Cách đây một thời gian, Hứa Tinh Thần đã bỏ hết tiền vào thẻ ngân hàng, hắn đưa thẻ này cho Hứa Đại Hải, nói: “Mật khẩu vẫn là ngày sinh của ba.”
Hứa Đại Hải tưởng hắn đã nhận lời của mình, không nói lời nào, cầm thẻ ngân hàng nói: “Đến Bắc Kinh, nhớ làm việc thật tốt vào, đừng nghĩ tới ba, sống tốt với Tiểu Tôn.”
Ông vẫn hơi tiếc nuôi vì đã không nhìn thấy Tôn Minh Chí.
Mặc dù vừa không muốn gặp hắn, nhưng lại cũng muốn gặp hắn.
Hứa Tinh Thần sau đó nói: “Chúng con đã chia tay rồi.”
Hứa Đại Hải sững sờ một chút, trầm mặc một lát mới hỏi: “Là bởi vì ba?”
“Không, là vấn đề của riêng bọn con.”
Hứa Đại Hải thở dài.
Những lời muốn nói lại phải nuốt lại vào miệng.
Hai người đàn ông này ở một chỗ, không thể kết hôn, không thể có con, nói chia tay là chia tay, thật sự không đáng tin cậy.
Nhưng nói vậy cũng vô ích.
Chỉ còn lại những nỗi sầu lo vô tận, không biết nói gì.
“Vậy nên con sẽ không về Bắc Kinh, con muốn ở nhà một đoạn thời gian.” Hứa Tinh Thần nói.
“Không làm gì nữa?”
Hứa Tinh Thần sau đó nói: “Công việc đã làm nhiều rồi, có thể tìm lại, nhưng con chỉ có một người cha, không còn một ai khác. Ba để cho con trở về Bắc Kinh, không quan tâm ba, lòng của ba dễ chịu, còn con? Viện dưỡng lão ở chỗ này của chúng có thể tốt hơn nơi nào sao, chờ tới lúc ai ba cũng không biết, đến con trai của chính mình còn không dám trông cậy vào, còn mong bọn họ chăm sóc tốt sao? “
Hứa Đại Hải đã sớm trở thành một ông lão có tính cách như đứa trẻ, nghe những lời này, dường như cũng có một số hoảng sợ, nắm tay chạm vào đầu gối.
“Lúc trước còn có thể cùng con đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại còn sợ con phiền ba? Ba nói đúng, chúng ta không phải phụ từ tử hiếu, thân thiết, chúng ta không thân thiết, xa, chúng ta cũng không ở quá xa. Cứ hòa thuận với nhau như bây giờ đi, con trai không ưa, còn hơn người ngoài không ưa.”
Hứa Đại Hải cúi đầu, xoa xoa hai tay trên đầu gối, nói: “Tương lai, con có thể phải lo cơm nước, cả đi vệ sinh cho ba.”
Hứa Tinh Thần nói: “Con cũng không phải vì ba, tương lai con có thể phải trở về sống trên kia, con trai ở thành phố lớn, nổi tiếng thành đạt, nhưng ba mình bị bệnh lại ném vào viện dưỡng lao, nhưu vậy tương lai con sao thể ngẩng đầu nữa, đi viện dưỡng lão, ba nghĩ cũng đừng nghĩ, chết cũng chết trước mặt con.”
Hắn nói xong liền mở cửa đi ra ngoài, Hứa Đại Hải không bao lâu đã đuổi ra ngoài theo, đưa thẻ ngân hàng lên cho hắn. Ông thân làm cha của, giờ phút này, tôn nghiêm dường như đã hoàn toàn tan rã, y như một đứa trẻ cần người lớn chăm sóc, nói: “Cái đó …… vậy con cũng cầm hộ ba đi, với bộ não này của ba, có thể một ngày nào đó sẽ không nhớ để ở đâu đâu.”
“Cắt.” Cừu Hồng đứng lên và nói, “OK, qua.”
Thẩm Kim Đài và Thái Tuấn đến để xem đoạn phát lại, mới thấy Thẩm Như Hải và những người khác đã đến. Cậu vẫn đắm chìm trong cảnh diễn, cất tiếng gọi “Bố”.
Có lẽ cũng cảm động với nội dung của phân cảnh vừa rồi, Thẩm Như Hải “ai” một tiếng, nói: “Bọn ba đến gặp con …… đã nói trước như con nói rồi.”
“Con biết.”
Thẩm Kim Đài nói xong bế Thẩm Tiểu Muội đi qua: “Chúng ta lên xe nói chuyện đi.”
Cậu vừa nói vừa hỏi Thẩm Tiểu Muội: “Có lạnh không?”
Thẩm Tiểu Muội nói: “Anh hai, sao anh lại khóc?”
Thẩm Kim Đài khóe mắt hơi đỏ nói: “Anh vừa quay một cảnh phải khóc. Không phải khóc thật.”
Liễu Kỳ cũng mang theo một ít đồ ăn do nhà họ Diêm gửi đầu năm, còn mang theo một ít đồ ăn vặt qua.
Có lẽ vì cảm động với cốt truyện, Thẩm Kim Đài có một loại cảm giác trân trọng với tất cả họ.
Thực ra hắn luôn cảm thấy Thẩm Như Hải cũng có chút đáng thương. Khi còn trẻ bất hòa với con trai mình, bây giờ về già, muốn làm hòa với con trai mình, lại không biết rằng con trai của mình đã không còn trên thế gian này.
Nếu cậu không xuyên qua, Thẩm Kim Đài đã sớm nhảy lầu tự tử.
Vậy bây giờ, Thẩm Kim Đài ban đầu đã đi đâu.
Có lẽ cũng giống như cậu ấy, bằng cách nào đó đã đi đến một thế giới khác và bắt đầu lại một cuộc sống mới, phải không?
Thẩm Như Hải nhìn thấy cậu nhìn mình như vậy, cười nói: “Con diễn rất tốt, cuối cùng ba cũng biết con làm việc như thế nào.”
Mọi người trò chuyện một lúc trong RV, Tiểu Đường nói về những khó khăn mà cậu phải chịu khi đóng phim ‘Phi công’: “Bây giờ quay phim cho công ty của giám đốc Diêm nên điều kiện tốt hơn nhiều.”
Liễu Kỳ nghe nói rằng cậu ấy đã bị thương trong quá trình phá dỡ, còn phải nhảy xuống sông, nói, “Xem ra không có công việc nào là dễ dàng.”
“Diễn xuất không nên quá liều mạng, an toàn vẫn phải đặt lên hàng đầu.” Thẩm Như Hải nói, “Hồi còn trẻ ba cũng liều mạng làm việc, gặp một loạt các vấn đề, dạ dày uống đến hư, già muốn bảo dưỡng, lại đã quá muộn.”
Đúng vậy, việc làm ăn cũng không dễ dàng gì, Thẩm Như Hải cả đời làm ăn vất vả, đã qua tuổi trung niên, đột nhiên phá sản, mái tóc cũng đã bạc trắng, nhìn quay đầu lại còn phải ở chỗ của đứa con không thân, mùi vị đó, chắc cũng tương tự như Hứa Đại Hải.
Làm Hứa Tinh Thần, cậu ấy có thể hiểu Hứa Đại Hải, với tư cách là Thẩm Kim Đài, cậu ấy cũng nên thấu hiểu cho Thẩm Như Hải.
Có lẽ không có cách nào phụ từ tử hiếu, hòa thuận hạnh phúc như một gia đình, nhưng cậu ít nhất có thể làm hết sức mình, như Hứa Tinh Thần.
Trước khi Hứa Đại Hải còn chưa quên hoàn toàn, Hứa Tinh Thần đã đưa Hứa Đại Hải đi du lịch đến Bắc Kinh, thăm Tử Cấm Thành, □□□□□□ xem quốc kỳ, sau đó lại nhất thời kích động, thậm chí còn đưa ông đến của nơi làm việc Tôn Minh Chí, còn nhìn Tôn Minh Chí từ xa.
Hứa Đại Hải lắc đầu nói: “Không bằng đứa nhỏ Du Trình Lâm đó.”
Sau đó Hứa Tinh Thần bật cười.
Bác sĩ ở Bắc Kinh không thể làm gì được, sau khi hắn trở về từ Bắc Kinh, tình trạng của Hứa Đại Hải trở nên tồi tệ hơn, dần dần, ông còn cần người khác nhắc nhở mới nhớ mình là ai.
“Con là ai?”
“Cậu là con trai của tôi.”
“Tên con là gì?”
“Hứa Tinh Thần.”
“Và tên của ba là gì?”
Hứa Đại Hải cười lớn, nói, “Hứa Đại Hải, ngôi sao trên biển, tên mà mẹ con đã đặt cho con.”
“Vậy mẹ con tên gì?”
“Tên bà ấy là …… tên bà ấy là …… không thể nhớ được.”
“Tên bà ấy là Lục Minh Phân.”
Hứa Đại Hải cười và nói: “Đúng, đúng, Minh Phân.”
Một mùa đông khác, Hứa Tinh Thần không yên tâm để Hứa Đại Hải ở nhà một mình, dẫn ông đến chợ rau mua đồ ăn, đi ngang qua quầy cá của Du Trình Lâm, Hứa Đại Hải nói ông muốn ăn cá.
“Ba còn nhớ cậu ta không?” Hứa Tinh Thần hỏi.
Hứa Đại Hải lắc đầu hỏi: “Ba biết cậu ta sao?”
“Ông ơi, cháu là Du Trình Lâm.” Du Trình Lâm hơi ngượng ngùng cười.
Hứa Đại Hải lại lắc đầu, nhìn chằm chằm ao cá nói: “Muốn một con cá, cá trích.”
Ông thậm chí không thể nhớ tên của Du Trình Lâm.
Hứa Tinh Thần đã ở quê nhà một năm, lại trở nên quen thuộc với Du Trình Lâm. Khi chọn cá, hai người nói chuyện nửa ngày, Du Trình Lâm còn không chịu lấy tiền của hắn.
“Vậy cũng được, hôm nào tôi mời rượu cậu.” Hứa Tinh Thần nói.
Từ trong chợ đi ra, Hứa Đại Hải nói: “Người trẻ tuổi này không tệ.”
Hứa Tinh Thần mỉm cười, đôi mắt có chút ẩm ướt.
Hơn mười năm trước, ông đã từng gọi Du Trình Lâm ra khỏi trường học, hung hăng đánh hắn, một miệng mắng nhiếc, còn nói với gia đình Du Trình Lâm, như thể chuyện con trai thích con trai, là chuyện vô cùng kinh tởm, không thể hiểu nổi, hơn mười năm sau, cho dù không biết Du Trình Lâm là thẳng hay cong, lại vẫn đùa cợt cố gắng ghép đôi cả hai.
Quá khứ, đã bị lãng quên.
Quên cũng tốt, chỉ nhớ tên của ông là Hứa Đại Hải, Hứa Tinh Thần là con trai của ông.
Chỉ biết rằng, ông cụ già yếu, bệnh tật trông cậy vào đứa con là chuyện đương nhiên.
Buổi tối hai người họ ăn canh cá, cứ sau vài ngày, Du Trình Lâm lại đến nhà họ để tặng cá.
Hứa Đại Hải ngồi trong sân, nhìn Hứa Tinh Thần đứng trên thang hái quả hồng, hỏi: “Thằng nhóc Du Trình Lâm này, có phải thích con không? Ba nghĩ thằng bé không tệ.”
Ông thậm chí còn lẻn đến chợ, hỏi Du Trình Lâm có thích con trai mình không.
“Con trai bác không phải biến thái, nó không biết, bác giấu nó tới hỏi con, nếu không phải đừng mắng nó. Con có thích nó không, con trai ta là sinh viên đại học, làm việc ở Bắc Kinh, có tương lai nha.”
Du Trình Lâm mỉm cười, vừa sợ vừa cảm động nói: “Con có.”
Hứa Đại Hải mỉm cười: “Vậy thì con cân nhắc đi, thằng bé rất thích con. Nó còn độc thân.”
Hứa Tinh Thần nhận được cuộc gọi từ Du Trình Lâm, chạy đến ông. Trên đường trở về, Hứa Đại Hải nói: “Nếu ba chết, con sẽ ra sao? Bên người cũng đâu có ai. Về già ai sẽ chăm sóc con? Con không có con, con còn cần người chăm sóc nha.”
Hứa Tinh Thần quá mệt mỏi khi phải nghe những lời này, cũng không trả lời, vì vậy hai cha con mang cá về nhà.
Đông đi, xuân tới.
Hứa Tinh Thần đưa cho ông một chậu nước nóng để rửa chân, trong khi chính mình thì ngồi bên cạnh xem TV. Hứa Đại Hải ngâm chân một hồi, có chút sững sờ. Hứa Tinh Thần tắt TV, ngồi bên cạnh hỏi: “Ba đã rửa chân xong chưa?”
“Được rồi.”
Hứa Tinh Thần đi đổ nước rửa chân rồi lau chân cho ông, tiện thể hỏi: “Ba là ai?”
“Tôi ……” Hứa Đại Hải sững người một lúc, sau đó mỉm cười, dường như có chút xấu hổ mà ngẩn người: “Tôi là ai.”
(Vì ở đây Hứa Đại Hải không nhớ mình là ai nên mình không để xưng hô là ba nhé mọi người)
Hứa Tinh Thần dừng động tác trong tay, ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn ông, “Nghĩ đi, ba là ai?”
Hứa Đại Hải rất cố gắng suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “Bộ não của tôi, giờ đang rối rắm, ha ha ha.”
“Hứa Đại Hải, ba là Hứa Đại Hải.”
“Tôi là Hứa Đại Hải.”
“Vậy con là ai?”
“Anh là ai?”
“Ba không nhận ra con là ai sao?”
Sau đó Hứa Đại Hải cười ngượng ngùng, dùng hai tay xoa đầu gối.
Hứa Tinh Thần nói, “Con là con trai của ba.”
Hứa Đại Hải không phản ứng nhiều, chỉ nói, “Con trai tôi là Hứa Tinh Thần.”
Sau đó Hứa Tinh Thần cười nói, “Đúng, con là Hứa Tinh Thần, con trai của ba.”
Sau đó Hứa Đại Hải bật cười, ngượng nghịu.
Hứa Tinh Thần đặt hai tay lên đầu gối của Hứa Đại Hải, nghiêng đầu hỏi: “Ba không nhận ra con sao?”
Biểu hiện Hứa Đại Hải nhìn hắn có chút thay đổi, trông có vẻ rất hoảng hốt, nói, “Xin lỗi, anh…… anh là, anh là ai?”
Hứa Đại Hải nhớ tên con trai mình là Hứa Tinh Thần, nhưng Hứa Tinh Thần ở ngay trước mặt ông, ông lại không thể nhận ra.
Ngày này, cuối cùng vẫn đến.
Hứa Tinh Thần vùi đầu vào lòng Hứa Đại Hải và nói: “Con là con của ba, con tên là Hứa Tinh Thần, sao sáng trên biển, là Lục Minh Phân đặt cho con, Lục Minh Phân là mẹ của con …… là vợ…. “
Hắn nói xong, gào khóc. Bàn tay Hứa Đại Hải ấm áp sờ sờ tóc hắn, tay chân luống cuống một hồi, thần sắc dần dần chuyển sang buồn bã, cũng theo đó mà thút thít khóc.
Hứa Tinh Thần vẫn còn cha, Hứa Tinh Thần cũng không có cha.
Trong khoảnh khắc mất mát, tình yêu lên đến đỉnh điểm, họ trở thành cặp cha con thân thiết nhất, không có sự ngăn cách, chỉ có tình yêu tha thiết vô bờ bến.
Thẩm Kim Đài rốt cuộc không có đè nén chính mình, cậu khóc tới mức nước mũi cũng chảy xuống, nhưng máy quay không cho cậu cận cảnh, chỉ cho hai cha con bọn họ một cảnh nhìn từ xa, hai cha con thổn thức với nhau, đủ để làm cho hốc mắt mọi người trong đoàn phim ướt át.
Đoàn làm phim chụp xong cảnh này thì đi quay mưa ngoài trời.
Đó là cơn mưa xuân đầu tiên của năm đó trong phim.
Toàn bộ phim, yếu tố “đêm xuân”, “mưa vui” cũng không nhiều.
Cừu Hồng từng nói qua một lần khi giới thiệu bối cảnh, cho biết Hứa Đại Hải là một giáo viên nhân dân, có một bài thơ yêu thích, là “Xuân Dạ Hỉ Vũ”, năm đầu cha con đoàn tụ, cũng là mưa xuân, Hứa Đại Hải đối với mưa trong sân, đã ngâm bài thơ này.
Trong phòng Hứa Đại Hải, treo một bức viết chữ, cũng viết “Xuân Dạ Hỉ Vũ”, đây là một trong số ít, những đạo cụ Cừu Hồng giới thiệu, cho biết đây là giải thưởng năm ấy Hứa Tinh Thần mười bốn tuổi, lên cấp hai, tham gia cuộc thi thư pháp ở huyện, còn đoạt giải, sau khi trở về, liền viết bức viết này cho Hứa Đại Hải, bức viết này vẫn được dán trên tường phòng Hứa Đại Hải.
Phim không đưa cận cảnh bức viết này, nhưng mỗi lần cảnh quay trong phòng, đều sẽ mang theo nó. Thẩm Kim Đài cảm thấy bài thơ có lẽ có ý nghĩa đặc biệt với Qiu Hong, vì vậy Cừu Hồng mới sử dụng bài thơ nhìn như không liên quan gì đến chủ đề của bộ phim để làm tên phim.
Có lẽ tình cảm của hai cha con cũng giống như cơn mưa xuân, lặng im, không dấu vết, cũng như những thước phim, chậm rãi, yên lặng mà khắc chế, đợi đến khi xem hết, lại phát hiện nó đã thấm ướt cả con tim, vừa ấm áp vừa buồn.
Cảnh quay cuối cùng của phim là sau một đêm mưa xuân, mọi thứ như được hồi sinh, Hứa Tinh Thần đang nắm tay Hứa Đại Hải, đi dạo trên cánh đồng. Cây cỏ hoa lá đều ướt át, hoa đỏ lá xanh, rất là xinh đẹp.
Vào thời điểm đó, Hứa Đại Hải, đã không biết Hứa Tinh Thần, nhưng ông vẫn dựa dẫm vào hắn, biết hắn là người thân nhất của mình, giống như một đứa trẻ non nớt, có thể chưa hiểu ý nghĩa của mẹ và ba, nhưng vẫn ỷ lại vào ba mẹ mình chăm sóc.
Phim kết thúc ở đây, tuy chưa đủ, nhưng cũng không cần nói rõ hơn, quay nhiều hơn nữa.
Sau bộ phim, Cừu Hồng vẫn luôn bình tĩnh và kiềm chế, che mặt khóc rống, sau khi khóc xong, ông chắp tay cúi chào mọi người, nói: “Cảm ơn, cảm ơn”.
“Mưa lành đến giữa trời thanh
Đang xuân thánh thót trên cành nhẹ rơi
Vào đêm theo gió chơi vơi
Lặng yên muôn vật mát tươi vô cùng.”
Thẩm Kim Đài ngồi trong xe và nhìn ra ngoài cửa sổ về mùa xuân. Thời tiết tháng hai ấm dần lên, một trận mưa đêm qua, Nam Thanh đã có lá xanh, hoa mới.
“Đường quê mây phủ chập chùng
Thuyền trôi ánh lửa bập bùng trên sông”.
Cậu nhắm mắt lại, nói: “Sớm mai vùng đất đỏ hồng, Cẩm Thành đua nở đầy bông ngát trời.”
—
Các câu thơ trên thuộc bài Xuân Dạ Hỉ Vũ (Đêm xuân mừng vui), thuộc tập Phiêu Bạc Phương Nam (760-770) của nhà thơ Đỗ Phủ, bản dịch trên của Hải Đà)
Bài thơ Xuân Dạ Hỉ Vũ:
春夜喜雨
好雨知时节,
当春乃发生。
随风潜入夜,
润物细无声。
野径云俱黑,
江船火独明。
晓看红湿处,
花重锦官城。
Xuân dạ hỉ vũ
Hảo vũ tri thì tiết,
Đương xuân nãi phát sinh.
Tuỳ phong tiềm nhập dạ,
Nhuận vật tế vô thanh.
Dã kính vân câu hắc,
Giang thuyền hoả độc minh.
Hiểu khan hồng thấp xứ,
Hoa trọng Cẩm Quan thành.
Dịch nghĩa
Mưa lành biết được tiết trời
Đang lúc xuân về mà phát sinh ra
Theo gió hây hẩy vào đêm tối
Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng
Đường quê đầy mây âm u
Thuyền trên sông chỉ thấy lửa sáng
Sớm mai trong vùng ẩm ướt đỏ thắm
Hoa nở đầy cả thành Cẩm Quan
(Năm 761)