Buổi sáng Tư Diệu Âm diễn xong cảnh cuối cùng, đóng máy mới đến thành phố S. Trên đường, cô lướt được tin Weibo Trang Văn Văn bị phơi bày chuyện ức hiếp người mới, cùng với tin tập đoàn Hạ thị mua cổ phần Trí Viễn bị hot search này đè xuống dưới đáy.
Chuyện Trang Văn Văn này chẳng hề làm cô giật mình.
Bởi vì, chính là cô liên thủ với Hạ Tây Châu làm.
Cô và Trang Văn Văn đều là nữ minh tinh hạng A, hai người là quan hệ cạnh tranh, ở bề ngoài chưa đấu, trên thực tế luôn có chút ma sát ngầm. Trang Văn Văn người này có thủ đoạn có tâm cơ, xài được trong giới này. Sau khi hot, giới hạn làm việc của cô ta càng ngày càng thấp.
Tư Diệu Âm mấy lần bị đối phương ác ý cướp đi tài nguyên, nửa năm trước lại bị đối phương cố ý châm chọc khiêu khích một lần, đã sớm không nhịn nổi nữa. Vừa vặn Trang Văn Văn lén lút che chở cho Trang Hải, vì vậy cô liên hợp với Hạ Tây Châu, trăm phương ngàn kế đào ra chứng cứ, hơn nữa còn là chân tướng tẩy không trắng nổi, không thể khoan dung được.
Tư Diệu Âm tự xưng là thánh nhân không phải người tốt lành gì, người đứng ở lập trường khác nhau sẽ vì mình tranh thủ nhiều lựa chọn và lợi ích hơn.
Đám người Thẩm Tư Phi đã tới nhà hàng, nữ giới duy nhất còn chưa tới, ba người đành ngồi xuống chờ đợi. Thẩm Tư Phi chơi điện thoại cũng nhìn thấy hot search, cậu mở ra nghe một đoạn ghi âm của người đại diện của Trang Văn Văn cùng với video Trang Văn Văn lén lút nói chuyện với nhà đầu tư.
Uông Ngạn xuống tầng gọi rượu, để ý, "Thấy chưa? Lúc trước tôi cũng thích Trang Văn Văn lắm, trên thực tế là chèn ép, hút máu người mới. Cậu nghe đoạn ghi âm chưa, đưa người mới lên giường nhà đầu tư, lấy tài nguyên cho mình hưởng dụng... Aiz giờ cô ta mất hết fan, thanh danh cũng nát."
Mà trong ba năm tiếp theo, phim truyền hình và điện ảnh mà Trang Văn Văn diễn liên tiếp lỗ, từ nay về sau cũng rất ít nghe thêm tin tức về cô ta.
Sắc mặt Thẩm Tư Phi không gợn sóng, tựa hồ không hề ngạc nhiên.
Uông Ngạn: "Thẩm huynh đệ ngày thường có phải là không xem loại scandal này đúng không? A tôi nhớ ra rồi, cậu là Omega, nghiên cứu có nói đại đa số Omega không có hứng thú với nữ giới. Mà Alpha thì không giống vậy, rất nhiều Alpha thẳng nam cậu biết không? Họ chỉ thích con gái."
Thẩm Tư Phi trầm tư: "Alpha còn có thẳng và cong à? Tôi tưởng là chỉ có trong giới mới có."
Uông Ngạn: "Đương nhiên là có, đó là cậu chưa thấy thôi. Cậu yên tâm, chủ tịch Hạ nhà cậu vừa nhìn là biết làm người yên lòng. Không nói xu hướng tính dục, nói nhân phẩm ấy."
Bóng dáng Hạ Tây Châu xuất hiện ở cửa, Tư Diệu Âm bọc kín mít theo sau hắn. Tư Diệu Âm cởi mũ và kính râm, lộ ra gương mặt mộc.
Uông Ngạn vội kéo ghế cho cô: "Aiz da chị Tư, thần sắc sao tiều tụy thế? Gần đây bận đến thế à?"
"Vẫn ổn, bận bịu đóng phim, lịch trình khá sát. Nói thật, da tôi khả năng không đẹp bằng tiểu Thẩm. Gen Omega thật là làm người ta ước ao." Tư Diệu Âm treo áo khoác lên, cười nói, "Lần này tôi giúp chủ tịch Hạ một ơn lớn, chủ tịch Hạ chỉ định mời ăn bữa cơm thôi à? Thế cũng keo kiệt quá rồi đấy."
Đả kích Trang Văn Văn, mục đích của Hạ Tây Châu cũng không chỉ vì cô ta là chị Trang Hải, lén lút kéo về cho Trang gia không ít quan hệ, mà bởi vì Trang Văn Văn đã trở thành trở ngại phát triển của Tinh Huy. Mà từ trước đến giờ hắn không phải hạng người nhân từ thiện lương.
Làm người vui mừng là, hắn còn từ đường dây này tra được người sau lưng người đại diện của Mạnh Thiền là Trang Văn Văn, còn có người tên là La Mi, là một quý phụ bình thường trong giới thượng lưu, ba người có dính dáng.
Thẩm Tư Phi lau khô đũa, lực chú ý lại tập trung ở bọn họ.
Hạ Tây Châu hỏi: "Vậy chị muốn gì?"
Tài nguyên, tài chính? Tư Diệu Âm nhiều năm nổi tiếng như vậy, chưa từng ngưng hot, phim truyền hình điện ảnh cũng đã diễn, giải thưởng cũng lấy không ít, được bảo dưỡng cũng tốt. Thẩm Tư Phi không nghĩ tới cô còn thiếu cái gì. Đại khái còn thiếu một người yêu? (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tư Diệu Âm bỗng nhiên nhìn cậu: "À, tôi muốn nhận Tư Phi làm em trai quá."
Hạ Tây Châu: "..."
Thẩm Tư Phi để đũa xuống, bất đắc dĩ nói: "Chị Tư, chị đừng nói giỡn. Nếu tôi làm em chị, Tây Châu sẽ mất bối phận."
Tất cả mọi người bật cười, ăn khai vị xong Tư Diệu Âm thấy tới cậu bóc vỏ tôm ra, chỉ để lại thịt tôm, nghi hoặc nói: "Tiểu Thẩm lột nhiều tôm như vậy làm gì thế?"
Uông Ngạn: "Chị xem không hiểu à? Cho lão Hạ ăn, lão Hạ ăn cơm sợ phiền nhất, rất ít khi ăn tôm cá trên bàn ăn."
Tư Diệu Âm cảm thấy mắt mình sắp bị mù, "Không được, tôi là phụ nữ duy nhất, tại sao không ai bóc cho tôi! Đội trưởng Uông, mau bóc cho tôi!"
Vì vậy Thẩm Tư Phi đành bóc mấy con cho Tư Diệu Âm. Tư Diệu Âm chợt nhớ ra: "Đúng rồi, lúc tôi điều tra Trang Văn Văn còn nhìn thấy bản kế hoạch cũ của cô ta, là kế hoạch kí kết với Tinh Huy. Sếp Hạ, thật hay giả thế?"
Thẩm Tư Phi ngẩng đầu lên.
"Ừ." Hạ Tây Châu nhàn nhạt nói, "Tôi từ chối."
Tư Diệu Âm chậc chậc: "Đàn ông như vậy, Thẩm lão đệ, cậu thật là có phúc."
Thẩm Tư Phi bật thốt lên: "Đương nhiên rồi, cho nên tôi không nhịn được muốn đối xử tốt với anh ấy một chút."
...
Một bữa liên hoan thoải mái kết thúc, Hạ Tây Châu đơn độc đưa Thẩm Tư Phi rời đi. Cửa hàng vạn năng thậm chí còn có âu phục chuyên cung cấp cho Omega mang thai, thiết kế thời trang có thể tôn dáng đồng thời che đậy đi độ cong bụng.
Chiều cao của Thẩm Tư Phi trong đám Omega tương đối cao, người cao thon còn hơi gầy, khung xương cân xứng, hai chân vừa thẳng vừa dài, móc treo quần áo điển hình, mặc âu phục càng nổi bật, đẹp trai lại tinh xảo.
Cậu đứng trước gương, khóe miệng lại treo ý cười, nghiêng đầu nhìn sang Hạ Tây Châu, trong mắt như có ánh sáng: "Hợp không? Cái này nhìn được không?"
Hạ Tây Châu nhìn mà lòng càng ngứa ngáy, lại không thể không nâng người trong lòng bàn tay cưng chiều.
Cũng như Thẩm Tư Phi nói, không nhịn được muốn đối xử tốt với cậu một chút.
Bởi vì gần tới lễ cưới của Trần Ôn, thời gian quá ngắn, hắn không kịp làm riêng lễ phục cho Thẩm Tư Phi.
Trời thu mát mẻ, hơn nữa đúng vào dịp kỳ nghỉ Quốc khánh, tất cả mọi người rảnh rỗi, vừa vặn thích hợp cử hành hôn lễ.
Từng trải qua một đoạn cọ sát, Trần Kim và Ôn Nhã càng nhận rõ tính cách của nhau, không những không rời xa, mà càng thêm bao dung và thông cảm cho nhau, thuận lợi đi vào cung điện hôn nhân.
Đảo mắt đến ngày lễ cưới.
Bên ngoài âm thanh vui mừng truyền ra, Trần Kim mặc đồ Tây, ngực cài hoa, Thẩm Tư Phi cười: "Anh Trần, hôm nay anh mới là đẹp trai nhất. Thật sự quá tuấn tú, còn đẹp hơn năm đó chụp ảnh tốt nghiệp."
"Thật không?" khóe miệng Trần Kim không kìm được mà cười, hưng phấn, cũng có chút căng thẳng, "Nếu em làm phù rể của anh, áp lực trong lòng anh mới lớn. Chụp ảnh ra, phù rể còn đẹp hơn chú rể."
Thẩm Tư Phi từ chối lời mời làm phù rể cho Trần Kim, cho nên phù rể là anh họ của anh.
Mẹ Trần ở ngoài phòng hô to: "Xong chưa, phải đến nhà gái đón dâu rồi!"
Trần Kim: "Đến ngay!"
Thẩm Tư Phi ở bên cạnh anh, giơ tay nói: "Đừng lo, cô Trần đi cùng mà. Caravat của anh hơi lệch."
Cậu mới nói xong đã bị Hạ Tây Châu cầm tay kéo về sau một cái, Hạ Tây Châu nói: "Chúng tôi đến nhà hàng chờ anh."
"Hả? Tư Phi và chủ tịch Hạ không theo đón dâu à?" Trần Kim kéo kéo caravat, không nhìn ra gì, cũng không đợi đáp lại, vội vàng xông ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi ngẩng đầu nhìn Hạ Tây Châu, người trong phòng đã đi hết sạch, chỉ chừa một mảnh hỗn độn.
Hạ Tây Châu buông lỏng cậu ra: "Ồn ào náo loạn quá, nhiều người, xô đẩy các kiểu. Em mang thai, quá nguy hiểm."
Phải rồi, ở trong mắt chủ tịch Hạ, cậu mỏng manh yếu ớt như con búp bê sứ, cái gì cũng nguy hiểm. Bởi vậy ban đầu Trần Kim gọi điện thoại mời Thẩm Tư Phi làm phù rể, là Hạ Tây Châu từ chối trước.
Thẩm Tư Phi cũng chẳng giận, "Vậy chúng ta đi, đến nhà hàng chờ."
Quy trình lễ cưới trước đó đã xác nhận vài lần, chỉ là họ hàng hai nhà đến không ít, chỗ nào cũng hò hét loạn lên, từ Trần gia đến nhà Ôn Nhã, sau đó mọi người lại đến nhà hàng làm lễ cưới, cả lễ đường toàn bàn tròn, ngồi thế nào, họ hàng nào ngồi ở đâu cũng là vấn đề.
Ba Trần và mẹ Trần bận rộn đầu đầy mồ hôi, thật vất vả mới xếp xong xuôi mọi người, ba Trần lau mặt, mới để ý tới Thẩm Tư Phi vẫn luôn yên lặng ở trong góc, tay còn cầm cốc nước trắng.
Ông vẫy tay: "Tư Phi, lại đây, đến bàn chú ngồi. Bàn bên này chỉ có ba mẹ Ôn gia và hai em họ của Ôn Nhã, không có người khác, yên tĩnh."
Thẩm Tư Phi: "Con đang chờ nhà con."
Vừa lúc Hạ Tây Châu gọi xong điện thoại trở lại, đi về bên cạnh Thẩm Tư Phi, ba Trần phản ứng lại: "À à à, thân thiết đến độ nhà con rồi à? Để chú nghĩ xem, aiz cái trí nhớ này, chỉ nhớ rõ con tên là tiểu Hạ."
Lúc Hạ Tây Châu mới tới viện mồ côi, không có tên tuổi, chỉ có thể viết một chữ Xuyên xiêu vẹo trong tay ba Trần, lại được lâm thời đặt tên là Thẩm Xuyên, mãi cho đến khi ra nước ngoài mới sửa lại.
Mà danh xưng chủ tịch Hạ này quá nghiêm túc, lúc này cũng không thích hợp.
Thẩm Tư Phi: "Chú này, là Hạ Tây Châu, Tây trong Tây Bắc, Châu trong Lục Châu."
Ba Trần cười nói: "Được được được, thích thì hẹn hò, trước đây cũng không thấy các con chơi cùng nhau. Nào mau tới ngồi đi."
Vì vậy hai người ngồi xuống bàn chủ, bởi vì cha mẹ hai nhà đều bận rộn chiêu đãi, mọi người cũng không nhận ra Thẩm Tư Phi, cũng không tới chào hỏi, hai người hiếm thấy có thể nói chuyện riêng.
Thẩm Tư Phi bỗng nhiên lên tiếng: "Thẩm Xuyên."
Hạ Tây Châu cúi đầu xem điện thoại di động ngẩng đầu lên nhìn cậu, nhìn thấy cậu bỗng nhiên bật cười, Thẩm Tư Phi nói: "Vẫn chưa xuất giá, sếp Hạ đã cùng họ với em rồi à?"
Mặt mày Hạ Tây Châu anh tuấn cực kỳ, đặc biệt khi người xung quanh tôn lên, một thân âu phục anh tuấn, khí chất cao quý tao nhã, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc cẩn thận tỉ mỉ. Hắn nói: "Viện trưởng Trần thuận miệng đặt tên."
Thẩm Tư Phi chống mép bàn nghiêng đầu thưởng thức sắc đẹp của đối phương, mở to hai mắt: "Đúng vậy, chú ấy thuận miệng lấy, mà sao lại trùng hợp như vậy, lấy họ Thẩm chứ? Lẽ nào đây là vận mệnh sắp đặt à?"
Hạ Tây Châu không đùa với cậu, đứng dậy cầm bát đũa lau, lại cầm về. Thẩm Tư Phi thò tay lấy đậu phộng, bị Hạ Tây Châu túm về.
Hạ Tây Châu nghiêm túc nói: "Quên lời anh nói trước khi đến đây à, không uống rượu, không uống đồ uống có ga, chỉ có thể ăn đồ ăn qua tay anh."
Thẩm Tư Phi: "... Nhưng em muốn ăn."
Hạ Tây Châu bóc mấy hạt cho cậu.
Rất nhanh, cô dâu chú rể đến, Trần Kim mặc đồ Tây thẳng tắp, vô cùng đẹp trai, Ôn Nhã đội khăn voan che mặt, xinh đẹp tao nhã, sau đó là lễ chứng kiến kết hôn, trao nhẫn tuyên thệ và ba mẹ lên sân khấu các kiểu. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lúc trao nhẫn, bầu không khí nhiệt liệt, đám thanh niên rít gào: "Hôn đi! Hôn đi!"
Thẩm Tư Phi nói: "Lúc em kết hôn tuyệt đối không thể để cho họ ồn ào như vậy."
Hạ Tây Châu: "Vậy anh đây, anh chỉ muốn hôn em thì sao?"