Ánh nắng xuyên qua những tầng mây, rơi xuống vườn hoa dây leo, soi sáng từng nét biểu cảm trên gương mặt của Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng đứng dậy khỏi ghế, im lặng nhìn cánh tay Quý Tiêu bị Đinh Ngữ Đồng ôm lấy, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ không vui.
Cảm giác đã mất từ lâu tự nhiên xuất hiện trong lòng nàng.
Mặc dù đối phương chỉ là một cô bé học cấp hai, thậm chí còn chưa phân hoá.
Có điều, cảm xúc này chẳng duy trì được bao lâu đã bị bóng dáng của người lướt qua trước mặt cắt ngang.
Sau khi Quý Tiêu bị Đinh Ngữ Đồng kéo đi trước vài bước, cô dứt khoát buông tay cô bé ra rồi xoay người quay trở lại với Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đứng lặng yên tại băng ghế, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Cậu không đi à?”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu trở lại bên cạnh, lập tức yên tâm, nhẹ nhàng nói: “Ừm đi thôi.”
Gió thổi qua giàn hoa, phát ra từng tiếng xào xạc, bông hoa đồ mi vẫn luôn được cầm trên tay cô gái đung đưa theo ngọn gió.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy cánh tay Quý Tiêu đang buông lỏng bên cạnh mình, nàng bắt chước hành động vừa rồi của Đinh Ngữ Đồng, vòng tay qua ôm lấy cánh tay cô.
Quý Tiêu hơi ngạc nhiên trước hành động của Ngụy Khinh Ngữ.
Cô liếc nhìn bàn tay trên cánh tay mình, những ngón tay như ngọc ấy đang đặt trên cánh tay cô, đầu ngón tay được chăm chút cẩn thận trông vô cùng hồng hào xinh đẹp.
Quý Tiêu có chút nghi hoặc phát ra một tiếng “Hmm” với Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng liếc nhìn Quý Tiêu, không giải thích cho sự nghi hoặc của cô mà chỉ càng nắm chặt cánh tay cô ấy.
“Tàu Hũ! Đừng đuổi theo bươm bướm nữa!”
Lúc này, Đinh Ngữ Đồng đang cầm lấy dây đeo cổ của Tàu Hũ chạy như bay ngang qua hai người.
Những đám mây nặng nề che khuất mặt trời đang trôi dần đi, ánh nắng rực rỡ chiếu lên cả cô bé và chú cún con, khiến cho hình ảnh của cả hai trong chốc lát trở nên sáng rực.
Ngụy Khinh Ngữ rất vui vẻ khi nhìn cảnh Tàu Hũ nghịch ngợm bướng bỉnh không chịu nghe lời của Đinh Ngữ Đồng, ánh mắt của nàng âm thầm nhìn sang bóng dáng Quý Tiêu.
Ánh mặt trời phản chiếu trong đôi mắt xanh đậm của nàng, dường như giữa mặt hồ tĩnh lặng ấy trong thoáng chốc hiện lên một ý cười.
Tôi chợt nhận ra rằng bản thân đã đặt quá nhiều tâm tư vào cậu, cho nên mỗi phút mỗi giây tâm tình đều dễ dàng bị cậu làm ảnh hưởng.
•
Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh, không khí trong lành.
Ông lão Đinh sau khi ăn sáng xong thì liền kêu người giúp việc mời Ngụy Khinh Ngữ đến chỗ mình uống trà, Quý Tiêu tiễn nàng đi, sau đó ngồi ở chiếc bàn vuông trong góc phòng lướt di động chờ nàng trở về.
Tuy nhiên, bất kể là tin đồn giải trí hay tin tức thời sự, Quý Tiêu đều chỉ nhàm chán lướt qua chứ chẳng đọng lại được chữ nào trong đầu. Cô chỉ dừng vài giây rồi lại lướt tiếp, lướt cho tới khi chẳng còn nội dung mới nào được cập nhật nữa.
Tấn Nam Phong, người vẫn luôn quan sát động thái của Quý Tiêu ở trong phòng, đột nhiên bước ra ngồi đối diện với cô, cất tiếng hỏi: “Nếu Ngụy Khinh Ngữ đã đi uống trà rồi, vậy chúng ta có nên cùng ngồi ở đây uống trà hay không?”
Quý Tiêu cảm thấy ngồi không như vậy thì cũng chán, liền gật đầu: “Được.”
Hơi nóng bốc lên hút hun trong không khí vẫn còn chưa kịp tan đi, nước đọng ở một bên trên bếp than, Tấn Nam Phong cầm quai ấm bằng đất sét màu tím, chậm rãi rót nước vào bộ ấm trà thủy tinh trong suốt.
Quý Tiêu nhìn những lá trà vốn đang co quắp nhăn nhúm lại dần nở ra trong nước, có chút kinh ngạc cùng cảm thán: “Không ngờ tới cái này mà cậu cũng biết làm.”
Tấn Nam Phong vững vàng đặt ấm nước trở lại bếp, bình tĩnh nói: “Tôi có học qua một chút.”
Vừa nói xong, một tay cậu giữ chặt nắp ấm trà, tay còn lại khẽ lắc đều ấm trà bằng thủy tinh, màu vàng sóng sánh từ lá trà dần hòa vào trong nước.
Tấn Nam Phong rót trà vào trong chén, nói: “Cậu đừng có quá lo, Ngụy Khinh Ngữ nhất định có thể thương lượng được với ông Đinh.”
Quý Tiêu nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm, đợi vị trà đắng chát tràn vào trong miệng mới nói chuyện: “Chuyện này thì tôi không quá lo lắng, tôi chỉ nghĩ, mặc dù là vẫn có nhà cậu và Trần gia giúp đỡ, nhưng ba tôi đã chặn hết mọi đường, đến mức không ai có thể chen chân vào được. Hiện tại cũng chỉ có mình nàng cố gắng chống đỡ tất cả, quả thực rất khó khăn vất vả.”
Nghe vậy, Tấn Nam Phong nhẹ nhàng xoay chén trà trong tay, trầm ngâm nói: “Quý Tiêu, thật ra tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
Quý Tiêu ngước mắt nhìn Tấn Nam Phong, thái độ của cậu ta luôn bình tĩnh như trong nguyên tác miêu tả, khó có thể đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì.
Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc một thời gian, Quý Tiêu cũng nhìn ra Tấn Nam Phong cũng có những mặt rất tử tế, rất “có tình người” chứ không giống như thiết lập ban đầu trong nguyên tác, vì vậy cô vui vẻ gật đầu: “Cậu hỏi đi.”
Tấn Nam Phong nói: “Chú Quý dù sao vẫn là ba của cậu, cậu làm như vậy không cảm thấy mâu thuẫn gì sao?”
Đây là câu hỏi cậu vẫn luôn phân vân mấy ngày nay, đồng thời cũng là lý do khiến cậu cảm thấy ngưỡng mộ kính nể Quý Tiêu.
Quý Tiêu lắc đầu: “Cho dù Ngụy Khinh Ngữ có làm gì thì tôi vẫn sẽ luôn ủng hộ nàng.”
“Cho dù nàng muốn làm điều không tốt cũng được sao?” Tấn Nam Phong lại hỏi.
“Ừ.” Quý Tiêu trả lời với ánh mắt kiên định.
Trong sân có một cơn gió thổi qua, hương hoa quế thơm ngọt lan toả khắp nơi, trong không khí còn có thể ngửi được mùi đồ mi hơi đắng hoà lẫn cùng vị ngọt sảng khoái.
Quý Tiêu nhìn những cánh hoa quế thơm ngào ngạt rơi dưới chân mình rồi nói: “Ngụy Khinh Ngữ từng cứu vớt tôi khỏi vũng lầy đen tối, nếu như sau này nàng cũng lạc lối thì tôi sẽ là người lao vào kéo nàng ra.”
Tấn Nam Phong nghe vậy liền nhớ tới bữa tiệc Lễ Tạ Ơn năm ngoái, chính cậu là người đã nhìn thấy bóng dáng Quý Tiêu cô đơn ngồi bên rìa đài phun nước.
Nhưng cậu chưa bao giờ là người có thể xoa dịu đi nỗi cô đơn này, người có thể sưởi ấm cho cô ấy chính là nàng thiếu nữ được ánh sao trời dịu dàng ôm lấy đêm hôm đó.
Tấn Nam Phong nhẹ gật đầu, dáng vẻ có chút suy tư, sau đó cậu cầm chén trà trong tay nhấp một ngụm, trong con người đen nhánh hiện lên một tia buồn bã.
“Chị Quý Tiêu!”
“Gâu gâu!”
(Editor: Đang edit truyện, tôi biến thành chó lúc nào không hay 😀)
Ngay lúc này, giọng nói non nớt có chút ồn ào của của cô bé vang lên trước cửa sân cùng với tiếng kêu ăng ẳng cầu cứu của Tàu Hũ.
Đinh Ngữ Đồng ôm Tàu Hũ trong tay chạy vào mà không hề báo trước, mảnh sân nhỏ mới vừa rồi còn yên tĩnh giờ đã trở nên sôi động.
Tàu Hũ thoát khỏi tay Đinh Vũ Đồng, sau đó vẫy đuôi lao về phía Quý Tiêu một lần nữa.
Quý Tiêu bị Tàu Hũ nhảy vồ lên, cả người hơi nghiêng ngả, cô xoa đầu chú chó, sau đó hỏi: “Ngữ Đồng, sao em lại đến đây?”
Đinh Ngữ Đồng xấu hổ gãi đầu: “Em… Tàu Hũ muốn gặp chị nên em mới mang nó đến đây.”
Quý Tiêu nghe vậy liền mỉm cười, nhìn chú chó đang nằm trong lòng, động tác xoa cũng mạnh hơn: “Thật sao, Tàu Hũ?”
Tàu Hũ vô cùng phối hợp, nhào vào trong ngực Quý Tiêu, vui sướng phát ra hai tiếng “gâu gâu”, sau đó vẫy đuôi nhìn về phía Tấn Nam Phong đang ngồi ở một bên. Đôi mắt đen bóng nhìn thẳng vào Tấn Nam Phong, như thể muốn được cậu cưng nựng vuốt ve.
Quý Tiêu thấy vậy bèn nói: “Cậu sờ thử nó một chút đi, cảm giác rất dễ chịu đấy.”
Tấn Nam Phong lại khôi phục dáng vẻ lãnh đạm của nam chính, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Không cần.”
Tàu Hũ là một chú chó rất thông minh lại hiểu chuyện, vì vậy khi nhìn thấy Tấn Nam Phong từ chối mình, nó liền cụp đuôi tỏ ý thất vọng.
Chú chó chỉ ngồi lì bên cạnh cậu ta mà không chịu rời đi, Quý Tiêu nhất thời không thể làm gì được nó.
Lúc này, Đinh Ngữ Đồng kéo cánh tay của Quý Tiêu, có chút lo lắng tự đặt lên cái đầu non nớt của cô bé, nói: “Chị Quý Tiêu, hình như trên đầu em có một bông hoa quế rơi trúng rồi, chị giúp em lấy nó xuống được không? Nó có mùi thơm quá.”
Quý Tiêu nghe vậy liền quay đầu nhìn Đinh Ngữ Đồng đang đứng một bên, vừa rồi Tàu Hũ dẫn cô bé chạy dưới gốc cây hoa quế thơm ngát, lúc này trên tóc em thật sự có rất nhiều cánh vướng vào.
Quý Tiêu không biết Đinh Ngữ Đồng có những tâm tư tuổi mới lớn khác lạ đối với mình, cộng thêm việc cô luôn rất kiên nhẫn với trẻ con, vì vậy Quý Tiêu ngoắc tay ra hiệu cho cô bé ngồi xuống: “Lại đây, để chị giúp em lấy xuống, hoa dính khá là nhiều đó.”
Nước pha trà lại bắt đầu cuồn cuộn sôi lên, hơi nóng bốc lên cùng hương hoa quế thơm ngọt hoà vào bầu trời trong xanh.
Đột nhiên Tàu Hũ đang ngồi cạnh Tấn Nam Phong đứng dậy, hướng về phía cửa sủa hai tiếng “gâu gâu”.
Ngụy Khinh Ngữ không biết đã trở về từ lúc nào, bờ vai gầy mảnh nhẹ nhàng dựa vào bức tường trắng ở cửa ra vào, trên khuôn mặt bình tĩnh không có biểu cảm gì.
Quý Tiêu đang lấy hoa trên tóc Đinh Ngữ Đồng, lại vô tình liếc mắt nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ đã trở về, liền quan tâm hỏi han: “Cậu về rồi, mọi chuyện ổn chứ?”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn mái tóc đen của Đinh Ngữ Đồng còn đang quấn trên tay Quý Tiêu, nàng không trả lời câu hỏi của cô mà lại đi đến nói với cô gái nhỏ đang ngồi trước hiên nhà: “Ngữ Đồng, ông Đinh đang tìm em đấy. Ông ấy nói em không lo chăm chỉ luyện thư pháp mà lẻn ra ngoài, muốn phạt em không được ăn bánh hoa quế điểm tâm vào buổi tối kìa.”
Đinh Ngữ Đồng nghe vậy, trong phút chốc khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng sợ, vừa nói vừa nhảy ra khỏi hiên nhà, “A! Vậy em về đây! Tạm biệt chị Quý Tiêu! Tạm biệt chị Khinh Ngữ và anh Nam Phong nha!”
“Tạm biệt.”
Quý Tiêu nhìn Đinh Ngữ Đồng vội vàng rời đi, lông mày cong lên, căn bản không có chú ý đến ánh mắt của người phía sau.
Tấn Nam Phong buông chén trà trong tay xuống, nhìn Ngụy Khinh Ngữ, hỏi: “Thành công chứ?”
Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh thu hồi ánh mắt, sau đó đáp: “Suôn sẻ.”
Lời nói của nàng trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn, nàng không nghĩ mọi chuyện lại suôn sẻ đến như vậy.
Ông Đinh không phải là người dễ bị lừa gạt che mắt, đối với những bằng chứng mà Ngụy Khinh Ngữ đưa ra, ông ấy chỉ cần nhìn qua liền hiểu rõ, không cần nàng phải giải thích thêm nữa.
“Bời vì có chú Quý nên Quý Tiêu không tiện tham gia, ông Đinh lần này quyết định giao quyền cổ đông cho Nam Phong. Nam Phong, cậu nên chuẩn bị một chút.” Ngụy Khinh Ngữ bổ sung thêm.
Tấn Nam Phong nghe vậy không khỏi nhếch mép cười, gật đầu nói: “Được.”
Quý Tiêu nghe vậy liền chủ động nói: “Vậy thì để tôi quay về tiếp tục chuẩn bị tài liệu.”
Ngụy Khinh Ngữ gật đầu: “Ừ.”
Sau khi biết kế hoạch đang diễn ra rất thuận lợi, tâm tình Quý Tiêu liền trở nên vô cùng thoải mái và có động lực.
Khi nhặt những cánh hoa quế thơm ngát trên bàn, cô nói: “Kỳ nghỉ đã kết thúc rồi, giờ chúng ta bắt tay làm việc thôi nào!”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đứng dậy, lại chú ý đến trong tay cô còn cầm cánh hoa quế kia, nàng dùng lời cực kỳ bình tĩnh nhắc nhở cô: “Sau này đừng có sơ hở là chạm vào những cô bé khác như thế.”
Nàng vừa dứt lời, mùi bạc hà thoang thoảng liền phả vào thái dương của Quý Tiêu khiến cô thoáng giật mình.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đứng trước mặt, chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là giúp cô bé lấy hoa quế dính trên tóc thôi mà.”
Ngụy Khinh Ngữ cau mày: “Cậu đang ngụy biện đúng không?”
Quý Tiêu nghe vậy cau mày, giống như đang ôm hận nhắc nhở: “Vậy lễ Tạ Ơn năm ngoái cậu để người khác chạm vào thì tính là gì?”
“Nhưng lúc đó tôi chưa có bạn gái.” Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh nói.
Quý Tiêu ngốc nghếch miệng nhanh hơn não, phản bác: “Vậy tôi thì có hả!”
Vừa dứt lời, Quý Tiêu liền cảm thấy cái miệng của mình hình như đã đi chơi hơi xa.
(Cíu, tui cười nhiều mỏi hàm quá rồi =)))))) Mọi người hãy nhấn nút F để giải cứu Tiêu hèn điiii =))))))))))
Mặc dù hiện tại cô và Ngụy Khinh Ngữ vẫn chưa định rõ mối quan hệ, nhưng nếu nói hai người là một cặp cũng không sai.
Những điều cô vừa nói giống như thể cô chẳng hề để tâm đến mối quan hệ mập mờ hiện tại.
Gió thổi qua mảnh sân nhỏ khiến vô số cánh hoa lả lướt rơi xuống.
Quý Tiêu muốn mở miệng sửa lại lời vừa nói, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì một câu hỏi ẩn ý nhẹ nhàng như gió đã truyền đến.
“Không phải là tôi sao?”
Lời nói của Quý Tiêu như bị nghẹn trong cổ họng, cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đứng trước mặt, bối rối chớp mắt liên tục.
Tuy nhiên, Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy lời nàng vừa nói chưa đủ chính xác, nên bình tĩnh nói lại lần nữa: “Tôi không phải bạn gái của cậu sao?”
Mùi bạc hà ái muội mơ hồ cùng giọng nói điềm tĩnh của nàng thiếu nữ khiến đầu óc Quý Tiêu trở nên trống rỗng.
Quý Tiêu nghẹn lời, cô có rất nhiều lời muốn giải thích, nhưng trong nháy mắt chỉ còn lại mỗi một câu: “Phải!”
Lúc này, ngay cả gió cũng muốn ngừng thổi, sau khi nghe được câu trả lời rõ ràng đó, đến lượt Ngụy Khinh Ngữ biến thành con nai vàng ngơ ngác.
Nàng biết đây không phải lúc để nói chuyện yêu đương, nàng chỉ muốn trêu chọc Quý Tiêu một chút để cô nhớ cho kỹ, chứ không phải là dồn ép cô nói ra cảm xúc thật của bản thân.
Quý Tiêu mất một lúc mới nhận ra mình vừa nói gì, cảm giác nóng bừng truyền từ má lên đến tận mang tai.
Đúng là điên rồi, sao cô lại nói ra những điều mình đang giấu trong lòng chứ!
(Editor: Hẳn là ma xui quỷ khiến rồi, size này là cái size anh không size chúng ta size nè 🤷)
Bốn mắt nhìn nhau chẳng nói một lời, sau đó đồng thời vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
“Cạch!”
“Cạch!”
Hai tiếng sập cửa đồng thời vang lên, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ cùng xoay người vội vàng chạy về phòng.
Hoa quế thơm ngát rải rác khắp hiên nhà, vài cánh hoa bị gió thổi bay sang một bên cửa phòng khách.
“Tí tách!”
Sân vườn lại khôi phục vẻ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đóng cửa lanh lảnh, Tấn Nam Phong một mình ngồi uống trà, vẻ mặt vô cảm đặt tách trà trong tay xuống.
Tàu Hũ vẫn đang ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh cậu ta, nó vui vẻ lắc lắc cái đuôi sủa lên một tiếng: “Gâu!”