Người đàn ông với mỗi cử động nâng tay nhấc chân đều lộ ra hơi thở bức người ấy...... thực sự là Chung Thanh sao?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Sau khi toàn bộ cuộc nói chuyện điện thoại loáng thoáng bên ngoài, Chung Thanh đã hiểu rõ.
Chính là Liên Phi.
Hình như cậu ta biết được từ người đại diện Dương Kỳ của mình rằng Phó Sơn Hách có một người bạn trai là chân ái bị bệnh nặng đang điều trị ở bệnh viện này, nên cậu ta tự mình tới đây xem.
Chung Thanh nhìn xuyên qua khe cửa quan sát tình hình bên ngoài, người nọ đeo khẩu trang đội mũ, không nhìn kỹ quả thực sẽ không nhận ra đó là Liên Phi, nếu có không may bị người khác nhận ra thì minh tinh đi tới bệnh viện khám bệnh cũng không phải tin tức gì lớn......
Căn cứ theo những lời mà đối phương vừa nói cách đây không lâu, Chung Thanh đột nhiên xác định được một vấn đề, một vấn đề ngay cả anh cũng cảm thấy khó mà tin nổi —— hiện tại Liên Phi chắc chắn đang không ở bên Phó Sơn Hách như trong lời đồn, hơn nữa cậu ta còn rất để ý đến người bạn trai bệnh nặng của Phó Sơn Hách do chính anh đang đảm nhận vai!
Nếu không cậu ta sao có thể lập tức tin vào tính chân thật về thân phận bạn trai rơi từ trên trời xuống như này? Còn lén lút tới đây nhìn?
Điều này ít nhất cũng chứng minh được hai người kia dường như không quá hiểu nhau......
Có điều vốn dĩ trong truyện cũng viết rằng hai người họ chưa từng mở lòng ra để đón nhận đối phương bởi đủ loại hiểu lầm chồng chất, đặc biệt là Liên Phi, cậu ta không hề biết rõ về quá khứ của Phó Sơn Hách......
Đang nghĩ ngợi, Liên Phi ở bên ngoài đã cúp điện thoại, rửa sạch tay rồi đi ra ngoài.
Bụng Chung Thanh lập tức không đau nữa, nhanh chóng ra khỏi gian cách vách rồi lặng lẽ đi theo.
Quả nhiên, đối phương tìm thẳng đến gian phòng bệnh ngày thường anh vẫn hay ở, nhưng cậu ta không trực tiếp đi vào, mà nhìn trộm một lát, cuối cùng tìm một y tá rồi hỏi cái gì đó.
Không bao lâu sau, trên gương mặt cậu ta lộ ra một tia kinh ngạc...... cùng với nụ cười rất khẽ khó có thể phát hiện ra, sau đó cứ thế thản nhiên bước vào.
Chung Thanh đứng quan sát một màn này, vốn dĩ không thể hiểu được, nghĩ thầm cậu cười cái lông gì? Chờ tới khi anh bước tới bên cửa sổ nhìn vào trong, mới dần dần hiểu ra.
Hiện tại, có người đang ngồi trên giường bệnh của anh.
Đó là bạn cùng phòng Chung Thanh quen trong khoảng thời gian ở lại bệnh viện này, bị bệnh nan y, hình như chỉ còn sống được không quá hai năm.
Người nọ là một người đàn ông rất trẻ tuổi, xấp xỉ bằng tuổi anh, lịch sự dịu dàng, Chung Thanh rất thích nói chuyện phiếm với anh ta, dần dà, hai người không có việc gì thì lại "gác cửa" cho nhau.
Đối phương có lẽ thấy anh không ở đây nên ngồi cạnh mép giường chờ anh.
Liên Phi chắc cũng chỉ biết số phòng bệnh của anh, không nhận ra người, cho nên lúc này mới coi người nọ thành anh.
Chắc ban nãy cậu ta hỏi y tá rằng người kia bị bệnh gì.
Chung Thanh cười không nổi.
Anh nhìn Liên Phi đang cẩn thận lại gần người bạn chung phòng kia của mình, dường như đang ấp ủ âm mưu nói với người nọ cái gì đó......
Chung Thanh lập tức nâng bước chân, đang định chạy vọt vào trong, phía sau lưng lại chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Sao cậu lại ở đây?!"
Chung Thanh men theo tiếng nói quay đầu nhìn lại.
Phó Sơn Hách đang đứng ở sau lưng anh, câu vừa rồi cũng không phải là để nói với anh.
Mà là nói với Liên Phi trong phòng bệnh.
Chết tiệt!
Ngay trước khi Liên Phi vội vã xoay người, Chung Thanh nhanh chóng xoay một vòng quay lưng lại, thuận lợi trở thành một phông nền đủ tư cách đứng tại hành lang.
Phó Sơn Hách không vạch trần anh.
Liên Phi trong phòng bệnh hiển nhiên đã bị doạ sợ, ánh mắt cũng thay đổi.
Người kia đã tự mình xuất hiện ở chỗ này, chứng tỏ lời của anh Dương không phải là giả, cậu ta quả thực rất để ý tới người sắp chết này......
Cậu ta cố gắng nặn ra một nụ cười: "A Hách, anh, anh có người yêu mà sao không nói với em?"
"Tại sao phải nói cho cậu?" Giọng Phó Sơn Hách lạnh đến đáng sợ.
"......"
Phó Sơn Hách bước hai bước tiến lên phía trước: "Tôi hỏi cậu, ai bảo cậu tới nơi này?!"
Người đàn ông ngồi trên giường bệnh ngây ngốc quan sát toàn bộ quá trình đang diễn ra trước mắt.
"A Hách, em chỉ muốn tới nhìn một chút xem người anh thích là người như thế nào thôi. Em không có ý định gì cả......"
"Là người nào thì có liên quan gì đến cậu?"
"A Hách......"
Chung Thanh đứng ở góc tường cách đó không xa nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ mà hoang mang cực độ.
Có phải anh đi nhầm phim trường nào rồi không?
Phó Sơn Hách tìm anh để diễn kịch cho Phó Kính Thư xem, chẳng phải là vì muốn bảo vệ được Liên Phi một cách thuận lợi trước kỳ hạn mà lão gia tử đặt ra sao?
Chẳng phải Phó Sơn Hách trong nguyên văn yêu Liên Phi đến chết đi sống lại, còn Liên Phi đối với hắn thì chính là kiểu kháng cự "dù anh có được thân thể của tôi thì cũng tuyệt đối không chiếm được trái tim tôi" hay sao......
Hừ, tác giả ơi là tác giả, đào hố rồi không lấp hố thật tai hại đến nhường nào, ngài nhìn nhân vật của ngài đi kìa, bây giờ OOC hết cả đám rồi!
Hai người bên kia chưa nói được vài câu, Liên Phi đã không chịu nổi chạy ra ngoài, hoàn toàn không nhìn thấy Chung Thanh quay mông ra ngoài đứng sát vào hành lang sống chết không chịu lộ mặt.
Lúc Phó Sơn Hách đi ra, đứng ở sau lưng anh nói: "Cậu không cần phải trốn tránh như vậy, dù sao cậu ta cũng không thể làm gì quá đáng đối với cậu."
Chung Thanh:..... Đại ca à, anh không nhận ra tình địch của mình cũng không có nghĩa là người nào đó ngay cả bạn trai cũ của mình cũng không nhận ra!!!
Anh cạn lời xoay người lại, nghĩ tới thân thể mình trong khoảng thời gian này đã phục hồi khá tốt, dung mạo không hề còn biến dạng như đợt trước, chắc người này bây giờ không đến nỗi không nhận ra anh đúng không?
Dù sao thì hiện tại Phó Sơn Hách không thích Liên Phi, thân phận tình địch này của anh không may có bại lộ thì chắc hẳn cũng không sao đâu nhỉ?
Anh bình tĩnh ngẩng mặt lên, sau đó nhìn thấy đáy mắt của người nọ hiện lên một tia kinh ngạc, tiếp theo là hỏi một câu rất hồn nhiên: "Cậu là ai?"
Chung Thanh: "......"
Chung Thanh hít một hơi thật sâu, cười nói: "Lúc trước sức khoẻ của tôi không tốt, gần đây phải cảm tạ Phó tổng đã cho tôi ăn ngon uống tốt nghỉ ngơi đàng hoàng, trạng thái đã trở lại tốt hơn rất nhiều. Sao thế, Phó tổng không quen tôi à?"
Phó Sơn Hách nhíu chặt mày, nhìn anh một hồi lâu, dường như đang xem xét tính khả thi trong lời nói của anh.
Chung Thanh: "......"
Phó Sơn Hách hỏi liên tục mấy y tá liền, sau đó mới thừa nhận rằng anh không bị người ta đánh tráo là sự thật.
Lúc gần đi còn cố vớt vát mặt mũi: "Thực ra nhìn kỹ, đúng là có chút quen mắt."
Chung Thanh: "......"
Anh không cần mắt thì đem đi quyên tặng cũng được đấy.
Sau ngày hôm đó, Phó Sơn Hách và Liên Phi không tới thêm lần nào nữa.
Một tháng ung dung nhàn nhã trôi qua rất nhanh, sau khi xé đi tờ lịch ngày thứ ba mươi đếm ngược, Chung Thanh dọn dẹp đồ đạc qua loa rồi rời khỏi bệnh viện tư nhân.
Toàn bộ số tiền anh nhận được đều chuyển vào tài khoản của vị từ thiện kỳ quặc kia, một thân không nợ nần nhẹ nhàng thoải mái, vui vẻ đi ăn một suất lẩu đơn, Chung Thanh liên hệ lại lần nữa với người đại diện trước kia – Lý Tích Sinh.
Hai người gặp mặt nhau ở quán cà phê, khi mới nhìn thấy anh, phản ứng của đối phương có chút kích động.
"Uầy! Không ngờ bây giờ cậu đã khôi phục tốt như vậy! Thật sự không ngờ tới nha, mỹ nhân lạnh lùng của tôi quay trở về rồi! Nói thật nhé, lần trước tôi nhìn thấy cái dáng vẻ đó của cậu, tôi còn tưởng rằng cả đời này không tốt lên được ấy chứ!"
"......"
"Cậu đừng nóng ha, mọi người đều muốn ăn cơm mà!"
"Lý Tích Sinh, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tôi tìm anh là vì......"
"Tôi biết tôi biết! Yên tâm đi, trạng thái hiện tại của cậu không tồi, chỗ tôi đúng lúc vừa có một nhân vật ngon nghẻ đang chờ cậu đây!"
......
Một tuần sau, đoàn phim ≪Tuyệt mật≫.
Người đàn ông chật vật nằm trên mặt đất gầm nhẹ: "Tôi tuyệt đối không khuất phục......"
"Chát!" Một cú tát tiếp theo mạnh mẽ dội qua, người đàn ông dáng người cao to dùng một tay khác cầm dao nâng cằm hắn ta lên......
"Cắt!" Đạo diễn lập tức đứng dậy, hắn chỉ chỉ người đàn ông đang nằm trên mặt đất đồng thời thông báo với Chung Thanh đang chuẩn bị, "Cậu, đi lên!"
Người đàn ông vốn đang nằm trên mặt đất lập tức lười biếng đứng dậy, Chung Thanh nhanh nhẹn nằm vào vị trí hắn ta vừa mới nằm.
Con dao nhỏ một lần nữa đặt trên cằm anh, camera sườn chiếu qua......
Chung Thanh cắn răng ngẩng cằm lên......
Hô hấp của vị đạo diễn đang nhìn màn hình chợt cứng lại.
≪Tuyệt mật≫ là một bộ phim mạng thể loại nam sinh (*), nam chính là lính mới Trần Tinh được Lý Tích Sinh đẩy ra, bởi vì có lợi thế ngoại hình xuất chúng, nên lúc công bố nhân vật vẫn luôn được fans xem trọng.
(*) thể loại nam sinh: chỉ có nam chính, tuyến tình cảm có thể không có hoặc được nhắc đến ít, theo mình thấy thì bộ "Đạo mộ bút ký" hình như là thể loại nam sinh đấy...
Nhưng Trần Tinh này lại có một khuyết điểm trí mạng —— lên hình thì không tồi, nhưng khi quay cận cảnh hành động thì các đường nét không còn đẹp như vậy nữa. Đặc biệt là bộ phim này có rất nhiều cảnh cần phải để trần nửa thân, mà gần đây Trần Tinh bị dị ứng nên trên người có nhiều nốt mẩn đỏ, không thể khỏi trong thoáng chốc được, nếu để lộ ra thì thực sự trông rất khó coi.
Ban đầu Lý Tích Sinh chỉ muốn tìm tạm một thế thân trình độ thường thường để quay hộ, nhưng lúc này nhìn thấy, quả thực chính là để cứu mạng!
Đường cong quai hàm gợi cảm, xương quai xanh hoàn mỹ cùng vùng ngực bị người đàn ông hùng tráng kia xé lộ ra hoàn toàn trong sự giận dữ......
Tuy rằng không lộ mặt, nhưng với sự phối hợp của đối phương, diễn cảnh bởi vì khó thở mà động mạch nổi lên......
Đến lúc đó người xem có lẽ sẽ chảy máu mũi chứ nhể?!
Rõ ràng chỉ là một phân cảnh nho nhỏ, nhưng nếu xem qua sẽ có thể khiến cho người ta nhập cảnh, thậm chí còn có thể men theo hơi thở của anh để tưởng tượng ra cả một câu chuyện!
Ngay cả Trần Tinh thân là diễn viên chính cũng phải choáng váng.
Vai thế thân này một lần thử đã qua.
Nhưng theo hắn ta biết, người này là diễn viên Chung Thanh, hồi trước hình như đã biệt tăm tận nửa năm, nói rằng là gặp tai nạn ngoài ý muốn, khoảng một thời gian nọ mới trở về tiếp tục sự nghiệp diễn viên, nhưng bị Lý Tích Sinh cười nhạo sau lưng, nói rằng anh ta như vậy cả đời này cũng không bước chân được vào giới giải trí.
Ai ngờ lần này Lý Tích Sinh bất ngờ đổi gió, đề cử anh ta với đoàn phim làm thế thân của mình, vóc người của hai bọn họ gần giống nhau, không vấn đề gì cả.
Nhưng Trần Tinh vẫn có một ít hiểu biết về vị tiền bối xa lạ này, tuy ngoại hình nổi bật nhưng kỹ năng diễn xuất thuộc loại trung bình, gặp được đạo diễn năng lực bình thường còn có thể bị người ta chế giễu rằng kỹ năng diễn xuất gượng gạo, đến nỗi khiến da đầu tê dại.
Lúc trước khi biết Chung Thanh tới đây là thế thân cho mình, tuy hắn ta có hơi đắc ý bởi phong thuỷ luân phiên, nhưng ít nhiều cũng có một chút lo lắng.
Ai biết được liệu anh ta có kéo chân mình hay không?!
Cho tới khi chiêm ngưỡng được một màn này.
Người đàn ông với mỗi cử động nâng tay nhấc chân đều lộ ra hơi thở bức người ấy...... thực sự là Chung Thanh sao?
+++++++
Sắp hết năm rồi mà đầu tôi vẫn trống rỗng:))))))
27/12/2021
Truyện chỉ đăng trên W.?️.t.t.?️.?️.d của chính chủ