ED: Han
Thị nữ bưng tới một chén canh gà thanh đạm đã loại bỏ váng dầu, thuần mà không ngấy, phía trên điểm xuyết màu xanh của hành lá thái nhỏ, Lan Húc vừa nhìn thấy liền rạo rực vui mừng mà cười với Lan phu nhân: "Mẫu thân là tốt nhất."
Đều do Tề Trạm, Thái y nói phải ăn đồ thanh đạm nên món gì ngon cũng không cho nàng ăn, nàng dùng ánh mắt trông mong mà nhìn hắn hắn cũng không dao động, chỉ bỏ lại một câu "nhịn mấy ngày nữa là tốt rồi".
Lan phu nhân xoa đầu nàng: "Bệ hạ cũng là vì tốt cho con, con phải thông cảm cho người."
Khuôn mặt nhỏ của Lan Húc đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng, Tề Trạm ngày thường đối với nàng có bao nhiêu tốt nàng sao lại không biết, chỉ có điều giờ hắn đang thượng triều nên mới muốn làm nũng với mẫu thân một chút, nếu để hắn nghe thấy được nói không chừng còn ghen tị muốn thu thập nàng.
Lan phu nhân nhìn mặt nàng hồng nhuận, hơi có chút xuất thần, nàng mấy năm nay hình như đã cao hơn trước, tiểu hài nhi nghịch ngợm cổ quái ở trong trí nhớ giờ đã biến thành thê tử kiều tiếu khả ái của người khác, thời gian trôi qua thật là nhanh a.
---------------------------------------
Ở trong mộng tưởng của Thành Quốc Công Lan phu nhân, hôn phu tương lai của Lan Húc hẳn phải là người mà nhà bà có thể hiểu rõ đến tận gốc rễ, gia thế cao hay thấp đều không quan trọng, chỉ cần đối xử với Lan Húc thật tốt, làm nàng có thể cả đời vô lo vô nghĩ là được.
Lan phu nhân đối với biểu ca nhà cữu cữu Lan Húc rất vừa ý, ôn văn nho nhã, làm người có chí tiến thủ, hơn nữa đối với Lan Húc rất nhiệt tình chân thành, mấu chốt là còn thực ổn trọng đúng mực, biết Lan Húc thích vẽ tranh, liền đi khắp nơi sưu tập không ít tranh chữ của các danh gia, lại chỉ nói là đưa cho phụ thân nàng thưởng thức.
Trưởng bối hai nhà đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, thấy vậy làm vui mừng, nhưng Lan Húc vẫn luôn là bộ dáng không thông suốt, Lan phu nhân thấy nàng khi nhắc tới biểu ca thần sắc cũng chẳng có gì đặc biệt, có chút chần chờ cùng Thành Quốc công nói chuyện, phải chăng chỉ có mỗi phụ mẫu chúng ta là nghĩ nhiều? Vạn nhất hài tử lại không thích thì sao? Thành Quốc công nghe thế liền cười đến vui tươi hớn hở, Húc Nhi nhà chúng ta năm nay mới bao nhiêu tuổi? Không hiểu mới là tốt, con bé không hiểu thì chúng ta lại giữ con bé thêm mấy năm, Húc Nhi ngoan như vậy, ta cũng không muốn tiện nghi cho nhà người khác đâu.
Lan phu nhân ngẫm lại, lấy thân phận địa vị của Lan gia, có thanh niên tài tuấn nào mà Lan Húc không xứng, chậm rãi chọn lựa là được.
Thế nhưng bọn họ không nghĩ tới, Lan Húc sẽ có một ngày trêu chọc đến một người mà căn bản nhà bọn họ không thể chọn – Thái tử.
Thời điểm Lan phu nhân biết Lan Húc cùng Thái tử điện hạ qua lại với nhau, bà hoàn toàn bất ngờ, đây quả thực là trời nắng tháng tám giáng xuống một trận mưa đá. Bà nắm lấy hai vai Lan Húc, lời nói thấm thía mà khuyên nàng: "Húc Nhi, Thái tử điện hạ là trữ quân*, tương lai ngài ấy là thân phận gì chúng ta đều rõ, con cảm thấy lấy tính tình lười nhác của con ở trong thâm cung kia có thể trụ vững sao? Con hãy suy nghĩ lại cho tốt, con thích ai phụ thân mẫu thân đều có thể tận lực giúp con, nhưng Thái tử điện hạ thật sự không phải lương xứng."
*trữ quân: là người được định sẵn lên làm Hoàng đế tương lai ( Han: Lúc trước trong chương 23 có nhắc đến từ này nhưng ta chú giải sai, rất xin lỗi a, giờ ta xin chú giải lại, chương cũ ta cũng đã sửa lại rồi:3)
Lan Húc cúi đầu rũ mắt không nói lời nào, thân mình nho nhỏ đứng yên trong căn phòng rộng lớn, nhu nhược đến mức làm lòng người đau xót. Qua hồi lâu nàng mới khe khẽ nói: "Con muốn yên lặng một lát, mẫu thân người trở về đi."
Lan phu nhân cho rằng ý tứ của nàng đây là đã đáp ứng rồi, rốt cuộc vẫn còn là niên thiếu, nhiều sự việc cần có người chỉ điểm mới ngộ ra được, vì thế sờ đầu nàng rồi đi ra ngoài.
Thế mà vài ngày sau Lan Húc liền trộm trốn đi, hỏi nàng đi đâu làm gì nàng cũng không chịu nói, nàng từ trước đến nay đều nhu mì mà không ương bướng, cũng chưa bao giờ cứng đầu làm trái ý cha mẹ đến vậy, Lan phu nhân tức giận liền cấm túc nàng, không cho phép nàng bước chân ra khỏi tiểu viện.
Lan Húc bị cấm túc lúc sau tựa như một bông hoa thiếu nước ủ rũ uể oải, ăn không thấy vị, ngủ cũng rất nhanh tỉnh lại, ngồi ở đầu giường yên lặng mà rơi lệ, Lan Phu nhân nhìn thấy cũng nóng lòng, ôm nàng dùng đủ lời lẽ từ cứng rắn đến ôn nhu khuyên nhủ, tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho nàng, mỗi ngày nhìn chằm chằm nàng ngủ rồi mới đi.
Được như vậy một thời gian, Lan Húc đột nhiên liền tươi tỉnh trở lại, không hề yêu cầu Lan phu nhân bồi mỗi ngày, nàng thậm chí còn ăn nhiều hơn một chút so với trước đây, sắc mặt chậm rãi khôi phục lại vẻ hồng nhuận, khuôn mặt gầy ốm cũng trở nên có chút thịt. Lan phu nhân không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, Lan Húc nhìn thì thấy dịu ngoan, trên thực tế lại rất bướng bỉnh, nàng nếu muốn đồ vật gì đó mà ngươi không cho, nàng liền đổi một biện khác để đạt được, làm ngươi mềm lòng cũng được, tìm người giúp nàng lấy được thứ đó cũng tốt, tóm lại là nàng sẽ tìm mọi cách.
Lan phu nhân lặng lẽ hỏi tỳ nữ La Mặc của Lan Húc: "Hằng ngày tiểu thư làm những gì?" La Mặc nói: "Tiểu thư từ trước đến giờ đều giống nhau, vẽ tranh, đọc sách, luyện chữ, hoặc là cắm hoa."
"Cắm hoa gì? Con bé không được ra sân trước, hoa là các ngươi cắt về?"
"Đúng vậy, phu nhân. Có đôi khi nô tỳ tới hoa viên cắt, có đôi khi là Thanh Thanh hoặc những người khác đi. Tiểu thư nói muốn hoa gì chúng nô tỳ liền cầm hoa đó trở về phòng cho tiểu thư."
Nghe ra thật bình thường, nhưng trong lòng Lan phu nhân vẫn cảm thấy có chút không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì bà cũng không thể nói được. Có lẽ là bà quá hiểu nữ nhi của mình đi. Cho tới một ngày, những dự cảm này đều trở thành sự thật, ở mấy bình hoa Lan Húc cắm bà nhìn thấy mấy đóa hoa trà chủng loại hi hữu, đây là loại mà Thành Quốc công phủ không có.
Nơi nào sẽ có? Hoàng tổ mẫu Thái tử sinh thời rất thích sơn trà, trong hoàng cung có thợ thủ công chuyên môn chăm sóc hoa trà.
Mấy loại hoa này đều là Thái tử đưa, vô luận hắn đưa tới cái gì nàng đều nghiêm túc ở trong hoa viên chọn lấy mấy loại khác tương xứng, đem chúng cắm thành lọ hoa xinh đẹp đặt ở trên cửa sổ, thỉnh thoảng lại đi xem, sau đó lộ ra nụ cười mỹ mãn.
Lan Húc mỗi ngày họa cái gì? Nàng chính là họa mấy bình hoa kia, sau đó đưa cho Thái tử. Cứ như vậy, nàng ở trong sự kiểm soát mà hoàn thành giao lưu bí ẩn giữa hai người, chống đỡ những tháng ngày nàng và hắn không thể gặp mặt.
Lan phu nhân trong lòng kêu khổ không ngừng, Lan Húc bị bà bức đến nóng nảy liền òa khóc: "Mẫu thân, con biết con và Thái tử thân phận khác biệt, nhưng con luyến tiếc chàng...Con tưởng tượng đến về sau không thể cùng chàng tái kiến, trong lòng tựa như bị xẻo mất một miếng thịt. Người khác đối tốt với con thì có quan hệ gì chứ? Cười rộ lên đều không mang dáng vẻ của chàng....Chàng nói chàng chỉ cần một mình con, con liền luyến tiếc chàng."
Lan phu nhân nghĩ đến bà cùng Thành Quốc Công là thanh mai trúc mã, cũng chưa từng nghĩ đến lựa chọn ai khác ngoài ông, nếu như thành thân sinh con với người mà mình không yêu, cả đời này bình đạm không thú vị không hợp ý, thì còn ý nghĩa gì nữa. Nữ nhi bà phải trải qua những ngày tháng đó, thì thật quá tàn nhẫn.
Bà vốn còn tưởng, Lan Húc còn nhỏ, Thái tử lại đã thành niên, trước mắt chính là muốn lập chính phi, nếu Húc Nhi cùng ngài ấy bất hòa, khi gặp mặt cũng sẽ phai nhạt dần rồi quên đi, nhưng xem thái độ thời gian qua của ngài, Thái tử có vẻ không tính toán đến chuyện buông tay.
Thái tử còn tính là có tu dưỡng, chưa đến mức chạy đến quý phủ mạnh bạo muốn gặp Lan Húc, nhưng ngài rảnh rỗi nếu không phải là cùng phụ thân Lan Húc đi phẩm trà thì cũng chính là bồi ca ca nàng cưỡi ngựa luyện cung, đi dạo hoa viên Lan gia, đây là ý tứ gì bọn họ không có khả năng minh bạch nên liền giả bộ hồ đồ.
Sau cùng Thành Quốc Công nhịn không nổi đi thăm dò Thái tử, ngài liền nói một câu: "Lan Húc nói sẽ ăn uống thật tốt, không biết nàng có làm được không? Nếu là làm được, chuyện mà ta đã đáp ứng cũng vẫn luôn giữ lời."
Bọn họ cũng không biết Thái tử đã đáp ứng Lan Húc cái gì, nhưng khi Lan Húc nghe xong liền cười như hoa xuân mới nở, mang thần sắc tiểu nữ nhi chớm tình đầu sơ khai.
Thành Quốc Công cùng Lan phu nhân bất đắc dĩ mà nghĩ, thôi, tuy nói vô tình nhất là nhà đế vương, nhưng Thái tử nhìn thì thanh lãnh, nhưng đối đãi với phụ thân huynh đệ lại có tình có nghĩa, Lan Húc cũng không phải ngốc tử, nàng là người biết phân rõ thật tâm giả ý, nếu cứ khăng khăng một mực như vậy, người làm phụ mẫu như bọn họ cũng đành phải nhẫn nhịn mà nhường một bước vậy.