Tối hôm đó, Tưởng Bách mời Chung Thanh và Giang Tiếu, ngoài ra còn có trợ lý của Giang Tiếu đi ăn cơm.
Địa điểm tới là quán món cay Tứ Xuyên khá náo nhiệt, đặt một phòng ở đó.
Tưởng Bách: "Đừng khách sáo nhé, ăn cơm xong muốn đi đâu chơi thì cứ việc đi, công ty sẽ chi trả cho mọi người, vài bữa nữa mấy đứa mới bắt đầu bận rộn."
Chung Thanh nhạy bén liếc mắt sang nhìn anh ta, Tưởng Bách liền cười nói: "Vai diễn của Giang Tiếu đã xác định từ trước rồi, hôm nay chỉ qua đó ngắm sân khấu là chính thôi. Tuy tuổi cô ấy còn nhỏ, nhưng đã ra mắt được mấy năm, lúc trước cũng từng diễn vài nhân vật, khán giả đều rất thích. Lúc bộ phim này còn mới trong quá trình chuẩn bị tôi đã đề cứ cô ấy với bên nhà làm phim, hôm nay đi thử vai, bọn họ cũng rất thích cô nhóc này, nữ phụ số hai, về cơ bản sẽ không thay đổi. Giang Tiếu! Đừng nghịch điện thoại nữa! Em phải cố gắng diễn tốt cho anh, phải biết tranh đua một chút, biên kịch của bộ phim này rất giỏi, đội ngũ cũng ổn, đến lúc đó danh tiếng chắc hẳn sẽ không kém."
"Hả? Anh Tưởng à, sao anh không nói chuyện đấy với em chứ! Hại em hôm nay lo lắng đến nỗi già cả người!"
"Có nói với em thì chưa chắc em đã chú ý!" Tưởng Bách lấy đũa gõ nhẹ lên đầu cô nàng một cái, "Sau này phải biết cẩn thận, nếu có lúc nào đó em không có đầu óc không biết cân nhắc suy nghĩ, đột nhiên tức giận bừa bãi, lập tức thể nào cũng xuất hiện một đống antifan...... Chúng ta không phải là người đi theo con đường phát triển nhờ tai tiếng."
"Anh Tưởng yên tâm! Đúng rồi đúng rồi, vậy bên anh Chung Thanh thế nào rồi!"
Vẻ mặt của Tưởng Bách thay đổi, nhìn về phía Chung Thanh: "Còn về cậu...... Hơi có vấn đề."
"Hả?! Sao lại thế ạ, rõ ràng anh Chung Thanh rất xuất sắc mà......"
Chung Thanh cũng không quá ngạc nhiên, trong đầu anh bây giờ vẫn đang hiện hữu gương mặt của tên Trần Duyệt Bạch kia.
Đang ngồi ăn, Tưởng Bách lại đột nhiên cười nói: "Tôi nói có vấn đề, là bởi bên đạo diễn, người ta còn đang phân vân không biết nên cho cậu vào vai Bách Phong hay là vào vai Hà Duyên."
Vừa dứt lời, mấy người trên bàn ăn đồng loạt sửng sốt.
Bộ phim này là một bộ phim cổ trang thoe hướng nữ chính, nữ chính đã sớm được nhận định là đương kim nữ vương rating Trương Tuyết của phim truyền hình, nam chính cũng đã được xác định là Kha Viễn, người này lúc trước đã tạm nghỉ để chăm sóc bà xã mang thai cho tới khi đứa con nhỏ được một tuổi, gần đây mới quay trở về với tư cách là một nam diễn viên phái thực lực.
Đây là một bộ phim theo hướng hình tượng, ngoài nam chính và nữ chính thì cũng có rất nhiều vai diễn xuất sắc tương đối quan trọng, Bách Phong mà Chung Thanh thử vai là một trong số đó.
Bách Phong là một đại thiếu gia mà nữ chính trong phim yêu thầm hồi niên thiếu, hành sự lỗi lạc, khi nữ chính gặp nạn, vì cứu nữ chính mà hai chân của y bị gãy. Bách Phong là bạch nguyệt quang của đời nữ chính, tuy rằng biến mất hơi sớm ở giai đoạn đầu, nhưng giai đoạn sau lại xuất hiện với hình tượng hắc hoá cố chấp, có ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời nữ chính.
Tuy rằng suất diễn của nhân vật này không quá nhiều, nhưng lại là nhân vật yêu thích khiến độc giả đau lòng nhất, nếu diễn tốt, sẽ cực kỳ hút fans.
Mà Hà Duyên lại hoàn toàn tương phản, là nhân vật trong nguyên tác gây tranh cãi nhất.
Trong nguyên tác, hắn là Thái tử tiền triều, vì khát vọng phục quốc, hắn vẫn luôn giấu thân phận trốn trong phủ tướng quân nơi mà nữ chính sống, giữ chức thị vệ thân cận của nữ chính. Hắn tàn nhẫn độc ác, rõ ràng đã động tình với nữ chính, nhưng vẫn buộc mình phải vô tình vô dục, thậm chí còn sinh ra tâm ma, để đạt được mục đích mà hết lần này tới lần khác hắn phá vỡ điểm giới hạn của nguyên tắc, đã vài lần hắn hại nữ chính mất đi người thân, mất đi bạn bè, mãi cho tới khi bị nam chính phát hiện ra thân phận, nữ chính tự tay dùng một mũi tên đâm hắn bị thương sau đó trốn khỏi hoàng thất.
Thời điểm hắn dưỡng thương đã sống tại một khu thôn dân hoang dã, biết được tin tức vì trong triều tranh quyền đoạt thế nên danh tướng xuất chinh, cũng chính là phụ thân của nữ chính bị bản thân hắn lợi dùng vây cánh của hoàng tử hãm hại, sau khi tướng quân xuất chinh đã dùng người không hợp lý, vì vậy mà bỏ mất hai toà thành......
Tận mắt chứng kiến thảm cảnh thê lương tàn nhẫn máu chảy thành sông, dân chúng lầm than, ngay cả trẻ nhỏ hay phụ nữ mà quân địch cũng không buông tha, cuối cùng Hà Duyên cũng nhớ tới thân phận của mình vốn là người thừa kế của một đất nước, thời niên thiếu từng tu chí vì nước vì dân...... Sau khi nhận ra mình đã làm bao nhiêu chuyện như vậy chỉ vì lý tưởng hẹp hòi ích kỷ của bản thân, hắn quỳ gối trước núi thi thể bắt đầu gào khóc.
Từ đó về sau, hắn tự rạch mặt mình, thay đổi ngoại hình rồi hồi kinh một lần nữa, dùng những tin tức đã từng lấy được từ phía quân địch một đường trợ giúp phò tá cho nam chính nữ chính chỉnh đốn nội bộ triều đình, bình ổn chiến loạn nơi biên giới, cuối cùng trong một chi tiết nhỏ bị nữ chính phát hiện thân phận, biết nữ chính chắc chắn sẽ động sát tâm với mình cho nên đã cố tình phản bội nữ chính, sau đó tự tay diệt trừ kẻ thù khó tiêu diệt nhất thay cho nữ chính, cuối cùng bỏ mạng trong bẫy rập của đối phương, sau khi chết còn bị người ta ngũ mã phanh thây.
Đến tận lúc chết đi, nữ chính vẫn không hề hay biết rằng việc hắn trở về ẩn nấp bên cạnh mình một lần nữa, rốt cuộc có phải lại ôm mục đích gây rối hay không.
Có tranh cãi, tất nhiên sẽ có đề tài.
Tưởng Bách nói: "Ngay từ đầu, so với Bách Phong, thực ra tôi lại hy vọng cậu có thể lấy được vai diễn Hà Duyên này hơn, nhân vật này có giai đoạn trước và sau tương phản rõ rệt, lại có chiều sâu, cần diễn viên phải nắm bắt tốt, mà những người mới hoặc diễn viên thuần tuý chỉ đi theo độ hot rất có thể không diễn tả được loại cảm giác ấy, cậu...... Đương nhiên tôi cảm thấy cậu có thể làm được. Nhưng ngay từ khi bọn họ bắt đầu tuyển diễn viên, đã có vài công ty lớn năm nay đang tập trung nâng nghệ sĩ đều muốn lấy được vai diễn này, chưa nói đến người đó có thực lực, có độ hot, có quan hệ hay không, tất cả đều muốn giành giật nó. Với lại, trước giờ cậu chưa có tác phẩm nào nổi bật, 《Sơn Ngoại Sơn》 còn chưa công chiếu, đặc biệt có rất nhiều diễn viên có thực lực tới thử vai, người ta chưa chắc đã so sánh được bằng cậu. Ban đầu tôi nghĩ cứ để cậu thử nhân vật Bách Phong này sẽ nhẹ nhàng hơn phần nào, hơn nữa thời gian quay của nhân vật này sẽ không quá lâu, sau khi đóng máy, bộ 《Sơn Ngoại Sơn》 của cậu có lẽ cũng đã bắt đầu tuyên truyền hoặc lên sóng...... Khi đó, những mặt khác tôi không dám bảo đảm quá nhiều, nhưng có vài điều tôi vẫn có thể chắc chắn được, những bộ phim và nhân vật sau này của cậu nhất định không thua kém ai."
"......"
"Chỉ là không ngờ tới, vị đạo diễn Trương này sẽ tinh mắt đến vậy!"
Đạo diễn Trương chính là đạo diễn của bộ phim này, chiều nay khi Chung Thanh thử vai, ông và nhà làm phim đều đang ở đó.
Lúc ấy, ánh mắt đạo diễn Trương nhìn anh có hơi nghiêm túc, còn bảo anh diễn thử thêm vài phân cảnh, sau đó lại nói về trước đi có gì sẽ phản hồi, anh còn tưởng có vấn đề ở chuyện này.
Chung Thanh lại nghĩ tới vẻ mặt đắc ý của tên Trần Duyệt Bạch kia, anh nhìn Tưởng Bách, do dự hỏi: "Có phải trước khi tôi thử vai, nhân vật Bách Phong đã được ấn định cho người khác rồi không?"
Tưởng Bách sửng sốt, gắp đồ ăn tuỳ tiện cắn một miếng: "Ừm, là diễn viên tạm thời do nhà đầu tư chọn, thái độ khá cứng rắn. Loại chuyện như thế này trong giới giải trí có không ít, chắc hẳn cậu cũng biết rồi. Có lẽ cậu không nhận được vai Bách Phong, nhưng nếu là Hà Duyên thì cậu chắc chắn ôm được."
Giang Tiếu cười nói: "Anh Chung Thanh, nếu anh diễn Hà Duyên, vậy coi như là tìm được cái phúc trong cái hoạ nhỉ!"
Chung Thanh: "Không vội, chờ bên đoàn phim ra quyết định chính xác rồi nói sai, đúng rồi...... người diễn Bách Phong là Trần Duyệt Bạch à?"
Tưởng Bách sửng sốt: "Không phải đâu, hình như thay đổi rồi. Sao thế?"
Chung Thanh trầm mặc vài giây, lặng im không nói gì.
Ăn cơm xong, Chung Thanh cố tình đứng ở WC chờ Tưởng Bách đi ra.
Khi anh ta vừa bước ra đi rửa tay, Chung Thanh làm bộ như vô tình dò hỏi: "Anh Tưởng này, lần trước hôm mà anh và Phó tổng đi tiệc rượu ấy, có phải ở một khách sạn sang trọng gần phố XXX không? Chắc hai người vẫn luôn đi chung với nhau đúng không?"
"Ừ, sao thế?"
Chung Thanh nghĩ nghĩ: "Trong tiệc rượu, anh có nhìn thấy Trần Duyệt Bạch đó không?"
"Sao cậu lại hỏi đến tiểu minh tinh đó làm gì chứ...... Ờm...... Hình như lúc ấy có mặt cậu ta, còn tới kính rượu Phó tổng...... Sau đó Phó tổng có việc đi trước, chắc là ngài ấy uống hơi nhiều, người kia hình như cũng đi theo. Cơ mà đừng lo lắng, không ít người nảy sinh ý nghĩ bậy bạ, nhưng căn bản đều vô dụng với Phó tổng của chúng ta. Ha ha ha, để tôi nói cho cậu nghe, dù có bôi keo dán sát lên người Phó tổng, chỉ cần Phó tổng không thích, ngài ấy có thể xé luôn người kia xuống! Tôi ra ngoài trước đây......"
Nghĩ tới Phó Sơn Hách điên cuồng với mình đêm đó, Chung Thanh đứng im tại chỗ ôm thái độ nghi ngờ đối với câu nói phía sau của Tưởng Bách......
Buổi tối lúc về nhà của Phó Sơn Hách, vừa mở ra liền thấy Phó Sơn Hách đang ngồi trên sofa lẳng lặng xem tivi.
Thấy anh về, khoé môi người nọ dường như không kiềm chế được mà hơi cong lên, sau đó lại nhanh chóng đè độ cong ấy xuống.
Chung Thanh tới gần nhìn, tivi đang phát tin tức, anh nhíu mày ngồi xuống bên cạnh: "Phó tổng, chiều nay anh có ra ngoài không?"
Phó Sơn Hách hơi giật mình, nhìn anh: "Sao vậy?"
Chung Thanh coi như hắn đã thừa nhận: "Vậy anh...... Có lẽ chiều nay anh tới cùng một địa điểm với tôi phải không?"
Nếu anh có thể nghĩ tới Trần Duyệt Bạch, vậy người trong cuộc là Phó Sơn Hách sao có thể không biết.
Có điều anh không hiểu, vì sao đến bây giờ Phó Sơn Hách mới nghĩ tới chuyện xử lý tên kia.
"..... Phải."
Chung Thanh khẽ giật mình, lại cười: "Phó tổng đỉnh thật đấy, theo lý thuyết, kim chủ của Trần Duyệt Bạch đã muốn đoàn phim phải nhận cậu ta, anh làm thế nào lại có thể đuổi cậu ta đi trong thời gian ngắn như thế nhỉ?"
Phó Sơn Hách liếc nhìn anh, thấp giọng nói: "Không khó."
"Hửm?"
"Đổi nhà đầu tư." Giọng hắn không hề dao động.
"......" Chung Thanh mỉm cười, có tiền tốt thật đấy!
"Làm sao thế?" Phó Sơn Hách nhìn phản ứng của anh có chút kỳ quái, tắt tivi.
"Phó tổng, anh nói thật đi, nhân vật Hà Duyên này...... có phải là anh......"
"Không phải." Hắn hiểu ý của Chung Thanh, khẽ cau mày, "Nguyên Dược sẽ cố gắng lót đường cho cậu, nhưng sẽ không nâng đỡ nhiệt tình một cách mù quáng. Cậu đừng nghĩ nhiều."
Chung Thanh trầm ngâm nhìn sàn nhà, không nói gì.
Đương nhiên anh hiểu được ý tứ trong lời nói của Phó Sơn Hách, lần này Phó Sơn Hách sử dụng một chút quan hệ, có lẽ cũng chỉ là để giúp anh loại trừ đi một vài nhân tố, mà anh có thể lấy được nhân vật này hay không tất nhiên điều quan trọng nhất vẫn là bên đoàn phim có vừa lòng với bản thân anh hay không.
Nếu bên đoàn phim nói một câu không, Phó Sơn Hách sẽ không tạo áp lực can thiệp.
Nhưng nếu chuyện này đổi lại là do Tưởng Bách làm, hoặc là anh đã hot, đang trong thời điểm giá trị được nâng cao, Phó Sơn Hách làm điều đó cũng không vấn đề gì.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, coi như Phó Sơn Hách có lý do là để đối phó Trần Duyệt Bạch, nhưng đột nhiên hắn làm chuyện đó vì anh, đối với anh mà nói, nó quả thực kỳ quái y hệt như tình huống ông chủ của một công ty lớn tự mình đi phát lương cho một nhân viên bảo vệ.
Đặc biệt là bây giờ đối phương còn đang...... Đúng rồi, có bầu!
Chung Thanh cắn chặt răng, có lẽ lại nghĩ tới điều gì đó, trong lòng bỗng thấy hơi bối rối: "Phó tổng, tôi biết, cho dù có nói gì đi chăng nữa thì lần này tôi vẫn nên cảm ơn anh. Nhưng mà giữa hai ta...... Chuyên anh mang thai, thực ra là sự cố ngoài ý muốn, anh muốn sinh đứa bé ra, đó cũng là quyền của anh...... Nhưng anh thực sự không cần phải vì đứa bé mà giúp tôi......"
Khi Phó Sơn Hách nghe được từ "sự cố" kia, sắc mặt hắn hơi tái đi, hắn cắt ngang lời anh: "Chung Thanh, tôi chỉ muốn nói với cậu, nếu muốn tranh giành tư bản thì tôi sẽ không thua bọn họ, nhưng nếu tranh giành trên mặt thực lực, chắc chắn cậu cũng sẽ không thua dưới tay họ!"
"..... Sao tôi cứ có cảm giác hình như anh tin tưởng quá mù quáng với thực lực của tôi nhỉ?"
"Câm miệng!"
Chung Thanh lập tức câm miệng.
Phó Sơn Hách bỗng xụ mặt đứng dậy lên lầu, vừa đi được nửa đường lại dừng lại, không biết hắn đang nghĩ tới cái gì, vẫn đưa lưng về phía anh không nhúc nhích.
Chung Thanh cho rằng thân thể hắn không khoẻ, vội vàng chạy qua, ai ngờ người này chợt xoay người lại, bước hai ba bước xuống dưới, lướt thẳng qua Chung Thanh, mặt không cảm xúc cầm lấy điện thoại gọi người đưa cơm.
Gọi tên đồ ăn hầu hết đều là những món bình thường Chung Thanh ăn nhiều nhất.
Không lâu sau, đồ ăn đã được đưa tới.
Chung Thanh ban nãy đã ăn cơm ở bên ngoài, cứ như vậy nhìn người nọ cố gắng thu lại sự mờ mịt nơi đáy mắt rồi ngồi xuống cạnh bàn ăn, một lát sau, ánh mắt đang cố áp chế kia lại đảo qua chỗ anh một cách sâu kín, làm như không có chuyện gì xảy ra: "Nên ăn cơm rồi, lại đây."
"......" Trong lòng Chung Thanh bỗng nhảy lên một cách lạ kỳ, anh chợt cảm thấy, trông mình...... như thể một tên vô sỉ vậy!