Hứa Giản núp dưới bàn như đà điểu, chột dạ đến mức không dám nhìn Tần Trầm.
Đến khi Tần Trầm và những người khác cơm nước xong xuôi dọn dẹp bàn, rốt cuộc Hứa Giản cũng tìm được lý do cho hành động khác thường vừa nãy cho bản thân ——
Là thiên tính của mèo.
Dù sao Tần Trầm nuôi mình lâu nay, mình có cảm giác ỷ lại hắn, vô thức dính người một chút là bình thường.
Chạm môi chính là Sữa Tươi, không liên quan đến Hứa Giản.
Trong lòng nghĩ như vậy, Hứa Giản dễ chịu hơn chút, lắc lắc đầu chuẩn bị đi ra khỏi gầm bàn.
Nhưng mà thân thể Hứa Giản vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi cái bóng của bàn, cậu vô tình nghiêng đầu nhìn lướt qua, đối diện một đôi mắt xanh nhỏ ở góc tường cách đó không xa.
Nhìn thứ đen thùi lùi góc tường kia, Hứa Giản theo bản năng nheo mắt lại.
Cậu vừa định nhìn kỹ rõ ràng thứ kia rốt cuộc là cái gì, bỗng nhiên bên cạnh đôi mắt nhỏ lại xuất hiện một đôi mắt khác, xanh mượt doạ cậu nhảy dựng lên, cùng lúc cậu nghe thấy tiếng —— 'chít chít'.
Chít chít?
Hứa Giản sững sờ, lập tức nhận ra mấy thứ đen thùi lùi là hai con chuột.
Phim trường đông người đồ đạc lộn xộn, góc tường thường hay để đồ linh tinh, có chuột qua lại cũng không lạ.
Hiển nhiên hai con chuột kia cũng nhìn thấy Hứa Giản, tiếng kêu 'Chít chít' trao đổi dừng lại, ấy vậy còn dọc góc tường chạy tới phía Hứa Giản.
Cũng không biết là bị mèo Hứa Giản này dọa, hay căn bản không để cậu vào trong mắt, hai con chuột nhanh chóng tháo chạy.
Dù sao có con chuột suốt đời chưa từng gặp mèo, coi như bản chất sợ mèo, cũng không thể tránh sự to gan.
Trước đây Hứa Giản từng xem qua không ít video mèo nuôi bị chuột doạ sợ đến mức kêu meo meo trên mạng, lúc đó cậu còn cười nói với Trần Đậu Đậu rằng 'thời thế đổi thay', ngày nay mèo không chỉ không bắt chuột, trái lại còn sợ không chịu được.
Mà giờ đây, Hứa Giản một lần nữa hiểu ra tại sao mèo lại sợ chuột ——
Bởi vì chuột trong mắt mèo, hình thể thật sự là quá lớn!
Lần đầu tiên Hứa Giản nhận ra được điều này, là khi cậu mới vừa biến mèo chưa tới hai ngày, lúc đó cậu gặp một con chuột mập ú trong hộp giấy rách.
Cho nên bây giờ nhìn thấy hai con chuột áp sát chạy thẳng về phía mình, Hứa Giản kinh hãi, lông tơ dựng đứng, trong lúc con chuột cách cậu chưa tới nửa mét, hét lên một tiếng 'méo' thê thảm xong, lần thứ hai dọc theo cẳng chân Tần Trầm leo lên người hắn.
Leo lên trên người Tần Trầm, đầu Hứa Giản còn dụi dụi trong lồng ngực hắn.
Hai con chuột hung hăng tiến tới, trong chốc lát Hứa Giản thậm chí cảm thấy đối phương muốn cắn mình hai phát.
Tần Trầm vốn đang nói chuyện phiếm với Đường Ly nghe thấy tiếng hét của Hứa Giản đầu tiên là giật mình, nhanh chóng cúi đầu xem xảy ra chuyện gì.
Hứa Giản đang hoảng loạn không chú ý sức lực vuốt mèo của mình, tuy cách quần, nhưng chân Tần Trầm vẫn hơi đau vì cậu túm lấy.
Tần Trầm cũng để ý, vừa ôm mèo xù lông vừa cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy hai vật thể đen thùi lùi không rõ là gì chạy qua chân mình.
Không chỉ Tần Trầm thấy rõ hai con chuột vừa chạy qua chân mình, Đường Ly và những người khác cũng nhìn thấy.
Nhìn con chuột đã chuồn đi không thấy tăm hơi, rồi nhìn lại Hứa Giản đang sợ hãi không thôi trong lồng ngực Tần Trầm, Đường Ly:
"..."
Vừa nãy chính là con chuột không phải hổ chứ? Bạn học Sữa Tươi là một con mèo thuần chủng đúng không??
Tiểu Nam bên cạnh trầm mặc vài giây, cũng có cùng nghi ngờ với Đường Ly, chỉ có điều cô thẳng thắn nói ra:
"Mèo cũng có thể bị hai con chuột doạ sợ đến như vậy??"
Mọi người ở đây chỉ có Tần Trầm biết sự thật về Hứa Giản, hắn cúi đầu nhìn mèo trong lồng ngực, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Giản dỗ cậu, vừa khẽ cười thành tiếng:
"Nhóc nhát gan."
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản cứng đờ cả người, cũng cảm thấy dáng vẻ của mình bây giờ khá kinh hãi, nhưng vẫn nhỏ giọng phản bác trong lòng:
Không phải tôi nhát gan, ai nhìn thấy con chuột phiên bản siêu lớn chạy về phía mình mà không giật mình được?
Huống chi là hai con!
Đường Ly: "Nhưng đây cũng quá nhỏ chứ?"
Đường Ly vẫn cảm thấy cảnh tượng một con mèo nhìn thấy con chuột sợ đến mức run lẩy bẩy trong lồng ngực chủ nhân, làm người khác quá bất ngờ, còn có...
Đường Ly thấy ánh mắt Tần Trầm nhìn Hứa Giản, vô lực làu bàu:
"Anh Trầm, Sữa Tươi chỉ là một con mèo con, ánh mắt dịu dàng như nước của anh, nó không cảm giác được đâu."
Đường Ly cảm thấy anh bạn của mình trúng độc quá nặng, thật sự coi Sữa Tươi như con hắn, nhìn ánh mắt dịu dàng cưng chiều này xem.
Thầm 'chậc' một tiếng, Đường Ly sờ cằm không có râu của mình, trong lòng mơ hồ có một suy đoán:
Chẳng lẽ là anh Trầm độc thân quá lâu, cho nên nhìn một con mèo cũng cảm thấy xinh đẹp?
Mà Tần Trầm thấy tâm tình Hứa Giản dần dần đã bình tĩnh lại, gãi gãi cổ cậu, ngón tay trỏ và ngón tay cái nhéo lỗ tai của cậu, sau đó ghé sát vào tai cậu nhỏ giọng hỏi:
"Có nên cắt móng tay cậu không? Vừa nãy túm lấy tôi hơi đau."
Hứa Giản nghe vậy không quan tâm tai mình còn bị Tần Trầm ghé vào, phản xạ có điều kiện đi nhìn móng vuốt của mình, rồi nhận thấy đúng là nên cắt, hơi dài.
Nghĩ lại cảnh mình dùng sức túm quần Tần Trầm, Hứa Giản có chút áy náy, ngẩng đầu há miệng vừa định meo hai tiếng tỏ ý vừa rồi mình không phải cố ý, kết quả lại nghe Tần Trầm nhỏ giọng nói:
"Còn nữa, cậu hơi nặng thì phải?"
Hứa Giản:!!!!
Còn không phải do anh cho ăn!
Bị nói nhát gan sau lại bị nói mập, Hứa Giản nuốt lời giải thích vào trong bụng, nhảy xuống khỏi đùi Tần Trầm tức giận đi mất.
Tần Trầm nhìn Hứa Giản lắc lư mông trắng đi xa, không nhịn được cong khóe miệng.
Thu tầm mắt lại thì đối diện ánh mắt đầy phức tạp của Đường Ly đang nhìn hắn, Tần Trầm thuận miệng hỏi: "Sao vậy?"
Đường Ly chậm rãi lắc lắc đầu: "... Không có gì."
Anh giai vui vẻ là được rồi.
......
Đường Ly cũng không ở lại đây bao lâu, sáng ngày thứ tư đã lên máy bay về thành phố Nam Phong, trước khi ra cửa anh còn không thèm để ý Hứa Giản phản đối, ép buộc cầm móng vuốt của cậu, cười nói:
"Chờ nhóc và anh Trầm quay lại, chú lại tìm nhóc chơi, mua cá khô cho nhóc nữa."
Mấy ngày nay Hứa Giản bị Đường Ly trêu đùa quá chừng, cậu cảm thấy lông của mình cũng rơi không ít, nghe vậy linh hồn cũng đang từ chối ——
Tính toán một chút, tôi cũng không phải rất thích ăn cá khô, thực sự không được thì anh cũng có thể cân nhắc gửi qua bưu điện cũng được.
Nói chung cá khô có thể tới, anh thì quên đi, sợ hãi.
Sau khi bắt chân với Hứa Giản xong, Đường Ly vừa nhìn về phía Tần Trầm, nói:
"Sếp Đỗ vừa ký một đơn hàng lớn, chờ khi nào anh rảnh thì chúng ta đi ra ngoài uống một chén ăn mừng với hắn."
Sếp Đỗ?
Hứa Giản ban đầu còn mất tập trung nghe đến cái tên này, ngay lập tức bỗng cảm thấy phấn chấn, chợt giương mắt nhìn Đường Ly.
Đường Ly cũng quen giám đốc Đỗ kia?
Trong lúc Hứa Giản kinh ngạc, cậu nghe thấy tiếng cười của Tần Trầm trên đỉnh đầu, nói:
"Được, chờ khi nào anh nghỉ phép rồi sẽ nói với các cậu."
Nghe Tần Trầm nói, trong lòng Hứa Giản bỗng thấy đau âm ỉ không nói rõ được cũng không tả rõ được, điều này làm cho cậu nhíu nhíu mày.
Giọng nói Tần Trầm vẫn luôn rất êm tai, trầm thấp vừa đủ, thậm chí còn có không ít fan tự xưng là 'fan giọng nói' của hắn, nhưng bây giờ Hứa Giản rất hi vọng hắn mau ngậm miệng đừng nói chuyện.
Mở miệng một sếp Đỗ hai giám đốc Đỗ, nghe vậy không hiểu sao cậu thấy buồn bực, cũng không biết có cái gì buồn cười.
Quả thực phiền mèo.
Sau khi tiễn Đường Ly vào thang máy rồi quay lại, Tần Trầm nhìn thấy Hứa Giản làm ổ trên ghế sô pha mở TV xem, đến gần nhìn lên, điều khiển của TV đang giấu dưới đệm thịt của cậu.
Khó khăn lắm mới có được nửa ngày nghỉ, Tần Trầm ngồi xuống bên cạnh Hứa Giản, vừa định mở miệng tiếp chuyện, Hứa Giản ban đầu vo mình thành quả bóng lại đột nhiên đứng dậy, dùng móng vuốt kéo điều khiển TV sang bên cạnh, Hứa Giản lần thứ hai nằm sấp xuống xem TV.
Nhìn Hứa Giản dịch ra xa, rõ ràng không muốn phản ứng với mình, Tần Trầm đầu tiên là ngẩn ra, lập tức dịu dàng mở miệng hỏi:
"Cậu sao vậy? Ai chọc giận cậu?"
Rõ ràng mới vừa rồi còn vui vẻ, sao mình đi ra ngoài một lúc khi về đã không thèm phản ứng rồi?
Sao vậy?
Thực ra Hứa Giản cũng không biết mình lại thế này, từ khi nghe Tần Trầm và Đường Ly vừa nói vừa cười nhắc đến giám đốc Đỗ, trong lòng cậu liền không thoải mái, cũng có chút rối ren.
Hứa Giản cũng không để ý tới làm rõ, đơn giản không trả lời.
Tần Trầm nhìn dáng vẻ ấy của cậu, vươn tay muốn xoa xo đầu cậu, kết quả bị Hứa Giản im lặng nghiêng đầu tránh ra, ý là:
Không cho sờ.
Tần Trầm hụt tay cũng không giận, nhìn chằm chằm Hứa Giản vài giây, trong lòng suy nghĩ cậu tự dưng vậy là thế nào, sau đó hắn nhớ tới một việc rất quan trọng.
Ánh mắt Tần Trầm trở nên hơi căng thẳng, ân cần hỏi:
"Còn vài ngày nữa là ngày 20, cậu lại phải biến về thành người, có phải bây giờ cậu đã bắt đầu khó chịu rồi không?"
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản sững sờ, quay đầu nhìn hắn, cuối cùng mở miệng: "Meo?"
Hứa Giản thầm tính toán ngày tháng một chút, đúng là cách ngày cậu biến về người không tới hai ngày.
Chẳng lẽ bây giờ mình cáu kỉnh khó chịu vô cớ là dấu hiệu biến thành người? Hoàn toàn không phải bởi vì giám đốc Đỗ gì kia?
Tần Trầm thấy Hứa Giản có phản ứng, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, lại hỏi:
"Lần trước cậu biến về người sớm hơn, lần này có thể cũng biến về sớm hơn không?"
Hứa Giản nghe vậy chần chờ một chút, không chắc chắn lắc đầu một cái.
Tần Trầm nhìn cậu: "Lắc đầu là sẽ không hay là không biết?"
Sau khi nói xong còn không đợi Hứa Giản trả lời, Tần Trầm cầm notebook chuyên dụng tới mở ra cho cậu gõ chữ, nói:
"Gõ chữ đi."
Vì vậy Hứa Giản dùng móng vuốt gõ phím: [Không biết]
Tần Trầm thấy vậy hỏi: "Cậu khó chịu chỗ nào?"
Hứa Giản: [Phiền.]
Tần Trầm cau mày: "Phiền lòng?"
Hứa Giản gật đầu.
Tần Trầm một mặt nghiêm túc nhìn Hứa Giản: "Lần trước cậu cũng sớm, lần này thì hôm nay cậu cảm thấy phiền lòng, rất có thể cũng sẽ sớm."
Bị Tần Trầm vừa nói như thế, Hứa Giản cũng tạm thời quên mất giám đốc Đỗ, cũng cảm thấy đây là dấu hiểu mình biến thành người, nghĩ thầm ——
Cậu biến về thành người, sao lại giống như con gái tới tháng vậy chứ?
Thấy tận mắt Hứa Giản biến về người khó chịu đến mức nào, Tần Trầm có chút lo lắng nhìn cậu:
"Nếu không mấy ngày nữa cậu ở lại khách sạn, trước hết đừng đi đến phim trường."
Hứa Giản suy nghĩ một chút rồi gật đầu: Cũng được.
Hai ngày tiếp theo, vì để tránh cảnh tưởng lúng túng trần truồng nằm trên giường Tần Trầm như lần trước xuất hiện, đến tối Hứa Giản tự giác chạy đi ngủ trên ghế sô pha.
Lần trước thật sự quá xấu hổ, Hứa Giản không muốn lại trải qua tình huống bốn mắt nhìn nhau hai mặt hoang mang một lần nữa.
Tần Trầm cho Hứa Giản một cái chăn thì không nói, còn để một bộ quần áo của hắn trên ghế sô pha.
Hắn cũng lo cho mình tỉnh giấc trước, lại nhìn thấy Hứa Giản trần như nhộng nằm trên ghế sô pha.
Lúc Tần Trầm để quần áo, Hứa Giản cũng nhìn thấy quần lót hắn kẹp vào giữa.
Mặt mèo Hứa Giản đỏ lên, nhanh chóng dời tầm mắt xem như mình chưa hề nhìn thấy cái gì.
......
Nhưng mà Hứa Giản ở trong phòng khách sạn đợi ba ngày, ngủ mấy đêm trên ghế sô pha cũng không biến trở về người.
Mấy đêm nay Tần Trầm cũng không ngủ ngon, nửa đêm thường hay kiểm tra tình hình của Hứa Giản, mỗi sáng sớm nhìn thấy mèo vo thành quả bóng ngủ say giấc trên ghế sô pha, trong lòng cũng không biết là vui hay buồn.
Trong lòng Tần Trầm mơ hồ có mấy phần mong đợi chính hắn cũng không nhận ra được, hắn còn rất hi vọng mở mắt tỉnh giấc nhìn thấy là người không phải mèo.
Tối ngày 19, trước khi Tần Trầm lên giường đi ngủ, ánh mắt nhìn về phía Hứa Giản đang dùng chân mèo đạp chăn trên ghế sô pha, hỏi:
"Tối hôm nay cậu sẽ biến thành người đúng chứ?"
Bản thân Hứa Giản cũng không biết chắc được, kể từ sau ngày đó, đến bây giờ cậu cũng chưa có cảm giác buồn bực mất tập trung nữa.
Việc biến thành người này có thể sớm, nói không chừng cũng có thể muộn.
Nhưng đối diện với ánh mắt của Tần Trầm, Hứa Giản chần chờ vài giây vẫn gật đầu: "Meo — "
Hứa Giản không còn sức lực mà nghĩ: Hẳn vậy?
Thấy Hứa Giản chần chờ, Tần Trầm cho là cậu căng thẳng, có lòng muốn nói đêm cậu cảm thấy khó chịu thì kêu hắn, mà nghĩ lại chuyện thế này như phụ nữ sinh con, hắn không thể làm thay cũng không giúp đỡ được, cho nên không nói.
Tần Trầm không lên tiếng, căn phòng ngay lập tức yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức Hứa Giản cũng có thể nghe thấy nhịp tim của chính cậu.
Cuối cùng Hứa Giản chui vào chăn, trùm mình thật kín.
Nhìn cái túi nhỏ căng phồng trên ghế sô pha, Tần Trầm mím môi một cái, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Từng người nằm xuống xong, một người một mèo đều không ai buồn ngủ, Tần Trầm trợn mắt thấy trần nhà rất lâu mới ngủ.
Tai Hứa Giản rất thính nghe tiếng hít thở của Tần Trầm từ từ trở nên đều đặn ổn định, trong đầu hỗn loạn như suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại như trống rỗng không suy nghĩ được gì.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cơn buồn ngủ kéo tới, suy nghĩ cuối cùng trong đầu Hứa Giản, chính là thầm cầu mong tối hôm nay mình ngủ đừng đá chăn.
Nếu biến về người, kết quả cậu không an phận đá chăn, Tần Trầm tỉnh dậy nhìn thấy hình ảnh ấy cũng khá lúng túng.
Có lẽ trong lòng có suy nghĩ, ngày hôm sau Tần Trầm dậy rất sớm, khi hắn mở mắt trời còn chưa sáng.
Phản ứng đầu tiên của Tần Trầm là phải nhìn về phía ghế sô pha, kết quả trong phòng tối om, căn bản không thể nhìn rõ là người hay mèo đang ngủ trên ghế sô pha.
Mò tới điện thoại di động đặt bên gối, Tần Trầm nheo mắt xem thời gian ——05: 28.
Xoa nhẹ viền mắt hơi khô khốc, Tần Trầm đứng dậy bật đèn bàn đầu giường lên, sau đó giương mắt nhìn Hứa Giản.
Nương theo tia sáng vàng ấm của đèn bàn, thứ đầu tiên Tần Trầm nhìn thấy chính là cánh tay buông thõng bên thành ghế sô pha, sắp chạm đến thảm.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi nhìn chàng trai ôm chăn đang ngủ say trên ghế sô pha, Tần Trầm vẫn sửng sốt vài giây, nhìn chằm chằm Hứa Giản không chớp mắt.
Ghế sô pha nhỏ đẹp không quá tiện cho chiều cao 181 của Hứa Giản, dẫn đến tư thế ngủ của cậu cũng không tốt lắm:
Lúc này Hứa Giản khom gối quay lưng vào chỗ tựa lưng ghế sô pha, mặt hướng về phía Tần Trầm, đùi phải đang trong chăn, tay phải để ở trước ngực ôm chăn, tay trái và chân trái thì lại lộ ra ngoài chăn, cánh tay buông thõng bên thành ghế sô pha, đầu tóc rối bời đang áp vào chăn, mặt cũng biến dạng...
Nhìn chằm chằm Hứa Giản ngủ mê man không biết gì một lúc lâu, cuối cùng Tần Trầm lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên là ——
Cậu ngủ như thế chắc lạnh lắm?
Mặc dù trong phòng đã mở điều hòa, nhưng với tư thế ngủ của Hứa Giản, hơn nửa người đều lộ ra ngoài không khí, vừa cảm giác ngủ tới hừng đông mà không cảm lạnh mới là lạ.
Sở dĩ Tần Trầm có thể trực tiếp đánh thức Hứa Giản, nhưng hắn không làm thế, mà là đứng dậy đi đến ghế sô pha.
Sợ đánh thức Hứa Giản, Tần Trầm thả nhẹ động tác, bước đi cũng không phát ra tiếng động.
Đến gần ghế sô pha, Tần Trầm theo bản năng quan sát Hứa Giản, ánh mắt khi lướt qua nửa bên mông lộ ra ngoài thì dừng một chút, một giây sau như là bị cái gì làm bỏng nhanh chóng dời mắt, Tần Trầm vừa thầm lẩm bẩm bất lịch sự đừng nhìn, vừa ngừng thở nhẹ nhàng kéo chăn trong lồng ngực Hứa Giản.