[1] Chữ hồi trong đậu hồi hương có bao nhiêu cách viết? (茴香豆的茴字有几种写法?): Câu này xuất phát từ Lỗ Tấn qua tác phẩm Khổng Ất Kỷ.
Nếu như mọi người có hứng thú thì có thể tìm đọc tác phẩm này. Ở trong truyện, Khổng Ất Kỷ nói, chữ Hồi (茴) có bốn cách viết.
Mình sẽ giải thích một chút về chữ này ở cuối truyện, ai có hứng thú có thể đọc nhen.
[2] Túng bao (怂包): Hèn nhát, nhút nhát
*loại: Trong bản raw tác giả để nguyên chữ 'pass' luôn ý. Mà ghép lại nó không hợp ngữ cảnh nên mình tự ý sửa o(〒﹏〒)o
[3] Dao Trì tiên cảnh (Cảnh tiên nơi Dao Trì): Theo truyền thuyết thì Dao Trì là một cái ao trên thiên đình, là nơi ở của Tây Vương Mẫu. Đây cũng là nơi bà trồng cây Bàn Đào mà 3000 năm mới kết quả, ai ăn được quả Bàn Đào sẽ thành tiên, trường sinh bất tử.
Lại nói một chút về Bàn Đào nha, nó chính là quả đào mà Tây Vương Mẫu trồng, khi kết trái, Tây Vương Mẫu sẽ mở hội bàn đào (thường chỉ có 7 quả thôi), sau đó mời các thượng tiên tới chung vui. (Ai xem Tây Du Ký sẽ biết hội bàn đào này, cái đoạn Tôn Ngộ Không vặt đào ăn không chừa quả nào ấy...)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đặng Dĩ Manh cả đêm không ngủ. Tâm tình phức tạp, đầu óc hỗn độn. Không phải chưa từng có người nói với cô rằng nhân thế hiểm ác, nhưng cô đúng là không dự đoán được, Khương Tự Uyển, cái người đẹp như thiên tiên kia, cái người là nữ thần mà hàng vạn người tôn sùng, trong bụng lại đen nhánh như mực.
Gương mặt mỹ nhân kia, thế nhưng lại đi đoạt lời kịch của tiểu lưu manh.
Vì gậy ông đập lưng ông, Đặng Dĩ Manh phục chế lại lời kịch của nàng, kết quả là, luyện thêm hai lần nữa.
Cô vậy nên cũng không quan tâm tới bữa tối thế nào, nói mình mệt nhọc, về phòng nằm.
May mà Khương Tự Uyển cũng không miễn cưỡng cô, tự lo bản thân ngồi ở dưới tầng đọc lại lời kịch và kịch bản của mình, có lẽ cũng tùy tiện làm món gì đấy ăn điền bụng, nghe được tiếng bước chân của chị ấy đi ngang qua phòng mình, Đặng Dĩ Manh nằm trong ổ chăn run bần bật.
Thật đáng sợ. Đại Uyển thật đáng sợ.
Đặng Dĩ Manh che tai lại, trằn trọc rất nhiều, nghĩ làm sao để thoát thân đây.
Hiệp ước trợ lý còn chưa tới kì hạn.
Số người ở nơi thành thị này mà cô có thể tin cậy cũng chỉ có một vài.
Quan hệ với các bạn cùng phòng tuy rằng rất tốt, nhưng họ cũng không có thời gian và tinh lực lo chuyện này nha.
Cô lấy di động ra, run run rẩy rẩy nhắn vài tin cho Tiêu Triệt. Thuyết minh muốn sớm được gặp hắn.
Tiêu Triệt lập tức nhắn trả lời, hỏi cô có việc gấp gì sao.
Đặng Dĩ Manh sợ bão cát thế này mà hắn tới đây sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, vì vậy trả lời rằng, không phải việc gấp.
Tiêu Triệt gọi điện thoại tới, sợ sợ cười: "Rốt cuộc có chuyện gì, em hù chết anh, anh đã đi nơi khác mất rồi. Nhưng em cũng đừng sợ, nói cho anh biết có chuyện gì, anh có thể nhờ người tới giúp em."
Đặng Dĩ Manh nghe xong, vội nói không có việc gì không có việc gì.
Thế giới lại về với yên tĩnh, Đặng Dĩ Manh cũng cảm thấy bản thân rất buồn cười.
Miệng còn có chút tê.
Nằm yên tĩnh nhìn trần nhà, tâm loạn như ma, trong đầu cũng đã bắt đầu liệt kê hàng loạt từ nếu.
Giả sử ngày mai cô bắt đầu biến mất, sinh hoạt của Đại Uyển phải làm sao bây giờ.
Nếu nói về việc kiếm trợ lý mới, cũng không thể ngay lập tức đi nhậm chức được.
Còn chưa nói đến giải quyết xong vấn đề tiền nhiệm phải mất thêm một đoạn thời gian thử việc nữa.
Gần đây Đại Uyển lại rất bận, nếu không có đủ dinh dưỡng, hoặc là, không hài lòng với trợ lý mới, vậy khẳng định sẽ xảy ra sự cố không mong muốn.
Tuy rằng một người thường xuyên rèn luyện có hệ miễn dịch rất tốt, nhưng không phải lúc chị ấy mắc mưa, Đại Uyển cũng vẫn phát sốt sao.
Vậy nên trước cho chị ấy một đoạn thời gian giảm xóc đã, cô mới có thể an tâm mà rời đi.
Vì sao lại muốn chạy trốn? Bởi vì. Tuy rằng cô không còn nhớ chữ hồi trong đậu hồi hương có bao cách viết [1]. Nhưng chữ túng trong từ túng bao [2] lại là chuyên môn của cô đó.
Có phải do chán ghét Đại Uyển không? Đương nhiên không phải.
Nhưng để cô tiếp thu cái giả thiết này, trở thành người chuyên trách bồi luyện hôn diễn cho Uyển tỷ, cô lại làm không được.
Cụ thể phải nói tới quan hệ nhân quả, với bộ dung lượng bé nhỏ tới không đáng kể của não cô, là không thể tưởng được.
Nếu đã không tưởng được, thôi thì cô dứt khoát nằm xuống ngủ đi.
Sự tình ngày mai có ngày mai gánh.
Hết bão cát, lại tới gió giật cấp sáu tới cấp bảy, thổi ầm ầm cả nửa đêm, đến sáng hôm sau, trời lại xanh mây lại trắng, thời tiết đẹp vô cùng.
Đặng Dĩ Manh bị tiếng chuông báo thức nháo tỉnh, ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ, duỗi người đón tia nắng ban mai.
Mở cửa phòng, không biết xui xẻo từ đâu mà cũng đúng lúc Khương Tự Uyển ra khỏi phòng, nàng đã đổi một bộ trang phục ra ngoài, nhìn bộ dáng có vẻ như đã tập thể dục rồi.
Tình cảnh lại lâm vào không khí xấu hổ.
Mặt của Đặng Dĩ Manh nói hồng liền hồng, đứng ở nơi đó, co quắp tới tay chân cũng không biết nên để chỗ nào.
"Chào buổi sáng." Khương Tự Uyển đã khôi phục lại khí chất của nữ thần, mọi sự bất lương của tối hôm qua như đã bị ánh mặt trời của ngày mới thu gom lại hết.
Nhưng mà Đặng Dĩ Manh đã nhìn thấy một mặt khác của chị ấy, cái biểu tượng hoãn mỹ bây giờ, đã không lừa được cô.
Đại Uyển chào buổi sáng xong, đứng bất động, tựa hồ đang đợi cô đáp lời.
Đặng Dĩ Manh chỉ có thể lắp bắp mà nói: "Chào, chào buổi sáng."
Một trước một sau đi xuống tầng, hôm nay hai người rất đồng bộ, cùng đứng ở trước gương đánh răng.
Đặng Dĩ Manh trong toàn quá trình cơ hồ muốn nổ tung, lúc nhịn không được muốn nhấc chân chạy, lại nhớ đến câu nói lần trước của Khương Tự Uyển, thấy chị ấy thì không thể trốn.
Vậy nên cô dùng biện pháp bổ cứu khác là, đem đôi mắt nhắm lại, rốt cuộc dưới động tác máy móc đánh răng của mình, mới dần dần bĩnh tĩnh.
Nhớ tới thái độ lần trước của Đại Uyển, chị ấy có vẻ chán ghét những người không có trách nhiệm.
Vậy nên nếu muốn đạt được lòng thông cảm của chị ấy, ngàn vạn lần cần bình tĩnh, bảo trì lí trí.
Bữa sáng trên bàn, Đặng Dĩ Manh phết mứt trái cây lên mặt bánh mì, "Uyển tỷ, em, em có một yêu cầu quá đáng."
Khương Tự Uyển trả lời nàng một tiếng.
"Ngày hôm qua chị nói, lại tuyển thêm trợ lý," Đặng Dĩ Manh ùng ục nuốt xuống nước miếng, "Em cảm thấy, có thể suy xét một chút."
Khương Tự Uyển tựa hồ không thể lý giải, trầm mặc trong chớp mắt mới hỏi: "Không phải em nói không cần sao?"
Nay đã khác xưa. Rất nhiều chuyện đã xảy ra thay đổi.
Đầu của Đặng Dĩ Manh cúi xuống càng thấp, cái cằm cơ hồ đã chạm xuống mặt bàn, "Em muốn xin nghỉ với chị. Các loại kì thi sắp tới rồi. Chờ tới lúc em chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, không có ai chăm sóc Uyển tỷ sao được......"
Đặng Dĩ Manh ngập ngừng, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Đại Uyển, bỗng phát hiện bản thân vô pháp nói tiếp. Dù sao lời nói dối kiểu này có quá nhiều sơ hở.
Còn không bằng thành thật công đạo chính mình lúc đối mặt với chị ấy liền cảm thấy toàn bộ hệ thống muốn hỏng mất.
Trải qua khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Khương Tự Uyển lại giống như đã hiểu mà gật đầu: "Ừm. Có thể cho em nghỉ."
Mặt Đặng Dĩ Manh dại ra. Cư nhiên đồng ý dễ dàng vậy sao?
Khương Tự Uyển đứng dậy, "Đến lúc đó em trở về học thật tốt."
Đặng Dĩ Manh ngẩn người, thấy chị ấy muốn ra cửa, vội vội vàng vàng theo sau.
Xe của Tiếu quản lý đã chờ ở nơi đó, Khương Tự Uyển lo bản thân đi tới trước, Đặng Dĩ Manh nhấp miệng theo vào.
"A." Trước khi lên xe, Khương Tự Uyển bừng tỉnh, dường như nghĩ đến cái gì mà xoay người, "Đúng rồi Đặng Dĩ Manh, việc tuyển trợ lý tân nhiệm này, giao cho em."
Đôi mắt Đặng Dĩ Manh đã trừng lớn, chỉ chỉ mặt mình, "Em?" Không phải Lưu Điềm sao.
"Đúng vậy, em." Đại Uyển gật đầu, "Có những việc gì cần chú ý, em nhớ nói rõ với trợ lý mới. Đây là giao nhận công tác, em minh bạch đúng không."
Đặng Dĩ Manh ngồi trong xe lâm vào trầm tư. Ôm đầu gối, cau mày, chu môi không nói lời nào.
Khương Tự Uyển liếc mắt nhìn em ấy một cái, khóe miệng khẽ cong, khó mà phát hiện ý cười. Nàng sớm đoán được thứ này sẽ chạy trốn. Thật ra nàng còn nghĩ, Đặng Dĩ Manh đại khái sẽ không từ mà biệt. Bởi vì sợ nửa đêm em ấy nhân lúc nàng chưa chuẩn bị mà trốn đi, trước khi ngủ còn cố ý mở hệ thống phòng trộm, một khi có người có ý đồ mở cửa, lập tức sẽ vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Cũng may. Coi như đứa nhỏ này còn có tinh thần trách nhiệm. Biết nói một tiếng.
Chỉ là tìm cái cớ cũng quá sứt sẹo —— kỳ thi cuối kì?
Muốn để Đặng Dĩ Manh tiếp thu một sự tình nào đó, thật đúng là không có kiên nhẫn thì không được. Mà nàng cũng không nóng nảy.
Hôm nay Đặng Dĩ Manh bận từ trong ra ngoài, chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ giữa trưa, bò vào một trang web thông báo tuyển dụng để tuyển người.
Buổi chiều, hòm thư đã thu được mười mấy phong tin nhận lời mời, đều có ảnh sinh hoạt theo yêu cầu của cô nữa.
Cô yên lặng lật xem lý lịch sơ lược của người ta.
Ứng viên số một, ba, năm, chín, bộ dáng quá xinh đẹp, loại*.
Số sáu, dáng người cao gầy, quá có khí chất, loại.
Số hai và mười hai, nhìn qua thực giản dị, nhưng mà vừa nhìn tới bằng cấp, thôi bỏ đi, vì cái gì số năm là dân triết học, lại chạy ra đây nhận lời mời làm trợ lý hả. Lại nhìn một chút, à, thì ra là muốn có kinh nghiệm thực tập.
Không được. Sinh viên của hệ triết học, khả năng liếng thoắng quá cao, có thể cùng Uyển tỷ buôn chuyện đủ loại từ thơ từ ca phú đến triết học của nhân sinh. Không được. Loại.
Xem qua xem lại, ai đó loại sạch hơn mười người được chọn.
Đến nỗi vì sao tiêu chuẩn xét duyệt của cô lại nghiêm khắc như vậy? Về vấn đề này, Đặng Dĩ Manh giải thích là, quá xinh đẹp hay quá biết cách nói chuyện, đều sẽ ảnh hưởng tới công tác của Uyển tỷ.
Chống mặt, buồn rầu một buổi trưa.
Buổi chiều khi kết thúc công việc, cô ở trên xe tự thú với Đại Uyển, "Uyển tỷ, em không tìm thấy người thích hợp được chọn, vẫn để chị Điềm giúp chị kiếm, được không."
Nếu để Lưu Điềm tuyển, cô sẽ không biết người thay thế mình là ai, cũng quản không được.
Khương Tự Uyển dựa vào ghế dựa, nhẹ nhàng gật đầu.
Hôm nay Đặng Dĩ Manh vẫn ở nhà Đại Uyển, làm cho chị ấy một bữa tối đơn giản. Lúc qua kêu chị ấy ăn cơm, chỉ thấy chị ấy dùng quyển vở che khuất mặt, dựa vào sopha, có vẻ ngủ rồi.
Đặng Dĩ Manh vươn tay, vừa muốn đánh thức chị ấy, bỗng nhiên lại nhìn thấy cái sopha.
Chỉ là trong nháy mắt thôi, gương mặt đã nóng bừng như ngọn lửa phần phật cháy lan ra đồng cỏ. Hiện tại nhìn đến sopha, vô luận là loại sopha nào, cô cũng không thể thuần khiết được. Trong đầu là rất nhiều các hình ảnh kịch liệt ùn ùn kéo tới.
Nếu như cô nhớ không nhầm, lần hôn cuối của hôm qua, còn bị Đại Uyển sờ soạng ngực, vậy nên cô mới đại kinh thất sắc đó. Không phải nói là bồi luyện hôn diễn sao.
Tay Khương Tự Uyển giật giật, đem cuốn vở rời khỏi mặt mình, thấy Đặng Dĩ Manh đứng trước mặt, gương mặt đỏ bừng như hoa hồng đỏ, "Sao vậy?"
"Ăn cơm. Uyển tỷ." Đặng Dĩ Manh loạch xoạch rơi nước mắt.
Khương Tự Uyển ngồi đoan chính lại, nghiêm túc hỏi: "Khóc cái gì."
Đặng Dĩ Manh lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn đong đầy mà tràn ra ngoài, vậy nên phải giơ tay lau đi.
Khương Tự Uyển đứng lên, kéo cô về phía bàn ăn ngồi, "Nói đi, khóc cái gì?"
Đặng Dĩ Manh khóc thút thít nói: "Uyển tỷ, xin, xin lỗi, em quá làm ra vẻ. Nhìn chị, em chịu không nổi. Em, em muốn cong mất."
Khương Tự Uyển quả thực không biết nên khóc hay cười, "Bởi vì chúng ta hôn môi?"
Đặng Dĩ Manh sợ tới mức ngay cả nước mắt cũng quên rớt luôn, cái loại từ ngữ này, cứ để nó nhảy ra như vậy hả.
"Manh Manh." Đại Uyển dịu dàng tới lạ thường.
"......Dạ."
"Chị nói luyện hôn diễn, đương nhiên là trêu em thôi." Thanh âm Khương Tự Uyển nhẹ vô cùng, "Chị không quay loại diễn này. Nói thật ra, chị thật sự chưa từng gặp qua, ai ngốc như em vậy. Cảm ơn em đã giúp chị đổi mới nhận tri về nhân loại."
Gương mặt Đặng Dĩ Manh còn vương đầy nước mắt, ngẩng đầu nói: "Đùa em thôi?"
Khương Tự Uyển đỡ cái trán, đau đầu vô cùng, không nghĩ tới lần đầu tiên thổ lộ cư nhiên là loại trường hợp khó đỡ thế này, quả thực là gà bay chó sủa. "Chị thích em nha."
Đặng Dĩ Manh bị câu nói này làm chấn động, giống như một con bò to xác ngốc nghếch ăn phải một tạ búa, ngốc tại nơi kia. Chỉ kém kêu tiếng bò mà thôi.
Ngày hôm qua lúc mà Uyển tỷ nói chỉ có cô, cô vẫn còn không dám nghĩ tới phương diện này.
"Nhưng mà," Khương Tự Uyển cầm lấy chiếc đũa, "Nếu em vẫn chưa tiếp thu được, dựa theo lời nói ban sáng, chị có thể cho em nghỉ."
Đặng Dĩ Manh hít hít cái mũi, nhìn nơi khác, nhẹ giọng hỏi: "Từ ngày mai em bắt đầu xin nghỉ, có thể sao?"
"Có thể." Đại Uyển nhét một cây súp lơ nhỏ vào miệng.
Đặng Dĩ Manh cứ như vậy, ngày hôm sau về trường học.
Cùng Uyển tỷ của mình mất đi liên lạc.
Thời gian kéo dài tới ba tuần, cô còn cố ý xin phép tắt máy di động.
Mỗi ngày theo bạn cùng phòng đúng giờ đi học, lại đúng giờ tan học, điên cuồng bổ sung tác nghiệp đã bỏ dở. Cùng lúc đó còn vượt qua kỳ thi giữa kì không chút gợn sóng.
Tới khi có điểm, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, đây là kết quả của buổi tối trước hôm thi liều mạng thức đêm làm bài.
Tin rằng không ảnh hưởng tới điểm cuối kì, Đặng Dĩ Manh nhẹ nhàng thở ra. Vào một ngày trời nắng, ánh mặt trời cao cao, mây rất ít, cô nằm trên mặt cỏ trước thư viện phơi nắng.
Đầu gối lên một cuốn từ điển thành ngữ thật dày.
Cuốn sách này cũng là vì khi cô bị giáo sư chỉ tên phê bình trên lớp, nói lượng từ của Đặng Dĩ Manh thiếu thốn.
Vậy nên hiện tại cô sẽ thường thường mở từ điển ra đọc hai trang. Đây là biện pháp ngốc nghếch hết sức, lại thực thích hợp với cô.
Nhìn bầu trời xanh đến không bình thường, cô cảm thấy bừng tỉnh, hẳn là đã tới lúc khôi phục lại liên lạc với bên ngoài.
Vậy nên vào thư viện mở internet.
Đóng tiền điện thoại.
Tín hiệu đã được khôi phục đầy sóng cách đây hai phút, tay suýt nữa bị chấn động tới tê rần. Các tin tức muôn hình muôn vẻ. Mặt Đặng Dĩ Manh lạnh nhạt nhìn mấy cái quảng cáo vài đồ linh tinh, giống như virus ùa vào trong di động. Cuối cùng cô nhấn xem WeChat.