Tin tức Hạ Tây Châu xuất hiện truyền ra khắp công ty.
Hắn xuống xe, đến quầy lễ tân chào hỏi, vào phòng nghỉ ngơi chờ đợi.
Hạ Tây Châu bên ngoài khí thế xuất chúng, hơn nữa bởi vì Giải trí Tinh Huy nên hắn đã sớm bại lộ trước mặt công chúng, lại được cho là thiên tài Wall Street, người còn trẻ trong top 10 người giàu, bị nhận ra quá dễ dàng.
Tiểu Viên giỏi hóng hớt nhất, tiến đến bên cạnh Thẩm Tư Phi, run lập cập hỏi: "Anh Thẩm, em có một suy nghĩ lớn mật."
Thẩm Tư Phi thu dọn sạch bàn làm việc, nhìn cô một cái, cười nói: "Đừng hỏi, hỏi là thật."
Tiểu Viên ôm ngực.
Mọi người biết được chân tướng, nhìn sang cậu, ánh mắt khác hẳn lúc trước.
Khiếp sợ, ước ao, đố kị... Ánh mắt khác nhau, thậm chí còn đủ kiểu thảo luận.
Thậm chí ngay cả tiểu Viên cũng tò mò: "Lẽ nào đây chính là gả vào nhà giàu?"
Thẩm Tư Phi mở mắt nhìn: "Không phải, kỳ thực... Tôi cũng là nhà giàu."
Tiểu Viên không biết cậu nói thật hay giả, chỉ hỏi: "Vậy tại sao anh còn đến đây làm?"
Đáp án Thẩm Tư Phi trả lời giống trước: "Sáng tạo giá trị."
Tiểu Viên: "..."
Không cần giải thích quá nhiều, truy cứu quá nhiều, cậu vốn là người nội liễm khiêm tốn.
Thẩm Tư Phi thu dọn đồ thật nhanh, xuống ngay tìm Hạ Tây Châu, hai người đã hẹn cùng đi ăn cơm.
Tiểu Hạ Duy đột nhiên xông vào cuộc sống, làm cho họ rất lâu không trải qua thế giới hai người.
Một nhà hàng cơm Tây, hoàn cảnh tao nhã thanh tịnh, rất thích hợp hẹn hò hoặc là đàm tình.
Thẩm Tư Phi dậy vào phòng rửa tay, ánh đèn trên bồn rửa tay trong suốt, soi gương mặt một người vô cùng rõ ràng.
Trong phòng có nhạc nhẹ vang lên, làm cho người ta thả lỏng tinh thần.
Cậu cúi đầu rửa tay, lúc tắt vòi nước bỗng nhiên có người đến gần. Thẩm Tư Phi xoay người, người kia lại giơ tay cản, cậu lui lại.
Alpha lại đưa tay kề sát cánh tay cậu, "Vị Omega tiên sinh này, xin đừng lo."
Thẩm Tư Phi nhíu mày, sắc mặt lạnh đi, nhẫn nhịn ý nghĩ đánh người ngã xuống đất, đưa tay đeo nhẫn cho hắn ta xem, "Có chồng."
Alpha tóc màu vàng óng, mắt màu xanh biếc, thân hình cao to, nghe vậy thu tay về, cười nói: "Omega chưa bị đánh dấu vĩnh viễn dùng chiêu này để lừa người khác. Tôi thật sự rất thích mùi tin tức tố của em, không có ý mạo phạm, đây là danh thiếp của tôi. Tôi rất muốn làm quen em, xin hỏi có thể..."
Hắn ta nói còn chưa dứt lời, đằng sau bỗng nhiên có người dùng lực lớn kéo hắn ta đi, ngay sau đó bị người ta đánh lên mặt một cái. Alpha tóc vàng đau đớn ngã xuống đất, khóe môi cũng cắn nát, chảy máu ra.
Va chạm xung đột khiến người vây quanh, nhân viên phục vụ cũng vội vàng chạy tới.
Hạ Tây Châu đứng ở bóng tối, không thấy rõ thần sắc, đôi mắt nặng nề còn sâu đậm hơn bóng đêm, khí thế hung hãn, quanh thân bao phủ một tầng hơi thở lạnh lẽo nham hiểm.
Hắn còn muốn đi lên trước, bị Thẩm Tư Phi kéo lại.
Thẩm Tư Phi: "Hạ Tây Châu, ở đây là trường hợp công chúng, anh đừng kích động."
Alpha tóc vàng được nhân viên phục vụ đỡ lên, đau đến độ mặt vặn vẹo, lộ vẻ sợ hãi, nói cũng không nói ra lời.
Hạ Tây Châu hờ hững lạnh lùng, trầm giọng nói: "Vậy thì sao? Đồ của người khác, ai bảo hắn ta lộn xộn? Cái tay nào chạm em, anh sẽ chặt đứt tay đó."
Thẩm Tư Phi nghe vậy giật mình, vội vàng ôm chặt hắn, chỉ lo người này thật sự làm thế.
Giám đốc nhà hàng chạy tới, Thẩm Tư Phi vừa động viên cảm xúc của Hạ Tây Châu, vừa giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Alpha tóc vàng đuối lý trước, cũng không truy cứu nhiều, mặt tái xanh đi bệnh viện.
Thẩm Tư Phi kéo Hạ Tây Châu lên xe, bãi đỗ xe lặng lẽ, Thẩm Tư Phi nói: "Anh đừng tức giận nữa. Hắn ta không làm gì."
Trước công chúng đánh nhau ẩu đả quá không có phong phạm, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của tập đoàn Hạ thị.
Hạ Tây Châu đảo qua cậu, "Anh không cho phép người khác ngửi thấy tin tức tố của em."
Thẩm Tư Phi vội vàng gật đầu nói: "Được được được, em chỉ là thời gian quá lâu nên phun sương che tin tức tố mất hiệu lực, lần sau ở nơi đông người em sẽ phun thêm một lần. Vậy sẽ không có tình huống như thế nữa."
Hạ Tây Châu quay đầu lái xe, không nói chuyện.
Thẩm Tư Phi thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu, luôn cảm thấy tính tình của hắn gần đây càng ngày càng táo bạo cổ quái.
Cậu từ chức chưa được bao lâu, Tiểu Viên luôn giữ liên lạc nói cho cậu biết, chị Văn bị sa thải rồi, giám đốc Trương bị thuyên chuyển tạm thời, đều là mệnh lệnh trực tiếp của cấp trên.
Bởi vì sao, trong lòng mọi người đều có suy đoán.
Thẩm Tư Phi ý thức được, Hạ Tây Châu thù dai thật. Cường thế độc ác, thích nắm giữ tất cả, trong tính cách có bạo lực, dễ ghen tuông, tình cờ tính tình cổ quái. Ở chung lâu, càng có thể phát hiện vấn đề của nhau.
Thẩm Tư Phi bề ngoài lạnh nhạt, trên thực tế cậu thực sự không mẫn cảm với tình cảm như vậy.
...
Sau khi về, đầu tiên Thẩm Tư Phi liên lạc với giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh, mới biết rõ tin tức thi tiến sĩ mới nhất. Đại học A có rất nhiều nghiên cứu sinh tiến sĩ, thế nhưng khó. Huống hồ cậu đã đi làm nhiều năm như vậy, dù có thiên phú cũng cần rèn luyện và bồi dưỡng, cậu phải càng thêm nỗ lực mới được.
Cậu đi tìm Từ Nghi Niên. Ba Từ Nghi Niên, Từ Thế là giáo sư tiến sĩ, nếu như có thể được Từ Thế trợ giúp, chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mẹ Từ và mẹ ruột Thẩm Tư Phi Thường Mân thân thiết, thái độ của Từ Thế với Thẩm Tư Phi tất nhiên khác, đối với sự lựa chọn của cậu cũng thưởng thức, hẹn thời gian nói chuyện với cậu.
Ở ngoài quán cà phê.
Hạ Tây Châu cách cửa sổ xe và cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy gò má và bóng dáng Thẩm Tư Phi.
Cậu ngồi đối diện Từ Nghi Niên, còn có ba Từ Nghi Niên Từ Thế, một người năm mươi tuổi, một bên tóc mai hơi trắng, tuy rằng hơn năm mươi tuổi, vóc người lại tốt, dáng cao, âu phục chỉnh tề, thoạt nhìn rất có sức sống.
"Chú còn có lớp, đi trước đây." Từ Thế đứng dậy cáo từ, vỗ vai Thẩm Tư Phi, "Không cần tiễn, hai đứa tiếp tục nói chuyện đi."
Bên ngoài Hạ Tây Châu xuống xe, lại không vào, chỉ tựa vào cửa sổ xe, nhìn chăm chú gò má Thẩm Tư Phi, kiên trì chờ đợi, chờ đối phương lúc nào phát hiện ra mình.
Đây là một cách làm phi thường cố tình gây sự mà không nói lý.
Hạ Tây Châu không biết móc ra một điếu thuốc từ đâu, châm hút.
Ánh tà dương phủ một tầng màu vàng lên người hắn, làm gương mặt hắn gần như sắc bén cứng nhắc.
Người qua đường ai nấy quay đầu lại, thậm chí có người tiến lên hỏi phương thức liên lạc, Hạ Tây Châu đều không để ý tới.
Mãi đến khi động tĩnh lớn mới kinh động người trong quán cà phê.
Thẩm Tư Phi tạm biệt Từ Nghi Niên đi ra, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, cậu nhíu mày, "Sao anh không nhắn tin cho em sớm? Anh đợi lâu chưa?"
Hạ Tây Châu dập tắt tàn thuốc, đứng thẳng người trong làn gió lạnh lẽo, "Không cần thiết."
Thẩm Tư Phi: "Không có cái gì không cần thiết, nói cho em để em biết tâm tư của anh, rất cần thiết. Sao anh hút thuốc lá, hôm nay xảy ra chuyện gì không tốt à?"
Từ khi cậu mang thai, mãi cho đến khi tiểu Hạ Duy sinh ra, Hạ Tây Châu không hút trước mặt cậu, vốn cậu cho là đối phương đã cai thuốc hẳn, xem ra cũng không phải.
Đôi mắt Hạ Tây Châu thâm thúy, thần sắc nhàn nhạt, hắn chỉ nói: "Không có việc gì."
Thẩm Tư Phi lẳng lặng nhìn hắn một lúc, mặc dù đối phương không nói, nhưng cậu cảm thấy tâm tình đối phương bất thường, chỉ là không đoán được nguyên nhân.
Đêm đó, trong lúc thân thiết, Thẩm Tư Phi ôm chặt cánh tay hắn, đối phương bởi vì lực bộc phát mà lộ ra cơ bắp trên cánh tay, mồ hôi chảy xuống, Thẩm Tư Phi bị làm thần trí không rõ, trong nháy mắt tỉnh táo.
Cảm giác này trước đây không phải là không có, chỉ là nhẹ đến khó phát giác.
Gần đây Thẩm Tư Phi luôn để ý hành động của đối phương, bởi vậy trong chuyện này cũng không chìm đắm như trước, cậu vẫn nhớ chuyện buổi sáng, đồng thời càng nghĩ càng rõ, cảm thấy tựa hồ mình đoán được đáp án.
Hạ Tây Châu ngày gần đây càng ngày càng quái lạ, bất an lại cực lực che giấu kìm chế, thậm chí nhiều lần tận lực đâm vào khoang sinh sản. Alpha này ở trong bóng tối vẫn luôn nhìn Omega nhà mình, lại đè xuống ý nghĩ ăn Omega vào bụng.
Bởi vì cậu không còn hoàn toàn ỷ lại Alpha nhà mình như thời gian mang thai nữa, thậm chí sau khi sinh tiểu Hạ Duy cậu ra ngoài đi làm, tiếp xúc càng nhiều người hơn, làm khát vọng chiếm hữu của Alpha bị đánh thức. Đánh thức không nói, còn bởi vậy mà sinh ra cảm giác bất an và nguy hiểm nồng nặc.
Muốn giải quyết vấn đề này, rất đơn giản.
Thẩm Tư Phi nhắn tin cho Chân Lâm trên app: Đánh dấu vĩnh viễn là như nào?
Chân Lâm đáp: Cảm giác không thoải mái, nhưng lúc phát tình thì rất thuận lợi... Nghĩ như thế nào mà hỏi cái này? Các cậu gấp gáp như vậy à? Tiểu Hạ Duy không phải mới chưa tới năm tháng à?
Thẩm Tư Phi quên mất, Chân Lâm là người truyền thống đánh dấu vĩnh viễn trước rồi kết hôn sinh con, hoàn toàn khác cậu.
Thẩm Tư Phi hỏi: Nhất định phải vào lúc phát tình mới đánh dấu vĩnh viễn được ạ?
Chân Lâm: Đương nhiên rồi, cậu chưa từng đọc tin nói có Omega nỗ lực vào lúc không phát tình đánh dấu, kết quả căn bản không làm được à? Ban đầu là thú tính có biết hay không?
Chân Lâm: Chờ chút, Alpha nhà cậu vội vã không nhịn nổi vậy à? Cũng chỉ chờ một năm thôi, kết hôn rồi mà.
Thẩm Tư Phi tiếp tục hỏi: Có cách nào để em lập tức phát tình không?
Chân Lâm gõ liên tục một chuỗi dấu chấm hỏi.
Thẩm Tư Phi nhắn một dấu chấm tròn.
Chân Lâm: Có, tên là thuốc phóng thích.
Thẩm Tư Phi đến bệnh viện, tìm bác sĩ Liễu trước kia khám cho cậu mấy lần, bác sĩ Liễu nghe hiểu ý đồ của cậu, trợn to hai mắt: "Thuốc phóng thích? Đương nhiên là có... Có tác dụng phụ hay không vẫn phải xem thể chất, đi kiểm tra đi. Nếu có thể thông qua, bệnh viện có thể cho một chai."
"Cầm đơn phê duyệt, đến Hiệp hội quyền lợi Omega lấy. Cái này bệnh viện không có, chỉ có bên kia có."