Edit: Tịnh
Sáu giờ tối, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên. Xác chết Lý Tiêu vùng dậy ngồi dậy thẳng tắp, bắt buộc mình phải mở hai mắt. Còn phải mang cơm cho Chu Dịch Phàm nữa, không thể ngủ. Lý Tiêu nói với mình như thế. Sau đó hắn giống như người máy, mặc quần áo, xuống giường, rửa mặt bằng nước lạnh. Rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn cầm lấy hộp giữ ấm đi ra khỏi phòng, đi đến căn tin.
Trong phòng bệnh rất im lặng, lúc Lý Tiêu đến, trong phòng ngay cả đèn cũng không bật, rèm cửa cũng bị kéo lại, ngăn cản ánh sáng duy nhất tiến vào.
Chu Dịch Phàm dường như ngủ rất say, Lý Tiêu đến cậu cũng không tỉnh lại.
Lý Tiêu liền đi nhẹ hơn, đi đến bên giường Chu Dịch Phàm, đặt hộp giữ ấm trên đầu giường.
Lý Tiêu nhìn Chu Dịch Phàm một lát, thấy cậu vẫn không tỉnh, liền im lặng mà ngồi trên ghế. Cũng không chơi trò chơi trên di động hay gì khác, chính là chống cằm nhìn chằm chằm Chu Dịch Phàm. Cũng không nhìn gì cả, chỉ đếm đếm lông mi Chu Dịch Phàm thôi, thuận tiện khen làn da Chu Dịch Phàm đẹp đến nỗi không có một lỗ chân lông. Thế nhưng trên trán hình như có một cái mụn đo đỏ! Lý Tiêu cho rằng mình nhìn nhầm rồi, cố ý ghé sát vào nhìn.
Quả nhiên! Có một cái mụn mới mọc!
Lý Tiêu giống phát hiện ra đại lục mới vậy, trong mắt mang theo ngạc nhiên. Không ngờ nha! Không ngờ nha! Da Chu Dịch Phàm đẹp như vậy mà cũng có mụn!
Cái mụn đo đỏ mọc trên trán Chu Dịch Phàm, thoạt nhìn cũng không bất ngờ gì, ngược lại khiến Lý Tiêu nhìn ra vài phần đáng yêu.
Lý Tiêu chăm chú nhìn cái mụn đáng yêu kia, không phát hiện mặt của chủ nhân cái mụn ấy đang dần dần đỏ lên. Lý Tiêu cứ bất tri bất giác nhìn như vậy, cho đến khi người bị xem kia mất kiên nhẫn, mở mắt.
“Cậu…… Khụ khụ……”
Chu Dịch Phàm mới mở miệng, đã ho lên. Đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng của phòng bệnh, lại hình như không có dọa đến Lý Tiêu.
Lý Tiêu từ trên cao nhìn xuống Chu Dịch Phàm, vẫn ở gần như trước, tầm mắt chuyển từ cái mụn kia sang nước mắt Chu Dịch Phàm khi ho.
Lý Tiêu cười giống như muốn ăn đòn, khoa trương cách khoảng không hôn “Moaz!” Chu Dịch Phàm một cái, còn nháy mắt một cái, mới đứng dậy bật đèn.
“Ăn cơm ăn cơm!”
Lý Tiêu lấy bàn dựng ở cuối giường đến, đặt hộp giữ ấm lên bàn.
Chu Dịch Phàm thấy bộ dáng vô tâm vô phế kia của Lý Tiêu liền tức giận, tất nhiên không đối xử hòa nhã với hắn. Nghiêng đầu khụ khụ, chậm rãi mở miệng: “Tôi không đói bụng, không muốn ăn.”
Nói xong lại nhắm mắt lại, ngay cả nhìn Lý Tiêu một cái cũng không.
Lý Tiêu cho rằng Chu Dịch Phàm mệt mỏi, nên cũng không cưỡng cầu. Một lần nữa đặt hộp giữ ấm lên đầu giường, nói với Chu Dịch Phàm: “Vậy khi nào cậu đói bụng thì ăn. Tôi có mang sách đến cho cậu, nếu cậu ngủ không được có thể đọc nó.”
Vừa rồi nhìn Chu Dịch Phàm giả bộ ngủ, mới cố ý đùa cậu. Bây giờ nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, Lý Tiêu cũng không có tâm tư đùa giỡn cậu. Bệnh nhân cần phải được nghỉ ngơi, tất cả yêu cầu của bệnh nhân đều phải cố gắng làm cho được.
Hơn nữa ngày mai còn kiểm tra hai môn. Tuy nói một môn đề mở, một môn đề đóng, nhưng cũng không khó lắm. Nhưng vẫn phải đọc sách mới được. Lý Tiêu thấy Chu Dịch Phàm nhắm mắt không nói, liền tự hành mình mở sách ra đọc.
Cứ như thế, Chu Dịch Phàm và Lý Tiêu, một người nằm ở trên giường rầu rĩ không vui, một người ngồi ở bên cạnh giường chăm chú đọc sách. Phòng bệnh im lặng, chỉ có tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Chu Dịch Phàm đang phiền muộn cũng ngủ mất, thậm chí còn mơ thấy một cơn ác mộng không dài không ngắn. Lý Tiêu cẩn thận gấp sách lại, tắt đèn, đi ra.
Gặp ác mộng Chu Dịch Phàm giật mình mở mắt ra, phát hiện trong phòng chỉ còn mình cậu. Cậu thở phào ra một hơi — Lý Tiêu đi rồi, cũng tốt.
Chu Dịch Phàm nghiêng đầu nhìn chằm chằm hộp giữ ấm ở đầu giường đến ngây người. Rồi sau đó trong mắt cậu lóe qua một tia cáu giận, vung tay hất chiếc hộp ngã xuống đất. (Tịnh: giận cá chém thớt a; Chu ca: *liếc* biến!; Tịnh: em lăn đi đây ạ >.<!!!)
Cậu không cho phép mình có bất cứ ảo tưởng hoặc nghĩ về Lý Tiêu nữa. Cậu có thể nóng nảy, có thể lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không thể có một chút do dự hoặc yếu đuối nào cả. Nghĩ như thế, Chu Dịch Phàm không chút do dự xóa hết tất cả tin nhắn trong điện thoại, kéo Lý Tiêu vào sổ đen. Mắt không thấy, tâm không phiền.
Chu Dịch Phàm cho rằng mình có thể làm được. Không còn hiểu lầm, mặc kệ là giấc mơ đẹp hay là ác mộng, cũng nên tỉnh lại rồi.
Cậu cho rằng mình có thể làm được……
Nhưng vừa đến mười giờ tối, cậu liền nhịn không được mở di động ra, từ trong thùng rác tìm tin nhắn của Lý Tiêu. Sau đó đều xem qua mỗi tin nhắn một lần, nghiền ngẫm mỗi chữ mỗi từ, ngay cả dấu chấm tròn ở cuối câu cũng suy xét nửa ngày. Trước đó Lý Tiêu nhắn “Ngủ ngon”, cuối câu hình như là dấu chấm than……
Chu Dịch Phàm làm mấy chuyện không có ý nghĩa này, không hề có ý giãy dụa. Nhưng mà cậu muốn từ trong các tin nhắn tìm ra dấu vết, chứng minh thật ra Lý Tiêu thích cậu. Hoặc là chứng minh mấy tin nhắn này chỉ là một trò đùa dai. Đương nhiên càng có khả năng, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi.
Cho đến khi Chu Dịch Phàm trong lúc vô ý mở danh sách liên lạc của mình lên, kéo đến số của mình “Phạm yi”, Phạm Doãn Y?
Chu Dịch Phàm nhớ tới tình cảnh một lần Lý Tiêu mượn di động cậu. Chẳng lẽ là vì muốn tìm số của Phạm Doãn Y trong điện thoại của cậu? Đúng là rất hợp tình hợp lý, Lý Tiêu ngay cả chuyện theo đuôi vào lúc nửa đêm cũng làm, sao lại không thể lén lén lút lút tìm số điện thoại của cô ấy chứ?
Chu Dịch Phàm đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn di động như muốn bốc hỏa. Cậu thật sự rất tức giận! Cậu nắm chặt smartphone mỏng manh, dường như muốn bóp nát nó.
“Xem như cậu…… Khụ khụ…… lợi hại…… Khụ khụ khụ……”
Chu Dịch Phàm ho đến khàn cả giọng, vốn là nên cực kỳ hung dữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem như cậu lợi hại!”, không thể đạt được hiệu quả nên có, thật sự quá yếu đuối không chịu nổi một đòn. Chu Dịch Phàm ý thức được điểm này, thất bại nằm xuống. Di động cũng ném qua một bên, chỉnh lại chăn một chút, đắp lên người. Dù có ra sao, phải nghỉ ngơi thật tốt, thân thể là tiền vốn cho cách mạng mà.
Chu Dịch Phàm rất nhanh đã ngủ. Trước khi ngủ cậu nghĩ, nên lợi dụng hiểu lầm tin nhắn để hung hăng giáo huấn Lý Tiêu như thế nào.
Cậu muốn nhắn tin ác độc cho Lý Tiêu, phá vỡ ảo tưởng của Lý Tiêu, khiến hắn chết tâm. Bất quá rất nhanh cậu liền bỏ qua — như vậy chẳng phải quá tiện nghi cho Lý Tiêu rồi sao?
Cậu phải tàn nhẫn hơn hắn, cậu muốn khiến Lý Tiêu cũng nếm thử cảm giác của cậu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tiêu mua bữa sáng đi đến bệnh viện thăm Chu Dịch Phàm. Nhưng khi tới phòng bệnh rồi lại không thấy người, hỏi y tá mới biết, Chu Dịch Phàm đã xuất viện trước hắn một bước rồi.
Lý Tiêu gọi điện thoại cho Chu Dịch Phàm, cũng không có ai nhận. Hắn đến đây không gặp được Chu Dịch Phàm, nghĩ ngay đến chắc là Chu Dịch Phàm đi đến trường thi rồi. Lý Tiêu liền cầm bữa sáng đi đến phòng thi, quả nhiên thấy Chu Dịch Phàm ngồi ở hàng đầu tiên, đang cúi đầu đọc sách.
“Đã khỏe hơn rồi sao?”
Lý Tiêu đi đến ngồi bên cạnh cậu, đưa bữa sáng cho cậu.
Chu Dịch Phàm ngẩng đầu, khẩu trang cực lớn che hơn nửa khuôn mặt của cậu. Hiển nhiên bệnh cảm của cậu chưa tốt lên nhiều lắm. Giờ phút này đôi mắt cậu nhìn thẳng Lý Tiêu, cho người ta cảm giác cực kỳ hung dữ. Lý Tiêu bị nhìn như vậy chợt thấy lạnh ở sau lưng, sờ sờ mũi, nghĩ mình đã chọc Chu Dịch Phàm vào lúc nào ta? Sao đột nhiên lại trở nên hung dữ như vậy chứ?
May mà Chu Dịch Phàm rất nhanh đã khôi phục bình thường, đẩy bữa sáng ra, cầm bút viết lên giấy: “Tôi ăn rồi, cảm ơn.”
Lý Tiêu thấy Chu Dịch Phàm viết chữ thay cho nói chuyện, có chút lo lắng: “Cổ họng của cậu còn chưa khá hơn sao?”
Chu Dịch Phàm khép mi dấu đi sự không kiên nhẫn trong đáy mắt, lại viết: “Không. Tôi muốn ôn tập, cậu tự tìm chỗ ngồi, cũng đọc sách đi.”
Trong mắt Chu Dịch Phàm, sự quan tâm của Lý Tiêu vào lúc này thật sự dối trá. Cậu không có trợn mắt nhìn, cũng không có lật bàn, đã nể mặt Lý Tiêu lắm rồi. Đương nhiên chủ yếu là trợn mắt sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu, lật bàn lại càng làm mất hình tượng hơn, hơn nữa còn mất nhiều sức lực.
Lý Tiêu không có nhận thấy thái độ xa cách của Chu Dịch Phàm, ngược lại còn cho rằng Chu Dịch Phàm là đang suy nghĩ cho hắn, rất cảm động – đang bị bệnh đến nói không ra lời, còn muốn hắn ôn tập thật tốt, để tránh thi rớt, Chu Dịch Phàm quả nhiên là bạn thân chí cốt!
Lý Tiêu cảm động khoác vai Chu Dịch Phàm, nắm chặt tay thành quyền:“Tôi sẽ đọc sách thật tốt! Tối hôm qua tôi cũng có ôn bài rồi, yên tâm tôi sẽ không rớt đâu!”
Nói xong không đợi Chu Dịch Phàm phản ứng, liền đứng dậy ngồi xuống phía sau Chu Dịch Phàm, chăm chú đọc sách.
Vẻ mặt Chu Dịch Phàm như khúc gỗ, chỉ cảm thấy dư âm của Lý Tiêu ở trên vai thật lâu chưa biến mất, khiến cả người cậu không được tự nhiên.
Nhưng mà giây tiếp theo, còn có một chuyện bất ngờ đang chờ cậu.
Lý Tiêu thừa dịp cậu không chú ý, khoác cho cậu một cái áo. Còn từ phía sau, nói sát bên tai cậu: “Thiếu chút nữa quên, tôi mang theo áo khoác cho cậu. Điều hòa trong phòng học mở rất lớn, cậu đang bị cảm, không nên để bị lạnh.”
Cả người Chu Dịch Phàm cương cứng, nghe Lý Tiêu nói xong, chờ hắn ngồi lại chỗ nhanh lên. Không ngờ Lý Tiêu giống như đang chờ cậu trả lời, vẫn đang bất động ngồi chờ ở đó! Một lúc sau, hơi thở ấm áp của Lý Tiêu phun lên sau tai cậu, khiến da đầu Chu Dịch Phàm tê dại, không thể không gật đầu xem như đáp lại.
Lý Tiêu thấy Chu Dịch Phàm gật đầu, mới cảm thấy mĩ mãn ngồi xuống.