Tình Địch Muốn Sinh Con Cho Ta

Chương 26



Cuối cùng kế hoạch cùng nhau tản bộ vẫn không thành công, hai người vừa mới bước ra khỏi nhà hàng, Phó Sơn Hách đã nhận được một cuộc điện thoại, ngay từ câu đầu tiên Chung Thanh đã nhận ra đây là Phó Kính Thư gọi tới.

Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy vẻ mặt Phó Sơn Hách chợt thay đổi sau khi nghe xong.

Chung Thanh hỏi: "Trong nhà có chuyện gì sao?"

Phó Sơn Hách nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn anh vài lần, sau đó gọi cho tài xế lái xe tới đây.

Chung Thanh nghe thấy hắn bảo tài xế đưa mình về khách sạn thì biết là hắn có việc phải đi, vội vàng nói: "Đừng! Tôi gọi xe là được, bảo anh ấy đưa anh về nhà trước đi!"

Phó Sơn Hách không để ý tới câu nói của anh, chờ tài xế lái xe đến rồi trực tiếp ấn người vào trong.

Chung Thanh còn nhớ thương tới việc hắn đang có bầu, mở cửa sổ xe nói với hắn: "Trên đường đi anh phải cẩn thận......"

Không biết hắn có nghe được gì không, xe đã đi mất rồi.

Tối nay Chung Thanh chỉ có một cảnh.

Lúc quay xong vẫn chưa tới 9 giờ. Sau khi thay quần áo xong lướt Weibo, đứng đầu hotsearch hiện giờ chính là Kiều Vũ.

Chiều nay Kiều Vũ cũng đã tung ra đống chứng cứ mà Phó Sơn Hách gửi cho cậu, tát một cái thật mạnh "đánh" thẳng vào Trần Duyệt Bạch cùng đám fans không biết phân biệt xanh đỏ trắng đen luôn mồm mắng chửi người ta.

Nhưng điều khiến người người chú ý nhất chính là ảnh chụp được Trần Duyệt Bạch mấy lần mở cửa phòng cho nhà đầu tư cũ của bộ phim trước khi khai máy.

Một tên hề muốn ngầm ám chỉ người khác dùng quy tắc ngầm cướp mất vai diễn của mình thế mà lại luôn dựa vào thủ đoạn này để giành giật tài nguyên.

Cú quay xe này hơi mạnh, ban đầu còn có người không tin, đang cãi cố rằng cậu photoshop tạo chứng cứ giả, chó cùng rứt giậu mới đi bôi nhọ hắt nước bẩn vào người khác.

Nhưng Kiều Vũ cứ tung từng chứng cứ một lên, những người này không thể không ngậm mõm, vài người có lương tâm còn chuyển phát nói lời xin lỗi.

Trước đó, Trần Duyệt Bạch dựa vào bài Weibo ẩn ý của mình để lăng xê lên mấy chục vạn fans, cuối cùng chỉ trong một ngày ngắn ngủn, cậu ta đã rớt mất hàng trăm vạn fans.

Đối mặt với một đòn phản kích nặng nề này của Kiều Vũ, bản thân Trần Duyệt Bạch và nhân viên bên quan hệ công chúng của cậu ta không thể đáp trả lại lời nào.

Chung Thanh biết lúc này chắc chắn đoàn đội của Trần Duyệt Bạch đã bắt đầu bàn bạc nên xử lý quan hệ công chúng như thế nào trước khủng hoảng này.

Một vài fans của Kiều Vũ và quần chúng nhân dân thích ăn dưa ở weibo của Kiều Vũ nhảy lên câu bình luận ban nãy của Chung Thanh, nhiệt liệt tán thưởng tuyên dương anh là nhà tiên tri......

Chung Thanh có chút dở khóc dở cười, tiện tay chia sẻ mấy bài weibo của Kiều Vũ và bên đoàn đội của cậu, rồi chuẩn bị rời đoàn phim về khách sạn. Truyện Truyện Teen

Trước khi lên xe, anh bỗng cảm giác được có giọt nước rơi trên mặt và cổ, đứng khựng lại tại chỗ mất vài giây, mới nhận ra trời đang mưa nhỏ.

Triệu Tiểu Tây thấy anh đứng bất động một lúc lâu, ngồi trên ghế lái gào to: "Anh Thanh, lên xe đi!"

Lên xe, Chung Thanh nhìn màn đêm mênh mông vô hạn ngoài cửa sổ, cũng không biết tại sao lại sờ sờ vị trí ở cổ mà ban nãy có giọt mưa nhỏ lên, bỗng nhớ tới trong giấc mơ nào đó người nọ cũng cọ cọ cổ mình.

Chung Thanh vô thức thốt lên: "Tiểu Tây, cậu...... Có thể đưa tôi về trung tâm thành phố được không?"

Bốn mươi phút sau, Chung Thanh xuống xe tạm biệt Triệu Tiểu Tây, bước vào một cửa hàng bánh kem đặt làm bánh.

Trong lúc chờ đợi, anh đi dạo ở trung tâm thương mại bên cạnh, dạo một vòng vẫn cảm thấy không hài lòng.

Phó Sơn Hách không thiếu thứ gì, đặc biệt là các mặt hàng xa xỉ, nhưng nếu mua quần áo gì đó anh lại sợ không vừa người...... Lúc đi ra thì chợt bắt gặp một đôi tình nhân đang cãi nhau.

Người đàn ông nói: "Chính em nói rằng muốn kết hôn mà! Cái gì anh cũng nghe em, bây giờ em lại ngại cái này ngại cái kia! Anh bảo kết hôn muộn một chút em lại không nghe!"

Cô gái kia dùng sức đẩy hắn ra: "Anh cái con khỉ! Nếu không phải bây giờ em đang mang thai thì ai muốn kết hôn luôn chứ! Nếu lúc đó anh đeo bao thì em việc moẹ gì phải chịu tội như thế này? Sức khoẻ của em không phải anh không biết, nếu sơ sẩy một chút thôi là cả đời này khả năng không bao giờ mang thai được nữa! Bây giờ anh làm em chưa kết hôn đã có thai, anh còn trách em! Anh là cái đồ vô liêm sỉ không biết xấu hổ chó má vô cùng......"

"Ôi! Được rồi được rồi, đừng đánh mà! Là anh sai, bà cô của anh ơi......"

......

Nhìn đôi tình nhân kia đi xa, Chung Thanh đứng im tại chỗ chừng mười phút, sau đó hoàn hồ chợt lấy điện thoại ra gọi cho Phó Sơn Hách.

Sau khi kết nối được, câu đầu tiên anh thốt ra là: "Phó Sơn Hách."

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên hắn, mà không phải Phó tổng.

Hiển nhiên là Phó Sơn Hách không kịp phản ứng, đơ mất vài giây mới hỏi: "Sao thế?"

Chung Thanh ngẩng đầu lên, liếm liếm môi, anh nhìn mưa phùn khẽ bay lơ lửng trên không trung, giọng nói mang theo chút quan tâm mà ngay cả anh cũng chẳng nhận ra: "Anh vẫn đang ở chỗ ông nội anh sao? Trời mưa rồi, chú ý giữ ấm nhé."

Giọng đối phương vẫn rất bình tĩnh: "Về nhà rồi. Cậu sao thế?"

Trong lòng Chung Thanh rối như tơ vò, anh hít một hơi thật sâu: "Phó Sơn Hách, anh thích em có phải không?"

"......"

Câu nói kia như một quả bom khiến người ta không kịp phòng bị, đột nhiên bị Chung Thanh châm kíp nổ, phá vỡ sự bình tĩnh vốn có của đối phương.

Phó Sơn Hách trực tiếp cúp máy.

Chung Thanh cũng không gọi lại.

Anh không phải tên ngốc, tình cảm này, cho dù là đối phương hay chính bản thân anh có lẽ đã sớm nhận ra, quả thực cũng đã phát hiện một vài dấu vết để lại.

Nhưng chưa ai làm rõ nó.

Trước đây, anh vẫn duy trì khoảng cách an toàn có chút mập mờ này, sau đó cứ tiến dần tới chu kỳ, phát triển đến bước này một cách tự nhiê. Còn về những mặt khác...... Bình thường đóng phim quá bận rộn, anh không có thời gian nghĩ tới những vấn đề khác.

Bởi giữa hai người bọn họ, anh chưa từng cảm thấy Phó Sơn Hách ở thế yếu, cho dù có là nhân vật trong sách hay sau này đã quen biết nhau, đối phương luôn cho anh ấn tượng là một người mạnh mẽ cường thế, chuyện hắn muốn làm, chắc chắn sẽ không thể không làm được.

Có lẽ ngay từ khi đối phương báo với anh về tin hắn đã mang thai, ngoại trừ lo lắng về an toàn và thân thể của hắn, anh cũng chưa từng nghĩ tới những vấn đề khác.

Mãi cho tới khi nãy.

......

Xe về tới biệt thự của Phó Sơn Hách thì đã là 11 giờ đêm.

Tầng trên vẫn còn sáng đèn, hắn chưa ngủ.

Chung Thanh có chìa khoá nơi này, anh xách bánh kem mở cửa bước vào, đứng ở huyền quan đổi giày, bật đèn lên.

Anh đặt bánh kem lên bàn trà, đang định lên tầng gọi người xuống, nhưng còn chưa kịp xoay người thì đã nghe thấy một loạt âm thanh 'cộp cộp cộp' cực nhanh, người nọ đã vội vàng chạy xuống dưới.

"Sao đã về rồi?"

Chung Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, Phó Sơn Hách đã thay một bộ đồ rộng rãi thoải mái hơn, chắc là mới tắm xong chưa lâu, tóc còn hơi ẩm, rối bù rũ xuống dưới trán.

Khi nhìn thấy anh, ánh mắt ẩn giấu một tia kinh ngạc và gấp gáp.

Chung Thanh rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, trông như một cự thú thu lại móng vuốt. Chung Thanh liếc mắt sang bên cố ý lừa hắn: "Hôm nay là sinh nhật anh, em mua bánh kem về, lát nữa rồi đi......"

Người nọ sửng sốt, sau đó chạy tới nắm lấy cổ tay anh: "Em dám!"

"......"

"Em đã tới rồi còn muốn đi nữa?"

Thấy dáng vẻ mất đi sự trầm ổn, cắn răng cười lạnh của hắn, Chung Thanh biết mình đùa quá trớn rồi, không trêu hắn nữa, bắt lấy cái tay đang nắm lấy tay mình, ôm người vào lòng.

Phó Sơn Hách: "......"

Chung Thanh ôm thoải mái rồi mới bắt đầu khẽ cười với hắn: "Phó tổng à, nói cái này trước nhé, tối nay anh cúp điện thoại của em làm gì?"

Người nọ dường như không rõ tình huống trước mắt, hai hàng mi đen nhánh khẽ run run, rũ mắt nhìn đỉnh đầu anh, cả người cứng đờ.

Chung Thanh nói tiếp: "Nếu anh không thích em, vậy bây giờ anh nhấc chân đá em ra đi."

Phó Sơn Hách mím môi, vẫn nhìn anh không nhúc nhích.

Chung Thanh: "Cho nên là anh thích em. Cái này thì có gì đâu mà không nói được chứ, Phó Sơn Hách, sao con người anh lại nghĩ một đằng làm một nẻo thế......"

Nghe những lời Chung Thanh nói, hơi thở của Phó Sơn Hách càng lúc càng dồn dập, cuối cùng có vẻ như không chịu nổi nữa, duỗi tay muốn đẩy anh ra, nhưng thấy dưới chân anh không ổn lại lập tức vội kéo người về lòng ngực mình.

Đầu Chung Thanh gác lên ngực hắn, cười phì một tiếng.

Phó Sơn Hách ngẩn ra vài giây, lập tức nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh: "Chung Thanh!"

Chung Thanh thấy hắn lại sắp đẩy mình ra thì vội vàng ôm lấy người không buông tay: "Đừng giận mà đừng giận mà, em không nói đùa đâu! Em đã tính xem liệu ngày mai chúng ta có thể tới Cục Dân Chính lãnh chứng được không!"

"......"

Chung Thanh lấy nhẫn đã chuẩn bị từ trước để ở trong ngực ra, sờ sờ mũi, vành tai ửng hồng không biết tự khi nào, hơi ngượng ngùng thổ lộ: "Phó Sơn Hách, em nghĩ...... chắc hẳn em đã thích anh mất rồi!"

"......"

"Nếu anh cũng thích em, vậy hai mình kết hôn đi, tuy rằng có thể trước mắt em chưa hiểu rõ về anh lắm và anh cũng chưa hiểu rõ về em lắm, nhưng thời gian sau này còn rất nhiều, em sẽ cố gắng hiểu anh!"

"......"

Thấy sắc mặt đối phương trắng bệch nhìn nhẫn trong tay mình, Chung Thanh vội nói: "Cái nhẫn này có thể anh vẫn chưa thấy quá hài lòng, bởi vì vội cầu hôn, cho nên đặt làm không kịp...... Sau này em nhất định sẽ đổi cho anh cái tốt nhất!"

"Đưa điện thoại đây." Phó Sơn Hách chợt lạnh lùng nhìn anh.

Chung Thanh không biết tại sao thái độ của hắn lại thay đổi đột ngột như vậy, tuy rằng khổng hiểu lắm nhưng vẫn lấy điện thoại ra mở khoá rồi ngoan ngoãn đưa cho hắn.

Phó Sơn Hách mở các ứng dụng liên lạc trong điện thoại ra kiểm tra một lượt, xác nhận anh không chơi trò đại mạo hiểm đánh cược linh tinh gì......

Hắn ngước mắt lên nhìn Chung Thanh đang đỏ mặt.

Chung Thanh khẽ hỏi: "Sao, sao thế?"

Phó Sơn Hách cầm lấy chiếc nhẫn trên tay anh rồi nhanh chóng đeo lên ngón áp út ở tay mình.

Chung Thanh đang bận kinh ngạc thì chợt cả người bị đè lên trên sofa.

Miệng bị lấp kín.

Anh vô thức khẽ nhếch môi lên, kết quả bị đối phương nhân cơ hội chiếm địa bàn thành công, hôn tới nỗi nóng rực.

Khi anh mở to hai mắt, người nọ đang đỏ mắt nhìn chằm chằm anh nói: "Chung Thanh, những lời em vừa nói, cả đời này không thể đổi ý!"

Dứt lời, còn ra sức gặm cắn trên môi anh.

Lần này tới lượt Chung Thanh choáng váng.

Anh không biết nụ hôn này rốt cuộc đã dây dưa trong bao lâu, toàn thân đều choáng váng, ngọt ngào, não như sắp cạn oxy thì đối phương mới buông anh ra, có điều ánh mắt nhìn anh dường như vẫn chưa thoả mãn.

Chung Thanh ngơ ngác nói: "Cho nên...... Ngày mai đi lãnh chứng à?"

Phó Sơn Hách vẫn nhìn anh chằm chằm: "Ừm."

Chung Thanh nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của hắn, nhìn đến cái bánh kem rồi vội vàng đứng dậy lấy bánh kem từ trong hộp ra, vừa châm nến vừa khẽ nói: "Hôm nay là sinh nhật 26 tuổi của anh, không sai nhỉ?"

Đối phương không trả lời, anh đang định quay đầu lại nhìn, thì eo đã bị người phía sau ôm chặt lấy.

Phó Sơn Hách vùi đầu lên cổ anh, khẽ "Ừ" rồi thấp giọng nói: "Thích em."

Đây là câu trả lời cho câu hỏi trong cú điện thoại ban nãy.

Tuy đã sớm biết, nhưng khi chính tai nghe được lời hắn nói ra gần gũi thân mật như vậy, Chung Thanh vẫn có chút không kiềm chế được, lồng ngực đập thình thịch, cả người nhanh chóng nóng lên.

Phó Sơn Hách dường như cũng mới tỉnh táo lại sau trận ngất ngây bất thình lình khi nãy, hắn nói tiếp: "Chung Thanh, anh thích em, cả đời này thích em, đến chết cũng sẽ không buông tay, ngay cả khi em hối hận, hay thậm chí sau này em có thích người khác, anh cũng sẽ không cho phép em rời đi. Em có hiểu không?"

Giọng hắn nặng nề mà u ám khiến người ta run sợ, nhưng Chung Thanh nghe xong lại cười, cười xong lại có chút đau lòng.

Chung Thanh bỗng nhớ tới người đàn ông ngồi trong đống đổ nát vì sợ hãi mà không ngừng gõ hòn đá.

Bởi hắn không có cảm giác an toàn, cho nên mới lặng lẽ từng chút từng chút tạo ra tín hiệu mà bản thân hắn tự cho là an toàn.

Cũng giống như lúc này.

"Được, vậy em yên tâm rồi." Chung Thanh đã thắp nến xong, anh di chuyển, xoay người đối diện với đôi mắt thâm thuý kia, bỗng vươn hai tay ra ôm lấy mặt hắn, "Phó Sơn Hách, sau này hai ta sẽ yêu thương nhau nhiều thật nhiều, còn những vấn đề khác, nếu không phát sinh thì không cần phải suy nghĩ tới nó trước!"

Nói xong Chung Thanh liền đứng lên, Phó Sơn Hách lập tức nắm lấy tay anh. Chung Thanh chỉ chỉ bóng đèn ý bảo mình muốn tắt đèn đi, người nọ mới chầm chậm buông tay ra.

Đèn tắt, ánh nến trên bánh kem hắt lên gương mặt của người đàn ông.

Chung Thanh nhanh chân chạy về ngồi xuống đối diện hắn, bảo hắn ước rồi thổi nến.

Phó Sơn hách không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào mặt anh, vui vẻ nói: "Đã thực hiện được rồi."

Chung Thanh 'khụ' một cái, trong lòng thầm nói sao Phó Sơn Hách lại câu người như thế chứ...... Anh cố ý nói: "Vậy cũng phải ước bổ sung một lần nữa, dù sao thì sau này ai mà biết được có thể sẽ gì gì đó hay không......" Nói được một nửa thì thấy sắc mặt của người kia lập tực chìm xuống, liền nhanh chóng phỉ phui, "Em nói đùa thôi mà...... Anh nghĩ tưởng thật đấy nhé!"

Phó Sơn Hách cũng đã nghe lọt ý tứ của anh, lạnh mặt bắt đầu nhắm mắt ước nguyện.

Ban đầu Chung Thanh rất muốn cười, nhìn hình ảnh xinh đẹp ửng đỏ dưới ánh nến, đôi mắt cong cong, chính bản thân anh cũng chẳng hề nhận ra vẻ mặt của mình lúc này nhu hoà đến nhường nào.

Đời trước, 30 tuổi anh đã trở thành ảnh đế, thời đi học bởi nề nếp trong nhà nghiêm khắc nên cũng chỉ muốn cố gắng học tập, không quan tâm tới yêu sớm. Tới khi vào giới giải trí rồi, công việc dồn dập bận tối mắt tối mũi, đôi khi còn chẳng có cơ hội ở bên cạnh cha mẹ, hơn nữa trước giờ vẫn chưa gặp được người hợp mắt, cho nên càng không có thời gian để yêu đương. Nói nữa chắc người ta cũng chả tin, một ảnh đế với ngoại hình xuất chúng, nhu cầu sinh lý lúc bình thường cũng chỉ tự giải quyết bằng cách xem phim.

Hồi đó đi quay bộ phim bom tấn quốc tế, Chung Thanh còn tính toán sau khi quay xong sẽ để bản thân nghỉ ngơi một thời gian, có cơ hội thì nhất định phải đi tìm tình yêu...... Ai ngờ được, mới đó đã chết rồi.

Thời điểm mới xuyên tới đây, anh vẫn luôn không dám để bản thân mình nghĩ quá nhiều, tình huống xấu nhất chính là tinh thần xuống dốc thì sức khoẻ của anh cũng cạn kiệt. Anh cố gắng sinh tồn ở thế giới này, thậm chí có lúc anh cảm thấy nếu mình kiên trì, mình ở thế giới này sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Dù sao thì, anh cũng chẳng còn gì để mất đi.

Mà ngay lúc này, dường như anh đã tìm cho mình một điểm yếu chí mạng.

Nhưng anh vui vẻ đón nhận nó.

Trong nháy mắt khi Phó Sơn Hách thổi tắt ngọn nến kia, Chung Thanh muốn xoa tay hắn, vừa mới chạm vào, cơ thể đã bất ngờ bị một bóng đen đè mạnh xuống.

Người nọ ôm lấy anh cúi người hôn lên sườn cổ lên vành tai của anh. Chung Thanh bị hắn hôn khiến cả người khô nóng khó chịu, cho tới khi cơ thể đối phương dán sát lên người anh, anh mới phát hiện ra nơi đó của hắn có phản ứng......

Hết kinh ngạc rồi cảm thán, Chung Thanh cứ thế không muốn sống thò tay xuống mò mẫm thử.

Hơi thở của người nọ cứng đờ, sau đó lại vô cùng chật vật, cúi xuống cắn miệng anh.

Chung Thanh yêu chết cái dáng vẻ này của Phó Sơn Hách, nghĩ tới người này bây giờ đã là bạn trai của mình, sau ngày mai sẽ chính là chồng trên danh nghĩa của mình...... Anh bỗng cảm thấy hưng phấn khó diễn tả nổi, ôm lấy cổ hắn chủ động hôn lên.

......

Nửa tiếng sau.

"Phó, Phó Sơn Hách! Mẹ nó anh là tó à? Sao lại thích cắn người vậy chứ!"

"Đau sao?" Người đàn ông hơi lo lắng, "Sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn."

"..... Không thể không cắn sao? Anh cắn thành vết như này thì về sau em gặp người khác thế nào được?!"

"Gặp người khác? Em muốn gặp ai mà phải lộ da lộ thịt?" Giọng hắn bỗng trầm xuống.

"Anh hung dữ cái gì mà hung dữ? Em đi đóng phim mà! Anh quên là ngày mai em vẫn phải đi quay à?"

"Ừm, mai anh lái xe đưa em đi." Phó Sơn Hách ôm chặt anh hôn hôn an ủi.

"Không được đi, em gọi xe......"

"Anh đưa đi."

"Em gọi......"

"Anh đưa đi!"

"Được rồi được rồi được rồi! Anh đưa đi anh đưa đi! Ây, đừng cắn bừa......"

Hai người ngọt ngào dính lấy nhau, Chung Thanh hoàn toàn không ý thức được đề tài câu chuyện đã bị đối phương lảng đi.

Ngoài cửa sổ mưa nhỏ tí tách, khi mười ngón tay đan vào nhau, anh quay đầu ra nhìn, cảm thấy thời tiết ngày mai chắc chắn sẽ rất đẹp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv