*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chín giờ sáng, Diệp Thiên tỉnh giấc. Nói cho đúng hơn là bị đánh thức bởi cú điện thoại của mẹ mình.
Do tối hôm qua khóc quá lâu làm cho con mắt của Diệp Thiện lúc này sưng lên, giọng nói cũng khàn khàn.
"A lô..." Nhận điện thoại, sau đó cánh tay của Diệp Thiên cầm theo điện thoại rút vào trong chăn, mơ mơ màng màng mở miệng nói chuyện.
"Bảo bối, con còn chưa ngủ dậy à?!" Giọng nói của mẹ Diệp Thiên trong điện thoại vô cùng vang dội.
"Ân..." Diệp Thiên có chút buồn bã ỉu xìu.
"Hai ngày nay thế nào rồi?" Mẹ của Diệp Thiên tiếp tục hỏi.
"Còn như thế nào nữa chứ." Diệp Thiên xoa xoa hai mắt.
"Nghe Lục đại ca của con nói gần đây Dương Thành có thể trở lạnh, con nên mua nhiều quần áo một chút, ngàn vạn lần cũng đừng để bị đông lạnh nha!" Mẹ của Diệp Thiên nói tiếp.
"Ân... Con biết rồi..." Diệp Thiên trả lời xong, suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên dừng lại. "Mẹ! Mẹ và Lục Kỳ liên lạc với nhau từ lúc nào?"
Mặc dù mình và Lục Kỳ có quen biết, nhưng thẳng thắn mà nói, Lục Kỳ và mẹ mình cũng không có qua lại. Chẳng qua bởi vì mấy gia đình có gặp mặt ăn uống với nhau vài lần, chỉ có gia đình của Hạ Tri Điểu và Lục Kỳ mới gọi là quen thân.
"Mới ngày hôm qua, Lục Kỳ có gọi điện đến, sao vậy?" Mẹ của Diệp Thiên ngạc nhiên một chút.
"Vậy có phải mẹ đã nói gì với Lục Kỳ?" Diệp Thiên đột nhiên vén chăn lên, bật dậy giống như một con cá chép.
"Con làm gì mà kích động như vậy? Hắc, cái đứa nhỏ này..." Mẹ Diệp tỏ vẻ có chút không hiểu.
"Ôi chao, mẹ mau nói cho con biết, mẹ đã nói gì với Lục Kỳ!" Tay của Diệp Thiên nắm lại thành nắm đấm, nhẹ nhàng đấm xuống giường.
"Lục Kỳ hỏi mẹ, con và Tri Điểu đang ở đâu, mẹ liền nói cho nó biết a."
"Con không phải đã dặn với mẹ không nên tùy tiện nói cho người khác biết hay sao, bao gồm cả Lục đại ca ở trong đó?!" Diệp Thiên tức giận.
"Lục Kỳ cũng không phải là người ngoài, sớm muộn gì nó cũng sẽ là chồng của Tri Điểu, nói cho nó biết có gì không ổn?"
"Ai nói vậy? Bát tự cũng đâu có nói chuyện này. làm sao mà trong đầu mọi người đều nghĩ như vậy?" Lúc này ngay cả việc nhảy lầu Diệp Thiên cũng có nghĩ đến. "Mẹ đúng là đem con hại chết thật thảm mà!"
"Chuyện gì vậy?" Mẹ Diệp tỏ vẻ không hiểu rõ.
"Tóm lại, mẹ cứ nhiều chuyện như vậy, sau này con thật không dám nói cho mẹ nghe gì nữa!" Diệp Thiên nói xong thì cảm thấy trong lòng ủy khuất lại nổi lên.
Bởi vì là mẹ ruột của mình, bởi vì quyết tâm muốn làm một người con gái hiếu thuận cho nên có chuyện gì cũng kể với mẹ, không muốn để mẹ lo lắng, ai mà nghĩ đến...
"Vấn đề này rất nghiêm trọng sao?" Mẹ Diệp đối với việc con gái lo lắng trăm bề không có cách nào giải thích được.
Diệp Thiên vừa định nói bởi vì chị Tri Điểu không thích Lục Kỳ, do mẹ mình can thiệp vào nên bây giờ mình đã bị sa thải. Nhưng mà nghĩ lại, sợ mẹ mình lại tiếp tục nói lung tung với người khác liền lập tức ngậm miệng lại, chỉ có thể một mình tự chịu đựng.
"Con không muốn nói chuyện với mẹ, con muốn thức dậy đi ăn cơm." Diệp Thiên sau khi nói xong, liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thiên định đem tất cả mọi chuyện nói cho Hạ Tri Điểu biết, kết quả lại nhìn thấy tin nhắn của Hạ Tri Điểu gửi cho mình mấy tiếng trước.
- Chị tin em.
- Chị chẳng qua là sa thải em cho Lục Kỳ thấy mà thôi. Trước tiên em đừng quá lo lắng, cũng đừng nhúng tay vào chuyện này, tạm thời cứ tìm công việc nào đơn giản mà làm hoặc là cứ đi chơi cũng được. Chờ chị tìm hiểu rõ xem Lục Kỳ rốt cục vì sao lại nói dối.
Diệp Thiên sau khi đọc xong tin nhắn, một tay che ngực, sững sờ rất lâu, sau đó máu trong người tựa như đột nhiên được tăng max, thở phào một hơi dài, đồng thời nở nụ cười, tiếp theo lập tức trả lời: "Được, em hiểu rồi! Là muốn em lúc cần thiết làm một tiểu gián điệp phải không? Được rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho em!"
Nhưng mà sau khi cười xong, lông mày của Diệp Thiên liền có chút nhíu lại.
Cái tên Lục Kỳ khốn khiếp này, dựa vào cái gì mà dám vu oan cho mình a?! Hắn ta có mưu đồ gì?! Thiệt thòi cho mình lúc trước còn đối với hắn ta tốt như vậy!
Lát sau, cảm giác bụng có chút đói. Vì vậy Diệp Thiên liền vội vàng đi rửa mặt rồi thay đồ, sau đó mới bước ra cửa.
Xung quanh nơi này Diệp Thiên đều đã di dạo qua, bữa sáng Diệp Thiên thích nhất chính là món mì xào của cái xe đẩy nhỏ đối diện tòa cao ốc của công ty XC.
Suy cho cùng là bởi vì rất khác so với bữa sáng kiểu Tây, sẽ làm cho Diệp Thiên nhớ đến cảm giác khi còn bé.
Mua xong mì xào, lại mua thêm một chút thức ăn ở chợ.
Nói thật, bản thân mình cũng biết làm một chút món ăn gì đó, hơn nữa cũng rất thích nấu ăn, chỉ tiếc là chỉ có một người, làm xong thì để cho ai ăn đây?
Than thở một chút, Diệp Thiên liền quay về. Không biết có phải là gặp ảo giác hay không, ngay lúc đi vào cửa tiểu khu hình như mình nhìn thấy đứng trước cửa hàng tạp hóa chính là cái người gọi là Trần Ngân Hân. Có điều cũng có thể là ảo giác.
Trở về nhà, Diệp Thiên vừa ăn đồ vừa tìm kiếm công việc phù hợp ở khu gần đây.
Lúc đầu chẳng qua chỉ là tùy tiện tìm một chút nhưng khi nhìn thấy một chuyên mục gọi là 'Muốn tuyển một dì / một tiểu muội biết làm cơm lương cao xxx', cái tiêu đề thật to xuất hiện ngay ở trang đầu. Diệp Thiên không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở ra xem.
Vừa mở ra xong, chỉ thấy bên trong ghi:
Thông báo tuyển dụng không nghiêm túc: chỉ cần bạn nấu cơm phù hợp với khẩu vị của tôi, không cần biết bạn là mèo con hay chó con, chúng ta đều có thể làm bạn.
Thông báo tuyển dụng không nghiêm túc: Tôi lười quản bạn có phải là đầu bếp chuyên nghiệp hay không, lười quản bạn có xinh đẹp hay không, cũng lười quản bạn có giấy chứng nhận hay không, chỉ cần bạn là nữ, chỉ cần bạn có thể chinh phục được bao tử của tôi, tôi lập tức đưa cho bạn tiền của tôi.
Nick Wechat: ChenYX00
【... Hình như hai cái tin thông báo tuyển dụng đều không có đứng đắn = =, tôi chỉ muốn nói là xin mọi người tin tưởng tôi một chút. 】
Thật sự là tốt... Xoắn quýt với cái tin thông tin tuyển dụng! Khóe miệng Diệp Thiên run rấy. Nhưng mà chờ một chút, YX Ngân Hân? Trần Ngân Hân?!
Diệp Thiên cảm thấy bản thân hình như bị bệnh thần kinh, khả năng liên tưởng hay như vậy thì nên đi viết tiểu thuyết đi.
- ------------------
Mặt khác, một ngày này lúc Hạ Tri Điểu rời khỏi quả thật rất sớm, khoảng chín giờ sáng thì đã rời đi.
Lúc đầu trước khi đi Hạ Tri Điểu muốn nói lời tạm biệt với Tùy Chí Thanh, thế nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút vẫn cảm thấy không cần. Dây dưa càng ít, càng dễ rời khỏi.
Mang theo hành lý vốn không tính là nhiều ngồi vào trong xe, thắt chặt dây an toàn, Hạ Tri Điểu lập tức lái xe hướng về khách sạn.
Kỳ thật Hạ Tri Điểu không có liên lạc với bạn bè gì cũng không có dẫn theo trợ lý dự phòng gì, chỉ có một mình mình mà thôi. A, còn có vệ sĩ.
Trên đường đi, cả người Hạ Tri Điểu có chút lơ lửng. Dù sao cả một đêm qua, bản thân mình ngủ không được ngon giấc. Giờ phút này, dưới mắt Hạ Tri Điểu có thêm một vòng màu xanh nhàn nhạt, vì vậy dung mạo vừa nhìn vào có thêm mấy phần tiều tụy.
Đến khách sạn, Hạ Tri Điểu co người lại nằm ở trên giường, mặt không chút máu, cắn môi lên mạng đăng thông báo tuyển dụng.
Kỳ thật Hạ Tri Điểu lúc này đã không còn lớn tiếng khóc, chỉ là cảm thấy ngực giống như bị lắp đầy, rất là nặng nề và ngột ngạt.
Có đôi khi Hạ Tri Điểu cảm thấy mình thật giống như một siêu nhân. Bản thân đã ra nông nổi này vậy mà vẫn không quên công việc.
Qua một hồi lâu, rốt cục cũng làm xong mọi việc, Hạ Tri Điểu rời giường, đi đến cái bàn bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ, kéo rèm ra, rút ra một điếu thuốc, mở bật lửa, hít một hơi thật sâu.
Có thể bởi vì cái hít này có chút hơi mạnh, cũng có thể là bởi vì chưa có ăn gì nên Hạ Tri Điểu liền bị sặc, chỉ hút một nửa rồi dập tắt.
Điện thoại di động lại hiện lên tin nhắn của Lục Kỳ.
Lần này Lục Kỳ nói là: "Thật xin lỗi, là anh không có chừng mực. Tri Điểu, lần sau anh sẽ không như vậy nữa, anh chỉ là thật lòng lo lắng cho em."
Hạ Tri Điểu đọc hết tin nhắn của Lục Kỳ, vẫn không có trả lời như cũ.
Lát sau, Hạ Tri Điểu lại quay về giường nằm xuống.
Giống như bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, Hạ Tri Điểu cũng thật ghét bỏ chính mình. Tay nắm lấy một góc gối đầu, thân thể co lại giống như một cái kén nhộng, Hạ Tri Điểu cười ra tiếng, thảo nào mẹ mình hay nói mình giống như bị trúng độc.
- ------------------
Đầu bên kia điện thoại di động, Lục Kỳ nhắn tin xong, đứng ở bên cạnh cửa sổ văn phòng công ty, chờ đợi tin nhắn trả lời.
"Uy, người anh em, tôi nói cậu dứt khoát nên từ bỏ Hạ Tri Điểu đi. Hạ Tri Điểu có điểm gì tốt chứ, nghe mình, tìm một cô gái ngoại quốc giải tỏa áp lực, làm một tên trộm thoải mái!" Lúc này một người đàn ông ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc của Lục Kỳ - Cao Dương mở miệng trêu chọc một câu.
"Cậu dám nói nửa câu không phải về cô ấy một lần nữa thử xem..." Lục Kỳ đột nhiên xoay người, vịn chặt hai tay ghế của Cao Dương đến nỗi hiện rõ cả khớp xương, cúi người nhìn chăm chú vào mắt của Cao Dương, cà vạt đung đưa trước ngực của Cao Dương.
Cao Dương đột nhiên bối rối, sau đó đưa tay đẩy cái kính ở trên mắt: "Hạ Tri Điểu đẹp nhất, Hạ Tri Điểu tốt nhất, Hạ Tri Điểu xinh đẹp vô song quốc sắc thiên hương, mình... mình... mình đột nhiên nhớ đến mình còn có chuyện."
"Khoan đi đã." Lúc này Lục Kỳ lại đột nhiên kêu Cao Dương lại.
"Lại sao nữa?" Cao Dương xoay đầu lại.
"Mình đến cùng là có chỗ nào không tốt?" Lục Kỳ hỏi. "Mình vẫn chưa đạt được đến mức độ để người khác lệ thuộc vào mình sao?"
"Cái này, cái này cái này... Mình làm sao biết? Mình phải đi rồi, trở về lại tìm cậu!" Cao Dương nói xong liền rời khỏi văn phòng.
- ------------------
Ở một bên khác, Tùy Chí Thanh sau khi đóng sầm cửa liền chạy xuống lầu, lấy ra điện thoại di động gọi cho chủ thuê nhà, muốn từ chỗ chủ thuê lấy số điện thoại của Hạ Tri Điểu nhưng mà chủ thuê vẫn luôn không nghe máy.
Một hơi chạy xuống dưới lầu, dừng chân đứng lại thở phì phò, Tùy Chí Thanh nắm chặt điện thoại nhìn quanh bốn phía, trong lúc nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng.
Có đôi khi cảm thấy Dương Thành rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ cần bạn đi dạo một cửa hàng nào đó đều có thể gặp được bạn cũ. Có đôi khi lại cảm thấy Dương Thành rất lớn, lớn đến nỗi nếu chỉ gặp thoáng qua, vừa quay đầu lại thì sẽ khó tìm thấy bóng dáng.
Thời tiết quá lạnh, Tùy Chí Thanh thở ra một hơi, sau đó mới phát hiện bản thân mình không có mặc áo khoác, hơn nữa ngay cả giày cũng còn chưa thay.
Tóc dài bị gió thổi bay tán loạn, ánh mắt của Tùy Chí Thanh không phân biệt được gì. Một lát sau, Tùy Chí Thanh lại nhanh chân chạy đến chỗ thường ngày mà Hạ Tri Điểu hay đậu xe, cái gì cũng không có.
Rời đi chỗ ấy, lùi lại mấy bước, lại đụng phải một người đàn ông đang chạy bộ buổi sáng. Tùy Chí thanh đứng bên cạnh bồn hoa, vừa thở hổn hển vừa nhìn xung quanh, lúc này mới đi lên lầu một lần nữa.
Lấy ra một cái áo khoác mặc vào, Tùy Chí Thanh đi vào ngồi ở trên giường trong phòng ngủ, mặt không đổi sắc tiếp tục gọi cho chủ nhà những cuộc gọi đoạt mệnh liên hoàn.
Cuối cùng Tùy Chí Thanh nhắn tin cho ông ấy. "Xin chào chủ nhà, xin hỏi có thể nhắn cho tôi số điện thoại của Hạ Tri Điểu tiểu thư hay không?" Nhắn xong, sau đó lại tiếp tục chờ.
Chờ đợi luôn luôn là một chuyện tốn thời gian mà lại khiến cho lòng người vô cùng lo lắng. Trong lúc này, ánh mắt Tùy Chí Thanh bất tri bất giác lại hướng về phòng ngủ bên kia của Hạ Tri Điểu.
Nói thật là bản thân mình rất thấp thỏm. Cũng không biết khi mình một lần nữa đứng trước mặt Hạ Tri Điểu thì nên nói gì với cậu ấy.
Đã qua nhiều năm như vậy, bản thân mình lại nhẫn tâm đẩy Hạ Tri Điểu ra, lại còn nói với cậu ấy những lời quá đáng như vậy.
Ánh mắt lại hướng về thuốc cảm đặt bên cạnh máy vi tính ở trên bàn, Tùy Chí Thanh vươn tay cầm lấy, để ở dưới mắt liếc nhìn.
Thuốc này là đêm hôm qua hơn mười một giờ mình đã đi ra ngoài mua, định là mua cho Hạ Tri Điểu, cuối cùng lại không đưa, cũng không biết bệnh cảm của Hạ Tri Điểu có trở nên nghiệm trọng hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tùy Chí Thanh lại vội vàng mở ra khung chat hình chim cánh cụt của Anh Muội: "Em dậy chưa?"
"Vừa dậy... Sao vậy?" Anh Muội hỏi.
"Em có nick Wechat của Hạ Tri Điểu hay không?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Không có a, làm sao vậy?" Anh Muội tiếp tục hỏi.
"Hai người lần trước cùng nhau đi ra ngoài chơi không có thêm nhau sao?" Tùy Chí Thanh tiếp tục hỏi.
"A, em cũng có hỏi xin chị ấy, bởi vì muốn chia đôi tiền nên chuyển khoản cho chị ấy nhưng mà bị chị ấy cự tuyệt, nói là không cần cho nên mới không có tăng thêm thành công... Chờ một chút, chị cùng chị ấy ở chung với nhau hơn mười ngày, vậy mà chị còn không biết xấu hổ đi hỏi em?" Anh Muội lập tức nhắn trả lại.
Tùy Chí Thanh sau khi đọc xong, cũng có chút tâm phiền ý loạn tắt đi QQ.
Vào lúc này, chủ thuê nhà rốt cục cũng trả lời tin nhắn của Tùy Chí Thanh.
"Thật ngại quá, đang trong giờ làm việc, hơn nữa hôm nay có lãnh đạo đến thị sát nên liền để chế độ yên lặng, điện thoại của Hạ tiểu thư là: xxxxxx."
Lúc nhìn thấy dãy số kia, tay Tùy Chí Thanh siết chặt điện thoại.
- ------------------
Lúc này ở bên trong khách sạn, Hạ Tri Điểu khó khăn lắm mới có thể chợp mắt, loáng thoáng nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên liền duỗi cánh tay ra cầm lấy điện thoại để ở trước mắt.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại hiện ra một dãy số lạ liên tiếp, IP là của Dương Thành.
Tuy là con mắt cảm thấy đau đến không thể mở lên nổi nhưng Hạ Tri Điểu vẫn bấm nút nghe điện thoại, còn dùng giọng nói vô cùng chuyên nghiệp trả lời: "Xin chào."
Nhưng mà sau khi nói xong, đối phương ở bên kia lại không trả lời.
Đợi khoảng hai giây, Hạ Tri Điểu lên tiếng lần nữa: "Xin chào?"
"Là mình."
Hạ Tri Điểu nghe được cái giọng nói quen thuộc kia, trong nháy mắt lại không biết nên trả lời như thế nào.
Qua một lúc lâu sau, Hạ Tri Điểu mới chậm rãi ngồi dậy, đổi tay cầm điện thoại, một cái tay khác thì chống đỡ ở trên giường, ngón tay dần dần trở nên cứng đờ.
"Cậu đang ở đâu?"
Thấy Hạ Tri Điểu không có trả lời, vì vậy Tùy Chí Thanh liền hỏi lại một câu.
"Hỏi cái này để làm gì..." Hạ Tri Điểu khống chế cảm xúc, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thật bình thường, sau khi nói xong liền lấy tay bịt miệng mình lại.
"Mình muốn gặp cậu." Qua một hồi lâu Tùy Chí Thanh mới mở miệng.
Nghe được mấy chữ này, trái tim Hạ Tri Điểu tựa như bị mất nửa nhịp? Làm sao có thể? Không phải bản thân mình tự tưởng tượng ra chứ?
"Gặp mình để làm gì..." Hạ Tri Điểu vươn tay rút ra tờ khăn giấy xoa xoa cái mũi.
Mà ở một bên khác, Tùy Chí Thanh tay cầm điện thoại di động ngồi trên ghế trước máy vi tính, suy nghĩ một hồi lâu, cúi đầu xuống thở ra một hơi, tất cả suy nghĩ trong tâm trí đều đang run rẩy: "Kỳ thật mình một chút cũng không muốn cậu đi, cái này có thể coi là lý do chứ?"
Hạ Tri Điểu bị lời nói của Tùy Chí Thanh làm cho đầu óc có chút choáng váng, một chữ cũng không thể nói nên lời.
"Cả đêm hôm qua mình không thể ngủ được, cứ một mực suy nghĩ chờ cậu thức dậy thì mình nên lấy thân phận gì, tư cách gì để nói với cậu những lời này nhưng mà có trời mới biết mình lại ngủ quên mất..." Lúc Tùy Chí Thanh nói đến chỗ này, tự cười giễu bản thân. "Sau đó lại ngủ một hơi đến hơn mười giờ, mình cũng thật là lợi hại."
"Cậu gạt mình, rõ ràng nhìn cậu rất ghét bỏ mình, ước gì mình đi nhanh lên một chút..." Nhưng mà một giây sau Hạ Tri Điểu liền bắt bẻ lời Tùy Chí Thanh.
"Nói cái này, thật ra thiếu chút nữa mình lại tự lừa gạt bản thân, có phải đây là kết quả mà mình mong muốn hay không? Kết quả chính là mình rất sợ hãi cậu thật sự sẽ biến mất khỏi thế giới của mình." Ngón tay Tùy Chí Thanh lướt trên bàn phím ở trước mắt, hốc mắt hồng hồng. "Mình thậm chí cảm thấy con mẹ nó điên rồi, nếu cái cái tên Lục gì đó / bát / con dê xuất hiện, mình lập tức đạp cho hắn một cước rơi từ trên cầu thang xuống, còn lo chuyện bao đồng, mình thấy hắn ta cũng không phải loại người tốt gì!"
Nói đến đây, Tùy Chí Thanh đột nhiên cảm thấy bản thân mình có chút quá nóng nảy, vì vậy ngừng lại một chút, sau đó liền hạ giọng xuống. "Thật... thật xin lỗi, mình không nên nói xấu bạn của cậu như vậy."
Nghe vậy, da đầu của Hạ Tri Điểu trở nên tê dại. Bất giác cảm thấy có chút thoải mái. Nhưng sau đó lại đột nhiên cảm thấy ủy khuất rất nhiều.
"Vậy cậu vì cái gì mà cách xa mình? Không phải chỉ là một tháng hai tháng, mà còn là nhiều năm như vậy?" Hạ Tri Điểu sau khi nói xong, lại che miệng, mặc cho nước mắt cứ tuôn rơi.
"Bởi vì Lục Triêu Dương, mình..." Tùy Chí Thanh nhắm hai mắt lại.
"Cái gì?" Khi Hạ Tri Điểu nghe được cái tên đó, trong đầu đều tràn đầy nghi hoặc.
"Mình khi đó hiểu lầm cậu và Lục Triêu Dương dây dưa không rõ, cũng biết được cậu ta tỏ tình với cậu..."
"Cho nên mới nói trong lòng của cậu mình còn không bằng một người con trai sao?!" Nghe vậy, đầu óc Hạ Tri Điểu đột nhiên trống rỗng, ngồi xếp bằng ở trên giường. "Là bởi vì người mà cậu thích tỏ tình với mình cho nên..."
"Không phải, cậu nghe mình nói trước đã..."
Hạ Tri Điểu hít hít cái mũi, lại dùng khăn giấy lau nước mũi rồi ném xuống đất: "Bởi vì Lục Triêu Dương tỏ tình với mình cho nên cậu hận mình, thật đúng là... có phải cậu ta nói mình đã chấp nhận mối quan hệ đó hay không..."
"Cậu nghe mình nói đã!" Lúc này giọng nói của Tùy Chí Thanh đột nhiên tăng cao hơn một chút.
Hạ Tri Điểu cầm điện thoại di động, chẳng qua chỉ là nức nở, ngoan ngoãn lắng nghe, không nói thêm gì nữa.
"Ngày đó khi Lục Triêu Dương tỏ tình với cậu, bị mình nhìn thấy, do mình không biết rõ mọi chuyện cho nên mình nghĩ là... cậu vì Lục Triêu Dương..." Tùy Chí Thanh cầm điện thoại di động, bỗng nhiên cảm thấy ở cổ giống như bị mắc nghẹn, một hồi lâu sau mới nói. "Không quan tâm đến người bạn này."
Ở một bên khác, Hạ Tri Điểu nghe đến chỗ này, cả người đều ngẩn ra.
"Lúc ấy mình chỉ cảm thấy là cậu thật quá đáng." Tùy Chí Thanh nói đến đây, miệng có chút hé mở.
"Mình cái gì cũng không có làm..." Hạ Tri Điểu sau khi nghe xong, đưa tay lau đi giọt nước mắt đang trượt xuống cằm, lại ấn nhẹ mí mắt. "Mình thật không có làm chuyện gì có lỗi với cậu."
"Mình biết." Tùy Chí Thanh nói. "Mình có đọc qua tạp chí «Thanh Hà». Thật xin lỗi."
Lần này Hạ Tri Điểu lại yên lặng, không nói gì.
"Mình có thế gặp mặt cậu không?" Thấy Hạ Tri Điểu không trả lời, Tùy Chí Thanh lại hỏi.
"Mình có một chuyện muốn biết..." Qua một hồi lâu, Hạ Tri Điểu thút thít nói.
"Chuyện gì?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Nếu như mình không mang theo tạp chí về nước thì cậu sẽ không phát hiện ra được sự thật trong chuyện này. Nếu vậy, có phải cuộc điện thoại này cậu sẽ không gọi cho mình." Hạ Tri Điểu hỏi. "Có phải hay không cả đời này cậu cũng sẽ không muốn gặp lại mình?"
Một lát sau, Hạ Tri Điểu nghe thấy Tùy Chí Thanh nói: "Kỳ thật... Nếu như mình không quan tâm đến cậu, thì ngay khi cậu vừa dọn vào, mình lập tức sẽ dọn đi. Nhưng mà mình vẫn cứ một mực lề mề ở chỗ đó, còn không phải là bởi vì muốn nhìn thấy cậu hay sao."
Hạ Tri Điểu nghe vậy, vẫn nức nở như cũ: "Chờ một chút, mình còn một chuyện..."
"Uh, hỏi đi." Tùy Chí Thanh nói.
"Cậu là luyến tiếc mình hay là luyến tiếc đồ ăn mình làm?" Hạ Tri Điểu hỏi.
Tùy Chí Thanh: "A?"
"Mình nói đùa thôi, cậu biết mình không có khiếu hài hước mà..."
Tùy Chí Thanh cầm di động, cúi đầu xuống: "Mình muốn gặp cậu."
Qua nửa ngày sau, Tùy Chí Thanh mới nghe thấy trong điện thoại truyền đến một chữ mang theo một chút nghẹn ngào. "Được."
"Vậy cậu bây giờ..."
"Cậu chờ một chút... Buổi chiều, buổi chiều mình có chuyện phải làm. Chúng ta đến tối hãy gặp đi. Buổi tối chúng ta cùng nhau đi ăn cơm..." Hạ Tri Điểu cắt lời Tùy Chí Thanh.
Nghe vậy, Tùy Chí Thanh chỉ cảm thấy cái gút mắc đang thắt chặt trong đáy lòng của mình cuối cùng cũng dần dần tiêu tan, sau đó gật gật đầu nói: "Được, cậu muốn đi ăn ở đâu?"
"Cậu quyết định đi..."
"Vậy thì ở 'Hữu Khách' đi. 'Không có khách cũng chính là có, mỗi một người đến đều là khách quý'. Nhà hàng này nằm ở trên đường Trường Huy." Tùy Chí Thanh nói. "Khi nào cậu chuẩn bị đi thì gọi điện cho mình."
"Uhm."
Sau đó hai người liền cúp điện thoại, mỗi người đều cầm điện thoại di động của mình mà cảm thấy như đang nằm mơ.
Cuối cùng Hạ Tri Điểu nhìn chằm chằm vào cái dãy số xa lạ trên màn hình di động. Nhìn một lúc sau, hồi tưởng lại cuộc điện thoại vừa rồi, luôn có cảm giác là mình đang ở trong mơ.
Vì vậy Hạ Tri Điểu lau nước mũi, bấm vào cái dãy số kia một lần nữa.
Sau đó điện thoại kết nối, trong nháy mắt liền có người nhận.
"A lô?" Giọng nói của Tùy Chí Thanh xuyên qua điện thoại truyền đến, Hạ Tri Điểu nghe xong liền khẽ giật mình.
"Mình..."
"Sao vậy?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Không có gì, không cẩn thận nhấn vào. Trước... trước... tạm biệt, không phải... buổi tối!" Hạ Tri Điểu sau khi nói xong liền tắt điện thoại.
Đúng là thật sự xảy ra, có chút không thể tưởng tượng nổi. Hạ Tri Điểu chưa bao giờ nghĩ rằng trong cuộc sống của mình lại xảy ra chuyện biến hóa kỳ ảo như vậy. Vẫn cảm thấy có chút không thật.
Vì vậy Hạ Tri Điểu nắm chặt điện thoại di động, hoảng hoảng hốt hốt đứng dậy, đi đến chỗ gương.
Quá dọa người, quả nhiên thật là sáng suốt khi dời cuộc hẹn vào buổi tối, con mắt này ít nhất phải đến tối mới có thể hết sưng a? Bây giờ nhìn lại thì giống như quả hồ đào.
Một buổi tối đã không ngủ lại còn khóc nhiều lần như vậy, con mắt sưng lên, quầng thâm mắt cũng vô cùng dày đặc, không xử lý một chút thì căn bản không thể đi gặp người khác.
Chai lọ, mặt nạ dưỡng da, sữa dưỡng thể... thứ nào cũng không thể thiếu được. Chỗ này làm một chút, chỗ kia làm một chút, bất tri bất giác thời gian liền trôi qua.
Sau đó Hạ Tri Điểu lại lập tức kéo ra ngăn tủ, chọn lựa mấy bộ quần áo, đổi qua đổi lại ở trước gương. Để quần áo xuống, lại đem đầu tóc vuốt qua vuốt lại rồi nghiêng đầu nhìn.
Cuối cùng Hạ Tri Điểu thay một chiếc áo len màu trắng mà gần đây mình thích nhất, lại mặt thêm một cái áo khoác lông cừu, sau đó vội vội vàng vàng đem một đống đồ trang điểm cùng mỹ phẩm dưỡng da đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.
Chuẩn bị chuẩn bị, những lời Tùy Chí Thanh nói với mình trong điện thoại không ngừng lặp lại ở trong đầu.
Không được khóc, không được khóc! Hạ Tri Điểu tự nhủ thầm trong lòng, tranh thủ thời gian đánh phấn nước, sau đó nhìn vào gương tỉ mỉ cẩn thận đem từng chỗ mà Hạ Tri Điểu cho là khuyết điểm che đậy hết.
Lúc này Tùy Chí Thanh cũng đi phòng tắm rửa mặt. Có chút khẩn trương, không biết nên đối mặt với Hạ Tri Điểu như thế nào.
Cả một buổi chiều, nửa bức tranh cũng không vẽ được, không đúng, là nửa bản thảo cũng không không vẽ được.
Cuối cùng vào lúc sáu giờ chiều, Tùy Chí Thanh nhận được tin nhắn của Hạ Tri Điểu gửi đến.
"Mình đi ra khỏi cửa rồi."
Nhìn thấy mấy chữ kia, trong nháy mắt Tùy Chí Thanh lập tức đứng dậy, tắt máy tính, đem balô đặt ở một bên vai rồi đi ra đến chỗ cửa, đổi giầy, cầm lấy chìa khóa đang để trên tủ ở bên cạnh, nhanh chóng chạy đi.
"Mình cũng vậy." Trả lời xong, Tùy Chí Thanh chạy xuống lầu, sải bước đi ra ngõ nhỏ ở phía sau, liền đón lấy một chiếc xe, đi thẳng đến nhà hàng 'Hữu khách'.
Trên đường đi, Tùy Chí Thanh luôn cảm thấy mọi thứ đều trống rỗng. Lúc đầu buổi chiều dự định là ngủ bù nhưng lại sợ ngủ quá say sẽ không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức. Vì vậy dứt khoát là gắng gượng đến bây giờ.
Nói thật, con mắt có chút khô rát, đầu não cũng có chút mơ mơ màng màng.
Sáu giờ chiều, bầu trời vào mùa đông ở Dương Thành liền trở nên tối đen, những ngọn đèn ở bên đường hòa lẫn với đèn xe khiến cho thế giới này giống như mang theo một tầng ánh sáng lạ lẫm.
Ngồi ở trong xe, cơ thể Tùy Chí Thanh không ngừng lung lay, tư duy đã bị ném đi đến một nơi khác.
Đến nhà hàng, xe liền ngừng lại, Tùy Chí Thanh vẫn còn ngồi yên một chỗ, cho đến khi tài xế nhắc nhở thì mới lấy lại tinh thần, mở cửa xe vội vàng đi xuống.
Phòng ăn của nhà hàng 'Hữu khách' ở Dương Thành thoạt nhìn rất có phong cách địa phương, vị trí có chút hẻo lánh, vừa nhìn thì rất giống Lâm Viên ngày trước, có cây cối um tùm xanh tươi và nước chảy róc rách.
"Mình ở phòng B25." Ngay khi Tùy Chí Thanh vừa bước vào nhà hàng thì nhận được tin nhắn của Hạ Tri Điểu gửi đến.
Đã lâu rồi không đến chỗ này, bỗng nhiên quên mất phương hướng, tay nắm chặt điện thoại di động, Tùy Chí Thanh hít sâu một hơi, sau đó liền kéo một nhân viên phục vụ lại hỏi: "Xin hỏi phòng B25 ở đâu?"
"Ở bên kia." Nhân viên phục vụ mỉm cười chỉ hướng căn phòng.
"Cám ơn." Vì vậy Tùy Chí Thanh gật gật đầu, lúc đi qua hướng kia thì thấy được Hạ Tri Điểu đang ngồi ở đó.
Gương mặt nho nhỏ, đôi mắt giống như mắt mèo, mái tóc giống như tơ tằm, tất cả mang đến một cảm giác vừa tao nhã vừa cao quí khiến cho người khác không thể nào chạm đến.
Chẳng qua là lúc hai người nhìn thấy đối phương đều đồng thời yên lặng, vì vậy không thấy được bầu không khí lúng túng đang hiện hữu giữa hai người.
Đến rồi, cả hai người ai cũng đều sợ hãi, không dám nói chuyện phá vỡ cục diện này.
Sau khi ngồi xuống, Tùy Chí Thanh đem túi treo trên ghế. Qua một hồi lâu sau mới phá vỡ cái không khí yên tĩnh có phần quỷ dị này: "Cậu... cậu đến vào lúc nào?"
"Vừa mới đến..." Hạ Tri Điểu trả lời. "Không bao lâu."
"Vậy thì tốt." Tùy Chí Thanh gật đầu, lại hỏi. "Bệnh cảm của cậu sao rồi?"
"Mình... Sau đó mới phát hiện là bị viêm mũi." Hạ Tri Điểu trả lời.
"A, có đi bệnh viện khám qua chưa?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Có đi." Hạ Tri Điểu nói.
Tùy Chí Thanh sau khi nghe xong, gật gật đầu.
"Vậy chúng ta..." Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, tay lật ra menu. "Trước tiên gọi đồ ăn đi."
Tùy Chí Thanh đồng ý: "Được, cậu gọi trước đi, mình sẽ gọi bổ sung sau."
Hạ Tri Điểu gật đầu. Chẳng qua là lúc gọi món, Hạ Tri Điểu thỉnh thoảng lại nhìn ngắm Tùy Chí Thanh.
Chỉ thấy Tùy Chí Thanh ngày hôm nay mặc áo khoác màu xanh quân đội, quần jean màu xám đen, mái tóc đen chải tùy ý nửa đầu. Bộ dáng nhìn vô cùng đơn giản, hình như có vẽ lại lông mày.
So sánh giữa hai người, Hạ Tri Điểu cảm giác bản thân mình mỗi ngày đều phải trang điểm thật chỉnh chu rồi mới ra khỏi cửa.
Thế nhưng lật hơn nửa ngày, Hạ Tri Điểu cũng xem không được gì, cả người phảng phất giống như là đang đi dạo ngoài vũ trụ, mấy cái tên món ăn và hình ảnh đều trở nên mơ hồ.
"Một món đặc sản gà lá chanh, một ly nước dừa, mình chọn xong rồi, cậu chọn đi." Hạ Tri Điểu sau khi nói xong liền vội vàng đem menu đóng lại, sau đó đưa đến trước mặt Tùy Chí Thanh.
Nhưng mà trong nháy mắt vừa đưa ra thì một chiếc khăn tay từ đối diện cũng đưa về phía mình.
Hạ Tri Điểu ngẩng đầu nhìn Tùy Chí Thanh, cảm thấy kỳ lạ, không nhận lấy.
"Cầm lấy, nếu không mình đến lau cho cậu." Tùy Chí Thanh lắc lắc cái khăn tay.
Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh một cái, không có lên tiếng, chẳng qua là nhận lấy khăn tay.
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu một lúc, thở phào một hơi, sau đó mới lật ra menu bắt đầu gọi món.
Sau khi hai người đều chọn xong món ăn liền đem menu đưa lại cho phục vụ.
Lúc này có hai cô gái tay trong tay đến ngồi xuống bàn sát vách ở bên cạnh, hai người đều thắt bím tóc, mặc quần áo có cùng kiểu dáng chỉ khác màu sắc, cử chỉ vô cùng thân mật.
Giữa chừng cô gái mặc áo xanh nhìn chằm chằm một em gái nhỏ ở bên cạnh rồi cảm thán: "Cô bé kia nhìn giống như hoa khôi trong trường chúng ta, lớn lên thật là xinh đẹp..."
Vì vậy cô gái mặc áo đỏ nhíu mày lại, vươn tay kéo mặt cô gái kia về phía mình: "Thật sao? Có đẹp bằng mình không?"
Cô gái áo xanh kinh ngạc một lát, một phát bắt được tay cô gái kia đè xuống bàn: "Làm gì nha, không có, không có, cậu nhìn đẹp hơn, cậu nhìn đẹp hơn!"
...
Hạ Tri Điểu nhìn hai cô gái kia một hồi lâu, không hiểu sao có chút hâm mộ. Thật sự hâm mộ khi mà người mình thích đúng lúc cũng thích mình.
Đúng vậy, mặc dù Hạ Tri Điểu biết rõ nguyên nhân thật sự Tùy Chí Thanh xa cách mình nhưng đồng thời cũng biết được trong đầu Tùy Chí Thanh căn bản không có nghĩ đến con đường 'cong' này.
Nhưng cho dù là như vậy thì bản thân mình cũng đã rất thỏa mãn. Đối với Hạ Tri Điểu mà nói chỉ cần có Tùy Chí Thanh ở bên cạnh thì đã không còn cảm thấy oán trời trách đất.
Tùy Chí Thanh cũng nhìn thấy hai cô gái kia, làm bản thân nhớ đến mình và Hạ Tri Điểu khi còn trẻ. Nếu như lúc đó không phải mình hiểu lầm thì...
Lúc này nhân viên phục vụ đột nhiên đi đến, nhìn về phía Hạ Tri Điểu: "Thật xin lỗi hai vị, món ăn đặc sản gà lá chanh mà hai vị gọi hiện tại không có, hai người có muốn đổi món khác?"
Hạ Tri Điểu nghe xong, đang định đổi thành món thịt bò, kết quả đã thấy Tùy Chí Thanh nhanh hơn mình một bước ngẩng đầu nói với nhân viên phục vụ: "Vậy có thịt bò không?"
"Có, có, súp thịt bò chua và thịt bò kho tương với nước sốt đặc biệt, hai vị muốn loại nào?" Nhân viên phục vụ tiếp tục hỏi.
"Thịt bò kho tương đi, cậu ấy thích ăn món dai dai." Tùy Chí Thanh trả lời. Trong trí nhớ của mình hình như là vậy.
Sau khi nói xong, hai người đều kinh ngạc một chút, sau đó cùng nhìn nhau.
"Vậy rốt cục hai người..." Nhân viên phục vụ nghi hoặc.
"Nghe tôi." Hạ Tri Điểu nói.
"Nghe tôi." Tùy Chí Thanh nói.
"Vậy cuối cùng là tôi... nghe ai đây..." Nhân viên phục vụ lại lần nữa gặp khó khăn.
"Đều dọn lên đi."
"Đều lấy cả hai đi."
Hai người một lần nữa đều cùng lên tiếng, lại cùng nhìn nhau.
Nhân viên phục vụ rốt cục thả lỏng ra một hơi, mỉm cười nói: "Được rồi, mời hai vị chờ một lát."
"Tại sao lại cố chấp như vậy... nhất định phải giành với mình..." Đợi nhân viên phục vụ rời khỏi, Tùy Chí Thanh cầm ống hút khuấy ly đồ uống trước mắt.
"Nói bậy, rõ ràng cậu mới là người cố chấp!" Hạ Tri Điểu đem ống hút ném vào trong ly một cái, hít hít cái mũi nhìn Tùy Chí Thanh. "Cố chấp với mình mười năm, cậu có bản lĩnh thì cố chấp với mình hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm, năm mươi năm đi..."
Sau đó Hạ Tri Điểu nghe thấy Tùy Chí Thanh nói: "Thật xin lỗi."
Kỳ thật chỉ là một câu xin lỗi đơn giản, hơn nữa trước đó cũng đã nghe qua một lần, nhưng cho dù đã chuẩn bị tinh thần trước thì vẫn chuẩn xác kích thích nước mắt của Hạ Tri Điểu.
Vì vậy Hạ Tri Điểu một bên uống nước, một bên ngẩng đầu nhìn dây leo đang quấn quanh ngọn đèn treo trên đỉnh kia, kìm nén nước mắt cười nói: "Được rồi, cậu thấy mình giống như loại người không biết tha thứ cho người khác sao?"
"Cậu có tin mình sẽ giết chết cậu hay không?" Hạ Tri Điểu trong nháy mắt thu hồi tầm mắt lại, ngược lại cau mày nhìn Tùy Chí Thanh, thoạt nhìn có chút dở khóc dở cười.
Khi đó mình đã trêu chọc cậu ấy như thế nào nhỉ? Nghĩ đến đây, Tùy Chí Thanh cầm điện thoại di động xoay tròn một cái, đưa đến bên tai: "Oai? Yêu yêu linh sao?"
Nhưng mà lại không nghĩ đến động tác này, câu nói này của Chí Thanh Thanh lại lập tức đâm trúng nước mắt của Hạ Tri Điểu.
Vì vậy Hạ Tri Điểu ngậm lấy cái ống hút, chưa phát giác được cái mũi lại bắt đầu ê ẩm.
"Nhưng mà nếu cậu vẫn còn tức giận thì cứ đánh chết mình đi." Tùy Chí Thanh để điện thoại di động xuống, chăm chú nhìn Hạ Tri Điểu.
"Ai muốn đánh chết cậu..." Hạ Tri Điểu lại hít hít cái mũi.
Lúc này nhân viên phục vụ bưng súp thịt bò chua và thịt bò kho tương lên, nói xong một câu 'Mời từ từ dùng' rồi lập tức rời đi.
Vì vậy Hạ Tri Điểu cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bò để vào trong chén Tùy Chí Thanh rồi lại nhanh chóng thu hồi đũa: "Từ từ ăn."
Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút, sau đó cũng gắp một miếng thịt bò kho tương để vào trong chén Hạ Tri Điểu, bình tĩnh nhìn Hạ Tri Điểu: "Từ từ ăn."
Hạ Tri Điểu nhìn miếng thịt bò ở trong chén, hít hít cái mũi, đem bỏ vào trong miệng, bởi vì quá lâu chưa có ăn gì, kết quả vừa nhai một cái quai hàm lập tức cảm giác chua chết được.
Một bữa ăn này, bởi vì hai người gọi quá nhiều đồ ăn, lại từ từ ăn cho nên lúc ăn xong đi ra ngoài, đã là chín giờ tối.
Sau đó bởi vì ăn quá no cho nên hai người quyết định cũng nhau đến quảng trường gần đó cùng nhau đi dạo, bước từng bước nhỏ để tiêu hoá đồ ăn.
Hai người bước đi bên cạnh nhau, khoảng cách không xa cũng không gần.
"Mau qua bên này đi." Giữa chừng có một đứa trẻ mang một đôi giày trượt lướt qua, Tùy Chí Thanh khẽ giật mình, vội vàng kéo Hạ Tri Điểu về phía mình, đồng thời đổi vị trí với Hạ tri Điểu, để bản thân mình đi ở bên ngoài còn Hạ Tri Điểu đi ở bên trong.
"Ah..." Hạ Tri Điểu lên tiếng.
Sau đó Hạ Tri Điểu hốt hoảng nhìn Tùy Chí Thanh, chỉ thấy đèn đường chiếu sáng trên gương mặt cậu ấy, tựa như lúc đó.
Chỉ là muốn mở miệng nói chút gì đó, cuối cùng lại không biết nên nói cái gì. cho đến khi đi đến một bức tượng điêu khắc ——
"Ai, cậu còn nhớ hay không, lúc chúng ta học năm nhất, trong trường cũng làm một cái giống như vậy?" Hạ Tri Điểu đưa tay chỉ vào bức tượng.
"Nhớ chứ, hình như là để ở bên cạnh sân thể dục." Tùy Chí Thanh trông theo hướng Hạ Tri Điểu chỉ, gật đầu. "Thật không thể hiểu được mục đích của trường là gì."
Hạ Tri Điểu sau khi nghe thấy liền nở ra một nụ cười ngây thơ trên gò má mềm mại, tiếp sau đó nói: "Mình còn nhớ rõ khi đó chúng ta vì muốn khỏe mạnh nên đã hẹn nhau mỗi buổi sáng sớm sẽ cùng nhau chạy quanh sân thể dục."
Một mặt này của Hạ Tri Điểu, nụ cười này vĩnh viễn chỉ có một mình Tùy Chí Thanh mới có thể nhìn thấy. Đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật hoặc là nên nói bản thân Hạ Tri Điểu chính là một tác phẩm nghệ thuật, không vướng một chút bụi trần gì lại mang theo một loại cảm giác ngây thơ.
Trước kia, mỗi khi nhìn thấy nụ cười này của Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh đều nghĩ muốn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ mang Hạ Tri Điểu đi du lịch vòng quanh thế giới.
Nếu như là một người không quen biết nhìn thấy một mặt này của Hạ Tri Điểu, đại khái sẽ nghĩ đây là một người chưa từng trải qua sự đời, một người không biết lòng người hiểm ác thế nào, thói đời gian nan khó khăn cỡ nào.
"Đúng, cậu, Ngô Đình Đình, mình từng tạo thành một nhóm quyết tâm chạy. Người khác đều nghĩ là chúng ta chỉ có thể kiên trì được một ngày, kết quả là chúng ta lại kiên trì được một năm." Tùy Chí Thanh đi về phía Hạ Tri Điểu, cười nói.
"Đúng vậy." Hạ Tri Điểu đứng ở trước mặt Tùy Chí Thanh, đeo túi xách, chắp tay ở sau lưng, lui về từng bước một, trong mắt tràn đầy sự tự hào. "Chúng ta khi đó rất là lợi hại, có thể làm được một năm, nếu không phải Lục..."
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Hạ Tri Điểu từ từ đông lại: "Về sau, không phải cậu không chịu để ý đến mình sao? Chỉ có một mình mình chạy, chạy được khoảng một tuần lễ, mỗi ngày đều có người hỏi mình tại sao lại không cùng Tùy Chí Thanh chạy, thật là phiền chết đi được."
"Tri Điểu..." Nhìn thấy sắc mặt của Hạ Tri Điểu thay đổi, nụ cười của Tùy Chí Thanh cũng dần tiêu tan.
"Nếu như không phải vì Lục Triêu Dương, chúng ta làm sao lại trở nên như vậy? Mười năm, có thể làm rất nhiều thứ. Mười năm, cuộc đời có bao nhiêu cái mười năm... Trong mười năm này, mỗi lần mình đi du ngoạn, thưởng thức những món ăn ngon đều sẽ không nhịn được nghĩ, nếu như có cậu ở bên cạnh mình thì tốt biết mấy." Hạ Tri Điểu lại nhìn Tùy Chí Thanh. "Có đôi khi mình lại nghĩ, mình không muốn tiếp tục quan tâm đến cậu nữa."
Vừa nghĩ đến thì ra đã bỏ lỡ lâu như vậy, trong lòng Hạ Tri Điểu liền hoảng hốt.
"Mình..." Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, cổ họng giống như bị nghẹn lại. "Mình đã trở về."
"Không đi nữa?" Hạ Tri Điểu tiếp tục hỏi.
"Không đi nữa." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Thế nhưng mình vẫn rất sợ hãi, làm sao bây giờ?" Hạ Tri Điểu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tùy Chí Thanh.
Đúng thế. Bản thân mình vẫn rất sợ hãi, sợ hãi cái người đang đứng trước mắt này lại biết mất, giống như là vứt rác, đột nhiên đem mình bỏ qua một bên, mấy năm, mười mấy năm, mấy chục năm...
Nghĩ đến những điều này, chóp mũi Hạ Tri Điểu liền bắt đầu khó chịu, hơn nữa hình như càng ngày càng chua xót, lồng ngực càng ngày càng buồn bực nặng nề.
Sau đó Hạ Tri Điểu đem đầu quay qua một bên, hít hít cái mũi: "Đồ khốn..."
Cũng không biết lời này đến cùng là đang mắng ai.
Cuối cùng, Tùy Chí Thanh thở ra một hơi phiền muộn, giang hai cánh tay, ngước mặt lên một chút: "Vậy cậu còn nguyện ý đến trong ngực tên khốn này, ôm lấy mình không buông không?"