Nhìn thấy được màn này, ai nấy cũng đều nhìn Lãnh Mạch Thần kinh ngạc không nói nên lời, cùng lúc này các trưởng bối cũng vừa đến.
Lãnh Hữu Lập đi tới đỡ Lãnh Kình Vũ, rồi nhìn Lãnh Mạch Thần nói:"lúc nãy ta có nghe được tiếng chuông của con, nhưng bọn ta đang bị bọn hắc điểu tấn công nên không thể tới được, trong lòng ta rất lo lắng, không hiểu sao được một lúc bọn hắc điểu đều lần lượt tan biến hết. Bọn ta liền bay tới đây, cũng may là các con không sao."
Mặc Chiêu nói:"bọn chúng có tên là Khống Hỏa Xích Điểu, diệt được con đầu đàn thì những con khác sẽ tan biến, các vị tiền bối! Chính Lãnh Mạch Thần là người đã tiêu diệt con đầu đàn cứu chúng ta."
Các trưởng bối không tin lời hắn, Phùng Dã chưởng môn tưởng mình nghe lầm liền hỏi:"ngươi vừa nói cái gì? Ta nghe không rõ, tốt nhất là đừng nên ăn nói xằng bậy kẻo rước họa vào thân."
"Đệ tử không dám, nhưng thật sự vừa nãy chính Mạch Thần là người tiêu diệt con Khống Hỏa Xích Điểu đầu đàn, không tin các vị tiền bồi có thể hỏi những người còn lại, bọn họ cũng đã tận mắt chứng kiến chuyện này." Mặc Chiêu nói.
Các trưởng bối còn đang nửa tin nửa ngờ thì lần lượt đệ tử đứng ra nói giúp cho Lãnh Mạch Thần.
"Những lời Mặc công tử nói đều là sự thật, Mẫn Nguyên cũng tận mắt nhìn thấy Lãnh tam công tử điều khiển vũ khí giết chết Khống Hỏa Xích Điểu đầu đàn."
"Ta cũng thế, tam công tử còn ra tay cứu ta ra khỏi sự tấn công của đám Khống Hỏa Xích Điểu đó." Triệu Hinh Tịnh nói.
Tử Chân thấy vậy cũng nói:"phải đó các vị tiền bối! Bọn con ai cũng tận mắt nhìn thấy sư huynh đã giết chết Khống Hỏa Xích Điểu đầu đàn, không dám dối gạt các vị nửa lời nào."
Phùng Dã tán thưởng nói:"tam sư đệ có một người con rất chất lượng, rất có khí chất, ta thật khâm phục."
"Đại sư huynh khen quá lời rồi, tiểu đệ không dám nhận."
Lãnh Hữu Lập nhìn con trai cười tự hào, các trưởng bối khác tuy rất sốc nhưng cũng gật đầu thán phục Lãnh Mạch Thần.
Âu Dương Lạc Thi nói:"nghe đồ đệ của ta nói tam công tử có một thần khí bên mình, có thể đem ra cho bọn ta mở mang tầm mắt một chút được không?"
"Tông chủ nói quá lời rồi." Lãnh Mạch Thần đi tới đưa Mạc Trần ra cho các vị trưởng bối xem.
"Đây chỉ là một vũ khí bình thường mà đệ tử luôn đem theo bên mình để phòng thân, không dám so sánh với thần khí."
Các trưởng bối ngắm nhìn Mạc Trần, đây rõ ràng chỉ là một cây gậy đen xấu xí, thân thể thì sần sùi như bị dính đất, vậy mà lại có thể diệt được Khống Hỏa Xích Điểu đầu đàn? Nghe thật vô lý.
Tưởng chừng thần khí của Lãnh Mạch Thần nổi bật tới cỡ nào, các trưởng bối khi xem xong Mạc Trần liền tỏ ra hụt hẫng, thất vọng.
Lúc này Lãnh Kình Vũ không đứng nổi nữa liền ngã xuống đất, khắp người hắn nổi lên những khối u lớn nhỏ, Mặc Chiêu lúc nãy có bị dính hỏa lam nên cũng gục xuống theo, cả hai người đều bị nội thương từ trước bây giờ lại trúng thêm độc đau đớn lăn lộn một hồi rồi cùng nhau bất tỉnh.
Phùng Dã hấp tấp nói:"mau đưa bọn chúng về thôn chữa trị."
Tử Chân cõng Lãnh Kình Vũ, Lãnh Mạch Thần cõng Mặc Chiêu, mọi người lập tức trở về thôn.
Vừa về tới thôn đã thấy người bị trúng độc lên đến hơn trăm người, người dân và một số đệ tử phái khác đều bị dính độc nằm dưới đất rên rỉ lăn lộn, nhìn họ rất đau đớn.
Phùng Đình Phong thấy cha trở về liền gấp gáp chạy lại nói:"cha! Lúc nãy mọi người vừa rời đi, con và các đệ tử khác đang phát đồ cứu trợ và lương thực cho người dân được một lúc thì bị bọn hắc điểu bay tới tấn công, chúng con đã cố gắng bảo vệ người dân nơi đây nhưng bọn hắc đểu này đến càng lúc càng nhiều, bọn chúng phun ra hỏa lam khiến chúng con không thể chống đỡ nổi, cũng may cố gắng chống đỡ được một lúc lâu thì bọn chúng bỗng nhiên tan biến hết, nhìn lại thì số người bị trúng độc càng tăng thêm, trên người bọn họ còn mọc lên những khối u đỏ như máu tươi..."
Phùng Dã đưa tay lên ra hiệu bảo con trai không cần nói nữa, các chưởng môn khác cũng tản ra đi xem đệ tử của mình.
"Các vị tiên trưởng xin hãy cứu bọn ta, bọn ta đau đớn không chịu được, xin hãy cứu bọn ta, ta van xin các ngài."
Tiếng người dân trúng độc van xin cầu cứu một lúc càng nhiều.
Lãnh Hữu Lập nhìn Phùng Dã hỏi:"bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Chuyện này chỉ có Mặc Hãn mới có thể cứu được những người này, nhưng không biết nên đi đâu tìm huynh ấy đây?"
Câu hỏi này rất khó, Phùng Dã cũng đành bất lực.
Lãnh Mạch Thần đỡ Mặc Chiêu nằm xuống đất, dùng tay bắt mạch cho hắn rồi vạch áo hắn ra xem xét những khối u. Lãnh Mạch Thần đi lần lượt tới chỗ vài người dân trúng độc xem xét ngẫm nghĩ một hồi liền nhớ ra trong sách sư phụ hắn có ghi chép cách khắc chế độc hỏa lam.
Lãnh Mạch Thần đánh liều một phen, đứng dậy nói lớn.
"Các vị! Mạch Thần đã nghĩ ra cách khắc chế độc hỏa lam của Khống Hỏa Xích Điểu, tuy nhiên bây giờ cần phải có thảo dược để điều chế thuốc."
Phùng Dã nói:"Mạch Thần! Đây không phải là chuyện để ngươi có thể đùa nghịch."
"Sư bá! Con thật sự đã nghĩ ra cách khắc chế độc hỏa lam thật mà."
Lãnh Hữu Lập mắng:"câm miệng! Mau rút lại lời nói của con ngay kẻo mang họa vào người."
"Xin các vị hãy tin con lần này, con nhất định sẽ cố gắng điều chế ra thuốc khắc chế độc hỏa lam cho mọi người."
Âu Dương Lạc Thi khinh thường, nói:"tam công tử lấy gì để chứng minh khiến chúng ta có thể tin ngươi đây? Đừng tưởng có công diệt trừ Khống Hỏa Xích Điểu đầu đàn rồi làm càn ăn nói bừa."
Không một ai tin tưởng Lãnh Mạch Thần cũng đúng thôi, vì trước giờ toàn hai ca ca hắn lập công mang lại tiếng tăm lẫy lừng, còn hắn thì không có lấy một động tĩnh nào, đệ tử khắp tu chân giới đa số chỉ biết mỗi hai ca ca hắn.
Lãnh Hữu Lập xấu hổ, lên tiếng giải thích:"các vị trưởng bối hãy bình tĩnh! Mạch Thần còn trẻ người non dạ nên lỡ miệng ăn nói xằng bậy, xin các vị đừng so đo với nó, Lãnh mỗ xin thay mặt Mạch Thần xin lỗi các vị!"
Lãnh Mạch Thần vẫn không từ bỏ, nói:"xin các vị hãy tin tưởng con lần này, nếu thuốc của con không cứu được bọn họ thì con xin dùng tính mạng của mình ra để đổi."
Lãnh Hữu Lập quát:"con câm miệng cho ta!"
Ân Khâm Tiên vẻ mặt vô cảm, đứng khoanh tay trước ngực nói:"hắn đã nói như vậy rồi mà các vị còn ngăn cản làm gì? Không để hắn cứu thì người dân nơi đây cũng sẽ không sống được, chi bằng cứ để cho hắn điều chế thuốc, nếu không cứu được người dân thì dùng mạng của hắn đổi lại cũng chả mất mát gì."
Lãnh Hữu Lập nhìn Ân Khâm Tiên quát:"ngươi muốn hại con trai ta sao?" rồi nhìn Phùng Dã nói tiếp:"đại sư huynh! Không thể để Mạch Thần làm như thế được, nó là con trai ta, ta không cho phép nó đem tính mạng mình ra đùa giỡn."
Ân Khâm Tiên không thèm nói nữa quay người bỏ đi, ngoại trừ Lãnh Hữu Lập ra thì các trưởng bối cảm thấy lời của hắn cũng rất có lý nên không ai phản đối nữa.
Tử Chân đứng ra nói:"các vị tiền bối! Con tin sư huynh có thể làm được, con cũng nguyện dùng tính mạng của mình ra để đánh cược, xin các vị hãy chấp thuận!"
"Các ngươi, các ngươi dám..." Lãnh Hữu Lập tức giận không nói nên lời.
Công Tôn Đục vỗ vai Lãnh Hữu Lập nói:"sư đệ đừng tức giận, chúng ta nên tin tưởng Mạch Thần lần này thì hơn."
Phùng Dã nhìn Lãnh Mạch Thần nói:"được rồi! Vậy thì để ngươi đi điều chế thuốc, nếu không cứu được người dân nơi đây thì hãy cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi và hắn."
Lãnh Mạch Thần và Tử Chân đồng thanh cảm tạ:"đa tạ sư bá đã cho phép!"
Lãnh Mạch Thần nói:"bây giờ phải phiền một người đưa ta đến núi Bất Kỷ hái thảo dược."
Tiêu Mẫn Nguyên định đứng ra nhận lời thì bị Triệu Hinh Tịnh đứng ra giành trước.
"Để ta!"
Lãnh Mạch Thần nói:"Tỷ và Tiêu công tử đang bị nội thương không nhẹ, cần phải ở lại đây tịnh dưỡng."
Tử Chân nói:"sư huynh! Hay là để đệ đưa đi."
Lãnh Mạch Thần trả lời:"đệ cũng đang bị nội thương."
"Không sao! Đệ chỉ bị nội thương nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi ngay, sư huynh cho đệ một cơ hội đi."
"Vậy thì phải phiền đệ đưa ta đến núi Bất Kỷ hái thảo dược rồi."
Tử Chân vui mừng trả lời:"không phiền!"
Lãnh Mạch Thần nhìn Mặc Chiêu đang nằm trên đất không cử động, thầm nói trong lòng.
"Kính Văn! Huynh đợi ta! Ta nhất định sẽ cứu được huynh."
"Tử Chân! Chúng ta mau đi thôi!"