"Ha ha ha", Tần Thanh Vân, tên bạn siêu xấu xa này, sau khi nghe xong cảnh ngộ bi thảm chiều nay bị tình địch "bắt cóc" của anh em tốt, liền ôm bụng cười lớn năm phút.
Cười đến khi Uyển Lãng Thiên định cầm dao gọt hoa quả ra, cậu ta mới miễn cưỡng ngừng lại, vừa cười vừa bày ra cái vẻ tận tình khuyên bảo.
"Được rồi, mau nói cho tôi biết, sau khi cậu ta bắt cóc ông, có làm chuyện gì xấu với ông không? Tôi đi dạy cho cậu ta một bài học!"
Tần Thanh Vân vẻ mặt trung thành, còn ra hiệu Uyển Lãng Thiên đưa dao gọt hoa quả cho hắn.
"Chậc", Uyển Lãng Thiên liếc mắt nhìn cơ thể nhỏ bé yếu ớt của Tần Thanh Vân, chế nhạo, "Được rồi, tôi còn không đánh lại hắn, cậu đi để tìm chết à?"
Uyển Lãng Thiên cầm quả táo lên, vừa gọt vỏ vừa nói: "Hơn nữa, người ta cũng không có làm gì tôi? Tuy có hơi thích ép buộc, làm khó, nhưng lại vừa mua cho tôi vọt cầu lông hàng hiệu, vừa có xe chuyên đưa đón, khá chu đáo."
Toang rồi, anh vừa cùng tên Hạ Vũ Đình đó ở cùng nhau cả một buổi chiều, ngôi xe của cậu ta, dạo qua mấy cửa hàng thương hiệu thể thao mà anh thích, anh thế mà mất cảnh giác!
Tên nhãi đó là tình địch của anh đó, là vật cản trên đường tình yêu của anh, còn là cái loại cực kỳ chướng mắt.
Ngoại hình đẹp, thành tích tốt, gia thế tốt, ra tay hào phóng, cư xử nho nhã lễ độ, đến cả các nữ nhân viên của cửa hàng thương hiệu thể thao cũng bị hắn ta mê hoặc.
Chiến đấu với một người đàn ông hoàn mỹ như vậy trong cuộc chiến tình yêu, thật sự là quá khó, quá khó rồi.
Chiều nay, có rất nhiều khoảnh khắc Uyển Lãng Thiên có ý nghĩ từ bỏ Nghiêm Tiểu Linh, muốn chúc cô ấy cùng Hạ Vũ Đình hạnh phúc mỹ mãn, đầu bạc răng long, rồi biến mất cùng với cây vợt cầu lông.
Nghĩ lại thì, anh cũng là một người đàn ông quang minh chính đại, không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được.
"Tôi thừa nhận là tên đó rất ưu tú, nhưng tôi sẽ không nhận thua. Tình yêu cũng phải có tinh thần thi đấu thể thao, chú trọng sự tham gia, canh tranh công bằng, thân thiện!"
Uyển Lãng Thiên cắn một miếng táo, không hề dao động mà đưa ra quyết định: "Vì vậy, tôi tuyết đối không cùng đội đánh đôi với hắn ta, tôi muốn thi đánh đơn với hắn ta."
"Phì, thi đánh đơn, ừ, khá tốt, nhưng mà sao tôi lại cảm thấy phần thắng của cậu không lớn?"
Tần Thanh Vân lại bật chế đố bạn xấu, đổ nước lạnh vào đầu, làm cho Uyển Lãng Thiên tức đến mức nhét quả táo đã cắn dở hai miếng vào miệng lớn của cậu ta, làm cho cậu ta yên tĩnh như gà(1).
Yên tĩnh như gà(1): từ thường dùng trong giới fan, dùng để chỉ một đám fan hâm mộ đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại.
Tần Thanh Vân suýt nữa thì bị nghẹn chết, sợ mình lại sập bẫy, nữa đêm thật sự bị đâm chết.
"Khụ khụ..." Anh ta lấy quả táo ra, nảy ra một ý tưởng, nếu mọi chuyện phát triển theo hướng " Uyển Lãng Thiên kết hợp với Hạ Vũ Đình đánh cầu lông đôi", hẳn là có kịch hay để xem!
Cuộc sống bình thường nhạt nhẽo như thế, không tìm chút dưa để ăn thì quá khó chịu rồi.
Để những ngày sau có nhiều niềm và chuyện phiếm hơn, Tần Thanh Vân quyết định phải động viên anh em tốt của mình đến cùng.
"Tuy rằng cậu không có mặt nào có thể thắng được Hạ Vũ Đình, nhưng lần này thực sự là một cơ hội tốt. Nếu cùng anh ta đánh cầu lông đôi, không phải cậu có thể ngăn cản anh ta với Tiểu Linh yêu đương à?"
Uyển Lãng Thiên đầu đầy mơ hồ hỏi: "Ngăn thế nào? Nói trước nha, phóng hỏa giết người, bắt cóc giam lỏng, tôi tuyệt đối không làm!"
Tần Thanh Vân trợn tròn mắt, thầm than: Chẳng trách tỏ tình bị từ chối, lại còn bị tịch địch kabe-don, ngốc như thế này, người ta không bắt nạt cậu thì bắt nạt ai?
Haiz, ai bảo anh là bạn tốt duy nhất của tên ngốc Uyển Lãng Thiên này chứ? Nếu anh không nhắc nhớ cậu ta một chút, thì cậu ta chắc sẽ ngốc đến cùng.
"Cậu bị ngốc à? Cậu trở thành đồng đội với anh ta, mỗi ngày nhìn chằm chằm vào anh ta, để anh ta không có thời gian ở chung với Tiểu Linh, đây chính là trận chiến bảo vệ tình yêu!"
Uyển Lãng Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói có lý. Có lúc tên bạn xấu này cũng rất có tính xây dựng!
"Tôi thế mà không nghĩ đến điều này? Nói về những ý tưởng xấu, vẫn là cái đầu này của cậu tốt!"
Uyển Lãng Thiên dơ tay chỉ vào đầu Tần Thanh Vân, vui vẻ hả hê bắt đầu tính toán.
"Tôi còn có thể biết mình biết ta, thu thập tin tức về Hạ Vũ Đình, nói không chừng còn có thể phát hiện ra bí mật hoặc một mặt khác của anh ta? Chỉ cần vạch trần anh ta, Tiểu Linh hết hy vọng với anh ta, thì sẽ chấp nhận tôi!"
Anh em tốt cuối cùng cũng thông suốt rồi, còn bắt đầu mơ mộng hão huyền, Tần Thanh Vân nhịn không được mà vỗ tay tán thưởng bạn tốt.
"Được lắm! Anh em tốt, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi! Tôi rất mừng cho cậu. Tình yêu chính là phải nam lại thêm nam(2) mới có tính thử thách mà."
Nam lại thêm nam(2): nguyên văn là 男加上男, 男nam nhân đồng âm với 难 khó khăn. Tần Khánh Vân cố tình nói nhấn mạnh vào 男 nam, ý ở đây là hai nam giành một nữ, mà bạn Uyển Lãng Thiên ngây thơ quá, không biết mình bị bạn xấu trêu. ¯(©¿©) /¯
Tần Thanh Vân vòng tay qua cổ anh, đưa quả táo trả lại anh, đẩy ẩn ý kéo dài giọng điệu của chữ "nam".
Uyển Lãng Thiên cười ngốc nghếch nói: "Đúng, những chuyện càng khó làm mới càng có tính thử thách."
Đúng, tình yêu quá thuận lợi chưa chắc đã tốt, kết quả thu được của câu chuyện tình yêu khó càng thêm khó mới càng ngọt ngào hơn!
Người thì thích thú muốn vượt qua muôn vàn khó khăn để gặt hái được tình yêu tuyệt đẹp, người thì vui tươi hớn hở muốn xem diễn biến của cốt truyện đắc sắc nam thêm nam, mỗi người có một tâm tư riêng.