Ánh đèn bao trùm căn phòng rộng lớn, dù sáng nhưng lại không mấy ấm áp.
An Sầm cứ như vậy nhìn bốn người đang đứng ở cửa, tóc mai hơi cong xõa nhẹ rủ xuống một bên mặt, nhưng không thể che được vẻ mặt nghiêm túc của cô.
An Sầm: “Mấy đứa đã đi đây vậy?”
“Bọn em vừa mới ra ngoài chơi…” Kỳ Kỳ nói.
An Sầm nhíu mày, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn, cô giáo huấn: "Bây giờ em đang là bệnh nhân, em không biết sao?"
Sau đó, cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đứng ở phía xa và nói: “Còn em, Khinh Ngữ, sao em cũng liều lĩnh theo các bạn ấy như thế? Em trước giờ đâu phải là đứa trẻ ngang bướng tuỳ tiện như vậy.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe được lời này liền cúi đầu, “Con xin lỗi, cô An…”
Ngụy Khinh Ngữ còn chưa nói xong, Quý Tiêu đã ngắt lời: “Bác sĩ An, muốn trách ai thì trách em đi, chính em là người lên kế hoạch cho chuỗi sự kiện ngày hôm nay.”
Kiều Nghê cũng đứng dậy, chủ động nhận lỗi: “Không phải, là Kỳ Kỳ muốn tổ chức sinh nhật cho em nên mới kéo chị Quý Tiêu và chị Khinh Ngữ đi cùng, là lỗi của em, nếu em không đồng ý đi cùng cả nhóm thì hôm nay mọi người đã không lẻn ra ngoài.”
Nghe Kiều Nghê nói vậy, Kỳ Kỳ kéo tay nàng, để nàng đứng sau lưng mình: “Bác sĩ An, cô đừng trách ai hết, tất cả đều là lỗi của em, là em khơi nguồn chuyện này.”
Nhìn cảnh bốn người tranh nhau nhận lỗi, An Sầm vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô nhấc chân phải bắt chéo lên chân trái, vẻ mặt căng thẳng dịu đi đôi chút: "Mấy đứa cũng có nghĩa khí quá nhỉ?”
“Kỳ Kỳ, em bây giờ đang là bệnh nhân, em phải hiểu rằng em cần chịu trách nhiệm với bản thân mình, có biết không?”
Kỳ Kỳ nghe lời An Sầm nói, sắc mặt hơi trầm xuống: “Vì em biết nên em mới làm như thế.”
Giọng nói của cô có chút trầm thấp và bướng bỉnh, bất kỳ bác sĩ nào cũng sẽ tức giận khi nghe được những lời như vậy.
Nhưng An Sầm không những không tức giận, ngược lại còn dịu đi.
Khi nghe những lời của Kỳ Kỳ, cô không nói gì, chỉ mím môi dưới sau đó bình tĩnh nói: “Như vậy cũng không được.”
Kỳ Kỳ nhìn An Sầm, vẻ mặt hối lỗi cầu xin được tha thứ: “Em bảo đảm đây là lần cuối ạ, bác sĩ An đừng giận nữa nha.”
Giọng nói của cô đã lấy lại được sức sống vốn có, như thể sự trầm lắng vừa rồi chưa từng tồn tại.
An Sầm cũng ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là lần cuối cùng, từ nay về sau em phải ngoan ngoãn ở lại bệnh viện cho đến khi bình phục.”
Kỳ Kỳ nghe vậy bất mãn “A” một tiếng, “Nhưng mà… Tuần sau em vẫn muốn đến dự sinh nhật của chị Tiêu.”
“Không được.” An Sầm kiên quyết trả lời.
“Bác sĩ An, em xin cô mà.” Kỳ Kỳ lại cầu xin.
Ánh sáng mờ ảo trong phòng chiếu lên mặt An Sầm, bằng mắt thường cũng có thể thấy được vẻ nghiêm túc trên gương mặt cô.
Quý Tiêu không muốn vì mình mà khiến cho mối quan hệ giữa An Sầm và Kỳ Kỳ trở nên quá căng thẳng, cô vội vàng khuyên can: “Kỳ Kỳ, cậu cứ nghe lời của bác sĩ An, dưỡng bệnh cho thật tốt đi.”
Kỳ Kỳ lắc đầu, “Nhưng tôi không muốn bỏ lỡ sinh nhật lần này của cậu.”
Quý Tiêu biết Kỳ Kỳ đang nói về lời tỏ tình của mình với Ngụy Khinh Ngữ, lập tức nói: “Có thể để Kiều Nghê phát sóng trực tiếp cho cậu xem mà.”
Kiều Nghê cũng gật đầu, “Đúng, chị cứ ở lại bệnh viện đi, em sẽ mượn chiếc điện thoại tốt nhất để phát trực tiếp cho chị.”
“Sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội, hơn nữa năm sau tôi sẽ tổ chức lễ trưởng thành nữa.” Quý Tiêu lại nói.
Ánh đèn khiến cho biểu cảm của mọi người trở nên rõ ràng hơn, nhưng đồng thời ánh sáng dịu nhẹ cũng làm mờ đi một số chi tiết.
Mọi người đều không chú ý tới, sau khi nghe được lời của Quý Tiêu, trong mắt Kỳ Kỳ thoáng hiện lên một cảm xúc mơ hồ.
An Sâm nhìn Kỳ Kỳ đứng ở cửa, chủ động đứng dậy đi đến trước mặt cô, nói với những người khác: “Được rồi, cũng đã quậy phá cả một ngày rồi, các em mau về đi, Kỳ Kỳ phải nghỉ ngơi rồi.”
Kiều Nghê vội vàng nói: “Vậy hôm nay em ở lại chăm sóc chị nhé.”
Vừa dứt lời, Kỳ Kỳ chưa kịp mở miệng thì An Sầm đã từ chối trước: “Không được, các em hôm nay đã chơi cả ngày rồi, nếu còn tụ tập với nhau thì làm gì còn thời gian nghỉ ngơi nữa, mấy đứa về nhà suy ngẫm lại đi, tối nay cô sẽ ở lại đây.”
Kiều Nghê có chút bối rối, muốn nói thêm gì đó, nhưng Ngụy Khinh Ngữ đứng ở một bên đã nhìn ra An Sầm có chuyện muốn nói riêng với Kỳ Kỳ.
Nàng giơ tay vỗ nhẹ lên vai Kiều Nghê, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, ngày mai chúng ta lại đến thăm Kỳ Kỳ.”
“Vậy em đi đây, có việc gì chị nhớ gọi cho em nhé.” Kiều Nghê miễn cưỡng nói, sau đó cùng Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ rời khỏi phòng bệnh.
Hành lang yên tĩnh chỉ có vài bóng người, Kỳ Kỳ đứng bên cạnh An Sầm, lặng lẽ nhìn Quý Tiêu và những người khác rời đi.
Trên mu bàn tay buông thõng bên người cô nổi lên từng đường gần xanh.
*
Bầu trời buổi tối yên bình lạ thường, tựa như đêm trước khi bão táp kéo đến.
Sau khi tiễn Kiều Nghê về nhà, bầu không khí náo nhiệt trên xe bỗng trở nên yên tĩnh.
Quý Tiêu nhìn khung cảnh náo nhiệt ngoài xe, nói: “Tôi cảm thấy Kỳ Kỳ đang hồi phục rất tốt, lúc nãy khi chúng ta tách ra chạy cậu ấy cũng không để đám côn đồ đó đuổi kịp.”
“Ừm.” Ngụy Khinh Ngữ gật đầu nhẹ, tựa như có tâm sự trong lòng.
Đầu tiên là Liễu Nguyệt lộ diện trước mặt Quý Tiêu, sau đó là An Sầm, rồi tiếp theo là Liễu Hổ và người được nhắc đến từ miệng chú ấy – “Trần tiên sinh”.
Ngụy Khinh Ngữ không biết Quý Tiêu có vì việc này mà nghi ngờ mình hay không, nhưng cảm giác phải giấu giếm cô khiến nàng cảm thấy có chút áy náy.
Hình ảnh Quý Tiêu bảo vệ mình trước mặt An Sầm vừa rồi vẫn còn hiện hữu trong tâm trí nàng, nhưng chính mình sẽ là người hủy hoại gia đình cô ấy trong tương lai không xa.
"... Quý Tiêu." Ngụy Khinh Ngữ chậm rãi nói, trong giọng nói ẩn chứa rất nhiều mâu thuẫn.
Nàng muốn thú nhận những điều này với Quý Tiêu, nhưng lại sợ rằng những gì mình đang cố gắng làm bây giờ sẽ đổ sông đổ bể.
Điều đáng sợ hơn chính là Quý Tiêu sẽ vì điều này mà đoạn tuyệt quan hệ với nàng.
Quý Tiêu không biết Ngụy Khinh Ngữ đang nghĩ gì, có chút nghi hoặc “Ừ” một tiếng.
Ngụy Khinh Ngữ do dự một chút, sau đó nói: “Người vừa rồi tới cứu chúng ta tên là Liễu Hổ, thật ra chú ấy là…”
Lời chưa kịp nói xong, đã bị Quý Tiêu đè xuống: “Không sao, cậu không muốn nói thì không cần phải nói.”
Quý Tiêu biết, nếu hôm nay không đột nhiên xảy ra chuyện, Ngụy Khinh Ngữ sẽ không bao giờ để Liễu Hổ xuất hiện trước mặt mọi người.
Liễu Hổ khác với An Sầm và Liễu Nguyệt, chú ấy không phải là giáo viên, cũng không phải bác sĩ, mà là một vệ sĩ, một sự tồn tại mang tính đe dọa.
Nếu Quý Thanh Vân biết chuyện ngày hôm nay, sự phòng bị của hắn đối với Ngụy gia sẽ không suy giảm, mà ngược lại sẽ ngày càng tăng thêm.
Việc Ngụy Khinh Ngữ có ý định giải thích với mình đã là tốt rồi, không cần phải ép nàng nói ra khi nàng ấy chưa sẵn sàng.
“Đến khi nào cậu muốn, thì hãy nói cho tôi biết.” Quý Tiêu nhẹ giọng nói.
Ngụy Khinh Ngữ có chút kinh ngạc nhìn vào sườn mặt của Quý Tiêu.
Những ngọn đèn đường ngoài cửa sổ nhanh chóng vụt qua sau, lần lượt hiện lên trong mắt Quý Tiêu, tựa như những ngôi sao băng.
Dẫu cho nhiều năm sau có nhớ lại, nàng vẫn luôn cảm thấy đêm đó là đêm đẹp nhất.
Muôn vàn ngôi sao rải rác trong đêm tối, những con phố rực rỡ cũng trở nên mờ ảo.
Quý Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mái tóc dài đen nhánh bị cơn gió thổi vào từ ngoài cửa sổ xe vén lên, lướt qua vai, để lại mùi rượu đào thoang thoảng.
Nàng được cô tin tưởng vô điều kiện.
Ngụy Khinh Ngữ khẽ nắm dây đeo ba-lô, nói: “Quý Tiêu, sau khi sinh nhật của cậu kết thúc, tôi sẽ nói hết tất cả mọi chuyện của tôi cho cậu nghe.”
Cũng bao gồm cả việc tôi thích cậu.
Quý Tiêu gật đầu, “Ừ, tôi đợi cậu.”
Những chiếc lá đan vào nhau tạo ra tiếng xào xạc, những cảm xúc như sắp trào dâng đang âm thầm trôi theo ánh trăng tĩnh lặng.
Hai người ngồi kề vai nhau, bản thân họ đều cho rằng mình sẽ là người lên tiếng trước trong bữa tiệc sinh nhật.
*
Thời gian rất nhanh đã đến sinh nhật của Quý Tiêu.
Ngày cuối cùng của tháng Bảy.
Mặt trời vẫn lười biếng treo ở phía chân trời, một sợi chỉ vàng nối liền thành phố ở phía xa.
Sân sau nhà Quý Tiêu không vì trời sắp tối mà vắng vẻ nhàn nhã, ngược lại còn rất náo nhiệt và tấp nập.
Mặc dù chỉ là một buổi tụ tập nhỏ, nhưng sau bữa trưa, Quý Thanh Vân đã dẫn theo một đội ngũ chuyên nghiệp tới tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ mười bảy cho Quý Tiêu.
Sân sau không quá rộng được bao phủ bởi những quả bóng bay trong suốt tuyệt đẹp, những ánh đèn lấp lánh dưới ánh hoàng hôn mờ ảo đã tạo nên một bản vẽ nguyên mẫu mơ mộng và tinh tế.
Mặt trời lặn chiếu tia sáng cuối cùng lên căn biệt thự nhỏ, chiếu vào căn phòng yên tĩnh của Quý Tiêu.
Một khoảng trống được cố tình dọn sạch trên chiếc bàn đã chất đầy quà, một chiếc hộp màu hồng được đặt ngay ngắn ở giữa.
Dải ruy băng màu xanh lam dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, những đường sọc đậm màu hồng đậm in nổi trên hộp, tràn ngập sự tinh xảo.
Đó là chiếc hộp thủ công mà Quý Tiêu và Kỳ Kỳ đã học làm ngày hôm kia khi họ xem bộ phim "Khách sạn Đế vương" ở phòng bệnh.
Có trời mới biết hai Alpha không giỏi thủ công này đã phải mất bao nhiêu thời gian theo hướng dẫn để làm ra một chiếc hộp đẹp như vậy.
Những ngôi sao được bảo quản tốt trong lọ thủy tinh, bên trong chứa đầy những lời yêu thương mà cô muốn nói với Ngụy Khinh Ngữ.
Có chút ấu trĩ, nhưng lại là cả tấm lòng chân thành của người làm ra nó.
Cho dù là ở thế giới ban đầu hơn hai mươi năm, Quý Tiêu cũng chưa bao giờ quan tâm đến một người nhiều như vậy.
“Lộc cộc.”
Vài tiếng giày chạm xuống sàn nhà vang lên, chủ nhân chiếc hộp bước ra từ phòng thay đồ trong phòng.
Vì buổi tiệc kiêm tỏ tình ngày hôm nay, Quý Tiêu đã nghe theo lời khuyên của Kỳ Kỳ, lần đầu tiên mặc một chiếc váy hai dây màu đen.
Chiếc váy xẻ tà dài vừa chạm đến bắp chân, đôi chân dài như ẩn như hiện bên trong tà váy.
Những chi tiết bằng bạc nhỏ được đính gọn ở hai bên váy, kéo dài tới vòng eo săn chắc, nó khiến cho Quý Tiêu trở nên khí chất lạ thường.
Sau khi đánh cho mình một lớp kem lót nhẹ, Quý Tiêu lấy từ trong ngăn kéo ra thỏi son bóng mà cô nhờ Kỳ Kỳ ngày hôm đó.
Màu đỏ đất nhẹ nhàng được thoa đều lên môi, chỉ cần mím nhẹ một chút đã toát lên một vẻ đẹp quyến rũ mà người lạ chớ nên lại gần.
Một luồng hơi nóng nhẹ nhàng phả ra từ đôi môi người thiếu nữ, để lại một làn sương trắng trước cửa sổ sáng rực.
Quý Tiêu đứng trước cửa sổ phòng nhìn xuống khung cảnh sân sau, thỏi son bóng trong tay cô tràn ngập sự căng thẳng và mong đợi của chủ nhân nó.
Vào ngày cuối cùng của tháng Bảy, khi câu chuyện của thế giới này sắp được viết lại, Quý Tiêu muốn thổ lộ tình yêu của mình với Ngụy Khinh Ngữ.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, nghĩ rằng sau khi bữa tiệc kết thúc, khi Quý Thanh Vân đã rời đi, cô sẽ đưa chiếc hộp này cho Ngụy Khinh Ngữ rồi nói với nàng rằng cô thích nàng.
Là loại cảm xúc rất thích rất thích ấy.
“Brừm brừm…”
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn của Quý Tiêu đột nhiên rung lên.
Hai chữ “Kiều Nghê” hiện lên trên màn hình, nó dường như đang viết lên sự phấn khích và lời chúc của em ấy dành cho ngày sinh nhật của Quý Tiêu.
"Alo, Kiều Nghê, có chuyện gì thế?"
Quý Tiêu nhấc điện thoại trả lời với giọng thoải mái, nhưng ngay giây tiếp theo thỏi son bóng trên tay cô lại theo cánh tay buông thõng rơi xuống đất.
Ống thủy tinh dài màu đỏ lăn trên đất, âm thanh chói tai lấp đầy màng nhĩ của cô.
Bên kia đầu dây là giọng nói run rẩy của Kiều Nghê, xen lẫn trong đó là những tiếng khóc nức nở, mỗi âm tiết đều được viết ra với nỗi đau mà nàng đang hết sức cố gắng chịu đựng.
"Quý Tiêu… Chị có thể đến bệnh viện nhanh được không... Kỳ Kỳ chị ấy… Đang ở trong phòng cấp cứu."