Chung Thanh gian nan nhấc mí mắt lên, trong phút chốc, một cơn đau ở nơi khó có thể nói ra nhanh chóng đánh úp lên thân dưới của anh, khiến anh lập tức kêu đau.
Bị người ta đánh à?
Trong một hai giây ngắn ngủi, anh hồi tưởng lại, hôm qua hình như anh đi ăn lẩu với bọn Đằng Vũ, còn uống không ít rượu, sau đó...... Sau đó có rất nhiều chuyện anh không nhớ rõ được.
Chắc chắn là anh đã uống không ít rượu.
Chẳng lẽ sau khi say rượu đi trên phố tuỳ tiện gây chuyện bị người ta đánh? Nhưng cái nết sau khi say của anh chắc không đến nỗi tồi tệ như vậy chứ?
Đang nghĩ ngợi linh tinh, bên sườn cổ bỗng truyền đến một hơi thở nóng rực, da đầu Chung Thanh nứt toạc, kinh hãi tới mức không kêu được thành tiếng, luồng nhiệt kia cũng đã sáp tới gần, cổ anh bị đè xuống, rõ ràng kia là một vật sống.
Ánh mắt hoảng sợ khẽ liếc sang bên, lập tức thấy được một người đàn ông gần như khoả thân đang nằm nghiêng bên cạnh anh.
Giường có một cái gối đầu, anh gối mất hai phần ba, người nọ đè lên một phần ba, còn lại là vùi lên vai lên cổ anh.
Lúc nhìn thấy gương mặt kia, Chung Thanh chỉ muốn đi chết.
Chuyện tuyệt vọng nhất trên đời này không phải là sau khi say rượu kéo một người đàn ông xa lạ nào đó về nhà làm một pháo, mà là ngỡ ngàng nhận ra người mình kéo về nhà làm một pháo đó chẳng phải gã đàn ông xa lạ gì, mà chính là anh giai tình địch vẫn luôn rất ngứa mắt mình trong mọi lĩnh vực.
Trong nháy mắt đó, Chung Thanh không thể nghĩ ngợi được gì.
Anh dịch người sang, gần như ngơ ngác nhìn người đang nằm bên cạnh, sau đó lại dùng sức véo mặt mình, muốn chứng minh đây chỉ là một giấc mơ...... Nhưng ngay sau đó, người vốn đang ngủ bên cạnh lại vươn một tay ra kéo anh qua.
Quả đầu xù xù một lần nữa vùi vào cổ anh, cứ như một đứa trẻ không thể ngủ được nếu thiếu chiếc gối ôm hình người là anh, hắn lại còn cố gắng cọ cọ vào trong, cái vẻ mặt kia mẹ nó lại còn rất thoả mãn nữa chứ!
Chung Thanh kinh ngạc tới nỗi da gà nổi đầy người.
Anh không biết sau khi mình uống say rốt cuộc đã làm gì, vì sao anh lại ngủ chung với Phó Sơn Hách?
Trên người anh rõ ràng đang rất đau, cộng thêm đủ loại dấu vết có thể nhìn thấy ở nửa thân trên trần trụi, bây giờ dù có ai đó nhảy ra nói rằng hai người bọn họ rất trong sạch, anh cũng còn lâu mới tin!
Chung Thanh ôm đầu cố hồi tưởng lại, nhưng sau khi say rượu trí nhớ của anh rất mơ hồ, anh chỉ nhớ là sau khi say, hình như Đằng Vũ đưa anh đi, trong lúc đó không biết thế nào mà lại gặp phải Phó Sơn Hách...... Còn những chuyện khác...... Anh không nhớ rõ.
À đúng rồi, lúc anh mới bắt đầu uống rượu, hình như nghe thấy Đằng Vũ tám chuyện với mấy người bạn kia của cậu ta rằng là có người muốn bò lên giường Phó Sơn Hách thì phải? Lúc ấy anh còn muốn nhắc nhở Tưởng Bách bảo Phó Sơn Hách chú ý một chút...... Thế mẹ nào mà bây giờ thành ra mình lại ở trên giường hắn?!
Trên người Phó Sơn Hách cũng thoang thoảng mùi rượu, chứng cứ cơ bản đã rõ, đây là say rượu loạn tính, trăm phần trăm luôn.
Nếu là người khác gặp phải chuyện này, có lẽ sẽ chẳng hoảng hốt như vậy, dù sao thì đôi bên đều độc thân, cũng chẳng phải một bên bỏ thuốc hay là cố ý đặt bẫy, cứ coi như bị đánh năm mươi roi đi, nhưng với Chung Thanh thì không giống vậy.
Đặc biệt đối phương lại là Phó Sơn Hách.
Gần như anh đã nghĩ tới sau khi người nọ khôi phục ý thức sẽ hành hạ truy sát anh như thế nào, cảnh tượng ấy thâth bạo lực làm sao.
Không chút do dự, Chung Thanh lập tức xuống giường.
Không biết Phó Sơn Hách uống quá nhiều hay là làm sao mà đến giờ hắn vẫn nằm trên giường chưa chịu tỉnh dậy.
Đương nhiên...... cũng có khả năng là do quá mệt mỏi.
Từ chỗ đau đớn ở thân dưới cùng với những mảnh vụn trí nhớ, cuối cùng Chung Thanh cũng đã hoàn toàn xác định được tối hôm qua Phó Sơn Hách là người chủ lực.
Huống hồ bản thân anh là người thích nằm, dù có say rượu loạn tính thì cũng không thể sửa được điểm này.
Chung Thanh thừa dịp Phó Sơn Hách còn đang ngủ, nhanh chóng chui vào phòng tắm dội sạch vết tích loang lổ mà tối qua hai người lăn lộn, bảo đảm đến lúc người kia tỉnh dậy sẽ không nhìn vào hiện trường này mà nhớ lại trận chiến oanh liệt tối hôm qua......
Trí nhớ của con người sẽ khôi phục có chọn lọc theo một vài cảnh tượng quen thuộc, cho nên khi trong đầu Chung Thanh thỉnh thoảng lại xuất hiện vài khoảnh khắc điên cuồng ấy, mỗi giây mỗi phút anh chỉ muốn tát mạnh cho mình mấy cái.
Mẹ nó chứ, thế nào mà cứ cảm giác như là mình tự chủ động dụ dỗ người ta vậy?
Rõ ràng anh chỉ uống rượu trắng chứ không phải thuốc kích dục, thế mẹ nào lại phát xuân?
Cuối cùng, Chung Thanh sợ sệt nhìn người đàn ông nọ vẫn đang yên tĩnh ngủ trên giường, lượm vài món đồ quan trọng và quần áo, cắn răng một cái, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa chuồn ra ngoài.
......
Sau ngày hôm đó, Chung Thanh không còn về lại khu chung cư kia nữa.
Mỗi ngày anh đều đóng phim trong lo sợ, vì muốn Phó Sơn Hách biết mình đã dọn đi rồi, anh còn cố ý gửi một tin nhắn cho Trình Kiến: Tôi không thuê chung cư bên kia nữa đâu, mấy nay tôi đang tìm nhà rồi.
Trình Kiến: Hả? Tôi nhớ là chung cư bên kia cũng không tồi mà, bây giờ vốn dĩ rất khó thuê được nhà kiểu này. Cậu dọn đi làm gì?
Chung Thanh tìm cớ: Bên kia không tiện, tôi tính đổi chỗ khác.
Trình Kiến: Cậu không ký hợp đồng với công ty, ngày nào cũng đóng phim chẳng về nhà được dăm bữa, địa điểm đi làm không cố định, không tiện chỗ nào?
Chung Thanh tuỳ tiện lấy lý do qua loa.
Lúc ấy đã được vài ngày kể từ khi anh và Phó Sơn Hách xảy ra chuyện kia, dựa theo tính cách của Phó Sơn Hách, chắc chắn sẽ không thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Mấy hôm nay khi Chung Thanh đóng phim đều lo sẽ bị Phó Sơn Hách chạy qua đây kiếm chuyện.
Nhưng những tình huống trong dự đoán vẫn chưa hề xuất hiện. Sự khác thường này càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn.
Anh không biết Phó Sơn Hách lại đang âm mưu chuyện gì, dù sao cũng không thể không tính toán như vậy chứ? Vì thế anh lại mượn cớ hỏi Trình Kiến một câu: Đúng rồi, gần đây Phó tổng của các anh vẫn ổn chứ?
Trình Kiến không hiểu: Sao tự dưng lại hỏi đến Phó thiếu?
Chung Thanh: Không có gì, tại lúc trước là ngài ấy bảo anh thuê phòng giúp tôi, quan tâm theo phép lịch sự thôi [cười ngu]
Trình Kiến: Mấy nay tôi đang đi công tác, không gặp ngài ấy. Muốn tôi hỏi giúp cậu không?
Chung Thanh: ..... Không cần đâu, cảm ơn!
Sau đó, Chung Thanh chỉ có thể tạm thời thu lại mấy ý nghĩ linh tinh, một lần nữa tập trung quay chụp 《Sơn ngoại sơn》.
Từ khi anh về đoàn phim, chẳng biết bên Liên Phi bị làm sao, trạng thái của cậu ta có chút gì đó không bình thường, thỉnh thoảng sẽ thất thần, chỉ cần có thời gian là lại cầm điện thoại lướt Weibo hoặc nói chuyện gì đó với người đại diện của mình, không biết cậu ta đang mải cái gì, đôi khi còn quên cả ăn cơm.
Người khác đều nghĩ rằng cậu ta vẫn còn đang chìm đắm trong đoạn tình cảm dây dưa với Phó Sơn Hách, cứ luôn ngấm ngầm tốt bụng an ủi.
Chung Thanh không có hứng thú với Liên Phi, trước kia anh còn có thể tới quan sát cậu ta như đang xem khỉ, nhưng bây giờ anh không có thời gian đi xem người khác diễn như thế nào.
Bởi vì chỉ cần anh nghỉ ngơi một chút là trong đầu tràn ngập hình ảnh Phó Sơn Hách thân mật cọ tới cọ lui ở hõm cổ mình.
Dường như ý nghĩ ấy không chịu khống chế, tần suất xuất hiện càng ngày càng thường xuyên, y như một kẻ si ngốc.
Anh cảm thấy mấy nữa mình quay phim xong nhất định phải tới bệnh viện kiểm tra đầu óc!
......
Mãi cho tới hôm đó suất diễn của Cơ Tú đóng máy, Chung Thanh mới gặp lại Phó Sơn Hách.
Lúc ấy anh cầm bó hoa mà đạo diễn Dương Lâm đưa cho rồi ra chụp ảnh chung với mọi người. Đang vui vẻ, bỗng liếc thấy một hình bóng quen thuộc.
Lần đóng máy này của anh diễn ra trong một rừng cây dã ngoại, người nọ đứng cạnh cây tùng phía xa xa.
Người đàn ông thân hình cao ráo mặc một bộ quần áo màu xám, gương mặt vẫn không có biểu cảm gì, giữa không khí ồn áo náo nhiệt, một mình hắn đứng ở nơi đó, tựa như đang hợp thành một thể với cây tùng kia.
Có lẽ bởi trong khoảng thời gian này, đầu óc Chung Thanh chỉ toàn là hình ảnh của Phó Sơn Hách, cho nên dù không thấy rõ mặt, nhưng anh vẫn nhận ra hắn ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.
Hai mắt Chung Thanh khẽ mở lớn, chưa kịp có động tác gì thì đã bị Đằng Vũ nhào qua ôm lấy, lát sau anh liếc mắt nhìn lại, bóng người cạnh cây tùng đã không còn nữa.
Chung Thanh bỗng cảm thấy bực bội vô cớ, chụp ảnh với mọi người xong liền rời khỏi đoàn phim.
Trước đó anh đã nói với Trình Kiến về chuyện mình sẽ dọn đi, cũng đã nhờ Đằng Vũ tìm hộ nhà mới.
Điều kiện kinh tế của anh hiện tại đã không còn túng quẫn như trước, đủ để thuê một căn nhà mới và thiết kế trang trí đàng hoàng.
Địa chỉ nhà mới ngoại trừ thông qua Đằng Vũ hỗ trợ tìm nhà thì không một ai biết.
Cho nên vào buổi sáng sau hôm đóng máy, ban đầu khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Chung Thanh còn tưởng là người ta giao cơm hộp.
Ai ngờ vừa mở cửa ra, hình ảnh đập vào mắt lại là gương mặt Phó Sơn Hách.
Chung Thanh còn đang mặc đồ ngủ, đầu tóc bù xù, đứng ở cửa mắt to trừng mắt nhỏ với người đàn ông anh tuấn một thân tây trang thẳng tắp.
"Rầm" một tiếng, Chung Thanh dùng sức đóng sập cửa lại.
Chuông cửa bên ngoài nhanh chóng vang lên một lần nữa.
Lần này Chung Thanh không mở cửa, bàn tay đặt trên nắm cửa khẽ run.
Anh không biết tại sao mình vừa nhìn thấy Phó Sơn Hách thì phản ứng lại lớn như vậy.
Chẳng phải chỉ là say rượu loạn tính thôi hay sao? Mẹ nó chứ đâu phải dụ dỗ gian dâm, huống chi anh còn là người bị ấy ấy, sao phải chột dạ đến mức này?!
Đối phương vẫn đứng ngoài cửa kiên trì bấm chuông liên tục.
Chung Thanh đấu tranh tư tưởng vài phút đồng hồ, hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn lựa chọn mở cửa ra một lần nữa.
Tới cũng đã tới rồi, vậy thì phải giải quyết chót lọt vấn đề này!
Tuy Phó Sơn Hách không phải nghệ sĩ, nhưng cũng là người trong giới giải trí, anh không thể cứ mãi trốn tránh như thế được.
"Chung Thanh." Ngay lúc này, đối phương nhanh tay chống cửa lại trước, dường như sợ anh sẽ đóng lại lần nữa.
Nhiều ngày không gặp, đây là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt trong khoảng cách gần gũi như vậy.
Chẳng biết mấy nay Phó Sơn Hách bị làm sao, như thể đã trải qua một chuyện lớn bất ổn nào đó, cả người phảng phất một loại cảm giác mệt mỏi đau buồn khó lòng giải thích được, đôi mắt nhìn thẳng vào Chung Thanh.
Nhớ lại chuyện đã từng xảy ra giữa hai người, Chung Thanh liền không thể nhìn thẳng vào mắt hắn, anh nhìn sang chỗ khác nói: "Chào buổi sáng Phó tổng nha! Có điều sao anh lại biết tôi ở đây?"
Phó Sơn Hách nhìn anh, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Vì sao cậu lại muốn dọn đi?"
Chung Thanh học theo hắn, cũng hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Phó tổng tới tìm tôi có việc gì sao?"
Lúc trước vì để phòng bị cho bản thân, trong lòng Chung Thanh đã sớm bổ não tới kết quả xấu nhất: Căn cứ theo lời nói và hành động, chắc Phó Sơn Hách quá đáng lắm cũng chỉ mắng anh không biết xấu hổ, ví dụ như dụ dỗ hắn lên giường, vấy bẩn tấm thân hắn? Nếu thực sự bực bội lắm thì cũng chỉ tìm người tẩn anh vài cái, hình ảnh cẩu huyết chỉ dừng đến đây thôi.
Ai ngờ đối phương lại hỏi ngược lại: "Hôm đó, sao cậu lại chạy?"
"......"
Thấy anh không nói gì, Phó Sơn Hách mím môi, lại nhìn anh một lúc lâu, không biết hắn đang suy nghĩ vấn đề gì, ánh mắt càng trở nên ảm đạm, sau đó như thể đã hạ quyết tâm, đột nhiên lấy ra một tờ giấy đưa cho anh.
Chung Thanh vốn tưởng rằng đây là tiền thuê chung cư chân chính do bên kia đã tính toán sau khi bức xúc với anh, bắt anh phải trả lại tất cả những khoản đã tới kỳ hạn.
Nếu như vậy, một người đang đứng giữa sự việc như anh —— sẽ được cắt đứt quan hệ triệt để, quên nhau chốn giang hồ là phương thức tốt nhất để giải quyết tình một đêm.
Anh thản nhiên nhận lấy tờ giấy kia.
Ai ngờ khi mở ra lại là báo cáo khám thai nhi từ phía bệnh viện.
Phản ứng đầu tiên là cảm thấy khó hiểu, cho tới khi anh nhìn thấy tên người được khám ở góc trái cuối tờ giấy, người anh lập tức đông cứng hoàn toàn.
Anh ra sức dụi mắt, vội vàng nhìn lại ba chữ kia một lần nữa, không hề nhầm! Là Phó Sơn Hách!
Câm nín một hồi, cuối cùng anh ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt.
Quá nhiều điểm sai lầm, dường như anh không biết nên hỏi từ đâu.
Lần này đối phương cuối cùng cũng đã trả lời tất cả nghi vấn đang nhảy loạn xạ trong đầu anh một cách bình thường.
Phó Sơn Hách: "Tôi mang thai con của cậu, không trật đi đâu được, bây giờ phải làm sao?"
Chung Thanh: "???"
Đại ca ơi, tôi điên rồi hay là anh điên rồi?!