4
Không còn nghi ngờ gì nữa, lời nói trước khi chia tay của Lục Hân Vũ đã khiến mặt hồ phẳng lặng trong lòng tôi xuất hiện những gợn sóng.
Nhưng những gợn sóng này nhanh chóng bị tin nhắn đối tượng xem mắt gửi tới xua tan.
Hắn xác nhận địa điểm gặp mặt vào ngày mai. Trùng hợp thay, chỗ đó lại ngay bên cạnh khách sạn chúng tôi họp lớp tối nay.
Rời khỏi giao diện trò chuyện, tôi nhìn thấy tin nhắn Lục Hân Vũ gửi tới sau khi tôi báo với anh mình đã về nhà. Anh trả lời hai chữ.
【Ngủ ngon.】
Tôi lẳng lặng nhìn hai chữ này, một lúc sau trả lời bằng một câu chúc ngủ ngon, rồi tắt máy đi ngủ.
Nhưng lại không ngủ được.
Trước năm 25 tuổi, thành tích học tập không tệ của tôi luôn là niềm kiêu hãnh của mẹ tôi. Niềm kiêu hãnh này vẫn luôn được duy trì mãi cho đến khi tôi học đại học, cao học, và đi làm.
Bà ấy thường xuyên truyền lại kinh nghiệm giáo dục con trẻ cho các bà mẹ nghe danh hâm mộ trong khu phố đến học hỏi. Và đối với những phụ huynh phiền muộn vì con cái yêu sớm, bà ấy luôn kiêu ngạo kể cho họ nghe lúc trước bà ấy đã nhạy bén phát hiện manh mối tôi yêu sớm như thế nào, đồng thời kịp thời cắt đứt, uốn nắn tôi đi theo con đường đúng đắn như thế nào, nhờ đó tôi mới có thể thi đậu được trường đại học thuộc top 10 cả nước, rồi tốt nghiệp với danh hiệu thủ khoa được nhận vào học thạc sĩ trong trường, sau đó nhận được lời mời công việc được người người ngưỡng mộ mà ở lại Bắc Kinh sinh sống.
Sau đó, người tới xin kinh nghiệm của bà càng ngày càng ít. Những người đó bắt đầu mời bà tới tham gia các loại hôn lễ, tiệc đầy tháng, tiệc thôi nôi cháu.
Trên tường bạn bè của bà ấy bắt đầu xuất hiện ảnh em bé, giấy báo thai...
Lúc này, bà ấy mới giật mình phát hiện, mọi người đã tiến vào một đường đua khác.
Không còn ai quan tâm đến việc con ai học giỏi hơn, ưu tú hơn, điều mọi người quan tâm bây giờ là, con rể ai tốt hơn, cháu trai ai đáng yêu hơn.
Có lẽ là do tính hiếu thắng nhiều năm gây nên, bà ấy bắt đầu trở nên lo lắng.
Sự lo lắng này vượt qua hàng ngàn cây số, truyền đến chỗ tôi qua điện thoại, wechat và cuối cùng, các hoạt động xem mắt đã được sắp xếp.
Trong suốt 27 năm gần như thuận buồm xuôi gió của cuộc đời tôi, chuyện kết hôn này chính là trận chiến lớn nhất.
Đối với tôi cũng như đối với bà ấy.
Mỗi một lần xem mắt thất bại, bà ấy lại nói với tôi hai câu:
"Tiểu Sam, con phải thực tế một chút."
"Ở tuổi này, không phải là chọn người mình thích, mà là chọn người phù hợp mình."
Gia cảnh phù hợp, công việc phù hợp, nhà, xe phù hợp.
Buổi tối sau khi gặp lại Lục Hân Vũ, chính là lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ về những lời này.
Tôi đột nhiên cảm thấy, có lẽ mẹ tôi nói đúng.
Mặc dù trái tim thiếu nữ của tôi luôn âm thầm hướng về phía Lục Hân Vũ, hy vọng được lại gần anh ấy một chút, một chút nữa, nhưng sau khi gặp lại, chúng tôi vẫn chỉ có thể dừng lại ở một câu nói chúc ngủ ngon đơn điệu.
Hướng về phía trước, thực tế một chút, có lẽ mới là chuyện tôi thật sự nên làm.