Con người có ba việc không thể nhịn!
Đối với những người khác: thứ nhất không thể nhịn cười, thứ hai không thể nhịn ăn uống, còn thứ ba không thể không đại tiện.
Đối với Triệu Quân Bằng thì lại khác: thứ nhất không thể nhịn gặp mặt con gái, thứ hai không thể nhịn ước muốn chăm sóc con gái suốt đời và thứ ba...không thể không ôm con gái đi ngủ!
Người ta nói: tình nhân không gặp, một ngày như cách dài ba thu còn Triệu Quân Bằng nói: "Cha con không gặp, một canh giờ như cách cả một đời người!"
Nếu như là trước kia, y sẽ thấy cuộc đời này thật dài và vô nghĩa, mục đích sống duy nhất của y chỉ là muốn xem kết cục của người kia - người đã cùng thân phụ tính kế ở trên đầu y! Khiến cho y phải chịu nhiều đau đớn và cực hình. Nhưng từ khi tiểu bất điểm xuất hiện, cuộc sống của y không còn buồn chán đến vô nghĩa. Y bắt đầu biết quý trọng khoảnh khắc ôm nàng vào trong ngực, nhìn nàng mỉm cười ngây ngô, thân thể từng ngày một trưởng thành trong vòng tay ấm áp của y. Và y càng thêm quý trọng tính mạng của mình bởi vì y biết, trên thế gian này vẫn còn một người đang chờ y bảo bọc, chở che cho nàng một đời bình an.
Hôm nay, vì gấp gáp muốn gặp nữ nhi mà Triệu Quân Bằng đã dùng hết tốc lực để thi triển khinh công trở lại đỉnh Vô Ngã, lúc này tuy đã dừng lại nhưng trên vầng trán cao cao loáng thoáng nhỏ xuống vài giọt mồ hôi lạnh lẽo. Vừa vặn để Triệu Chỉ Nhi ngẩng lên nhìn thấy, nàng bung xõa chiếc khăn mùi soa trong tay vươn lên lau đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm.
"Nghĩa phụ đã mệt rồi, người mau lên giường nghỉ ngơi chút!"
Triệu Quân Bằng vừa cúi người đem chiếc xe lăn cố định thì cảm giác được hương hoa hồng của chiếc khăn mùi soa vấn vít bên chóp mũi không khỏi nhớ lại sự việc của nhiều năm về trước. Khi đó y vẫn còn là một tiểu công tử không biết tự lượng sức mình ngang nhiên đối đầu với lão già họ Thẩm khiến bản thân bị đánh thừa sống thiếu chết. Mặc dù bị thương rất nặng nhưng khứu giác của y cũng không phải dạng tầm thường, đêm đó...y rõ ràng ngửi thấy hương hoa nhưng y bỗng sực nhớ ra trong viện không hề trồng bất cứ loại cây nào nở hoa vào mùa đông...
"Nghĩa phụ?" Thấy y vẫn cúi thấp người bất động, Triệu Chỉ Nhi vội kéo kéo cánh tay đặt trên thành xe lăn.
Triệu Quân Bằng lúc này mới hoàn hồn trở lại, sự tình đã nhiều năm như vậy y cũng không tìm được nguyên nhân, hà tất phải suy nghĩ nhiều?
"Ta không sao. Phải rồi, con đã ăn uống gì chưa?" Y đứng dậy vươn tay nhẹ vuốt lên mái tóc non mềm mượt của nàng, xúc cảm nơi bàn tay truyền đến vô cùng đặc biệt, thật tình y rất không muốn rời ra.
Triệu Chỉ Nhi cũng không ngăn lại động tác của nghĩa phụ, nàng hơi câu môi, đôi mắt hạnh trong suốt khẽ chớp động: "Con đã ăn rồi! Còn nghĩa phụ?"
Vừa nãy lúc Khinh Phàm giả trang thái giám đã có mang cho y một ít thức ăn, tiếc là khi đó y hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức đã vội vội vàng vàng thay quần áo rời đi. Triệu Quân Bằng nhẹ xoa cằm, chỗ thức ăn bỏ lại đó có lẽ Khinh Phàm đã ăn rồi đi?
"Kỳ thật ta cũng không cảm thấy đói!"
Biết tay nghề nghĩa nữ hoàn toàn không đơn giản, rõ ràng so với ngự trù trong cung còn hơn gấp mấy lần. Y cũng muốn nếm thức ăn tự tay nữ nhi của mình nấu nướng nhưng y lại không nỡ nhìn đôi tay phấn trắng mịn màng kia vì nấu thức ăn cho y lại nổi thêm vài mụn nước hoặc bị thương. Trời ạ, y sẽ đau lòng chết mất!
Triệu Chỉ Nhi xem ra đã quá hiểu cách nghĩ của phụ thân, nàng lắc lắc cánh tay y, giọng nói mềm xuống như năn nỉ lại giống như dỗ dành một hài tử không ngoan: "Nghĩa phụ, bỏ bữa là không được đâu!"
Triệu Quân Bằng vỗ về bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên cánh tay mình, ánh sáng trong đôi mắt dần trở nên ảm đạm: "Chỉ Nhi, cũng tại nghĩa phụ không tốt! Nghĩa phụ không thể cho con một cuộc sống thoải mái có người hầu kẻ hạ, cũng không thể suốt ngày ở bên cạnh con khiến con phải một mình cô đơn nơi sơn dã thế này...cũng không thể...tìm cho con một phu quân tốt!"
Thấy y đột nhiên tự trách, tâm tình nàng cũng nặng nề theo, bên môi treo một nụ cười yếu ớt. Nàng đã tận lực làm cho y vui vẻ, có điều nàng...có lẽ đã hạ thấp phân lượng của mình ở trong lòng của y.
"Nghĩa phụ! Chỉ Nhi cảm thấy cuộc sống này vô cùng thoải mái! Con không cần nhà cao cửa rộng, không cần người hầu hạ. Chỉ Nhi chỉ cần nghĩa phụ, Khinh Phàm thúc thúc và Cẩn Phong thúc thúc...'' - nàng hơi cúi đầu, giọng nói cũng dần nhỏ lại nhưng vẫn là dứt khoát nói ra: "Bởi vì, mọi người đều không chê bai con tàn phế! Nghĩa phụ, cho dù quanh con có thị nữ, có hạ nhân thì sao? Họ có thể nể mặt người, trước mặt con không tỏ vẻ gì cả nhưng ai biết được...trong mắt họ, con vẫn là một kẻ tàn phế, một phế vật không hơn! Chỉ Nhi cảm thấy, một mình sống ở đây vô cùng tốt! Ít nhất sẽ không liên luỵ đến nghĩa phụ... Còn về chuyện phu quân, từ lâu Chỉ Nhi đã không còn nghĩ tới."
Ta đến đây vì muốn báo ân cho người. Bất kể người muốn ta làm gì ta đều có thể tuân theo. Chỉ cầu có thể mãi mãi bầu bạn bên người cho đến khi người tạ thế.
Đương nhiên, một lời này nàng đâu thể nói ra. Cõi lòng muộn phiền rốt cuộc cũng thốt lên vài tiếng nức nở.
Triệu Quân Bằng nghe vậy trái tim trong ngực hung hăng co thắt, y vươn tay kéo nàng ôm chặt vào lòng, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng mảnh khảnh. Chỉ Nhi mạnh mẽ cuối cùng vẫn để ý đến khuyết điểm của bản thân. Dù nàng có gương mặt khuynh thành thì sao? Trên thế gian này có được mấy người có thể chấp nhận một mỹ nhân khuyết tật? Triệu Quân Bằng hung hăng hừ lạnh, Chỉ Nhi là báu vật trong lòng y, bất kỳ ai cũng không thể có được tư cách khinh rẻ nàng!
"Chỉ Nhi, con không cần phải suy nghĩ nhiều. Dù là ở nơi đâu con cũng không có làm liên luỵ nghĩa phụ. Nuôi dưỡng con là bản thân ta cam tâm tình nguyện. Bất kể người khác nghĩ như thế nào, trong lòng nghĩa phụ, con, mãi mãi là đệ nhất, là hạt minh châu, là viên ngọc quý, không một ai có thể tuỳ tiện khinh bạc ái nữ của ta. Dù có là ai thì cũng không được!" - Y lại nâng tay vuốt ve mái tóc của nàng - "Chỉ Nhi, mặc kệ thế nào, nghĩa phụ vẫn sẽ là chỗ dựa cho con."
Nếu trên thế gian này không có người nguyện ý thú nàng thì nghĩa phụ bằng lòng là người duy nhất nguyện ý!
Tiếc là một câu này y lại không có can đảm nói ra. Y sợ rằng nữ nhi sẽ chán ghét mình sau khi bản thân mặt dày bày tỏ. Dù sao, y và nàng trên danh nghĩa vẫn là cha con.
Triệu Chỉ Nhi ngừng khóc, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần ngay trong mắt, thanh giọng nức nở khẽ run lên nhè nhẹ: "Nghĩa phụ..."
Triệu Quân Bằng nâng tay lau giúp nàng hai hàng dài nước mắt, gương mặt diễm lệ đỏ bừng khiến lòng người thương xót: "Chỉ Nhi....đừng suy nghĩ nhiều. Rất nhanh thôi sự việc kia sẽ kết thúc. Chúng ta sẽ trở lại đây cùng sống bên nhau những ngày tháng vui vẻ, có được không?"
Nhẹ nắm lấy bàn tay đầy vết chai sạm, nàng khẽ gật đầu, một giọt nước mắt long lanh như ngọc nhẹ nhàng rơi xuống. Gần đây thiên tượng dị biến, Triệu Chỉ Nhi thông qua bấm độn đoán được sinh tử kiếp của nàng và y có lẽ cũng không còn xa nữa. Liệu hai người có còn cơ hội để thực hiện lời hứa này hay không?
Nếu chẳng may một đời này kết thúc quá nhanh, trong lòng nàng ắt hẳn mang nhiều tiếc nuối. Y nguyên bản vốn là thượng cổ chiến thần hạ phàm lịch kiếp, trải qua trăm vị đắng của nhân gian, cuối cùng khi chết đi, y có thể công đức viên mãn mà trở về thiên giới. Còn nàng, nàng chỉ là một tiểu hoa tiên, may mắn được người tiên đạo tôn kính gọi một tiếng ''tiên cô''.
Kiếp này ân báo hoàn thành, nàng sẽ phải trở về cuộc sống phiêu du, đi khắp hồng trần khổ ải bởi con đường nàng chọn là xa lánh những thứ phồn hoa, xem nhẹ hư vinh, lựa chọn tự do tự tại, lựa chọn con đường mà trong suốt quãng đời còn lại nàng phải độc hành bước đi. Hồng Hoa tiên đã từng nghĩ, so với thân phận chiến thần chốn Cửu Trùng Thiên, nàng căn bản còn không đủ khả năng để làm thị nữ huống chi là mộng vời cao xa....
Kiếp này đã định, nàng với y hữu duyên vô phận....
Thiên mệnh thật khéo xoay vần khiến con người rơi vào xoáy nước, bản thân nàng cũng không thể nào biết chắc được điều gì. Mặc kệ thế nào, nàng cũng phải bảo hộ ân nhân bình an vượt qua sinh tử kiếp.
Lần này đổi lại y nhìn con gái thất thần nhìn trơ vào khoảng không. Ánh mắt nàng thoáng chốc hoang mang rồi lại trở về với vẻ ảm đạm và cuối cùng là vụt sáng như vừa nghĩ ra điều gì đó. Tưởng lầm nàng đang lo lắng chuyện đối phó lão già họ Thẩm, Triệu Quân Bằng nâng tay xoa đầu nàng: "Đừng quá lo lắng, mọi chuyện ta đã chuẩn bị không sai biệt lắm. Chỉ cần người kia xuất hiện thì ván cờ này liền sẽ kết thúc."
Triệu Chỉ Nhi thầm nghĩ: trên đời này không ai có khả năng phán đoán trước điều gì, càng không nói tới chuẩn xác nếu không cũng chẳng có câu 'người tính không bằng trời tính' kinh điển. Chẳng phải những vị danh sĩ tự xưng ta đây 'Đông bán tiên' hay 'Bắc bán tiên' đều làm ra vẻ thần bí rời cuối cùng lại nói là ''thiên cơ bất khả lộ'' đó sao?
Cái gọi là thiên cơ bất khả lộ chẳng qua vì họ cũng không biết được chính xác mà thôi. Vậy nên, dù sao thì cẩn thận vẫn hơn.
Nàng nhìn y, đầu mày hơi nhíu lại: "Nghĩa phụ, mọi sự phải cẩn thận!"
Hiểu tính nàng từ nhỏ đã biết nhìn xa trông rộng, thật sự thì ván cờ này y cũng không quá nắm chắc được phần thắng nhưng hiện tại y không muốn nàng lo lắng nhiều nữa nên cũng bắt đầu cười trấn an: "Yên tâm đi, nghĩa phụ chắc chắn sẽ bình an trở về bên cạnh Chỉ Nhi!"
Tuy chỉ là một câu trấn an nhưng đó cũng là một lời hứa vô cùng chắc chắn.
Triệu Chỉ Nhi yên lặng gật đầu, trong lòng âm thầm suy tính vài chuyện sắp tới, trong đó có cả việc dùng tiên thuật chữa khỏi hai chân tàn phế của khối thân thể hiện tại.
Triệu Quân Bằng đương nhiên không biết suy nghĩ của Chỉ Nhi, mắt thấy nàng mệt mỏi tựa người vào thành xe, y hơi nhíu mày, động tác nhanh nhạy đem nàng ôm lên đặt lại ở trên giường trúc. Đợi nàng hoàn hồn ngồi vững y lại xoay người đi xuống bếp tìm một chậu gỗ lấy nước bưng đến, trên thành chậu còn vắt thêm một cái khăn lông mềm mại.
Liếc mắt một cái liền biết y muốn làm cái gì, Triệu Chỉ Nhi không khỏi cảm thấy ngượng ngùng và áy náy: "Nghĩa phụ người không cần ngày nào cũng giúp con rửa chân!"
Ai đó mặt không đổi sắc đặt chậu gỗ xuống nền đất, tay chân thuần thục nhúng chiếc khăn vào chậu: "Đã hai ngày ta không có làm!"
Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: "Việc này con làm không tiện!"
Người kia dường như cảm thấy chưa đủ khiến người ta á khẩu liền tiếp tục nói: "Nghĩa phụ có kinh nghiệm hơn con!"
Thật lòng mà nói thì Triệu Chỉ Nhi từ nhỏ là một tay y chăm sóc, mặc kệ là tắm giặt hay đút thức ăn y đều chưa từng để người khác tự làm, Khinh Phàm cùng lắm chỉ là phụ giúp trông nàng vài canh giờ để y yên tâm thượng triều nghe tấu. Bất quá hồi nữ nhi đến tuổi có quỳ thuỷ...việc này liền giao cho Độc Y Quỷ Thủ - Du Cẩn Phong hướng dẫn. Dù sao gã cũng là một đại phu. Từ đó việc tắm giặt, này nọ y đều không thể quản nữa, huống chi nàng đâu phải không biết tự làm?
Chỉ là thói quen giúp nàng rửa chân, xoa thuốc y chính là không thể bỏ được!
Triệu Chỉ Nhi hơi nhăn mũi, rõ ràng rất bất mãn với cách nói độc đoán của nghĩa phụ nhà mình: "Hai ngày nay là con tự rửa cho mình đấy thôi!" Đừng xem nàng là con hổ giấy có được không?
Triệu Quân Bằng khiêu mi cười khẽ nhưng vẫn không ngừng động tác giúp nàng cởi giày, sau đó ngâm vào trong nước ấm. Nước này là lấy từ giếng ở phía sau, bên dưới có mạch nước nóng đi ngầm, quanh năm không hề lạnh lẽo.
Vì hai chân bị liệt nên Chỉ Nhi hoàn toàn không cảm nhận được nhiệt độ của nước, càng không cảm nhận được có một bàn tay đầy vết chai luyện kiếm đang cần mẫn và rất cẩn thận giúp nàng xoa bóp gân cốt. Tuy không cảm nhận được nhưng mắt nàng vẫn nhìn thấy. Người kia...vẫn luôn đối xử với nàng ôn nhu như thế....
Sau một lúc giúp nữ nhi rửa chân, xoa bóp, y cẩn thận đem chân nàng đặt vào trong chăn còn mình thì ra phía sau tìm nước - tắm! Hôm nay chạy cả buổi sáng, cả người toàn là mồ hôi, y phục bị thấm ướt dính vào da thịt làm y tương đối khó chịu.
Sau bữa cơm chiều đạm bạc, Triệu Quân Bằng tranh thủ trong giây lát ôm nghĩa nữ của mình chìm vào giấc ngủ. Chỉ cần có nàng luôn ở cạnh bên, y mới có thể có được một giấc ngủ bình yên. Tiếc là còn chưa quá nửa đêm thì đã bị khách nhân bên ngoài quấy phá.
Triệu Chỉ Nhi căn bản không ngủ, nàng nhìn sang người bên cạnh vẫn say ngủ an tĩnh thì không khỏi thở nhẹ ra, tuy nhiên vì sợ y đột nhiên thức giấc, nàng niệm một cái pháp chú khiến y chìm vào giấc ngủ say. Lúc này nàng mới hướng khách nhân ngoài cửa cất cao giọng.
"Yêu nghiệt phương nào còn không mau hiện thân!"