn cũng bị người ta bắt chước được, chi bằng hào phóng để cho bọn họ khỏi nghi ngờ.
-Nếu đã như vậy thì hôm nay chúng ta tới đây thôi, lần sau sẽ cùng các ngươi lập một bản giao ước. Lần sau nhất định sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt.
Thạch Cơ từ đầu tới cuối vẫn luôn quan sát Hoàng Minh, điều này khiến hắn nổi lên dự cảm không lành, lúc này chính sự đã xong, liền nhanh chóng muốn ly khai khỏi đây.
-Sao có thể như vậy được, dù sao chúng ta cũng sắp trở thành minh hữu của nhau. Chọn ngày không bằng bây giờ, hôm nay Quốc Sư ngài ở lại đây, Quỷ Tộc bọn ta nhất định không làm ngài thất vọng. Hôm nay chúng ta phải say một trận.
Mạch Lân thấy Hoàng Minh muốn trở về thì lập tức lên tiếng ngăn cản. Giao ước với Đại Thương đã là chuyện sớm muộn, nhưng bản thân lão nhất định phải giữ được hảo cảm của Hoàng Minh.
-Không cần, không cần, lần sau ta nhất định sẽ uống với ngươi, thật sự ta phải về để tâu lại với Thiên Tử.
Hoàng Minh nhảy dựng lên từ chối. Có lý nào chứ, bây giờ mà không về ai biết được đại ma đầu kia có lôi hắn ra làm thịt hay không?
-Ngươi rất bận hay sao?
Thạch Cơ nhàn nhạt nói.
-Thực không dám dấu gì nương nương, Triều Ca cách đây xa xôi, ta quả thực phải trở về để bẩm báo cùng Thiên Tử, lại an bài thật tốt để có thể giúp đỡ Quỷ Tộc sớm nhất có thể.
Mạch Lân nghe Hoàng Minh nói rất có đạo lí, hơn nữa việc này lại liên quan tới tồn vòng của Quỷ Tộc, hắn đang muốn lên tiếng thì bị Thạch Cơ cướp lời.
-Yên tâm, ngày mai ta sẽ đích thân đưa ngươi về Triều Ca, chắc chắn sẽ nhanh hơn ngươi đi gấp trăm lần.
Thạch Cơ đã hạ lệnh như vậy hắn nào dám làm trái ý nàng nữa. Đôi lúc muốn tránh cũng không được, chi bằng đối mặt với nó, hắn tin rằng Thạch Cơ cũng không làm gì quá đáng.
Buổi tối hôm ấy hắn cùng binh lính Đại Thương ở Quỷ Tộc mở tiệc, riêng phần Bá Ấp Khảo thì lập tức trở về để bẩm báo cho cha hắn. Phải nói thật là thức ăn ở Quỷ Tộc hơi khó ăn một chút, tất cả đều là thịt sống được nướng lên, không có nêm nếm gì cả, Hoàng Minh miễn cưỡng ăn được vài miếng thì không chịu được nổi. Haiz, bỏ đi, bản thân tư làm lấy vậy. Hắn từ trong túi pháp bảo lấy ra mấy lọ gia vị, sau đó bắt đầu nêm nếm rồi nướng.
-Đại ca ca, ngươi đang làm gì vậy, thật thơm a.
Thập Cửu ở một bên thích thú nhìn hắn liên tục quét lên miếng thịt rất nhiều thứ gia vị màu sắc khác nhau, càng về sau hương thơm càng tăng lên vài phần, miếng thịt trông cũng vô cùng đẹp mắt.
-Đây gọi là thịt nướng mật ong a, ngồi xuống đây, ta kể cho muội nghe sự tích về miếng thịt này.
Hoàng Minh vừa xoay miếng thịt vừa nói. Có một tiểu muội như Thập Cửu quả thực không tệ, hơn nữa dù miếng thịt cũng chưa chín, xem như giết một chút thời gian nhàm chán vậy.
-Không ngờ đằng sau một miếng thịt này lại có một câu chuyện cảm động như vậy.
Thập Cửu đơn thuần, khi nghe hắn kể chuyện liền cảm động muốn khóc. Đây tất nhiên là hắn bịa ra mà thôi, quả thực gạt một tiểu cô nương là không tốt mà.
-Thạch tỷ tỷ, mau tới đây đi, đại ca hắn kể chuyện rất hay đó.
Thập Cửu không ngại náo nhiệt, lập tức gọi Thạch Cơ tới cùng.
-Nương nương, mời thử trù nghệ của ta.
Hắn cắt một miếng thịt rồi đưa tới cho Thạch Cơ, nhìn miếng thịt bốc khói nghi ngút đang tỏa hương thơm mê người khiến Thập Cửu âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Phàm là người tu luyện, sơn hào hải vị cũng đều là phù phiếm, không cần ăn vẫn không ảnh hưởng gì cả. Nàng chính là hứng thú với những câu chuyện hắn vừa kể, mặc dù nhìn nàng không quan tâm nhưng lại không bỏ xót một chữ nào. Tuy nàng không tin câu chuyện và miếng thịt này của hắn có liên quan, nhưng quả thực là một đoạn tình yêu đẹp, khiến cho người ta xúc động không thôi.
Nàng nhớ tới lời nói của người kia “Nhân gian hữu tình, vạn vật hữu duyên, tình kiếp tới lúc đó buông bỏ hay nắm giữ đều là do ngươi”. Vạn năm qua đi, nàng từng nhìn qua bao nhiêu đôi lứa sinh ly tử biệt, cũng đều là bất động thanh sắc, chưa hề xúc cảm, nhưng tự dưng chỉ vì một câu chuyện của hắn mà trong nàng lại bắt đầu dao động.
-Nương nương không vừa miệng hay sao?
Hoàng Minh thấy Thạch Cơ thẫn thờ liền lập tức lên tiếng. Lúc này nàng mới kịp hồi tỉnh, không biết là bao lâu, nhưng Hoàng Minh vẫn ngồi đó, bên phía kia Thập Cửu vẫn đang nhiệt tình đánh chén. Nàng không trả lời Hoàng Minh, chỉ chầm chậm đưa miếng thịt lên cắn một miếng. Từ đầu lưỡi của nàng truyền tới một cảm giác ngọt thanh, miếng thịt mềm như tan trong miệng, quả thực ngon không thể nào tả hết.
-Thế nào?
Hoàng Minh thấy nàng ăn ngon lành liền mong chờ.
-Tạm được.
Thạch Cơ nhàn nhạt trả lời khiến hắn thất vọng, mặc dù hắn không tự tin nhưng ít nhất miếng thịt này cho dù là ngự trù ở Triều Ca cũng không thể so sánh được.
Miệng thì nói cứng nhưng lòng thì khác. Thạch Cơ không biết từ lúc nào đã ăn hết miếng thịt, nhìn qua bên kia thấy hắn đang đùa giỡn cùng Thập Cửu. Nàng quả thực hiếu kì, người này chuyện gì cũng có thể làm được, hắn cuối cùng ẩn dấu bao nhiêu bí mật nữa? Và hơn hết, nàng cũng muốn biết đằng sau lớp mặt nạ kia là con người như thế nào.