*Đối diễn: Diễn thử trước khi quay chính thức
[1] Nguyệt hắc phong cao: Không có ánh trăng mà gió vẫn thổi mạnh, nghĩa bóng chỉ đang trong hoàn cảnh rơi vào thế nguy hiểm
[2] Cô nữ quả nữ: Tác giả biến tấu từ câu 'cô nam quả nữ' (trai chưa vợ, gái chưa chồng)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bộ dáng hỗn độn trong gió của Đặng Dĩ Manh nhỏ, đã được Tiêu Triệt thu hết vào đáy mắt, trước khi lên xe buýt, hắn duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu của cô hai cái, cười nói: "Anh nghe thấy rồi."
"Anh nghe thấy cái gì." Đặng Dĩ Manh giả ngu.
"Đẳng cấp của Đại Uyển so với em cao quá nhiều, em đấu không lại." Tiêu Triệt lục lọi trong túi mấy thanh chocolate, nhét vào trong tay cô.
"Không có. Em đâu có đi đánh giặc." Cô bỏ kẹo vào trong túi, "Em yêu hòa bình."
"Đừng cậy mạnh, nếu kiên trì không nổi nữa, gọi điện cho anh, lớn mật mà vi ước đi. Kế tiếp để anh đến giải quyết." Anh trai lớn cuối cùng cười với cô, vẫy vẫy tay lên xe.
Đặng Dĩ Manh nhìn khói xe ô tô đến xuất thần một lúc, méo miệng, sau đó bắt xe quay về.
Tuy rằng bị cái câu "Chị cũng nhớ em" của Đại Uyển làm cho chân mềm.
Nhưng bản thân chọc phải họa lớn, có quỳ cũng phải đối mặt. (ಥ﹏ಥ)
Đặng Dĩ Manh tới phim trường, đến chỗ nghỉ ngơi của Đại Uyển, nghe chị ấy đang luyện lời kịch.
Đang muốn tính toán dùng phương pháp gì xuất hiện, có thể hợp lý hạ thấp cảm giác tồn tại, lại nghe Đại Uyển hỏi: "Còn chưa về?"
Tiếu quản lý: "Chưa đâu, chị Uyển."
Uyển tỷ thở dài một tiếng, "Đi lái xe tìm đi, đừng để em ấy bị bắt cóc."
Tiếu quản lý ha ha cười to một trận: "Chị Uyển, chị thật hài hước."
Khương Tự Uyển: "Tôi không nói giỡn." Thanh âm lạnh lẽo.
Tiếu quản lý lập tức phanh lại, khụ hai tiếng: "Thực xin lỗi...."
Đặng Dĩ Manh cũng bất chấp mất mặt, vội vàng hiện thân: "Hello! Uyển tỷ, em về rồi."
Đại Uyển nhìn cô một cái, ừm một tiếng, cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.
Tiếu quản lý kéo cô tới một chỗ xa xa, lau lau mồ hôi trên trán, "Tổ tông, em hại chết anh rồi, vừa nãy chị Uyển nhà em siêu hung dữ."
Đặng Dĩ Manh chắp tay: "Xin lỗi."
"Ai, quả nhiên Đại Uyển thích con gái." Tiếu quản lý cảm khái.
Lông tơ trên người Đặng Dĩ Manh dựng thẳng đứng, đôi mắt trừng đến tròn xoa.
—— con mẹ nó không thể nào. Σ(°△°|||)︴
Nói tục luôn rồi.
Cô chỉ đề phòng bản thân cong, lại không suy xét tính hướng của Đại Uyển.
May mắn câu tiếp theo của Tiếu quản lý giải trừ hoang mang lòng cô: "Anh có lần bị kẹt xe, đến muộn nửa giờ, bị chị Uyển mắng tới hoài nghi nhân sinh, còn thêm bị bạo lực lạnh ba ngày. Như thế nào đến lượt em, chẳng những không bị mắng, còn bảo anh đi kiếm em, trọng nữ khinh nam cũng rõ ràng quá rồi."
Đặng Dĩ Manh không mặt mũi: "Khả năng, nhìn em tương đối ngốc."
Tiếu quản lý đứng xa một chút nhìn Đặng Dĩ Manh, cười: "Em thật có chút ngốc đấy."
Buổi diễn chiều của Đại Uyển, vẫn như cũ thuận buồm xuôi gió.
Vai ác tà thần đã bị đánh đến hoa rơi nước chảy. Mấy tên lâu la cũng chạy trốn tứ phương.
Đặng Dĩ Manh đứng một bên xem như si như say, Khúc Ưu từ phía sau lại vỗ cô một cái.
"Khúc đạo." Sau khi cô lấy lại phản ứng thì lập tức chào hỏi.
Khúc Ưu cười tủm tỉm: "Ừ, Tiểu Đặng không tồi nha. Hai ngày nay nghỉ ngơi tốt rồi chứ? Chuẩn bị một chút, mấy người chị Uyển diễn cũng gần xong rồi, tiếp theo cũng nên đến lượt em lên sân khấu."
Đặng Dĩ Manh nuốt nuốt nước miếng.
Cô lại phải diễn kịch. (+_+)
Tiếp nhận phần kịch bản từ trong tay vị trợ lý đứng phía sau Khúc đạo, nói cảm ơn, cầm vở ra bên cạnh nghiên cứu.
Trong nguyên tác, Đặng Dĩ Manh nhớ rõ, vai phản diện Boss rơi vào cùng đường, muốn đoạt xá tiểu sư muội Thủy Dung, tính toán đổi quốc gia khác để gây họa. Mà có thân phận Thủy Dung làm bảo kê, sư huynh sư tỷ của nàng đương nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Sư tỷ vì phòng ngừa sự tình này phát sinh, từ sớm đến muộn đều một tấc không rời để canh nàng.
Đêm đó, nguyệt hắc phong cao [1], Thủy Dung và sư tỷ làm mồi, nằm trên giường đất nghỉ ngơi, đại vai ác đến, cuối cùng bị Ngu Trường Khanh bắt, còn bị thiên lôi cho một chưởng giải quyết luôn.
Đoạn cốt truyện này chủ yếu là thể hiện sự soái khí của nam chủ, và sự ăn ý của nam nữ chủ.
Đặng Dĩ Manh muốn xem một chút coi kịch bản được cải biên nhiều hay ít, vừa gặm củ cải vừa lật lật giấy, gì nha, đoạn này thật ra không cải biên nhiều à.
Cô lật qua lật lại hai lần, liền nghe thấy Quách đạo bên kia kêu: "Ca!"
Đặng Dĩ Manh vội vàng đi tới.
Động tác diễn của cảnh lúc nãy tương đối nhiều, trang dung của Đại Uyển có phần bị lem mất.
Khải lão sư đang ở trong lều bổ trang cho nàng.
Đặng Dĩ Manh đứng ở bên cạnh tiếp tục gặm củ cải.
Gặm lại nhai gặm lại nhai. ( ̄﹃ ̄)
Khương Tự Uyển nhíu mày nhìn cô: "Em là thỏ hửm?"
Đặng Dĩ Manh vừa lúc ăn xong, 'răng rắc' một tiếng giòn vang, lau lau miệng, cười hì hì: "Là chị gái kịch vụ cho em, nói rất ngọt. Rẻ hơn táo, cũng ăn ngon hơn." Chính là có chút cay.
Khải lão sư đang bổ trang mắt cho Đại Uyển, cười nói: "Manh Manh của chúng ta thật dễ nuôi ha. Không kén gì hết."
Khương Tự Uyển vốn dĩ cau mày, nghe xong câu này, ngược lại 'xuy' một tiếng, quay đầu cười.
Đặng Dĩ Manh cũng không rõ biểu tình biến hóa của nàng thể hiện bao nhiêu ý nghĩa nữa.
Hai ngày nay Trì Thịnh giống như điên rồi mà đuổi tiến độ, ý tưởng cao cả rằng vì tiết kiệm chi phí cho đoàn phim. Người trong toàn tổ đuổi theo hắn phải nói kêu khổ không ngừng, nề hà Quách đạo lại vui tới không khép miệng được, tuyên bố muốn đem nửa tháng diễn áp lại thành một tuần.
Thời điểm diễn xong cho hôm nay, cũng đã hơn 9 giờ tối, ngay cả cơm chiều cũng không ai đưa ra.
Suất diễn đem hang ổ của tà thần tiêu diệt sạch sẽ cũng xong rồi.
Mỗi lần Đại Uyển kết thúc công việc, cả người đều dị thường trầm mặc. Có lẽ là do mệt mỏi, ngồi ở trên xe lười nhác tới nỗi nửa chữ cũng không nói.
Đặng Dĩ Manh ngồi bên cạnh, xem tới nhịn không được, nhẹ nhàng giúp nàng bóp vai, mới chỉ xoa hai cái, tay đã bị kéo lại, chỉ nghe thấy thanh âm thanh lãnh của Đại Uyển: "Ngồi cho vững, cẩn thận bị sứt răng."
Đặng Dĩ Manh 囧 囧 đem tay thu trở về.
Thật không hiểu hình tượng cô trong lòng Đại Uyển là loại rác rưởi gì nữa, cái gì mà bị bắt cóc, lại còn sứt răng, nghe giống như một kẻ ngốc không thể gánh vác nổi sinh hoạt cá nhân vậy đó. Mà trên thực tế, cô chính là rất khôn khéo, lòng dạ sâu vô cùng được không.
Đại Uyển vẫn là quá tuổi trẻ! Trở lại phòng, ai đó vừa giúp tẩy trang, vừa lắc đầu.
Khương Tự Uyển gần gũi nhìn cô, "Sau khi đóng máy, có muốn đi chơi vài ngày không?"
"Đừng, thân thể chị quan trọng." Buổi chiều lại có tin nhắn ngắn từ chị Điềm, nói cô chặt chẽ chú ý trạng thái khỏe mạnh của Đại Uyển, "Có thể sớm một chút trở về thì sớm một chút trở về."
Khương Tự Uyển nghe vào tai, lại trở thành một phiên bản khác: "Như thế nào, hôm nay cùng Tiêu Triệt ra ngoài đi chơi rồi?"
Đặng Dĩ Manh lắc đầu: "Không có. Anh ấy đi rồi. Em đến tiễn."
"Đi rồi?" Lần này Đại Uyển đứng dậy, nhíu mày hỏi, "Phát sinh chuyện gì?"
Thiên tính của con gái là buôn chuyện. Đặng Dĩ Manh ở phòng kí túc xá cũng bát quái vô cùng, nhưng trước mắt, vai chính của chuyện kinh thiên bát quái này là Tiêu Triệt, Khương Tự Uyển còn là người cô âm thầm kính trọng nữa. Cô nhấp miệng lắc đầu: "Em không thể nói."
Khương Tự Uyển xem cô ngốc ngốc mà rũ mắt, cười nhạt, không truy vấn nữa.
Nhưng mà, tâm tư Đặng Dĩ Manh lại quay về. Phải suy xét cho Đại Uyển nữa nha. Vạn nhất tấm lòng của Đại Uyển trao lầm, vậy không phải sẽ rất không xong à.
Dừng một chút, cô dặn dò nói: "Uyển tỷ, chị đáp ứng em, chị, chị về sau đừng tìm Trì lão sư yêu đương. Được không?"
Đại Uyển cong cong môi: "Ừm."
"Cùng không cần tìm Tiêu Triệt." Đặng Dĩ Manh thở dài.
Khương Tự Uyển hơi chinh lăng, ngay sau đó gật đầu: "Trách không được."
Nghĩ đến tên trúc mã ngốc kia, lòng Đặng Dĩ Manh không khỏi ảm đạm, tinh lực cũng không còn.
Đại Uyển chọc chọc gương mặt cô, cười hỏi: "Manh Manh, muốn đối diễn sao?"
Đặng Dĩ Manh "A?" Một tiếng.
Khương Tự Uyển chu chu môi về phía cuốn kịch bản trong cặp của cô.
Đặng Dĩ Manh rốt cuộc cũng có phản ứng, cái vị tai to mặt lớn này đang chủ động muốn luyện tập cho cô. Gương mặt nháy mắt đỏ lên, liên tục xua tay: "Em nào dám, không dám không dám....."
Phí lên màn ảnh của chị là mức giá trên trời đấy, ai đảm đương nổi hả.
Chưa nói đến, cái màn diễn đó còn nhão nhão dính dính.
Cái con nhóc Thủy Dung kia tâm tư hết sức không thuần khiết, làm trò trước mặt một đám người thì thôi đi, ai ngờ ngay cả không gian gió cũng không lọt nổi này, cô nữ quả nữ [2] ở chung một phòng, nàng vừa thẹn thùng vừa sợ hãi chui vào trong lòng ngực của Đại Uyển, nói mấy câu: "Sư tỷ, ta rất sợ." Mấy câu lực sát thương như ngàn đao này, làm không khí cũng trở nên quá mức quỷ dị rồi có được không.
Đại Uyển sâu kín mà bổ đao: "Không dám? Không phải em nhớ chị sao."
Cổ của Đặng Dĩ Manh nóng lên: "Em không phải, em không có." Tiếp nhận đôi mắt ung dung của người đối diện, cô ùng ục nuốt nuốt nước miếng, "Lúc ấy em không phải lo lắng chị ăn bữa trưa không ngon à. Không, không có ý gì khác." Nói đến cơm, tự dưng cái bóng đèn trong đầu phát sáng, từ trên ghế nhảy lên, "A! Cơm chiều, để em đi lấy."
Khương Tự Uyển nhìn theo bóng dáng thất thểu của cô, lại lẳng lặng nhìn một lát cánh cửa phòng bị ai đó bạo lực 'phanh' một tiếng mở ra, khóe môi nhiễm ý cười, đứng dậy tập yoga.