"Rốt cuộc các ngươi cũng chịu lộ mặt ra rồi sao? Các ngươi để trẫm chờ thật lâu!"
Triệu Quân Bằng khoát một kiện trường bào trắng bạc hơi lười nhác tựa lưng trên long ỷ, mái tóc dài được cố định bởi một chiếc ngọc quan màu trắng, đôi mắt phượng thong thả khép mở nhìn đám người lố nhố bên dưới. Bộ dáng y nhàn nhã chẳng khác nào đang xem một vở kịch đến hồi kết thúc.
Thẩm Diệu Nguyên biết y đã thấu suốt kế hoạch của mình nên cũng không muốn giả dạng thành một người cha nghiêm khắc, lão chỉ lạnh lùng hướng Triệu Quân Bằng, ra lệnh: "Vai trò của ngươi đã hoàn thành, từ nay về sau ngươi sẽ được tự do. Niệm tình ngươi cũng là cốt nhục của ta, họ Thẩm sẽ cho ngươi một con đường sống! Ngươi hãy đi đi và đừng bao giờ trở lại!"
Thẩm Diệu Bằng rất không vừa lòng với quyết định của lão liền đứng ra cãi, gương mặt có bảy phần giống Triệu Quân Bằng lúc này thật sự biểu hiện lên rất phong phú:
"Phụ hoàng không thể tha cho hắn được! Kẻ này giả mạo nhi thần lâu như vậy, nhi thần tuyệt không thể để hắn sống! Phụ hoàng người biết không? Mỗi đêm đi ngủ nhi thần đều nhớ đến có một người cũng mang gương mặt của nhi thần, nhi thần thật sự không thể nào chấp nhận!"
Hắn vẫn còn nhớ rõ, người này chính là nghĩa phụ của tiên nữ xinh đẹp, nếu để cho y còn sống thì chắc chắn y sẽ trở về cướp lại mỹ nhân từ trong tay hắn. Thử hỏi làm sao hắn có thể chấp nhận được?
"Bằng nhi, hắn là đệ đệ của ngươi."
Ý nói Thẩm Diệu Bằng không nên đuổi tận giết tuyệt mà nên độ lượng ngầm tích một chút công đức cho mình.
Thẩm Diệu Bằng nhăn chặt đầu mày, ống tay long bào đỏ rực vung lên một cách không khách khí. Mặc dù bất mãn nhưng tạm thời hắn nghĩ không nên trở mặt với lão già họ Thẩm, đợi sau khi căn cơ hắn vững chắc rồi mới xử lý lão cũng không muộn. Vậy nên giờ đây hắn sẽ tạm chiều theo lão, chờ đến khi tên ngốc đó rời cung hắn sẽ sai người hạ sát. Hắn mới không phải là huynh trưởng của con rối ngu ngốc này đâu! Nghĩ vậy, hắn vẫn không tình nguyện nói:
"Nể mặt phụ hoàng ta sẽ tha cho ngươi, ngươi còn không biết điều mau cút đi nhanh một chút! Nếu chậm trễ, e là đến cả hoàng thái tổ cũng không cứu nổi ngươi! Hừ!"
Triệu Quân Bằng trong lòng cười lạnh, lão cáo già bọn họ đây là đang diễn vở phụ tử tình thâm sao? Làm ơn cho y xin! Màn đã hạ rồi đừng có diễn chân thật như vậy có được hay không? Thẩm Diệu Nguyên đây là đang bố thí ân huệ cho y sao? Tại sao trước khi y còn chưa hiểu chuyện lão không sớm một chút xuất ra cái lòng thương cá sấu ấy để bây giờ hai mặt đều xé rách đến vô cùng khó coi mới chịu nhớ lại tình cảm cha con. Thật sự. Loại tình cảm này khiến cho người ta muốn bỏ qua cũng thật khó lòng!
"Trẫm mang họ Triệu, hoàn toàn không liên quan đến nhà họ Thẩm, vậy vì sao trẫm phải nhận ân huệ của nhà họ Thẩm?" Nói rồi, y bỗng dưng tỏ ra bừng tỉnh đại ngộ: "A! Phải chăng các ngươi đây là muốn bức vua thoái vị, đổi họ Thẩm lên làm quân chủ?"
Trong con ngươi của Thẩm Diệu Nguyên loé lên vài tia sửng sốt sau đó liền hoá thành giận dữ, lão run tay chỉ về phía y, một cỗ ứ nghẹn dồn lên ngực khiến hô hấp của lão vài lần ngắt quãng: "Ngươi! Thẩm Diệu Bằng!"
"Người mà ngươi đang gọi là ai vậy? Là trẫm hay là hắn?" Ngón tay thon dài trắng trẻo nhưng gầy guộc giơ lên chỉ về phía Thẩm Diệu Bằng đứng một bên xem kịch, lạnh lùng hỏi.
Thẩm Diệu Nguyên nghẹn họng, lắp bắp cả buổi cũng không mảy may thốt được nên lời.
Thấy bọn họ không người nào lên tiếng, Triệu Quân Bằng thong dong đứng dậy, dùng ánh mắt sắc lạnh như đao xoáy sâu vào thân ảnh vàng rực đứng giữa đại điện, từng câu từng chữ cất giấu trong lòng từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra, vô cùng thản nhiên.
"Người mà trong lòng ông tâm tâm niệm niệm chỉ có một mình đại nương, vậy nên đứa con mà ông coi trọng nhất cũng chỉ có thể là con của bà ấy. Là Thẩm Diệu Bằng mà không phải là ta, mặc dù ta trước đây cũng mang họ Thẩm. Nhưng trong mắt ông, ta chẳng qua cũng chỉ là một kẻ có dung mạo giống với Thẩm Diệu Bằng! Là một con rối giúp ông đạt được ngôi vị chí tôn cho đứa con trai yêu quý của mình. Trong lòng ông, có lẽ ta ngay cả một ngón tay của hắn, ông cũng cảm thấy không bằng! Đúng không?"
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thẩm Diệu Nguyên muốn lảng tránh ánh mắt của một người...
Ánh mắt ấy của y khiến cho bộ mặt già nua dày vết ngụy tạo dần bị bóc trần ra từng mảng, rơi vãi đầy đất. Lão có cảm giác lành lạnh đến run rẩy hệt như đang cởi đồ đứng giữa trời đông tuyết giá.
Triệu Quân Bằng dĩ nhiên đâu dễ dàng buông tha, y vẫn đăm đăm nhìn vào ánh mắt đang cố gắng lảng tránh mình tiếp tục kể chuyện.
"Ông chưa bao giờ gọi tên ta..."
Y cong môi cười khẩy, từng ngón tay xinh đẹp ở bên trong tay áo rộng chậm rãi vuốt ve Quân Lăng kiếm: "Mà có lẽ ông còn chẳng nhớ được cái tên của ta nữa kìa!"
Ngay lúc này đây, Thẩm Diệu Nguyên đột nhiên ngẩng cao đầu, trong con người xúc cảm dần lắng xuống, vẻ mặt trầm tĩnh như nước, hoàn toàn không tìm thấy biểu cảm thất thố khi nãy: "Thanh Đồng, là tên ta đặt cho ngươi, phụ thân vẫn còn nhớ rõ."
Triệu Quân Bằng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bất quá trái tim y đã lạnh, dù cho người kia có dùng phương pháp gì đi nữa thì y cũng không thể nào cảm nhận được chút tình thương ít ỏi.
"Tiếng phụ thân này đối với ta thật sự quá xa xỉ. Hơn nữa ta đã không còn là người Thẩm gia, ta họ Triệu, huý Quân Bằng. 'Bằng' nghĩa là không cần. Còn hắn, chữ 'Bằng' kia có nghĩa là sức mạnh, ông nên phân biệt cho rõ".
Y lại nâng tay chỉ xuống thân ảnh đỏ rực: "Hắn mới là 'Bằng nhi' của ông. Là người mà ông mong đợi."
"Phụ hoàng! Hắn đã vạch rõ giới hạn như thế vì sao người còn nói với hắn những lời vô nghĩa? Rốt cuộc người có còn xem con là nhi tử của mình hay không?"
Sợ Thẩm Diệu Nguyên bị mấy câu nói kia của y đả động, Thẩm Diệu Bằng vội vàng lên tiếng cắt đứt câu chuyện cũ.
Đôi mắt Thẩm Diệu Nguyên dấy lên sát khí, trong lòng lão đương nhiên không người nào có thể thay thế được đứa con trai độc nhất của lão, giờ đến lúc phải chọn đương nhiên lão sẽ không ngần ngại mà vứt bỏ Triệu Quân Bằng thôi! Vốn dĩ lão muốn tha cho đứa con này một con đường sống nhưng tiếc là đầu y quá cứng, không còn nghe lời lão như xưa, nếu đã không dùng được hà tất còn giữ lại để chuốc lấy phiền phức? Hơn nữa...ngay cả họ y cũng đã đổi rồi, lại cố tình đổi lấy họ Triệu! Họ Triệu thì có gì tốt đẹp? Cùng lắm chỉ là họ của một tên cẩu nô tài đáng chết!
Đáng khen thay, dù cho có là một cẩu nô tài ti tiện thì con người đó ít nhất còn biết thương yêu, biết đau xót cho một đứa trẻ cùng mình không có chút quan hệ... Một người có tấm lòng nhân hậu dám xả thân dưới trận mưa roi gia pháp để cứu lấy một sinh mệnh bé nhỏ. Thử hỏi, trên đời này còn ai có thể làm được như Triệu A Thất? Nếu so với người, Thẩm Diệu Nguyên hoàn toàn không xứng làm cha của một đấng quân vương!
"Được! Nếu như ngươi đã cố chấp như vậy thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!"
Nói rồi lão phất tay, một đám cấm vệ quân mai phục sẵn bên ngoài tức thì xông vào đại điện. Bởi vì lão không muốn xé chuyện ra to nên cũng không mời đến những quan viên trong triều mà chỉ mang theo đại bộ phận nhân lực tâm đắc đồng thời xua hết cung nữ thái giám ra khỏi Cần Chính Điện. Nếu họa chăng chuyện hôm nay có bị người truyền ra thi lão cũng đã nghĩ sẵn sàng đối sách.
Khi ấy lão chỉ cần lấy cớ có người giả trang hoàng thượng bị lão phát hiện nên trước khi gây ra đại họa liền đúng lúc diệt trừ. Đây đúng là một kế sách trăm đường trọn vẹn, vừa có thể che giấu được chuyện Thẩm Diệu Bằng chết đi sống lại vừa có thể che giấu tội ác tày trời soán ngôi đoạt vị của lão.
Một loạt âm thanh rút kiếm vang lên nghe thật chói tai, Triệu Quân Bằng liếc mắt nhìn đám người cấm vệ quân mặc y phục màu xanh đang rút kiếm chỉ về phía mình, sắc mặt vẫn thản nhiên và âm trầm như trước. Hoàn toàn không nhìn ra vui giận.
"Chỉ bằng thế này đã có thể giết được ta?"
"Có giết được hay không cũng không phải do ngươi quyết định!" Thẩm Diệu Bằng phất tay long bào đỏ rực ra lệnh: "Hắn chính là kẻ giả mạo trẫm! Tất cả lên cho ta!"
Bọn cấm vệ quân được lệnh lập tức hăng hái xông lên, ánh đao trong chớp mắt loé sáng cả một cung điện nguy nga.
"Láo xược! Kẻ nào to gan dám hành thích hoàng thượng!"
Một bóng đen lấy tốc độ nhanh như chớp từ phía sau long ỷ xuất hiện. Mấy tên cấm vệ quân xông lên trước đều chỉ mới nhìn được ánh kiếm thì thủ cấp đã rời khỏi cổ.
Nhất thời máu tươi nhuộm thấm điện rồng, một mùi tanh tưởi bốc lên hệt như mùi sắt gỉ.
"Còn kẻ nào không muốn sống cứ việc tiến lên!" - Trường kiếm dính đầy máu đỏ chỉ ngược về phía người bên dưới, nam tử mặc trường bào đen thản nhiên thách thức.
Thẩm Diệu Bằng kinh ngạc nhìn nam tử áo đen: "Ngươi là ai? Tại sao bảo vệ loạn thần tặc tử?" - Nháy mắt lại hoá thành tia lệ khí trừng đám cấm vệ còn lại đang e dè sợ sệt: "Một lũ vô dụng! Còn không mau lên! Giết hết bọn chúng cho ta!"
Nam tử áo đen hừ lạnh, trường kiếm trong tay hơi dịch chuyển, hắn nâng thanh kiếm lên chuẩn bị nghênh chiến: "Ngươi còn chưa đủ tư cách để hỏi ta đâu! Bởi vì ngươi mới chính là loạn thần tặc tử!"
"Ngươi!"
Thẩm Diệu Bằng ánh mắt ánh lên vài tia ngoan độc, toàn thân sát khí khẽ động, hắn tung người vận nội lực hoá thành song chưởng muốn đánh tới chỗ nam tử áo đen. Triệu Quân Bằng thấy thế vội vàng rút Quân Lăng giấu trong tay áo bắt đầu nghênh chiến.
Điện Cần Chính nháy mắt trở thành chiến trường nảy lửa.
Thẩm Diệu Bằng bất ngờ bị y ra tay ngăn cản liền kinh ngạc đến trợn tròn mắt: "Hoá ra ngươi còn biết võ công! Triệu Quân Bằng ơi, ngươi thật sự là khiến cho người ta đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Có lẽ ta đã quá xem nhẹ nhà ngươi...bất quá cũng chỉ có hai người các ngươi, không thể nào địch nổi năm trăm tinh binh mà lão cha huấn luyện!"
"Vậy sao?" Quân Lăng kiếm nhẹ nhàng lướt qua đầu vai hắn xé đi một mảnh long bào màu máu, sóng mắt tĩnh lặng như gương.
Thẩm Diệu Bằng châm chọc không thành lại khiến bản thân mất thế thượng phong, hắn thẹn quá hoá giận liền rút ra từ thắt lưng một cây quạt Huyết Ngọc Tử Lan, bắt đầu đối kháng lại với y.
Đầu quạt biến hoá bất ngờ như được rót vào yêu pháp khiến Triệu Quân Bằng cảm thấy có một chút chóng mặt. Tuy nội lực y rót vào Quân Lăng kiếm vẫn bình ổn, từng chiêu thức xuất ra như muốn áp chế quạt Huyết Ngọc của hắn nhưng cuối cùng lại bị hắn hóa giải, thực lực hai người ngang nhau nên đã rơi vào thế đánh giằng co, bất phân thắng bại.
Thẩm Diệu Nguyên nhìn một màn trước mắt cũng không biết trong lòng lão dâng lên tư vị gì. Lão chỉ cảm thấy đầu óc và cõi lòng như một mảnh hỗn tạp, trong một lúc khó phân định rõ ràng.
Trong khi đó nam tử áo đen đã hoàn toàn tiêu diệt hết đám cấm vệ quân xông vào đại điện. Thanh trường kiếm chúc mũi xuống đất, máu tươi chảy dọc theo thanh kiếm nhỏ từng giọt dài xuống tấm thảm nhung vàng óng, dệt lên những đoá hoa hồng nở rộ giữa trời xuân.
Thẩm Diệu Nguyên trố mắt nhìn sau đó hoảng sợ ra hiệu kêu gọi chi viện mà lão mang tới. Chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng rút kiếm soàn soạt, sau đó có hàng chục tiếng người ngã xuống. Đáy lòng chợt lạnh, lão hét lên thức tỉnh Thẩm Diệu Bằng còn say mê so đấu.
"Bằng nhi rút mau!"
Thẩm Diệu Bằng nghe vậy liền thu quạt thoái lui về bên cạnh lão định chuồn đi nhưng tiếc là đã muộn.
Tiếng chân người xông vào chính điện vang lên rầm rập. Nháy mắt đã có hơn trăm người mặc quân phục ánh bạc cầm khiên đứng xếp hàng quy củ sau đó hết thảy đều theo người dẫn đầu quỳ xuống.
"Mạt tướng Triệu Phong cứu giá chậm trễ mong bệ hạ trách phạt!"
Tiếng trăm người còn lại đồng loạt vang lên: "Xin bệ hạ trách phạt!"
Nam tử áo đen lúc này mới thu lại trường kiếm trong tay, quỳ một gối hướng Triệu Quân Bằng nhưng lại im lặng không lên tiếng.
Triệu Quân Bằng phất tay: "Triệu tướng quân từ thành Tây trở về cũng đã vất vả, hơn nữa trẫm hiện tại không sao."
"Khinh Phàm, ngươi cũng đứng dậy đi!"
"Tạ ơn bệ hạ!"
Tiếng khiên đao lại một lần nữa vang lên, chẳng qua là lúc này lại chỉ về phía cha con Thẩm Diệu Nguyên.
"Tặc tử còn không mau cúi đầu chịu trói!"
Thẩm Diệu Nguyên quả nhiên là cáo già lăn lộn nhiều năm, gặp nguy không biến. Lão chậm rãi xuất ra một khối ngọc rồi nói: "Ngọc tỷ ở đây, kẻ nào dám ngang nhiên mạo phạm hoàng thượng!"
Triệu Quân Bằng thấy thế cũng không biểu cảm gì, y từ cơ quan trên long ỷ cũng xuất ra một khối ngọc nhưng lại mười phần tinh xảo hơn: "Cái này mới là thật!"
Thẩm Diệu Bằng kinh ngạc giật lấy khối ngọc tỷ trong tay lão cha cẩn thận dò xét cuối cùng tức giận quăng xuống sàn điện: "Khốn kiếp! Ngọc tỷ đã bị hắn tráo!"
"Sao có thể? Làm sao có thể?"
Sắc mặt lão cáo già bỗng chốc trở nên trắng bệch, lão nhìn khối ngọc tỷ vỡ vụn trên sàn. Ngọc tỷ thật sẽ không dễ dàng bị người ta quăng vỡ!
Khinh Phàm ôm kiếm nhìn biểu tình hai cha con kia không nhịn được châm chọc: "Thẩm Diệu Nguyên, mặt ông còn có thể đổi màu kìa!"
"Không thể nào!"
Thẩm Diệu Nguyên hoàn toàn không nghe lọt tai lời của hắn, ánh mắt lão gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Quân Bằng như muốn tìm lại người con trai nhu thuận của mình.
Đối diện với ánh mắt của lão, y chỉ hờ hững đáp lại.
"Ông tưởng ta vẫn còn là một tên ngốc mặc ông xoay vòng hay sao? Nếu ta đã biết trước mà còn không tìm cho mình đường lui thì sao có thể sống sót đến tận hôm nay? Nếu có trách...ông nên trách chính bản thân ông mới phải!"
Thẩm Diệu Nguyên nghe vậy khẽ cụp mắt. Lý tưởng kiếp này cứ như vậy mà tan tành hay sao? Lão thật sự không cam tâm!
Hai nắm tay siết chặt, lão ngẩng phắt đầu lên muốn nói gì đó nhưng lại thấy nơi ngực chợt lạnh. Một vật vô cùng sắc bén cứ như vậy mà xé rách y phục, xâm nhập vào da thịt rồi xoáy sâu đến tận tâm can.
Lão khó khăn thở dốc, hai mắt trợn trắng không thể tin nhìn người trước mắt, bên môi mấp máy, một dòng máu tươi tràn ra như thác: "Bằng nhi...ngươi..."
Triệu Quân Bằng kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, chỉ thấy huyết ngọc tử lan phiến trong tay hắn cắm sâu vào trong ngực lão, trong lòng không biết phải nói là tư vị gì đây. Nhưng dù thế nào đi nữa, y cũng sẽ không dao động, sẽ không thương xót cho con người vô tình đó.
Đồng dạng kinh ngạc cùng với y còn có hơn trăm tinh binh đang vung đao chèn ép. Ai nấy đều nghẹn họng trân trối không thốt nên lời.
"Bằng nhi...vì..vì?"
Thẩm Diệu Bằng lạnh lùng thu lại chiết phiến, trên môi treo một nụ cười giễu cợt: "Đến giờ mà ông vẫn còn chưa nhận ra vấn đề! Thật sự đúng là một lão già ngu ngốc!"
Thẩm Diệu Nguyên loạng choạng ngã xuống đất, một bàn tay gắt gao ôm ngực, máu đỏ nhuộm thắm hoàng bào rực rỡ.
Một luồng yêu quang loé lên giữa đại điện, lão giả mặc đạo bào vàng thêu đầy phù chú cầm phất trần xuất hiện: "Bởi vì hắn là con trai ta mà không phải là con của ngươi!"
"Pháp...sư?"
"Không sai!"
Sóng mắt Triệu Quân Bằng khẽ động, trong người có một cỗ linh khí dường như xung khắc với đạo nhân vừa đến nên hiện tại y cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng y vẫn cố nén nhịn để nghe cho rõ sự tình.
Khinh Phàm đứng một bên ôm kiếm bày ra tư thế xem kịch vui.
Hoá ra năm đó đại phu nhân, tức là thê tử của Thẩm Diệu Nguyên có dung mạo vô cùng xinh đẹp. Thẩm Diệu Nguyên xem ra rất sủng ái bà ta, tiếc là lão sinh ra trong dòng dõi đế vương, không thể nào không nạp thêm thiếp thất để củng cố quyền lực. Thế là lão rất không bằng lòng nạp thêm ba người thiếp, trong đó có mẫu thân Triệu Quân Bằng.
Đại phu nhân vốn là công chúa cao quý gả sang, làm sao chịu cảnh chung chồng nên lúc nào cũng chèn ép ba vị thiếp mời đến.
Lâu dần sự đấu đá chốn hậu viên khiến tình cảm bà dành cho Thẩm Diệu Nguyên bắt đầu phai nhạt. Một lần bà lên chùa thắp hương tình cờ gặp được vị đạo sĩ phong lưu tuấn tú. Thế là hai người lén lút vụng trộm, cuối cùng sinh ra Thẩm Diệu Bằng.
Không lâu sao, đại phu nhân qua đời, vị đạo sĩ kia vì chịu thiên kiếp không thành nên tạm thời biến trở về lốt yêu. Đoạn tình duyên kia liền cắt đứt như vậy.
Mà Thẩm Diệu Nguyên không hề hay biết đến đoạn tình duyên kia nên vẫn tâm niệm thê tử đồng thời yêu sủng đứa con đó như bảo vật.
Đến năm Thẩm Diệu Bằng mười ba tuổi, Triệu Quân Bằng năm tuổi. Thẩm Diệu Bằng vì mang cơ thể nửa người nửa yêu nên dễ dẫn đến nhiều quỷ quái muốn bắt hắn đi. Kết quả khiến hắn ngã vào động quỷ mà chết. Sau đó đạo sĩ hồi phục yêu lực liền cứu thân xác hắn ra, đồng thời bảo quản trong hàn băng động và giao cho Thẩm Diệu Nguyên chăm sóc, chờ đến khi tìm đủ dược linh liền tiến hành cứu chữa cho hắn dưới danh nghĩa của một pháp sư.
Kết quả là đến hai mươi năm sau...
"Hoá ra là như vậy..."