Ánh trăng sáng tỏ, gió đêm thổi qua đài phun nước phả đến hơi nước lành lạnh.
Quý Tiêu ngồi trên đài nhìn Ngụy Khinh Ngữ, hai người không biết nói gì với đối phương.
Tấn Nam Phong không muốn làm bóng đèn, lại cắm tay vào túi quần, sau đó bỏ lại một câu: "Hai người nói chuyện đi", rồi quay lưng trở lại sảnh yến tiệc.
Quý Tiêu không nghĩ có một ngày Tấn Nam Phong sẽ chủ động đẩy Ngụy Khinh Ngữ đến bên cạnh mình. Cô nhìn nàng thiếu nữ đang đứng cách mình không xa, vừa tháo một bên tai nghe xuống vừa nói: "Sao cậu lại tới đây?"
"Tôi muốn tìm cậu để giải thích rõ ràng chuyện vừa rồi." Ngụy Khinh Ngữ đáp.
Quý Tiêu nghe Ngụy Khinh Ngữ nói câu này, lập tức nghĩ tới cảnh Tấn Nam Phong vuốt tóc nàng, sau đó là chuyện hai người bất ngờ chạm mắt nhau.
Thế nhưng cô không thể nói thẳng ra được, chỉ đành giả vờ như không để ý, hỏi lại: "Vừa rồi... Vừa rồi có chuyện gì?"
Ngụy Khinh Ngữ chỉ nhìn mỗi phản ứng này của Quý Tiêu đã chắc chắn cô để tâm chuyện đó, liền giải thích: "Lúc đó tóc tôi dính vụn kim cương, tôi lần tìm mãi vẫn không thấy đâu, cậu ta chỉ giúp tôi lấy xuống thôi."
Giọng nói của nàng thiếu nữ có chút lạnh nhạt nhưng đầy nghiêm túc, không hàm chứa bất kì tình cảm nào.
Nàng và Tấn Nam Phong không phải kiểu thân mật như người yêu, cũng không phải mập mờ giữa Alpha và Omega, mà chỉ đơn giản là giúp đỡ.
Ánh sáng từ sảnh tiệc chiếu lên chiếc váy đính đầy vụn kim cương trên người Ngụy Khinh Ngữ, sự khó chịu trong lòng Quý Tiêu thoáng chốc tiêu tan.
Im lặng hồi lâu, cô khẽ hé môi, giọng điệu hời hợt: "Vậy thứ kia, tìm được rồi à?"
Ngụy Khinh Ngữ như thể ý thức được cô đang nhắc đến điều gì, vừa ngoan ngoãn vừa vô hại lắc lắc đầu.
Những bụi cây xung quanh xào xạc lay động trong gió đêm, nàng đứng giữa bãi cỏ mướt xanh, giống như chú thỏ nhỏ hiền lành đang bị bắt nạt.
Đồng tử Quý Tiêu như rung động, cô đưa tay về phía Ngụy Khinh Ngữ trong làn gió ướt sương thổi đến từ đài phun nước: "Tới đây, tôi giúp cậu tìm."
Làn váy lướt trên mặt cỏ, để lại dư ảnh của dải ngân hà.
Ngụy Khinh Ngữ nhấc váy đi đến trước mặt Quý Tiêu, nơi cô đang ngồi vừa hay có thể nhìn thấy mái tóc của Ngụy Khinh Ngữ.
Trong đêm tối, ánh sáng mờ nhạt bao phủ lên thân thể hai người, khiến cho hai chiếc bóng dưới thảm cỏ như hoà lẫn vào nhau.
Trông như cô đang đặt lên mái tóc nàng một chiếc vương miện, lại như thể cô đang hôn lên vầng trán nàng.
Ngón tay Quý Tiêu khẽ đẩy ra mái tóc dài hơi uốn xoăn của Ngụy Khinh Ngữ. Hơi ấm từ nàng thiếu nữ phả ra ngoài, chạm lên ngón tay, chóp mũi Quý Tiêu, mang theo hương bạc hà xa cách lâu ngày lấp đầy khoảng trống vừa sụp đổ nơi đáy lòng.
Cũng chỉ có hương bạc hà này mới làm được điều đó.
Vụn kim cương đâm mạnh vào lòng bàn tay mềm mại của Quý Tiêu, tuy không để lại vết tích, nhưng lại khiến cô đau đớn mà bừng tỉnh lại.
Cô nhìn gương mặt Ngụy Khinh Ngữ trắng nõn đầy bình tĩnh đang ở sát bên mép váy mình, bỗng nhiên cảm thấy thấy cay đắng.
Nhưng hương bạc hà này sẽ mãi chẳng thuộc về cô.
Quý Tiêu nắm vụn thuỷ tinh kia vuốt xuống, ra vẻ ung dung phàn nàn: "Ngốc thật, hai người các cậu đúng là..."
Nghe thấy Quý Tiêu lại đem mình đặt chung với Tấn Nam Phong, Ngụy Khinh Ngữ liền nhíu mày.
Nàng không đợi Quý Tiêu nói tiếp, lập tức ngắt lời: "Nói chuyện với tôi thì đừng nhắc đến cậu ta, tôi không thích."
Ngón tay cuối cùng sượt qua làn tóc dài của nàng thiếu nữ, Quý Tiêu nắm vụn kim cương trong tay, thoáng ngơ ngẩn.
Sân sau yên tĩnh vang vọng tiếng cười, Quý Tiêu cẩn thận đặt vụn kim cương vào lòng bàn tay Ngụy Khinh Ngữ rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
"Cậu làm như ai cũng thích vậy."
Câu nói kia vừa nhỏ vừa đứt quãng, ấy vậy mà Ngụy Khinh Ngữ ở phía xa lại nghe rất rõ ràng.
Nàng chưa từng ngừng kiếm tìm đáp án cho ngày hôm ấy, nhưng ở ngay thời khắc này nàng dường như có thể thông qua câu nói kia mà nhìn thấy phân nửa xiềng xích trói buộc trên người cô.
Lạnh lẽo, lại nặng nề, khiến cô không dám tiến về phía trước.
Một bóng người màu trắng bạc xẹt qua tầm mắt Quý Tiêu, khăn choàng lông chồn trên vai cô bị giật giật hai lần.
Cô hơi ngỡ ngàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Ngụy Khinh Ngữ chẳng biết đã lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh mình từ lúc nào, nàng còn ngang nhiên kéo chiếc khăn đang khoác trên vai mình sang phủ lên người nàng.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Quý Tiêu đang nhìn mình, Ngụy Khinh Ngữ thản nhiên nói: "Tôi lạnh."
Lời vừa nói ra, Quý Tiêu liền bất động.
Đêm đông quạnh quẽ lạnh lẽo, cô vẫn chẳng có biện pháp nào từ chối Ngụy Khinh Ngữ, chỉ có thể tiếp tục dịu dàng với nàng.
Ánh trăng lướt qua khoé môi đang cong lên của nàng thiếu nữ, ở một góc không ai nhìn thấy, nàng đang khẽ nở một nụ cười.
Ngụy Khinh Ngữ càng được nước lấn tới, nàng kéo kéo chiếc khăn choàng lông chồn, đôi bờ vai trắng nõn mịn màng như thể vô ý chạm vào nhau, truyền cho đối phương hơi ấm từ cơ thể.
(Beta: Hãy gọi con gái tui là Ngụy tâm cơ =)))) coi nhỏ mặt dày truy thê mà tui vừa quắn quéo vừa buồn cười =))))))
Đám mây trôi dạt đi trước ngọn gió trên bầu trời đêm, từng vì sao len lỏi giữa những cành cây khô, lấp lánh toả sáng.
Ngụy Khinh Ngữ chợt nhớ đến khi còn bé mình và Quý Tiêu từng ngồi ngắm sao cùng nhau, nhưng không biết vì sao bây giờ lại cảm thấy có điều gì hơi khác.
Dù vậy, Ngụy Khinh Ngữ vẫn chủ động tìm đề tài trò chuyện: "Quý Tiêu, cậu còn nhớ không, lúc nhỏ sau khi đánh bại con ngỗng ở ngôi làng đó, chúng ta cũng ngồi ngắm sao cùng nhau thế này. Cậu khi đó còn khóc lóc bảo vệ tôi, đánh bay con ngỗng kia."
Dứt lời, Ngụy Khinh Ngữ mỉm cười nhìn Quý Tiêu bên cạnh.
Nhưng chuyện vượt quá dự liệu của nàng chính là, Ngụy Khinh Ngữ không thể nhìn thấy trên gương mặt của Quý Tiêu xuất hiện một chút biểu cảm nào cho thấy cô có nhớ đến đoạn ký ức đẹp đẽ ấy.
Điểm xuất phát của Quý Tiêu ở thế giới này là mùa hè năm mười sáu tuổi.
Đoạn thời gian trước đó mà nàng đang nói tới hoàn toàn thuộc về một người khác, chứ không phải là cô.
Và nó còn thuộc về Ngụy Khinh Ngữ nữa.
Có thể yêu thích vốn là một chuyện ích kỷ, không thể chịu được cảm giác bất kì ai chiếm đoạt thứ thuộc về mình.
Nhưng hết lần này đến lần khác, ác cảm sinh ra trong lòng Quý Tiêu không phải là đối với nam chính trong nguyên tác, mà là đối với linh hồn của thân xác mà mình đang nương nhờ.
Quý Tiêu ngồi bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, ngước mắt nhìn màn đêm, lại nhớ đến từng việc nhỏ có liên quan đến Ngụy Khinh Ngữ trong cuốn nhật ký đầy ắp nét chữ non nớt kia.
Một đợt cảm xúc dâng trào giữa mớ hỗn loạn dưới đáy lòng, còn tệ hơn cả việc biết rõ một ngày nào đó Ngụy Khinh Ngữ sẽ nắm tay ôm hôn Tấn Nam Phong.
Quý Tiêu bắt đầu lo sợ cái ‘thích’ mà Ngụy Khinh Ngữ nói với mình sẽ không hề đơn giản như thế.
Sợ hãi điều Ngụy Khinh Ngữ thích không chỉ đơn thuần là mình, mà còn bao hàm cả bé con Quý Tiêu đã dắt tay nàng bước qua những bụi hoa đồ mi năm mười tuổi.
Nhưng Quý Tiêu khi còn nhỏ ấy không phải là cô.
"Ngụy Khinh Ngữ, chắc là cậu cũng thích tôi lúc nhỏ nhỉ?" Quý Tiêu khẽ gọi tên Ngụy Khinh Ngữ, trái tim cô lại nhói đau khi nói đến những chữ cuối cùng.
Ngụy Khinh Ngữ nghi hoặc nhìn thiếu nữ ở bên cạnh, cảm thấy câu hỏi này hình như có chút không đúng, nhưng nàng vẫn giữ nguyên suy nghĩ ‘yêu ai yêu cả đường đi’, nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy.”
Làn gió bỗng lặng im, hương Brandy đào chầm chậm rút đi.
Nước chảy từ đài phun như vọng đến tiếng cười chua xót cay đắng.
Câu trả lời của Ngụy Khinh Ngữ khiến cô còn đau đớn hơn cả nỗi khó chịu ban nãy.
Quả nhiên là như thế.
Cái ‘thích’ của nàng dành cho mình còn bao gồm cả tình cảm thuở nhỏ đối với nguyên chủ.
Cảm giác cô độc và tan vỡ mà thế giới này mang đến cho Quý Tiêu lấn át cả trái tim đang đau nhói, khiến đầu óc cô tê liệt nhưng vẫn cứ thanh tỉnh.
Kì thực hiện tại cô không nên xoắn xít vấn đề này.
Cô cũng muốn nàng không thích mình, vậy còn muốn xác định chuyện đó làm gì chứ?
Quý Tiêu nhìn đám mây đen chậm rãi trôi đi, tựa như người tu hành vừa nghiệm ra điều gì, thở dài một hơi.
Cô siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối, định từ bỏ một điều quan trọng.
"Đừng thích tôi, tôi không còn là tôi của quá khứ nữa."
"Bé con Quý Tiêu mà cậu thích đã chết từ một năm trước rồi."
(I'm sorry, but old Ji Xiao can't come to the phone right now. Why? Oh, 'cause she's dead~ 💅)
Không biết là do quyết định từ bỏ quá tàn nhẫn, hay là trái tim đang đau đớn tới nỗi không chịu nổi, nhưng đuôi mắt Quý Tiêu lúc này đã đỏ bừng.
Ngụy Khinh Ngữ vốn đã quen thuộc với những lời như thế của Quý Tiêu, nhưng chẳng hiểu sao trái tim nàng bỗng nhiên đau thắt lại.
Giống như lần này Quý Tiêu thực sự sẽ chuẩn bị lấy đi thứ gì đó quan trọng của nàng.
Ảm đạm, không chỉ mỗi vòm trời này.
Còn có cả Ngụy Khinh Ngữ đã rất khó khăn đón lấy ánh mặt trời.
Nàng nhìn người thiếu nữ ngồi bên cạnh, khó tin gọi tên cô: "Quý Tiêu... Cậu đang nói gì vậy? Vì sao lại nói mình đã chết rồi?"
Mây đen che khuất ánh trăng, bông tuyết phiêu diêu lơ lửng rơi xuống giữa đêm Lễ Tạ Ơn.
Quý Tiêu giơ tay bắt lấy một bông tuyết, nhìn nó tan chảy nơi đầu ngón tay mình, buồn bã hỏi: "Cậu có tin thế giới này tồn tại hai bông tuyết giống hệt nhau không?"
Ngụy Khinh Ngữ nghe Quý Tiêu nói, cũng giơ tay ra giống cô.
Điều này có nghĩa gì, chẳng lẽ trên thế giới này có đến hai Quý Tiêu?
•
Màn tuyết trong Lễ Tạ Ơn mang tới vẻ tươi mới cho thành thị khô khan, cũng làm diễn đàn trường học vốn vẫn yên ắng nay đầy ắp những bài viết về couple Tấn – Ngụy.
Trong đám bạn học của Quý Tiêu cũng có người giống cô nhìn thấy cảnh tượng Tấn Nam Phong chạm vào tóc Ngụy Khinh Ngữ, đồng thời chụp lại tấm hình đăng lên diễn đàn trường.
Mặc dù hai người Tấn Nam Phong và Ngụy Khinh Ngữ không quá thân thiết, nhưng hai người ưu tú như vậy sẽ không tránh thể khỏi việc gặp gỡ nhau ở những hoạt động của trường học.
Điều đó đã đủ thu hút ánh mắt người khác,, couple Tấn – Ngụy hệt như trong nguyên tác miêu tả, trở thành xu hướng chung trong trường học.
Vì thế Quý Tiêu đi đến đâu cũng có thể nghe được người ta bàn tán về Ngụy Khinh Ngữ hoặc Tấn Nam Phong, hoặc cả hai người họ. Tất cả mọi người đều cười nói như trong kịch bản, ngoại trừ cô.
Phòng Nhất Minh chắc là đã nhìn thấy gì đó, mới đầu sẽ tức giận mắng Quý Tiêu, nhưng về sau cũng không còn kiên trì khuyên giải nữa. Cô theo Tiểu Thư Thỏ và Kiều Nghê thi thoảng đăng bài về couple Quý – Ngụy, ở giữa diễn đàn trông rất lạc lõng, giống như chỉ có ba người họ tỉnh táo thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện.
Mà Quý Tiêu vẫn ăn, ngủ, học hành như bình thường, cô vẫn theo Phòng Nhất Minh leo tường trốn học. Vì để có thể chuẩn bị cho việc đón nhận kết cục bi thảm không thể thay đổi của bản thân, Quý Tiêu vẫn luôn giữ thái độ im lặng khi ngồi chung xe với Ngụy Khinh Ngữ.
Cái lỗ sâu đen ngòm dưới đáy lòng ngày càng khuếch đại, đã sớm nuốt chửng Quý Tiêu.
Cô yên lặng dìm mình trong dòng lũ vận mệnh đen tối, chầm chậm thích ứng.
Có đôi khi Quý Tiêu cảm thấy chuyện này cũng không tệ, ít nhất là việc trải qua nỗi đau giúp cô cảm thấy mình vẫn còn sống.
Một trận tuyết nhỏ đổ xuống đúng đêm Giáng Sinh, tiết tự học buổi tối của lớp mười hai không thể ngăn cản học sinh trốn học đi chơi lễ.
Quý Tiêu làm xong bài tập cảm thấy có chút buồn bực chán chường, vì thế cô đã cùng rất nhiều bạn học can đảm thừa dịp lớp mười một tan học buổi chiều mà hoà lẫn vào dòng người, một mình lãnh trách nhiệm đi mua trà sữa.
"Nè, cái con nhỏ ở lớp thực nghiệm cũng thú vị đó, con nhỏ đó đang cặp kè với ai nhỉ?"
"Ai mà biết, lúc trước nghe nói cặp với một nữ Alpha, bây giờ lại ở bên một nam Alpha. Ây dà, cái con nhỏ Omega này cũng ghê gớm thật, quyến rũ toàn Alpha cấp S có máu mặt."
"Nói không chừng là do nhà nó phá sản nên mới tìm cách kiếm con rể ngàn vàng đấy! Huống hồ nó còn là Omega, không chừng đã..."
Trong ngã rẽ loé lên ánh sáng vàng từ đầu thuốc lá rẻ tiền, tiếng bàn tán tục tĩu ồn ào từ mấy tên côn đồ liên tục vang lên.
Quý Tiêu đang cầm ly trà sữa trên tay vô tình đi ngang qua, khi cô nghe thấy mấy lời đê hèn kia thì lập tức nhíu mày lại. Cái thứ ngôn từ cặn bã thấp kém ấy khiến cô cảm thấy ghê tởm, bước chân thoáng chốc tăng tốc độ.
Nhưng ngay khi cô vừa định rời khỏi ngõ nhỏ, tiếng cười phá lên lại truyền tới.
Lại là một loạt từ ngữ thô tục quấy nhiễu lỗ tai người khác.
"Ha ha ha ha, anh Trần, con m* nó anh chắc xem phim heo nhiều quá rồi. Ngụy Khinh Ngữ này chắc cũng thế, mặc dù chúng nó vẫn còn là trẻ vị thành niên thôi."
"Con m* mày, phượng bị nhổ lông còn chẳng bằng gà. Mày thấy sao, hay là chúng ta thay mấy gã con rể vàng đó thưởng thức con phượng hoàng hương gà này trước đi?"
"Được đấy. Tao vừa nhớ tới cái bộ dạng xem thường người khác hồi nó mới nhập học năm lớp mười, tiếc thật, ông đây tốt nghiệp rồi nó mới phân hoá thành Omega. M* nó, tao phải đè nó xuống để nó biết tao lợi hại thế nào."
...
Gió lạnh rít gào lao ra từ trong ngõ, Quý Tiêu chợt dừng bước chân.
Dường như cô nghe được từ miệng bọn chúng cái tên ‘Ngụy Khinh Ngữ’.