Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 41



Thẩm Kim Đài nổi tiếng, đoàn làm phim cũng biết. Vừa bắt đầu phát sóng đã thu được phản hồi tốt như vậy, trên dưới đoàn làm phim đều là không khí vui vẻ.

Cả đoàn làm phim đều dõi mắt về phía cậu, tất nhiên cũng thấy hôm nay giám đốc Diêm đưa cậu tới!

Cái này cực kỳ bất ngờ đó, giám đốc Diêm tự mình đưa cậu ta đến.

“Kim Đài, cậu tới rồi.” Đạo diễn thực hiện cười chào hỏi Thẩm Kim Đài sau đó lại cười cười với Diêm Thu Trì: “Giám đốc Diêm.”

*Đạo diễn thực hiện (không rõ từ này trong tiếng Việt là gì, tiếng anh là  

Executive Director) là người điều hành công việc cụ thể của giám đốc, chịu trách nhiệm chính cho hoạt động bình thường của trường quay, cũng như đảm bảo việc quay phim được thực hiện theo kế hoạch. ĐDTH phải chuẩn bị tất cả các kế hoạch và nhiệm vụ quay phim, chịu trách nhiệm phân chia kế hoạch, phải làm việc với đạo diễn để sử dụng thời gian hợp lý và giám sát cũng như đảm bảo tất cả các loại công việc khác có thể thực hiện theo kế hoạch. Công việc khác của ĐDTH bao gồm: chịu trách nhiệm cho kế hoạch quay phim, hợp đồng lao động, đảm bảo an toàn cho hãng phim và quản lý ngân sách với nhà sản xuất.

Diêm Thu Trì gật đầu hỏi: “Đạo diễn Quách đâu?”

“Còn đang ngủ. Ngày hôm qua đạo diễn Quách xem lại cảnh cắt nên ngủ không đủ giấc.”

Hình thức vừa chiếu vừa quay này có nghĩa là phải vừa quay phim vừa sản xuất hậu kỳ, Quách Thụy lại là một đạo diễn có khát khao sáng tạo tương đối mạnh mẽ, cái gì cũng đều tự làm, người cực nhất chính là ông ấy.

Diêm Thu Trì quay đầu, nói với Thẩm Kim Đài: “Tôi đi gặp đạo diễn một chút.”

Thẩm Kim Đài gật đầu, đi đến phòng hóa trang.

Vừa vào phòng hóa trang, thợ trang điểm của cậu lập tức xông tới, vui sướng hân hoan nói: “Kim Đài, chúc mừng.”

Thẩm Kim Đài cười nói: “Vui chung.”

Người gặp chuyện tốt tinh thần ắt sẽ thoải mái, hôm nay Thẩm Kim Đài thoạt nhìn rất rực rỡ.

Phía sau có người lẽo đẽo đi vào, Thẩm Kim Đài quay đầu lại nhìn, là Trịnh Tư Tề.

Vì muốn bồi dưỡng tình cảm mà cậu và Trịnh Tư Tề dùng chung một phòng hóa trang.

Trịnh Tư Tề cười nói: “A Tự, buổi sáng tốt lành.”

“Sáng hôm nay không có phân cảnh của cậu, sao không ngủ nướng.”

“Không phải có đoạn diễn quan trọng của anh sao, tôi muốn nhìn, ở cạnh học tập một chút.”

Trịnh Tư Tề cười nói.

Trợ lý Bạch Thanh Tuyền thấy Thẩm Kim Đài đã vào phòng hóa trang liền gửi tin nhắn cho Bạch Thanh Tuyền: “Cậu ta đến rồi.”

Sau khi Bạch Thanh Tuyền nhận được tin nhắn, hắn nói với anh Uy: “Đi thôi.”

Anh Uy ngồi trong xe bảo mẫu, nói: “Tâm tình nhất định phải ổn định.”

*Xe bảo mẫu là loại xe có thể chuyên chở hàng hóa hoặc người, thường có 7 chỗ trở lên. Nó cũng dùng để chỉ một chiếc xe chuyên nấu ăn, trang điểm và tạo kiểu cho minh tinh, vì có công dụng như một bảo mẫu cung cấp những thứ minh tinh cần nên được gọi là xe bảo mẫu. (baidu)

Bạch Thanh Tuyền không nói chuyện, chỉ đặt điện thoại di động xuống bàn.

Tâm tình Bạch Thanh Tuyền hết sức phức tạp.

Trước đây hắn giới thiệu Thẩm Kim Đài tới diễn nam số 2, là vì muốn cậu làm nền cho mình. Hắn tưởng hắn sẽ nghiền ép Thẩm Kim Đài không còn sót lại một chút cặn nào, ai ngờ Thẩm Kim Đài vừa lên sóng đã đoạt đi tất cả danh tiếng của hắn.

Đi dạo một vòng các diễn đàn lớn, chỉ thấy Thẩm Kim Đài, không thấy Bạch Thanh Tuyền.

Hắn luôn luôn không phải là một người rộng lượng, nhất là ở trước mặt Thẩm Kim Đài!

Tức giận, đáng hận, thật không cam lòng!

“Anh lo lắng cái kiểu này của em nhất, ” Anh Uy nói: “Nếu như em bị mấy thứ này ảnh hưởng trạng thái, cảnh quay ngày hôm nay em có thể sẽ bị Thẩm Kim Đài áp chế hoàn toàn đấy. Đến lúc đó đám cư dân mạng sẽ không chỉ tán dương Thẩm Kim Đài thôi đâu, họ còn lôi em ra so sánh nữa. Một người được tán dương một người lại bị giẫm đạp. Em muốn làm cái bị rác mặc người dẫm đạp sao?”

“Em biết rồi, ” Bạch Thanh Tuyền lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, xe đã vào trường quay: “Em biết mình nên làm thế nào.”

Việc đã đến nước này, tự giận mình sẽ chỉ làm hỏng bét hơn. Dù cho tâm trạng buồn bã tới cực điểm, hắn cũng phải điều chỉnh tâm tình thật tốt, tiếp tục chiến đấu.

Hắn muốn chiến đấu đến cùng với Thẩm Kim Đài. Dù cho có thể hắn sẽ bị đánh đến không bò dậy nổi, hắn cũng sẽ không chịu thua.

Đây là sự không chịu khuất phục cuối cùng của hắn!

Nhân viên công tác hôm nay rõ ràng cảm nhận được hai luồng không khí.

《 Đông cung tới 》 thu được khởi đầu tốt đẹp, đại đa số người trong đoàn làm phim đều rất vui sướng. Nhân viên công tác tại nơi làm việc cũng lên tinh thần gấp bội. Giám đốc Diêm đích thân tới đây nhất định là do tỉ lệ người xem lúc bắt đầu phát sóng tối hôm qua cao nên cấp cao công ty cũng rất thoả mãn!

Tỉ lệ người xem chính thức đã công bố rồi, tập thứ nhất 1.1, tập thứ hai 1.4, hai đài truyền hình lớn và tài khoản Weibo chính thức của “Đông cung tới” đều nhận được tin vui cả hai đài phá 1.

Độ hot trên Internet vẫn còn đang trong giai đoạn lên men. Người hâm mộ của Thẩm Kim Đài và Trịnh Tư Tề. Lâu lâu tải lại một lần là có thể tăng cao hơn mấy vạn, số lần nhấp chuột vào internet càng ngày càng tăng.

*F5, refresh.

Hai đài truyền hình lớn kia sao có thể không biết lợi dụng miếng bánh ngọt tốt này. Đã bắt đầu tính đến việc phát lại vào ban ngày.

Nhưng hai diễn viên chính lớn nhất của phim hiển nhiên sẽ không cao hứng như vậy.

Ngày hôm nay Bạch Thanh Tuyền vẫn cười khanh khách, chỉ có điều rõ ràng hắn đã im lặng đi rất nhiều.

Những ngôi sao lớn như hắn có phòng hóa trang của riêng mình, người bên ngoài có thể không biết, Bạch Thanh Tuyền vừa vào phòng hóa trang đã trầm mặt xuống.

Bình thường khi hóa trang, hắn còn tán gẫu với thợ trang điểm. Ở bên ngoài, Bạch Thanh Tuyền là một tiên nam nhỏ, chỉ có thợ trang điểm của hắn mới biết, phía sau cánh cửa đóng kín hắn nói nhiều biết bao.

Nói chuyện rất dễ thương, người cũng vô cùng hoạt bát.

Nhưng hôm nay khi Bạch Thanh Tuyền hóa trang, hắn đều xem kịch bản, chân mày chưa hề thả lỏng.

Dương Lý Chi bên kia cũng không tốt hơn chỗ nào.

Là một ngôi sao lớn từng trải, xưa nay Dương Lý Chi vui giận đều hiện lên trên mặt. Cô là nữ chính, phim quay cũng là phim cung đấu, vốn phải là người có nhiều phân cảnh nhất và là nhân vật mê người nhất, kết quả độ hot đều bị nam hai nam ba đoạt đi rồi.

Rõ ràng nàng là người gánh độ chú ý lúc mới phát sóng, bây giờ lại thành làm áo cưới cho người khác!

Cảnh quay ngày hôm nay vẫn là cảnh AB, hai cảnh quay đồng thời tiến hành, là cảnh quay tách biệt. Cô muốn nhìn xem tổng đạo diễn Quách Thụy sẽ đi nhìn bên nào.

Vai diễn Hạ Lan Bích cô đóng mấy ngày nay cũng tương đối thảm. Cô bị phân công đến hoán y cục giặt quần áo, bị rất nhiều nữ pháo hôi bắt nạt.

*cục tẩy rửa aka nơi giặt quần áo. 

Motif trưởng thành thông thường của nữ chính phim cung đấu, Hạ Lan Bích cũng không phải là tiểu thư khuê các dịu dàng ít nói, cô đi đường nữ chính sảng văn (thể loại tiểu thuyết gây cảm giác sảng khoái cho người đọc), gặp ai hận người đó, cô mang theo loại tâm tình này đi đóng phim, tâm trạng đánh bừa mà trúng.

Đến trường quay rồi, nhìn thấy đạo diễn Quách, tâm trạng của cô mới coi như dễ chịu một chút.

Bị hãm hại, vẽ mặt, lại bị hãm hại, lại đánh khuôn mặt, tiết tấu cung đấu của <<Đông cung tới>> rất nhanh. Chỉ trong một ngày, Hạ Lan Bích đã giải quyết xong hoán y cục, giành được sự sủng ái của mama chưởng sự. 

Quay một ngày, toàn thân Dương Lý Chi uể oải. Lúc choạng vạng tối xem lại cảnh diễn của mình, cô đã hơi kiệt sức.

Hoàn toàn bị diễn viên già như Tống Vi lấn áp.

Kỹ năng diễn xuất của Tống Vi hết sức kinh người. Trong đám diễn viên trẻ tuổi cũng chỉ có Thẩm Kim Đài có thể đỡ được, không bị kỹ năng diễn xuất của bà ăn tươi.

Dương Lý Chi cố khóc nửa ngày lại không rớt được giọt nước mắt nào, cuối cùng lúng túng lách tách rơi vài giọt nước mắt xuống. 

Tính cách của Tống Vi cũng giống cô, tương đối thẳng tính, nhìn ánh mắt của bà rõ ràng đã có hơi sốt ruột.

Quách Thụy cứ qua đây giảng nội dung phim cho cô.

Dương Lý Chi bừng tỉnh chợt cảm thấy, hôm nay đạo diễn Quách nhìn chòng chọc phân cảnh này của các cô, chưa chắc là vì ông coi trọng cô, mà là...

Lo cô diễn không tốt.

Dương Lý Chi là một hoa đán tuyến đầu (vô cùng nổi tiếng). Bình thường blogger cũng không khen kỹ năng diễn xuất của cô quá tốt, chỉ là kỹ năng diễn xuất của cô không tệ so với những diễn viên nữ tầm trung khác, nhưng vừa gặp phải diễn viên có thực lực thật sự, khuyết điểm của cô liền bại lộ ra.

Nói lời thoại không rõ sẽ dễ biến thành cảnh cười. Cảm xúc đến chậm, sức cuốn hút kém.

Chẳng qua cũng may thiết lập của cô là nữ kiên cường, chính là anh dũng can đảm mà đấu, không chịu thua cũng không nhận thua, loại vai diễn này không có nhiều cảnh khóc trong phim lắm.

Vất vả lắm mới quay xong phân cảnh này, sắc trời đã hoàn toàn tối.

Đạo diễn Quách lập tức đến một trường quay khác, lúc tới, bên kia vừa lúc quay tới một phân cảnh tương đối quan trọng.

Cảnh Bạch Thanh Tuyền và Thẩm Kim Đài đối diễn.

Trong ánh nến yếu ớt, Bạch Thanh Tuyền nằm trên giường, tóc dài rối tung. Nhân viên công tác cầm máy sấy thử thổi một cái. Lụa mỏng bay lượn trong điện, kỹ sư ánh sáng giơ bảng trắng hơi lùi về phía sau.

Thợ trang điểm phun nước sương trên mặt hắn, giúp hắn tu bổ tạo hình.

Tóc dài của Thẩm Kim Đài cũng rối tung. Cậu chỉ mặc áo trong, đứng ở cách đó không xa.

Cũng không biết vì sao, Quách Thụy thấy hai người này, trong lòng bỗng có chút kích động.

Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền, dường như là đối thủ trời sinh. Lúc hai người bọn họ xuất hiện trong cùng một ống kính, họ như mang theo sự căng thẳng trời sinh, vừa như bạn bè lại vừa như kẻ thù, cũng không biết là do bị ảnh hưởng từ phim hay là đến từ sinh hoạt trong đời sống hiện thực.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Bạch Thanh Tuyền làm cử chỉ OK, thợ trang điểm chấm một vài giọt nước cuối cùng lên trán hắn rồi nhanh chóng lùi ra ngoài.

Thẩm Kim Đài vẫn như cũ. Cậu hơi nghiêm túc gật đầu về phía đạo diễn.

“Các bộ phận chuẩn bị, ba, hai, một, ACTION!”

Chân mày Bạch Thanh Tuyền gắt gao nhíu lại, hơi hơi run run, như thể đang bị ác mộng quấn quanh, ngay sau đó, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn. Thẩm Kim Đài dùng một tay xốc màn che lên, ngồi xuống bên cạnh hắn, kêu lên: “Điện hạ!”

Bạch Thanh Tuyền chợt mở rộng tầm mắt, ngồi dậy từ trên giường, thở hổn hển, bọt nước chảy xuống theo gò má của hắn.



Chu Cảnh lại nằm mơ.

Hắn ngồi xuống giường, ôm lấy Lý Tự.

Lý Tự chỉ mặc áo trong, thân thể ấm áp dán lên người hắn, một tay đè xuống sau gáy của hắn, nói: “Điện hạ lại nằm mơ.”

Chu Cảnh run rẩy một hồi lâu, nói: “Ta mơ thấy mẫu phi, hai mắt chảy lệ máu, ta muốn bắt lấy tay nàng lại không bắt được.”

*máu lệ: nước mắt máu. 

Hắn nói xong liền khóc rống lên: ‘Ta báo thù cho nàng rồi, ta báo thù cho nàng rồi, vì sao giấc mộng này còn quấn ta.”

Hắn nói xong đột nhiên buông Lý Tự ra, hai mắt chằm chằm y.

Lý Tự cũng không né tránh, nhìn chăm chú vào hắn, hỏi: “Sao điện hạ lại nhìn ta như vậy?”

“Ngươi tuy người đã trở về nhưng tâm vẫn còn ở Đông cung.”

Hắn nói xong liền đứng dậy đi xuống giường nhỏ, lớn tiếng kêu: “Trà.”

Lập tức có thái giám cầm tách trà đi tới. Hắn nâng tách trà lên, ngửa đầu ừng ực uống hết sạch, dường như hắn đang rất khát. Nước chảy xuống theo khóe miệng của hắn, hắn quay đầu lại hỏi Lý Tự: “Tại sao vậy?”

Lý Tự nói: “Điện hạ muốn nô tài nói cái gì.”

Chu Cảnh nghe vậy, quăng mạnh cốc trà đang cầm trong tay xuống đất. Tách trà vỡ nát vương đầy đất, lá trà văng đến trên góc áo lót của Lý Tự. Hai mắt Chu Cảnh phiếm hồng, sắc mặt hơi có chút dữ tợn, nói: “Ngươi theo ta vài chục năm, so ra còn kém hơn theo hắn vài chục ngày!”

Vành mắt Lý Tự đỏ lên, ngẩng đầu nói: “Ngài biết vì sao không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì hắn là người đầu tiên thật lòng đối xử với ta, hắn là thái tử, dưới một người trên vạn người, ta là nô tài hèn mọn, hắn biết rõ ta là người được ngài phái đến bên cạnh hắn, còn đối xử như vậy với ta... Hắn là người tốt, là ta hại hắn.”

“Hắn đối xử với ngươi như thế nào cơ, lẽ nào ta đối với ngươi không tốt sao?” Yết hầu Chu Cảnh giật giật, nói: “Trong toàn cung này ai ta cũng không tin, chỉ tin mình ngươi.”

Lý Tự không nói gì, chỉ rơi một giọt nước mắt xuống.

Cuối cùng y nói: “Điện hạ, ta muốn trở lại đông cung. Nô tài bên cạnh điện hạ có vô số kể, bên người của hắn chỉ có ta.”

“Năm đó, mẫu phi của ta bị hoàng hậu Tiêu dùng thuốc độc giết hại như thế nào, ngươi đều thấy tận mắt. Khi còn bé ta bị hoàng hậu Tiêu nhốt vào trong phòng tối, là ngươi len lén đến xem ta, đút cây nến cháy dở cho ta, ta hỏi ngươi tại sao phải giúp ta, ngươi nói, chúng ta đều là người đáng thương bị bắt nạt...” Thanh âm của Chu Cảnh rất đau đớn, trầm mặc một hồi, nói như thể đương nhiên: “Ngươi từng nói, phải giúp ta leo đến trên vạn người để không còn có kẻ nào dám bắt nạt chúng ta nữa. Bây giờ con đường này mới đi phân nửa, ngươi liền... Ngươi là kẻ thái tử cưng chiều, ngươi biết hiện tại ta muốn đưa ngươi trở về đã là bất chấp bao nhiêu nguy hiểm không? Toàn cung đều đang hoài nghi là ta làm hại thái tử. Vì sao ta phải làm như vậy? Còn không phải là sợ ngươi rơi xuống kết cục giống hắn sao, ngươi là nô tài, kết quả của ngươi có thể tốt đẹp gì hơn hắn sao.”

Lý Tự không nói chuyện, chỉ quỳ xuống, Chu Cảnh tức giận, chen chân vào đạp y một cái khiến y ngã lộn mèo xuống mặt đất: “Thái tử nhất định phải chết!”

Giọng nói của hắn âm u tàn nhẫn, sắc mặt đỏ lên.

—-

Thẩm Kim Đài thật sự có hơi khiếp sợ.

Cậu cảm thấy Bạch Thanh Tuyền thực sự nhập vai. Một cú đạp kia, mặc dù đã tìm góc độ nên không phải là đạp thật, nhưng lực đạo kia là đánh thật, ánh mắt cũng rất có hồn, vẻ mặt hơi dữ tợn.

Y bò dậy từ dưới đất, khấu đầu lạy tạ: “Ta biết, các ngươi ai cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, ta biết, hắn chắc chắn phải chết, ” Nước mắt Thẩm Kim Đài rơi tí tách xuống sàn nhà, cậu nói: “Để tôi đi cùng hắn đoạn đường cuối cùng này đi,, Tôi giữ lại cái mạng này, quãng đời còn lại đều trung thành với điện hạ!”

Y nói xong, ngoan cố dập đầu mấy cái.

Bạch Thanh Tuyền bắt lại cổ áo của hắn, môi mím chặt, sắc mặt đỏ bừng, cái cổ mơ hồ lộ ra gân xanh. Nước mắt hắn trào ra, sau đó hắn chợt buông lỏng y ra, nói: “Ngươi nghĩ ta hận ngươi phản bội sao, A Tự, ta sợ chính người ném cái mạng mình vào. Ở nơi thâm cung này, ngươi cho rằng ngươi và hắn chỉ mất tình cảm, nhưng cuối cùng cho dù ngươi có muốn sống hay không, cái mạng này cũng không phải do ngươi quyết định. Ta muốn kéo tay ngươi, muốn giữ mạng lại cho ngươi.”

Đúng lúc này, Lưu Huy trong vai thái giám nhỏ chạy nhanh vào: “Điện hạ!”

“Nói!”

Thái giám nhỏ sợ run một cái, nói: “Hoàng hậu nương nương... Chết rồi.”

Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền đứng lên cùng một lúc. Một đứng, một quỳ, nhìn cẩu quay phim. (chương trước có để là diêu ti, bây giờ mới tra là cẩu quay phim)

Yên lặng chốc lát, Thẩm Kim Đài lập tức bò dậy. Bạch Thanh Tuyền bắt lại áo của y: “Không phải ta, không phải ta.”

Thẩm Kim Đài chán nản ngồi dưới đất, chân đã mềm nhũn.

“Cắt!”

Bạch Thanh Tuyền và Thẩm Kim Đài đều mất một hồi lâu để hồi phục tâm trạng.

Phân cảnh này Bạch Thanh Tuyền xem như đã phát huy vượt xa bình thường, sự nhập vai rất rõ ràng.

Quay xong cảnh này, trên lưng hắn đã toát ra một tầng mồ hôi, tự tay kéo Thẩm Kim Đài lên, nói: “Một đá vừa rồi không làm cậu bị thương đấy chứ?”

“Không có.” Thẩm Kim Đài cười cười, khoát khoát tay, ngồi dưới đất thở dốc một hồi lâu.

Ánh sáng trường quay hướng ra phía sau, trong điện lập tức sáng sủa hẳn lên, đạo diễn Quách nói sau màn hình theo dõi: “Qua.” (Cảnh này qua) 

Hoàng hậu uống thuốc độc mà chết, liều mạng chừa cho con trai một con đường sống.

Kế tiếp là đám tang lớn của hoàng hậu, đây chính là một phân cảnh tối quan trọng của Trịnh Tư Tề.

Cảnh quay này phải đợi đến mai mới quay được.

Lúc Thẩm Kim Đài chuẩn bị đi về nghỉ lại nhận được một tấm phi trang (một cảnh được thêm vào kịch bản trong quá trình quay không báo trước).

Trong quá trình quay phim chụp ảnh, nếu nhà sáng tác đột phát linh cảm hoặc là phải thêm vào các cảnh tạm thời để điều chỉnh nội dung phim, những cảnh đó được gọi là phi trang. Có một vài bộ phim từ khi khai máy ngày nào cũng phi trang, loại vai chính hôm nay là người này ngày mai là người khác gì gì đó, tổng thể mà nói là hại nhiều hơn lợi. Không có lợi cho sự thay đổi logic và cảm xúc của diễn viên, hai mươi tập đầu tiên của <<Đông cung tới>> đã được định trước, thỉnh thoảng có thêm một tấm phi trang chắc là do biên kịch hoặc là đạo diễn cảm thấy có chỗ nào đó thiếu sức nóng.

Bạch Thanh Tuyền thấy cậu nhận được phi trang, sửng sốt một chút, trong lòng hắn rất hiếu kỳ. Hắn muốn nhìn xem Thẩm Kim Đài nhận được cảnh thêm gì phim. Có thể là do vừa mới bắt đầu phát sóng Thẩm Kim Đài đã quá nổi tiếng, thành tiêu điểm của đoàn làm phim, hắn càng muốn giả bộ không quan tâm, trực tiếp về phòng hóa trang.

Lúc tháo trang sức vừa hay đụng phải Dương Lý Chi. Dương Lý Chi đưa điếu thuốc lá trong tay một cái, nói: “Tôi nghe nói hôm nay có phi trang, muốn cho Thẩm Kim Đài thêm phân cảnh? Những tên gian thương này. Trước đây lúc ký hợp đồng đã thỏa thuận xong trước hai mươi tập diễn sẽ không có thay đổi gì lớn mà?”

Còn không phải là do thấy Thẩm Kim Đài nổi tiếng nên muốn làm vui lòngkhán giá sao, khán giả thích xem cái gì thì thêm cái đó.

Bởi vì là lần đầu tiên phi trang nên bọn họ cũng không tiện cầm hợp đồng nói chuyện, nếu không… sẽ có vẻ nhỏ nhen.

Nhất là cô, cô là người ngoài, có thể nhận được phim của truyền thông Ánh Dương đã không dễ dàng, còn phải dựa vào bộ phim này chuyển đổi hình tượng nữa. Bạch Thanh Tuyền chính là nghệ sĩ nhà bọn họ, tiện nói hơn cô.

“Cái này cũng không tính là thay đổi lớn. Bao giờ ngày nào cũng phi trang mới nói cũng không chậm.” Bạch Thanh Tuyền cười cười.

“Tính khí của cậu thật ra rất tốt.” Dương Lý Chi nói.

Bạch Thanh Tuyền không nói. Cái tay máy móc lướt sang nhìn số lượng người hâm mộ của Thẩm Kim Đài một chút, đã đột phá bốn triệu rồi.

Bây giờ mới chiếu ngày đầu tiên.

Phi trang ngày hôm nay có nội dung rất đơn giản. Gần như không có lời thoại, nhưng Thẩm Kim Đài vừa liếc mắt nhìn đã chua chua mũi.

Cảnh quay này, thêm rất tốt.

Trịnh Tư Tề bên kia hiển nhiên đã sớm nhận được thông báo. Cậu ta đã hóa trang xong chờ ở bên cạnh.

Đột nhiên nhận được phi trang, Trịnh Tư Tề cũng hết sức ngoài ý muốn, cậu ta rất hưng phấn.

Vai diễn của Chu Anh không nhiều, huống chi là cảnh đối diễn với Thẩm Kim Đài. Chẳng qua người ngu cũng biết, với độ hot cp của hai người bọn họ, tương tác với nhau càng nhiều thì cp hai người bọn họ sẽ càng nổi.

Hai người ngồi ở trên sàn nhà hàn huyên về cảnh này một lát rồi bắt đầu quay.

Tin tức hoàng hậu chết truyền vào trong Đông cung.

Lý Tự len lén chạy vào Đông cung. Trong đình viện, cây cỏ xanh um, hoa tường vi nở rộ.

Trong điện đen kịt, một ánh đèn cũng không có, cũng không ai.

Trống rỗng, chỉ có gió thổi lụa mỏng.

Lý Tự nhỏ giọng gọi: “Thái tử.”

Nhưng không ai trả lời y, y chỉ thấy một bóng người đen như mực nằm trước cửa sổ.

Y lập tức chạy tới, quỳ trên mặt đất nói: “Là ta.”

Không cẩn thận đụng phải bình rượu trên mặt đất, bình rượu đổ xuống mặt đất, rượu làm ướt góc áo choàng của hắn. Y đỡ Chu Anh dậy, Chu Anh nắm lấy áo bào y, chỉ im lặng nức nở.

Lý Tự ôm hắn vào trong ngực, không nói chuyện, chỉ ôm hắn thật chặt.

“A Tự, mẫu hậu... Chết.” Chu Anh nói.

Môi Lý Tự run lên, nước mắt rơi xuống trên mặt hắn, là ấm áp. Chu Anh nắm lấy bờ vai của y, vùi người vào ngực y khóc.

Cẩu quay phim dần dần lui lại, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lấy hai người.

Từ nay về sau, bên người Thái tử cũng không còn bất kỳ người nào nữa. Nhà họ Tiêu bị chém, hoàng hậu bỏ mình, huynh đệ của hắn đều muốn hắn chết. Phụ hoàng hắn đã không cứu được hắn, người trong lòng của hắn chỉ là một nô tài hèn mọn, chỉ có thể nhìn hắn từng bước đi tới con đường cuối cùng.

“Cắt!”

Đạo diễn Quách nói: “Qua.”

Trịnh Tư Tề đứng dậy từ trong ngực hắn, yết hầu nấc nghẹn, cậu ta lấy tay lau nước mắt một cái.

“Ôi chao.” Thẩm Kim Đài cười rơi lệ, lau mắt nói: “Ầy.”

Nói rồi cậu nhìn thoáng qua Trịnh Tư Tề, Trịnh Tư Tề bị cậu dẫn đến nhập vào vai diễn, hai người nhìn nhau, nước mắt cả hai đều rớt xuống.

Thẩm Kim Đài cảm giác mình có hơi không khống chế được.

Cậu ngồi trước cửa sổ, chậm rãi hồi phục tâm tình một hồi lâu, hít mũi dưới, nói: “Đoạn này thêm tốt, rất tốt.”

Vào lúc này, Lý Tự đúng là nên ở cùng hắn, dù cho chỉ là trong một khắc ngắn ngủi.

Một đêm này trôi qua, Lý Tự quyết định liều mạng cứu hắn, thế nhưng cuối cùng vẫn không thành.

Chuyện này có hơi mang hướng hiện thực. Thông minh tài trí luôn kém hơn nắm quyền trong tay. Đường cung đấu của nữ chính rất thoải mái, đường này của Lý Tự lại hết sức chân thực.

Một thái giám nhỏ không quyền không thế, cái gì y cũng không làm được, có tâm không có lực, đây chính là cảm giác vô lực không lấy sức nổi, so với việc người yêu chết càng có thể thúc đẩy hắn tiến vào trạng thái hắc hóa hơn.

Mầm mống khát khao quyền lực sản sinh mai phục trong lòng y, hết cái này đến cái khác, ghi tạc những kẻ thù của mình lên số nhỏ.

Giết một người, đốt một trang giấy.

Ánh lửa chiếu sáng mặt mày của y, nhưng cuối cùng lại không chiếu sáng nổi tim của y.

Đoàn làm phim cũng rất hiểu tâm lý người xem. Đêm khuya đăng một tấm ảnh trong phim lên Weibo chính thức, phối với lời dẫn: “Kim Đài Quỳnh Anh”.

Ảnh trong phim là cảnh hai người ôm nhau, áo choàng rải đất, tóc dài rối tung, bên cạnh là một miếng ngọc bội đôi uyên màu trắng, vừa đẹp đẽ vừa đau lòng.

Kim Đài là Thẩm Kim Đài, Anh là là tên của Thái tử, hiện thực kết hợp với hư ảo, hợp thành bốn chữ “sang trọng đẹp đẽ”, lập tức châm lửa cho nhóm CP fan.

Cái gì mà “Thái Thái CP” chứ, các nàng không muốn làm những bà già vui vẻ!

*Thái thái = bà già.

Topic chính thức đổi tên thành: “Kim Đài Quỳnh Anh”.

Người đại diện của Trịnh Tư Tề, chị Văn nửa đêm gọi điện thoại cho Lý Mỹ Lan: “Chị, trong phim có hơi ngược, hay là chúng ta hợp tác với nhau một lần, quay một video rực rỡ xán lạn như ánh mặt trời để hóa giải chất độc đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv