[1] Giấm chua Sơn Tây: Đây là đặc sản của tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc. Là một trong bốn loại giấm nổi tiếng nhất của Trung Quốc, đã xuất hiện hơn 3000 năm lịch sử. Được mệnh danh là "thiên hạ đệ nhất giấm"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ bây giờ đến 12 giờ đêm còn khoảng ba tiếng nữa, sau khi suy xét đến những bất cập có khả năng xảy ra lúc đi đường, vậy cũng chỉ cần xuất phát trước đấy một tiếng rưỡi là được rồi.
Lúc Đại Uyển đi tẩy trang rồi đi tắm, Đặng Dĩ Manh tận dụng thời gian đó để chuẩn bị bữa tối, ai ngờ, tay run một cái, lỡ cho hơi nhiều nước chanh.
Khương Tự Uyển ngồi xuống bàn ăn, ăn được một ít, bị chua tới mức phải che mặt.
Đặng Dĩ Manh trước đấy còn ngồi đối diện nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt hết sức cảnh giác, nhưng thấy chị ấy phản ứng như vậy, rất muốn cười, lại không dám cười, chưa để chị ấy nói gì đã xin lỗi: "Uyển, Uyển tỷ, thực xin lỗi.... Rất mong chị tha thứ."
Đại Uyển ở đối diện lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, tự đổ cho mình một chén nước, ngẩng cổ từ từ uống.
Đặng Dĩ Manh ở bên này lau mồ hôi, còn thè lưỡi. Tầm mắt bỗng liếc nhìn sang bức màn đã được kéo lên, bức màn có màu của hoa anh đào. Trí nhớ bỗng nhiên ùa về, nhớ tới một khi đã nhận ủy thác thì phải làm hết sức mình, giơ tay vẫy vẫy với người đối diện: "Uyển tỷ, có người nhờ em chuyển lời cho chị câu này."
Khương Tự Uyển đáp cô, "Ừ."
"Là một người tên Quyền Anh." Đôi mắt Đặng Dĩ Manh trừng lớn nhìn người đối diện. Tuy rằng phần lớn thời gian của cô đều rất cẩu thả, nhưng khi thật sự bắt đầu cẩn thận rồi, thì sẽ không bỏ qua bất luận chi tiết nào. Cô chú ý đến cái tay đang cầm ly của Đại Uyển có ngừng lại một chút, vì vậy cũng học vẻ mặt không chút cảm xúc của Đại Uyển, chỉ nhàn nhạt nói: "Cô ấy nói với chị rằng, bản thân là nữ thần, đừng so đo với hậu bối, dù sao cũng tựa tựa như thế. Cô ấy cũng sẽ càng thêm nghiêm khắc quản giáo nghệ sĩ của mình."
Đại Uyển nghe xong cũng không có phản ứng gì, lấy cái nĩa chọc một ít rau xà lách rồi cho vào trong miệng.
Còn Đặng Dĩ Manh thì cầm ly nước uống một ngụm.
"Uyển tỷ, không phải là em muốn dò hỏi riêng tư của chị đâu ha," Đặng Dĩ Manh thật cẩn thận, "Chị đã làm cái gì vậy nha? Cô ấy tự mình đến studio tìm em đó."
Khương Tự Uyển cười cười với cô, "Manh Manh."
"Dạ." Đặng Dĩ Manh ngồi đoan chính, giống như học sinh tiểu học đang đợi bị mắng vậy đó.
"Sau này nếu có người nhờ em tiện thể chuyển lời," Bàn tay của Khương Tự Uyển lại gần phía cô, nhéo gương mặt cô một cái, "Bảo họ tự mình đến tìm chị. Hiểu chứ."
"Em cũng nói như vậy nha." Đặng Dĩ Manh nhớ lại lúc đấy, ngay sau đó thay đổi luôn trọng điểm, "Quyền Anh nói cô ấy là bạn cũ của chị."
Đại Uyển cũng không phủ nhận, gật gật đầu, "Ừ."
Đặng Dĩ Manh hết sức gọn gàng dứt khoát hỏi: "Là kiểu bạn gì vậy nha?"
Khóe môi Khương Tự Uyển cong cong, chỉ chỉ cái mâm trước mặt nàng, "Manh Manh, nếm thử đi."
Đặng Dĩ Manh tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn ăn hai miếng.
Đại Uyển hỏi: "Có vị gì nào?"
"Chua." Khuôn mặt nhỏ của Đặng Dĩ Manh nhăn dúm dó.
Bạn học Đại Uyển ngồi đối diện nghe vậy liền nhẹ nhàng cười rộ lên.
Cung phản xạ của Đặng Dĩ Manh so với người thường thì có dài hơn một chút, ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu mới nhận ra, Đại Uyển đang trêu chọc cô ghen.
Đặng Dĩ Manh vo tờ giấy ăn thành một hình tròn rồi ném về phía đối diện, nhưng độ chính xác quá kém, cũng không ném trúng người đối diện, ngược lại còn rơi xuống đất, đợi lát nữa cô còn phải đích thân đi dọn. Đặng Dĩ Manh siêu cấp hung dữ nói: "Chị nha thật sự xấu xa hết chỗ nói rồi, nếu không phải để ý tới chị, em còn uống mấy vò giấm chua Sơn Tây [1] này sao. Khương Tự Uyển, chị đúng là đồ nữ nhân xấu xa mà."
Đại Uyển hết sức tự đắc, trong ánh mắt chứa chan một ngôi sao nho nhỏ: "Ai da, chị cảm ơn nha."
Đặng Dĩ Manh bị câu nói này làm không cất lên lời. Lấy cái nĩa nhỏ nhét từng ngụm lại từng ngụm rau vào trong miệng, nhét đến quai hàm phình phình. Cau mày không thèm nhìn nữ nhân xấu xa kia cái nào nữa.
Nhưng mà chờ tới khi xong cơm tối, Đặng Dĩ Manh nhìn đồng hồ, không thể không nói chuyện với chị ấy: "Họ Khương, rốt cuộc chị có gọi cho Tiểu Ngải không vậy hả?"
Họ Khương nhàn nhạt nhìn cô một cái, thanh âm lạnh nhạt dị thường: "Không có."
Cái câu không có hết sức đúng lý hợp tình này của chị ấy, hoàn toàn chọc Đặng Dĩ Manh rồi, cô tức giận vọt đến trước mặt Đại Uyển, "Chị, chị đang đùa cái gì vậy hả."
Nói nói, trong hốc mắt đã ngập tràn nước.
Cô vốn không tính dựa vào nữ nhân xấu xa này.
Là chính nữ nhân xấu xa đề nghị muốn giúp.
Đã đề nghị lại cho cô leo cây, quả thật quá xấu xa rồi.
Rốt cuộc, nếu không phải cô cho rằng có người tới đón, bản thân cô đã tự gọi xe rồi có được không.
"Vừa mới, chị, không phải gọi điện thoại à," Đặng Dĩ Manh gấp tới độ dậm chân ngay tại chỗ luôn, "Chẳng lẽ không phải là gọi điện cho Tiểu Ngải sao?"
Khương Tự Uyển đứng dậy, "Chị đưa em đi."
Đặng Dĩ Manh cũng hiểu ra, nữ nhân xấu xa này ngay từ đầu đã lừa cô rồi. Đứng tại chỗ, mặt đỏ bừng, mắng lại không mắng được, chỉ cần hơi há mồm, đã mắc chừng mất ngôn ngữ, nước mắt cũng thiếu xíu nữa là chảy xuống ào ạt.
"Manh Manh thật sự tức giận rồi sao?" Đại Uyển lại gần, theo thói quen chọc mặt cô.
"Chị đừng chạm vào em." Đặng Dĩ Manh trừng mắt với chị ấy.
"Em để ý tới chị, chị cũng để ý tới em mà." Đại Uyển nói với ngữ điệu hết sức nghiêm túc, "Chị sao có thể để em hơn nửa đêm ở cùng với một người con trai khác chứ."
Đặng Dĩ Manh cau mày nghe.
"Hơn nữa, người tới là người nhà của em." Đại Uyển gảy tóc, "Mặc kệ là như thế nào, chị đều cần hiểu biết về họ một chút." Thò mặt tới, hôn lên gương mặt của Đặng Dĩ Manh, hôn luôn cả những giọt nước mắt nằm trên gương mặt nhỏ đó, "Trừ khi ——"
Không hổ là cấp bậc ảnh hậu, nháy mắt đã thấy thay đổi thành gương mặt khác, vô cùng tủi thân mà: "—— Trừ khi em cảm thấy chị không đáng để gặp người, không muốn để chị nhận thức người nhà và bạn bè của em."
Đặng Dĩ Manh rất muốn đưa cho chị ấy hai chữ: Vớ vẩn!
Nhưng mà Khương Tự Uyển làm nũng với cô đấy nha, này thì ai ngăn được?
Đặng Dĩ Manh kiên cường chưa được ba giây đã đầu hàng: "Chị thật sự đừng hối hận đấy nha."
Khương Tự Uyển cười cười: "Sao có thể hối hận được đây."
Đặng Dĩ Manh nghĩ nghĩ, "Nếu không thì thế này đi, trước hết để em nói với dì là, chúng ta là bạn, được không?" Mới gặp đã công khai thì có chút lợi hại quá rồi, cô sợ dì Lưu chịu không nổi.
Nhưng cô cũng sợ Đại Uyển không vui, vậy nên dùng ánh mắt hết sức tha thiết lại mãnh liệt nhìn chị ấy.
May mà, Đại Uyển cúi đầu hôn cô một chút, "Được."
Sau khi nói rõ với nhau xong, hai người xuất phát.
Đặng Dĩ Manh ngồi ở ghế phụ, vẫn có chút lo lắng, "Đại Uyển sẽ không quá vất vả sao?"
"Không vất vả." Người ngồi ghế điều khiển vẫn chuyên chú nhìn về phía trước.
"......." Sau khi vấn đề này đã được giải đáp, Đặng Dĩ Manh dựa vào ghế ngồi, rầu rĩ không nói gì nữa.
Hướng về nhà ga phía tây, lúc đã đi được hai mươi phút rồi, bên trong xe vẫn lặng im.
Khương Tự Uyển nhìn sang cô gái nhỏ kia, vẫn đang nhấp miệng không nói lời nào, sườn mặt viết mấy chữ kiên nghị, quật cường và cả giận dỗi nữa, nàng cười thầm, hô một tiếng: "Đặng Dĩ Manh."
"Làm sao!!?" Siêu hung dữ đó nha.
Khương Tự Uyển nhẫn cười, ho khan một tiếng, thanh lại giọng, chậm rãi nói: "Quyền Anh và chị không có quan hệ gì cả. Chỉ là bạn bè cũ bình thường mà thôi. Em đó, đừng ghen nữa mà."
Đặng Dĩ Manh nghe mấy lời đầu còn thấy ấm áp, đến lúc nghe được câu cuối, lập tức hừ một tiếng, nói: "Em không có, chị đừng đổ oan cho em."
Lời tuy là nói như vậy, nhưng khi chiếc xe đi tới đoạn ánh đèn của trạm ga phía tây chiếu sáng, Khương Tự Uyển hơi nghiêng đầu nhìn sang....
Có lẽ rằng ai đó rốt cuộc cũng yên tâm rồi, Đặng Dĩ Manh ngồi lệch khỏi chỗ ngồi, đầu nghiêng vào bên trong, hai mắt đều đã đóng chặt lại, hô hấp dài lâu, thì ra là đã ngủ say.
Khương Tự Uyển trầm mặc nhìn em ấy một lát, cởi áo khoác, đắp lên người em ấy.