*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngủ ngon.
Hai chữ này, ngoại trừ thỉnh thoảng ở trong group họa sĩ nói những câu tương tự như 'Ngủ ngon moah moah', 'Mình muốn đi ngủ, chúc mọi người ngủ ngon'... Tùy Chí Thanh rất ít khi nói cùng người khác.
Thỉnh thoảng lúc liên lạc cùng Mạnh Nhân cũng sẽ nói.
Nhưng trong quá khứ đã từng có một người mình thường xuyên chúc buổi sáng tốt lành và chúc buổi tối ngủ ngon.
Đó là vào thời điểm năm cấp ba, mình và Hạ Tri Điểu mỗi người mua một cái điện thoại di động. Hai người cùng để tên của nhau ở vị trí thứ nhất trong danh bạ, hai người còn cùng dựa đầu vào nhau chụp chung tấm hình đầu tiên.
Có điện thoại di động quả nhiên thuận tiện hơn rất nhiều, muốn đi đâu chơi không cần phải đứng chờ ở ngã tư đường. Chỉ cần gọi điện cho đối phương, hỏi một câu thì biết đối phương đang ở đâu, giống như chim bồ câu vậy.
Sau đó hai người còn có thể chúc đối phương ngủ ngon trước khi đi ngủ.
Để điện thoại di động xuống, Tùy Chí Thanh thở ra một hơi. Xoay người sang bên cạnh, vươn tay, ấn tắt đèn lại mở lên. Mở lên rồi tắt đèn, Tùy Chí Thanh nhắm mắt lại.
Bình thường khi ở bên ngoài thì không có cảm giác gì, nhưng khi vừa về đến nhà lại không còn được như vậy. Mặc kệ là làm cái gì hay là nhìn thấy cái gì, đều hết sức dễ dàng nhớ tới gương mặt của Hạ Tri Điểu. Ở ngay phía dưới mắt có một nốt ruồi nhỏ, theo tuổi tác càng lớn về sau càng trở nên quyến rũ động lòng người, cho dù như thế nào cũng không thể quên được.
Cứ tiếp tục như vậy sợ là muốn phát điên rồi. Vì vậy Tùy Chí Thanh lại bật đèn rồi rời giường, sau đó đi đến toilet dùng nước lạnh để rửa mặt.
Rửa mặt xong, trở về phòng, Tùy Chí Thanh nghĩ nghĩ, sau đó mở điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm tác giả Elizabeth. Thế nhưng liên quan đến vị tác giả này cũng chỉ có một trang thông tin đơn giản.
Bên trong đó giới thiệu cũng vô cùng đơn giản.
Nữ, yêu thích ẩm thực, yêu thích nghệ thuật, từng làm tác giả một chuyên mục của tạp chí «Thanh Hà».
Ngoài ra Tùy Chí Thanh còn thử tìm kiếm ở trên trang Baidu Post Bar không mấy phổ biến, bên trong có mười mấy bài viết.
Trong đó có người hỏi Elizabeth đi đâu nhưng cũng không có ai biết. Cô ấy hình như chỉ ở tạp chí «Thanh Hà » làm tác giả hai năm, sau đó thì không còn viết bài gì nữa.
Vì vậy nghĩ nửa ngày, Tùy Chí Thanh lại bắt đầu tìm kiếm tạp chí «Thanh Hà», muốn tìm xem ở trên mạng Elizabeth còn viết gì nữa hay không.
Nhưng mà hao tổn khí lực nửa ngày trời, Tùy Chí Thanh không thể tìm được tạp chí số 0809, cho dù tìm đến 12 kỳ báo.
Được rồi, vậy thì không tìm nữa, đi ngủ. Cuối cùng, trời vừa rạng sáng, Tùy Chí Thanh mới tắt đèn.
Bất tri bất giác Tùy Chí Thanh ở nhà đã được một tháng, từ tháng mười một đến sang tháng mười hai.
Trong một tháng này, thời tiết ở thương xá Phúc Lộc biến hóa cực nhanh, rõ ràng đầu tháng mười một thời tiết còn rất nóng, hiện tại đã bắt đầu lạnh dần.
Buổi sáng này Tùy Chí Thanh không cẩn thận liền hắt hơi một cái, sau đó đi đến phòng bếp, bắt đầu hâm nóng lại đồ ăn sáng mà Chương Hòa đã chuẩn bị xong từ sớm.
Từ sau khi Tùy Chí Thanh trở về, Chương Hòa cơ bản ngày ngày đều làm xong điểm tâm rồi đi ra ngoài, có khi thì đi nhà máy, có khi thì đi đánh bài.
Tóm lại, Tùy Chí Thanh cũng không muốn quản mẹ mình.
Tùy Chí Thanh không hiểu được chuyện gì xảy ra với cái gen của gia đình mình. Tại sao nó làm cho mùi vị đều kỳ quái như vậy, còn mình lại không thể ở nhà mà đi gọi đồ ăn bên ngoài.
Một là bà nội già rồi không thể cho bà ăn đồ không tốt, đồ ăn bên ngoài cho dù nhìn hấp dẫn cỡ nào cũng không bằng đồ ăn ở nhà, hai là ba mẹ nhất định sẽ cằn nhằn mình.
Lúc cơm nước xong xuôi, dì giúp việc Ngô Thẩm vốn xin phép nghỉ về nhà liền quay lại, vì vậy Tùy Chí Thanh thở ra một hơi.
Ngô thẩm là người giúp việc chuyên nghiệp mà Tùy Quốc Đống thuê về vì bà nội, hơn nữa tài nấu ăn so với nhà Tùy Chí Thanh ngon hơn nhiều. Sau khi ăn một tháng 'đồ ăn cho heo' của mình và của Chương Hòa, Tùy Chí Thanh rốt cục cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Buổi tối, Tùy Chí Thanh cùng bà nội mới vừa ngồi xuống bàn ăn, bà nội liền quay đầu nhìn qua Tùy Chí Thanh: "Mở tivi lên xem một chút, tìm coi Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài."
"Bà nội, mỗi ngày bà đều xem cái này, sẽ không thấy chán sao?"Rốt cục Tùy Chí Thanh nhịn không được hỏi bà nội.
"Cái vở kịch này A Thanh nhà chúng ta và Tri Điểu đã diễn qua, làm sao chán được? Con không hiểu đâu." Bà nội nói xong liền cầm lấy thìa múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng.
Tùy Chí Thanh hơi hé miệng nhìn bà nội, lát sau lại thở ra một cái, gật gật đầu, sau đó đi mở tivi, chuyển tới vở kịch «Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài».
Vì vậy bà nội vừa ăn vừa xem, thỉnh thoảng còn cười, quay đầu nhìn sang Tùy Chí Thanh, lại chỉ chỉ TV: "Hắc hắc, nhìn, nhìn."
"Ân." Tùy Chí Thanh gật đầu nhưng vẫn không có nhìn, chẳng qua là cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Nếu là người khác đề cập đến chuyện này, mình còn có thể lên tiếng ngăn cản. Nhưng là do bà nội nói, mình thực sự không có cách nào để ngăn lại.
Cơm nước xong xuôi, sau khi trở lại phòng, Tùy Chí Thanh xoa xoa bả vai mỏi nhừ lại đấm thêm một cái lên lưng của mình. Sau đó nhìn thấy bản thân mình ở trong gương, mọi người đều nói mình mười năm qua không có thay đổi gì, chính mình cũng không rõ...
Lắc lắc đầu, sau đó Tùy Chí Thanh mở máy tính ra chuẩn bị vẽ tranh.
Lúc này hình ảnh đại diện của nhóm group họa sĩ nhảy lên ở góc phải máy tính. Vì vậy lông mày Tùy Chí Thanh giãn ra, kéo con chuột, ấn mở.
Ai trộm mất 36D của tôi: "Các chị em, Kim Trạch Thành thật là đẹp trai! Tui tuyên bố, tui muốn gả cho anh ấy!"
Tùy Chí Thanh nhìn thấy, khóe môi giãn ra cười một tiếng, đánh chữ: "Tỉnh lại đi tỷ tỷ, trùng hôn là phạm pháp."
Ai trộm mất 36D của tôi: "Vô Ngôn, xin đừng cùng Ngân Hân luôn ác miệng như vậy chứ, làm tan vỡ giấc mộng thiếu nữ của chúng tôi, hai người hỗ trợ lẫn nhau sao?"
Tùy Chí Thanh mặt không đổi sắc: "Là mộng của thiếu phụ chứ."
Tiểu Anh Đào Maruko: "Ha ha ha ~ luân gia còn chưa kết hôn, hiện tại vẫn còn độc thân, meo ~ "
Tùy Chí Thanh tiếp tục mặt không đổi sắc: "Cho dù em vừa mới ra đời, người ta cũng không nhìn thấy em."
Vì vậy một giây sau, chủ group 36D tỷ liền tức giận đổi tên cho Tùy Chí Thanh là 'Độc miệng hai đời'.
"Vô Ngôn thật là người không ôn nhu!" 36D tỷ cùng Anh Đào muội gửi cho Tùy Chính chứng nhận chính thức.
Tiểu Anh Đào Maruko: "Đúng! Lẩm bẩm... luân gia muốn chụp hình, đưa ảnh của Vô Ngôn lên Weibo để mọi người nhìn thấy diện mạo thật của chị."
Ai trộm mất 36D của tôi: "Đúng! Đến lúc đó chị cũng sẽ gửi. Để fan hâm mộ cùng mọi người nhìn thấy rốt cục cái loại đức hạnh gì mà giả vờ nghệ thuật, giả vờ lãnh đạm."
Tùy Chí Thanh sau khi nhìn thấy chỉ cười không nói, ngay sau đó liền mở ra Weibo, một tay đặt ở bụng, một tay nâng trán, chờ đợi chuyện tiếp theo.
Rõ rõ ràng ràng, hai người này cũng ác miệng lắm cơ mà? Cái nhóm ấy còn từng có tên gọi là 'Tứ tiểu độc xà' (Bốn con rắn độc) nữa kia kìa.
Đại khái qua một phút sau, Tiểu Anh Đào Maruko liền dùng nick V của mình 'Tác giả truyện tranh Anh Ngữ' đem ảnh dìm hàng Tùy Chí Thanh đăng lên:
"Cho mọi người nhìn xem bộ mặt thật của Vô Ngôn ZGN, cơ hồ mỗi một câu mỗi một lời nói đều ẩn chứa dao."
Sau đó 36D tỷ cũng dùng nick V của mình 'Họa sĩ vẽ tranh minh hoạ Giai Lăng' bình luận: "Đúng vậy! Chúng tôi siêu đáng thương!"
Tùy Chí Thanh sau khi nhìn thấy cười đến không ngừng được, đăng vài dấu chấm hỏi vào bình luận bên dưới, sau đó mở ra mấy cái bình luận bên dưới Weibo.
[ ha ha ha ha ha ha ha ha ha mặc dù mình rất muốn đồng cảm với hai người, nhưng mà mình không thể khống chế được cái cơ cười! ]
[ oa ha ha ha ha, mặc dù mình biết như vậy là không đúng nhưng mình còn cười ra cơ bụng! ]
[Thì ra bí mật của Ngôn tỷ là loại phong cách này? Hơi dễ thương, lặng lẽ ấn móng vuốt, ấn nút chú ý! ]
Vì vậy cái nhóm 'Hôm nay cậu còn sống không?' lại bắt đầu ồn ào.
Ai trộm mất 36D của tôi: "Tui đã nằm xuống xong, xin mời đem nắp quan tài đóng kín lại dùm."
Tiểu Anh Đào Maruko: "...Sang năm giúp em đốt một nén hương, ing..."
Tùy Chí Thanh cười đánh chữ: "A, Được."
Ngân Hân: "...Hai người thật vô dụng."
Vì vậy ba người lại bắt đầu ồn ào, kết cục đương nhiên là Ngân Hân thắng.
Tùy Chí Thanh vui vẻ một hồi, đột nhiên phát hiện Weibo nhắc nhở tin của Phi Vũ Trần Ai gửi đến, vì vậy liền nhấn vào xem.
Chỉ thấy Phi Vũ Trần Ai bình luận một câu: "Ân? Có sao? Thế nhưng cậu ấy đối với tôi rất ôn nhu."
Ngay khi Weibo của Phi Vũ Trần Ai đăng lên, bên này fan hâm mộ của Tùy Chí Thanh bắt đầu tăng cao.
Đây quả thực... giống như là đang quảng cáo cho mình, người bình thường phải trả tiền mới có thể được chuyển phát này đi.
Tùy Chí Thanh sau khi thấy được, nhếch môi dưới cười, bình luận: "Được cậu khen, có chút sợ hãi."
Sau đó bình luận bên trong có rất nhiều người tỏ vẻ không hiểu, dù sao hai người này trong giới ẩm thực và giới họa sĩ đều được chú ý.
Nhưng cũng có ít người bên trong bày tỏ: Có tư tình!
Tùy Chí Thanh cũng rất bất đắc dĩ, không hiểu tại sao bản thân mình liền bị kéo vào cái vòng tròn này.
Một lát sau, Tùy Chí Thanh nhận được tin nhắn của Phi Vũ Trần Ai gửi tới.
"Không nhìn ra cậu bình thường nói chuyện là như thế này. Ha ha..."
"Thế nào, ảo tưởng tan vỡ?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Không có không có, chẳng qua là mình đang suy nghĩ một vấn đề." Phi Vũ Trần Ai nói.
"Vấn đề gì?" Tùy Chí Thanh tiếp tục hỏi.
"Cậu cùng những người kia có thể nói chuyện một cách thoải mái như vậy là bởi vì quen nhau à? Còn đối với mình ôn nhu là bởi vì trong mắt cậu chúng ta không quen, có đúng không?"
Lời của Phi Vũ Trần Ai vừa dứt, Tùy Chí Thanh liền nhận ra được một vài điều.
Người chủ blog này chắc hẳn là một người rất tinh tế, tỉ mỉ cũng là một người rất mẫn cảm.
Vì vậy Tùy Chí Thanh nghĩ nghĩ, trả lời: "Mình cùng họ mới vừa quen nhau, trò chuyện chưa đến mười phút, cũng là trò chuyện kiểu như thế này. Cho nên... cậu nói thử xem?"
"Cho nên mình nhận được phần ôn nhu này là đặc biệt?" Phi Vũ Trần Ai hỏi.
Vấn đề này thực sự là... Tùy Chí Thanh ngửa đầu nhìn trần nhà, sau đó lại đánh chữ: "Phải, chỉ ôn nhu đối với cậu."
"Mình cũng không tin."
Thế nhưng Tùy Chí Thanh hoàn toàn không ngờ được đối phương căn bản cũng không trả lời theo lẽ thường. Đột nhiên lại cảm thấy cái vị tỷ tỷ này hình như đôi khi rất dễ trò chuyện, đôi khi lại không.
"Vì cái gì?"
"Nấm rực rỡ luôn là nấm độc, những lời ngon ngọt đều không thể tin được." Phi Vũ Trần Ai nói. "Tự vấn lương tâm của mình rồi hãy nói."
Tùy Chí Thanh nhìn màn hình suy nghĩ một hồi lâu, nghiêng đầu nhẹ nhàng cười nói: "Hay là cậu đến đây, mình trực tiếp cởi quần áo ra cho cậu kiểm tra."