Thẩm Tư Phi chuyển hết đồ quan trọng vào nhà.
Khí trời oi bức, mặc dù cậu mặc áo cộc mỏng manh mà lúc đi ra cửa từ đầu đến chân vẫn rất nóng.
Cuối tuần, Hạ Tây Châu thu dọn báo và sách trên khay trà, một phong thư rơi ra, hắn liếc nhìn, run lên hỏi: "Đây là gì?"
Thẩm Tư Phi đang cắt tỉa cây, liếc mắt, "Hiệu trưởng Lưu cho em, chương trình ra nước ngoài giao lưu. Anh mở ra đọc xem."
Hạ Tây Châu đọc lướt qua, "Em... em định thế nào?"
Thẩm Tư Phi rót nước, cất đi, nói: "Anh muốn hỏi em có ý muốn ra nước ngoài không ấy à? Nói thật, em không ôm chí lớn, nếu quả thật dốc lòng muốn làm sự nghiệp thì sẽ chẳng ngày nào cũng ở nhà làm cá mắm."
Hạ Tây Châu suy tư một chút: "Nếu như tương lai làm thầy giáo thế này mãi cũng không phải không tốt."
Ít nhất là an ổn, sống cũng thoải mái. Chỉ là nếu như Thẩm Tư Phi dừng lại không tiến lên như vậy, khả năng cũng chán. Cậu còn trẻ, nếu như đứng trên bục giảng ba mươi, bốn mươi năm, Thẩm Tư Phi cũng sẽ cảm thấy không còn thú vị.
Tương lai mà cậu hi vọng, hẳn là một tương lai đáng ước mơ.
Thẩm Tư Phi nói: "Nói thật, nếu sang năm em dạy lớp 12 nữa, giảng lại những thứ đó một lần, kỳ thực em cảm thấy cũng phiền... À anh chờ một chút, anh thả chồng sách này xuống, chúng ta mang vào phòng của em đi."
Hạ Tây Châu lật qua lật lại, tài chính, kinh tế vi mô, cơ sở kế toán...
Hắn nhíu mày hỏi: "Nghĩ đến lĩnh vực tài chính? Hay là kế toán hoặc là quản lý?"
"Chỉ tùy tiện đọc thôi." Thẩm Tư Phi nói, "Em mới nhớ ra, trong nhà có một shark tài chính. Hạ đại lão, em có gì không hiểu thì tới hỏi anh được không?"
Hạ Tây Châu: "Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng được."
...
Cửa Thẩm gia khí phái trước sau như một.
Hai người họ cố ý chọn ngày Thẩm Lương Bình ở nhà. Vốn Thẩm Tư Phi về thì Thẩm Lương Bình chẳng cần nể mặt, mà lại nghe nói Hạ Tây Châu cũng tới, do dự một hồi lâu mới mời người vào.
Hạ Tây Châu kéo cậu ra phía sau, thấp giọng nói: "Lát nữa đi vào, giao cho anh."
Thẩm Tư Phi cảm thấy hắn gãi lòng bàn tay mình một cái.
Chủ tịch Hạ đối mặt với cảnh tượng hoành tráng đặc biệt đẹp trai, cả người thoạt nhìn bình tĩnh thành thục còn trầm ổn, đơn giản là rất đáng tin rất có cảm giác an toàn.
Thẩm gia không chỉ có Thẩm Lương Bình, Lý Thiến, Thẩm Hoa Hạo cùng Thẩm Khiết đều ở nhà.
Hai người bọn họ một trước một sau đi tới, mấy người kia nhất thời sắc mặt khác nhau.
Thẩm Lương Bình bị Lý Thiến kéo góc áo, ông kinh ngạc nói: "Chủ tịch Hạ... hai người?"
Hạ Tây Châu đưa tay nói: "Giám đốc Thẩm, lại gặp mặt. Tôi đưa bạn trai tôi tới thăm, hình như ông rất để bụng?"
Thẩm Lương Bình kiên quyết không bỏ qua cơ hội leo lên đùi lớn Hạ gia, nói: "Đương nhiên không ngại, mời chủ tịch Hạ ngồi."
Hạ Tây Châu dừng bước chân lại: "Đúng rồi, tôi còn dẫn theo trợ lý. Giám đốc Thẩm không ngại thì cho tôi gọi trợ lý Tôn vào tránh nắng."
Tôn Vi Giai cười lễ phép, đứng bên người Hạ Tây Châu.
Thẩm Lương Bình nhìn Thẩm Tư Phi vẫn luôn trầm mặc, ngữ khí có chút nghiêm khắc: "Con bây giờ nhìn thấy ba mà cũng không chào sao?!" (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi nói: "Chờ giải quyết hết chuyện của mẹ tôi, tôi sẽ suy nghĩ thêm có muốn gọi không. Tài sản cá nhân, di vật, cùng với tác phẩm tự tay sáng tác của mẹ tôi, hi vọng ông trả toàn bộ."
Tôn Vi Giai lấy bản photo copy di thư, đẩy lên bàn trà.
Sắc mặt Thẩm Lương Bình thay đổi, cả giận nói: "Nếu năm đó Thường Mân gả cho ba rồi thì đồ của cô ta tất nhiên cũng là của ba! Cô ta khi còn sống thần kinh không ổn định tùy tiện viết di thư, ai biết có thật không!"
Thẩm Lương Bình phủ quyết, giống như dự đoán. Người đàn ông này một đời trèo lên trên, thích nhất là cảm giác thao túng tiền tài và phụ nữ.
Sắc mặt Lý Thiến tái xanh, bảo Thẩm Hoa Hạo và Thẩm Khiết đi lên lầu, mà hai người đó bất động.
Thẩm Tư Phi mặt không hề cảm xúc, Thẩm Lương Bình nói: "Làm sao, bây giờ cánh con cứng rồi, dám kiện ba mình? Vậy con ra toà án kiện đi, ba không sợ con. Ba nuôi con hai mươi mốt năm, chưa từng cắt chi phí ăn mặc, con đã làm tròn đạo hiếu bao giờ chưa?"
Sắc mặt Thẩm Tư Phi hơi trắng, như bị người ấn phải tử huyệt.
Hạ Tây Châu lắc đầu: "Giám đốc Thẩm, để tôi nói chuyện với ông."
Thẩm Tư Phi không nghĩ tới quay đầu lại, người che chở cậu lại là Hạ Tây Châu. Ở bên cạnh cậu không phải Trần Kim, cũng không phải những người khác.
Hạ Tây Châu nói: "... Giám đốc Thẩm làm bất động sản, chắc biết rõ giá trị của dự án này. Vừa vặn là dự án của bạn tôi, nếu cần, tôi có thể bảo người sang tay cho giám đốc Thẩm."
Tôn Vi Giai đặt văn kiện trước mặt Thẩm Lương Bình.
Thần sắc ông ta do dự, cầm lên đọc kĩ, xác nhận là dự án mình muốn tranh thủ có được. Bởi vì quãng thời gian trước tài chính xảy ra vấn đề, không thể cạnh tranh với công ty khác, ông ta không nghĩ tới còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Thần sắc ông ta thả lỏng, Hạ Tây Châu tiếp tục nói: "Đây là thành ý của tôi. Các loại dự án hoàn công, hai năm sau Thẩm gia sẽ bước lên hàng ngũ hào môn bậc nhất, giám đốc Thẩm còn do dự cái gì?"
Thẩm Lương Bình nói: "... Vậy cậu muốn gì?"
Thần sắc Hạ Tây Châu nhàn nhạt: "Vung tiền như rác, muốn bạn trai của tôi vui vẻ."
Nửa giờ sau, di vật của Thường Mân năm đó được chỉnh đốn rõ ràng, bao gồm thư từ năm đó, quần áo đồ trang sức, còn có tác phẩm hội họa được lưu giữ, bất động sản và hai cửa hàng trên danh nghĩa của bà. Cổ phần công ty của bà ở Thẩm gia đã bị Thẩm Lương Bình chuyển sang danh nghĩa của mình.
Thẩm Lương Bình nói: "Cô ta chắc hẳn có cổ phần ở công ty Thường gia, ba không dám hỏi, không biết Thường lão gia xử lý như thế nào."
Thẩm Tư Phi đang chỉnh lý tác phẩm hội họa mà Thường Mân để lại, nhẹ giọng hỏi: "Nhiều năm như vậy rồi, những thứ đồ này bị ông cầm trong tay độc chiếm sản sinh lợi ích, đủ đền công ơn nuôi dưỡng chưa?"
Thẩm Lương Bình ngẩn ra.
Tất cả mọi thứ đều được đặt trên con đường trống trải trước cửa lớn, Thẩm Tư Phi nhấc tay, ném vật gì đó vào, tủ quần áo lập tức nhen lửa.
Thẩm Lương Bình sợ hết hồn, muốn kéo cậu, lại bị Hạ Tây Châu ngăn cản. Ông ta gầm rú: "Thẩm Tư Phi! Mày đang làm gì! Mày đang làm gì!"
Toàn là đồ cũ nhiều năm, bất luận là vải vóc, chất giấy hay là gỗ, cái gì cũng bốc cháy rất nhanh. Thẩm Lương Bình gọi người đưa nước dập lửa cũng không kịp cứu bao nhiêu.
Nước lạnh dội lên khói bụi, cuối cùng mặt đất bốc lên một tầng khói đen thùi một mảnh, Thẩm Lương Bình thiếu chút nữa tức ra bệnh tim, nói cũng không nói ra lời được.
Đốt sạch hết rồi. Thẩm Tư Phi nghĩ, người mẹ dịu dàng của cậu, được giải thoát rồi.
Thẩm Tư Phi nói: "Còn có một việc."
Lý Thiến đứng cạnh Thẩm Lương Bình, sắc mặt khó coi cực kỳ. Từ khi bắt đầu, Thẩm Tư Phi đã không cho bà ta một cái liếc mắt, coi bà ta giống như người chết. Bà ta thét to: "Mày còn muốn làm gì nữa!" (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Tôi làm rồi đấy, bà làm gì được?" Thẩm Tư Phi mặt không hề cảm xúc nhìn bà ta, "Tôi còn muốn bà xin lỗi tôi... và mẹ tôi."
"Không chỉ ở Thẩm gia, trong yến hội hào môn, trước mặt danh sĩ thượng lưu ở thành phố S, xin lỗi mẹ tôi, nói, bà sai rồi." Thẩm Tư Phi nhìn bà ta tức giận đến độ môi run rẩy, lạnh nhạt nói, "Làm mà không dám thừa nhận?"
Thẩm Hoa Hạo vẫn luôn đờ ra lúc này tiến lên nâng Lý Thiến dậy: "Mẹ, là mẹ làm cả sao? Mẹ nói xin lỗi dì Thường và anh hai đi."
Lý Thiến nói: "Mẹ sẽ không xin lỗi. Mẹ không sai!"
Thẩm Lương Bình cả giận nói: "Đủ rồi!"
Thẩm Tư Phi nói: "Nếu này không được kia không được, vậy giám đốc Thẩm thẳng thắn không tiếp thu đứa con trai này nữa, sau này không liên hệ nữa. Đây là tôi đề xuất ra, để cho tôi làm kẻ ác đi."
Thẩm Lương Bình giơ tay muốn đánh cậu: "Mày muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con? Không có cửa!"
Hạ Tây Châu túm được tay ông ta, "Giám đốc Thẩm, chú ý hành vi của ông."
Thẩm Tư Phi lui về phía sau nửa bước, "Tây Châu, chúng ta đi thôi."
Cậu nói hết lời, ôm quyển tác phẩm hội họa tàn, quay người đi.
Cậu đi, Thẩm Lương Bình được quản gia đỡ về phòng nghỉ ngơi, Lý Thiến gọi Thẩm Hoa Hạo lại, chất vấn hắn: "Hoa Hạo, sao con có thể ép mẹ mình như thế? Con muốn gϊếŧ chết mẹ hay sao?"
Sắc mặt Thẩm Hoa Hạo trắng bệch, biến cố gia đình vừa nãy làm cả người hắn sợ run. Vẻ mặt hắn hốt hoảng, nói: "Mẹ, mẹ đã làm gì với anh hai, mẹ tranh thủ tư lợi của anh ấy, chẳng lẽ không sai ạ?"
Thẩm Khiết túm lấy cánh tay hắn, "Em trai, em đang nói gì đấy? Anh hai bây giờ không phải vẫn sống nhăn răng hay sao? Vừa nãy em nói láo với mẹ như thế là không tôn trọng chút nào. Mẹ bị nói đến thế, em không che chở thì thôi còn ở đây móc mỉa cái gì."
Thẩm Hoa Hạo nhìn cô, cảm thấy nhiều năm như vậy mình không hề thấy rõ bộ mặt thật của những người này, "Nhưng em thấy anh hai không sai. Không sai là không sai."
...
Thẩm Tư Phi không biết Thẩm Hoa Hạo nói chuyện thay cậu, cậu lên xe trực tiếp ngồi ở ghế sau, Tôn Vi Giai lái xe, nói: "Chủ tịch Hạ, ngài ngồi ghế sau đi."
Thẩm Tư Phi nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, Hạ Tây Châu thấy thần sắc cậu mệt mỏi, lòng cũng đau.
Thầy Thẩm của hắn có thể dũng cảm trượng nghĩa nhiệt tình cứu người, tốt như vậy ưu tú như vậy, cần được nâng niu trong lòng bàn tay, mà không phải lần sờ trong bùn bẩn mài mòn sắc bén và ngạo khí.
Sau một chốc, Hạ Tây Châu quay đầu lại nhìn, phát hiện hắn đang đau lòng người này muốn chết, cậu lại ngủ.
Phổi bò cũng tốt.
Rút ra hai ngày làm thủ tục, Thẩm Tư Phi bán miếng ngọc không đốt được đi, bất động sản, cửa hàng, tài chính thì dùng danh nghĩa Thường Mân để quyên góp, chỉ để lại tác phẩm hội họa hoàn thành hoặc chưa hoàn thành. Còn cổ phẩn trong công ty Thường gia, khả năng bởi vì cổ đông tử vong nên đã mất hiệu lực từ lâu.
Hạ Tây Châu dọn ra một phòng, dùng để bảo tồn những bức họa này.
Thường Mân khi còn sống là họa sĩ cũng có tên tuổi, tốt nghiệp học viện nghệ thuật nổi danh toàn quốc, sau đó bởi vì phải sinh con, bút vẽ bị gác lại như vậy.
Thẩm Tư Phi nói: "Nếu như cho bà ấy nửa đời nữa, bà ấy nhất định sẽ rực rỡ vui vẻ hơn, mà không phải không có tiếng tăm gì, khiến người cảm thấy tiếc nuối đã đi."
Hạ Tây Châu: "Nén bi thương."
"Đầu nguồn bi kịch của mẹ em..." Thẩm Tư Phi nói, "Một là gả cho một thương nhân muốn trở thành nhà giàu. Hai là, Alpha một đời có thể đánh dấu thêm Omega, mà một Omega cả đời chỉ có thể bị một Alpha đánh dấu." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Giữa Alpha và Omega có quá nhiều tồn tại bất bình đẳng. Từ sinh lý, Omega không thể rời khỏi Alpha đánh dấu mình, mà Alpha thì khác.
Hạ Tây Châu ngẩn người: "Em đang lo anh cũng sẽ như vậy?"
Thẩm Tư Phi lắc đầu.
Hạ Tây Châu trầm mặc, hắn không thể dâng trái tim lên cho cậu xem, nói tương lai mình cũng sẽ không có bất kỳ thay lòng đổi dạ gì. Thề non hẹn biển đều có khả năng là lời chót lưỡi đầu môi, có vài thứ rất khó làm cho đối phương tin tưởng, đặc biệt là tình cảm.
Thẩm Tư Phi bất đắc dĩ nói: "Ý của em là, em đang nghiêm túc yêu đương với anh đấy, kiểu thật lòng đó."
E hèm, muốn đẩy tiến độ tới đoạn ông bố Alpha nhận ra mình sắp làm bố nhanh chút nên tui đăng nhiều chap ha.