Những đoá hoa mẫu đơn nở rộ trước khu nội trú của bệnh viện, từng hạt sương buổi sớm e ấp đọng lại giữa nhuỵ hoa đang bung mở.
Các bệnh nhân thong thả tản bộ hoặc ngồi nghỉ ngơi dưới dàn hoa tử đằng, sọc kẻ xanh trắng đan xen với sắc tím đang rủ xuống như thác nước trông vô cùng dịu mắt.
Quý Tiêu xách theo một túi táo bước qua cổng vườn hoa, một vài cánh hoa màu tím rơi xuống đậu trên vai cô.
Mùi nước khử trùng đang toả khắp khu nội trú quyện cùng hương hoa tử đằng thoang thoảng theo cô đến tầng mười sáu, khoa tuyến thể.
Quý Tiêu vừa đẩy cửa vào đã thấy Kỳ Kỳ mới phẫu thuật xong đang ngồi xếp bằng trên giường gặm táo.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào quả táo mà Kỳ Kỳ đang cầm, làm nó ánh lên màu đỏ tươi tắn, đồng thời cũng làm nổi bật vẻ tái nhợt trên gương mặt cô.
Quý Tiêu không khỏi sốt ruột: "Cậu thấy sao rồi? Sao nhìn mặt cậu có vẻ không ổn lắm vậy?"
Kỳ Kỳ ngược lại còn lạc quan hơn Quý Tiêu nhiều, hừ giọng đáp: "Chị Tiêu, sao cậu cũng ngạc nhiên giống Kiều Nghê vậy. Tôi mới phẫu thuật xong chưa tới một tuần, để tôi dưỡng bệnh đã chứ. Dù gì tuyến thể sau cổ tôi cũng bị cắt một nhát, chừa chút mặt mũi cho nó đi."
Nói xong Kỳ Kỳ liền phất tay ra hiệu cho Quý Tiêu để đồ xuống rồi ngồi xuống gần mình.
Quý Tiêu thấy cũng có lý, cho nên không còn lo lắng như vừa rồi nữa, dặn dò cô: "Vậy cậu yên tâm tĩnh dưỡng, đừng có thức đêm cày phim đó."
Kỳ Kỳ nghe thế thì cười cười, hơi nghiêng đầu nhìn ra cửa: "Ầy, Ngụy Khinh Ngữ không đi cùng cậu à?"
"Không."
Quý Tiêu dứt lời, đi tới chiếc tủ đặt ở đầu giường bệnh, vừa giúp cô sắp xếp mấy quả táo, vừa hỏi: "Sao vậy? Trông cậu có vẻ thất vọng?"
Kỳ Kỳ ngả người dựa vào gối mềm kê trên đầu giường, vừa gặm táo vừa nói: "Gần đây tôi không đến trường, trên diễn đàn cũng không chụp được nhiều hình couple của hai người. Tôi không biết cậu với cô ấy bây giờ ra sao rồi."
Quý Tiêu nghe vậy, bàn tay hơi siết chặt quả táo, kế đó lại giả vờ bình tĩnh giải thích: "Sắp cuối học kì rồi, cô ấy rất bận, nên tôi không dẫn cô ấy theo."
Kỳ Kỳ nhướng mày, dò hỏi: "Không phải cậu với cô ấy xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Kỳ Kỳ vừa nhắc tới chuyện đó liền chọc trúng bí mật trong lòng Quý Tiêu, khiến cô chột dạ mà ngừng động tác xếp táo lại.
Quý Tiêu nhìn vào cặp mắt thấu hiểu hồng trần của Kỳ Kỳ, chầm chậm kể: "Tôi có một người bạn..."
Kết quả còn chưa kịp nói hết đã bị Kỳ Kỳ ngắt lời: "Chị Tiêu, cậu lại thế rồi."
Quý Tiêu tựa vào chiếc tủ, ngượng ngùng cúi đầu: "Chị Kỳ, tôi cũng biết xấu hổ chứ."
Kỳ Kỳ thấy thế cũng không chất vấn thêm nữa, cô chỉnh lại gối tựa sau lưng, giả vờ lắng nghe: "Vậy cậu nói đi, bạn của cậu lại làm sao?"
Quý Tiêu mím môi dưới, nói ra bí mật mà cô vẫn luôn giấu trong lòng: "Cô ấy đến kỳ phát nhiệt đã cưỡng hôn Omega mà cô ấy thích..."
"Quý Tiêu!"
Tán cây bên ngoài khung cửa sổ vang lên tiếng rì rào, lũ chim sẻ lười biếng nghe tiếng hét đột ngột truyền đến đều giật mình đập cánh, vội vã bay thẳng lên trời.
Quý Tiêu xoa xoa tai trái mình, vỗ vào người Kỳ Kỳ vừa mới ngồi phắt dậy: "Chị Kỳ, bình tĩnh đi, cậu vừa phẫu thuật xong, cần phải tĩnh dưỡng."
Kỳ Kỳ không thèm nghe Quý Tiêu trấn an, sốt ruột gặng hỏi: "Vậy cậu nói tôi nghe, vì chuyện này mà cô ấy không cùng cậu đến thăm tôi?"
Quý Tiêu vội vã lắc đầu: "Không phải, cậu ấy bận thật mà. Tụi tôi vẫn như trước đây, cùng đi cùng về, không phải xa cách vì chuyện đó."
Kỳ Kỳ nghe Quý Tiêu giải thích, trong mắt hiện rõ vẻ không tin.
Quý Tiêu thấy thề bèn giơ hai ngón tay lên thề thốt: "Không tin thì cậu đi hỏi Phòng Nhất Minh đi!"
Đồng hồ trong phòng tích tắc từng tiếng, sự hoài nghi trong mắt Kỳ Kỳ dần vơi đi.
Qua rất lâu, cô mới giơ tay lên vỗ vỗ vai Quý Tiêu, nghiêm túc nói: "Chị Tiêu, đến lúc rồi, tỏ tình với cô ấy đi."
Thực ra lần đi thăm bệnh này Quý Tiêu cố ý không dẫn Ngụy Khinh Ngữ theo, bởi vì cô muốn nói chuyện với Kỳ Kỳ, muốn xin cô ấy chút ý kiến.
Nhưng mà cô không nghĩ Kỳ Kỳ lại nói thẳng thừng như thế.
Quý Tiêu thoáng kinh ngạc với lối nói trực tiếp của Kỳ Kỳ: "Chị Kỳ, cậu chưa từng nói năng thẳng tuột như thế mà. Hay là đợi thêm một thời gian đi.". truyện xuyên nhanh
Kỳ Kỳ bất mãn nhìn Quý Tiêu, hỏi ngược: "Đợi? Cậu còn muốn đợi đến bao giờ? Không chỉ một lần tôi nói với cậu, cậu đừng có đợi tới khi Ngụy Khinh Ngữ bị người khác cướp đi mới thấy hối hận. Cậu hôn cô ấy, cô ấy không tránh mặt cậu, vậy rõ ràng cô ấy cũng có ý với cậu rồi còn gì."
Quý Tiêu nghe Kỳ Kỳ nói như thế, vẻ mặt thoáng sững sờ.
Cô có thể hiểu như thế không?
Có thể không dè chừng sự tồn tại của Tấn Nam Phong sao?
Ánh nắng nhẹ nghiêng chiếu rọi vào phòng bệnh, tô điểm cho con ngươi đang dao động của cô thêm phần long lanh.
Cô bất giác chạm vào vết sẹo giấu dưới cánh tay áo bên phải... Đó chính là hình phạt do cô đã tự ý sửa đổi cốt truyện.
Theo nguyên tác, chẳng phải cuối học kì Ngụy Khinh Ngữ và Tấn Nam Phong sẽ nảy sinh thiện cảm với nhau sao?
Ngụy Khinh Ngữ như vậy chẳng phải đã là thay đổi so với cốt truyện rồi sao?
"Dù sao đi nữa, cậu cũng có ý với cậu ấy mà, không phải nên làm gì đó để thể hiện ra sao? Chẳng lẽ cậu tính qua quýt cho xong vậy thôi à? Cậu ấy sẽ nghĩ thế nào? Có phải sẽ thấy cậu quá tuỳ tiện không? Sau đó liền hết hi vọng với cậu?" Kỳ Kỳ nói tiếp.
"Phải rồi..." Quý Tiêu ra chiều suy nghĩ mà gật nhẹ đầu.
Cô thực sự không muốn Ngụy Khinh Ngữ đau lòng chút nào, cũng không muốn Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy mình là người như thế.
Kỳ Kỳ nghe vậy thì cười như vừa khai sáng cho một đứa trẻ: "Chị Tiêu, chúng ta lập kế hoạch thổ lộ với Ngụy Khinh Ngữ đi. Giờ tháng Sáu rồi, tôi thấy cuối tháng Bảy trùng với sinh nhật cậu là hợp nhất đó."
Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ rơi vào lòng bàn tay Quý Tiêu, mang theo chút khô nóng của mùa hè vừa đến.
Kỳ Kỳ nói đúng, giờ đã là tháng Sáu, chỉ chưa đầy một tháng nữa thôi là sẽ đến bước ngoặt vận mệnh của cô trong nguyên tác.
Một tháng dài, nói dài thì không dài, mà nói ngắn cũng chẳng ngắn.
Có thể sẽ yên ả như dòng sông rộng lớn mà họ thường đi qua mỗi khi tan học, mãi mãi êm ả xuôi dòng.
Cũng có thể sẽ giống thời khắc chiếc xe mất phanh kia lao tới trong bữa tiệc hôm đó, khiến mình bị gãy tay.
Quý Tiêu nhìn Kỳ Kỳ nằm nghiêng trên giường nở nụ cười, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác tội lỗi.
Kỳ Kỳ xem mình là bạn thân nhất, giúp mình giải quyết khó khăn, vì mình mà đánh tan sương mù đang giăng khắp lối.
Còn mình lại cứ suy nghĩ vừa muốn cậu ấy sống sót, lại vừa muốn dùng đối phương làm mấu chốt để cải biến cốt truyện.
Quý Tiêu bất giác sờ lên vết sẹo trên cánh tay phải, nói: "Kỳ Kỳ, trước khi lên kế hoạch, cậu phải trả lời tôi một chuyện, chuyện này rất quan trọng đối với tôi."
Kỳ Kỳ thấy khó hiểu nhưng vẫn khẽ gật đầu: "Cậu hỏi đi."
"Cậu cảm thấy bản thân phẫu thuật xong có tốt hơn không?"
"Tất nhiên rồi." Kỳ Kỳ gật đầu. "Ăn ngon ngủ kĩ, trong người cũng khoẻ hơn, tuyến thể không còn bị tắc nghẽn nữa."
"Sao cậu cứ hỏi chuyện này thế? Kỳ cục thật đó. Tôi quan trọng với cậu đến vậy à?"
Quý Tiêu nghe Kỳ Kỳ trả lời, nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi bớt, giơ tay nắm chặt tay đối phương: "Phải đấy, cậu đối với tôi rất quan trọng, đừng có hạ thấp mình như thế."
Kỳ Kỳ nhăn nhăn cái mũi ra vẻ ghét bỏ Quý Tiêu, cười trêu: "Cùng là Alpha với nhau, nói chuyện nghe mắc ói quá."
"Còn đòi ói, tôi đang quan tâm cậu đó." Quý Tiêu đáp. "Chị Kỳ, nghiêm túc đi, nếu cậu thấy chỗ nào không ổn thì nhất định phải nói với bác sĩ An, trong một tháng này, cậu không được lơ là đâu..."
"Rừm rừm rừm..."
Đúng lúc ấy, điện thoại của Quý Tiêu rung mạnh, ngắt ngang lời dặn dò của cô với Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ thấy Quý Tiêu lấy điện thoại ra liền nở nụ cười trêu ghẹo.
Để chế độ rung mạnh như vậy chỉ có thể là cực kì chú ý, mà chiếu theo tính cách Quý Tiêu, người quan trọng như thế này thì chín mươi phần trăm là Ngụy Khinh Ngữ rồi.
Quả nhiên, trên màn hình Quý Tiêu hiện lên tên Ngụy Khinh Ngữ, nhưng lần này là một tin nhắn.
Ngụy Khinh Ngữ: 【Quên mang ô rồi. [Sticker bé thỏ thở dài]】
Quý Tiêu nhìn chú thỏ nhỏ lông xù ngồi dưới đất, như thể thấy được Ngụy Khinh Ngữ đang buồn bực ngồi trước bàn.
Cô nhìn những đám mây đang dần giăng tầng tầng lớp lớp ngoài cửa sổ, bèn nói với Kỳ Kỳ: "Cậu chờ chút."
Kỳ Kỳ nhìn phớt màn hình điện thoại Quý Tiêu thấy được khung trò chuyện với Ngụy Khinh Ngữ, lập tức thức thời gật đầu, cầm quả táo để bên cạnh lên.
Màn mây dày đặc che mờ ánh nắng đang chiếu qua cửa sổ, ánh sáng mỏng manh rọi xuống nàng thiếu nữ nằm trên giường.
Con thỏ bông trong vòng tay Ngụy Khinh Ngữ bị siết chặt đến mức biến dạng, nhăn nhúm phản ánh đầy đủ tâm trạng thấp thỏm lẫn mong chờ của chủ nhân nó.
Thời gian kể từ khi gửi tin nhắn kia đi trở nên dài đằng đẵng.
Cuối cùng chiếc điện thoại im lìm nằm trên đệm cũng đổ chuông.
Ngụy Khinh Ngữ gần như ngay lập tức buông chú thỏ trong lòng ra, sau đó, khi đọc xong tin nhắn vừa gửi tới, gương mặt vốn bình tĩnh của nàng liền dâng tràn niềm vui vẻ.
Quý Tiêu: 【Sao lại không mang ô? Chẳng phải sáng nay lúc ra ngoài dì Ngô đã dặn cậu mang ô theo sao.】
Ngụy Khinh Ngữ giơ tay sờ chiếc ô bên cạnh, giả vờ như không mà trả lời: 【Nhưng tôi vẫn quên mất.】
Bên ngoài cửa sổ, những đám mây đã che hết nửa màn nắng, Quý Tiêu gõ chữ mạnh đến mức màn hình kêu cành cạch: 【Giờ cậu đang ở đâu, tôi tới đón cậu về.】
Ngụy Khinh Ngữ nhìn tin nhắn này của Quý Tiêu, trong mắt đầy ắp ý cười, ngay cả tin nhắn gửi đi cũng có chút nũng nịu: 【Tôi đang ở thư viện á.】
(Thôi xong rồi, con gái mẹ lớn thật rồi, biết yêu biết làm nũng này kia rồiiii (╥ᆺ╥)
Quý Tiêu gật gật đầu: 【Được, ở đó chờ tôi.】
Ngụy Khinh Ngữ nhớ tới Phùng Duyệt, ra vẻ trò giỏi hơn thầy, cố ý dò hỏi: 【Không phải cậu đi thăm Kỳ Kỳ sao, tôi cũng không vội lắm đâu.】
Quý Tiêu đọc xong liền quay lại nhìn Kỳ Kỳ đang ngồi trên giường, Kỳ Kỳ rất nhanh cũng cười cười đáp lại như ngầm hiểu ý.
Quý Tiêu vừa hung dữ trừng mắt với Kỳ Kỳ, vừa gõ chữ trả lời: 【Không có gì, giờ tôi từ bệnh viện về, khoảng mười phút là tới chỗ cậu.】
Nhận được tin nhắn này, Ngụy Khinh Ngữ giống như được Quý Tiêu ngầm thừa nhận, hương bạc hà cũng vì thế mà vui vẻ âm thầm lan toả khắp phòng.
Khi mình cần giúp đỡ, đối phương luôn xuất hiện kịp thời, luôn cho mình cảm giác an toàn. Gương mặt nhỏ nhắn thuần khiết từ trước đến nay chưa từng sợ hãi điều gì như bừng bừng nở rộ một đoá tường vi trắng muốt.
Cậu ấy hình như... cũng thích mình.
Ga giường phẳng phiu bấy giờ đã bị vò nhàu, Ngụy Khinh Ngữ cầm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường.
Đôi chân mảnh khảnh thon dài đối xứng quờ quạng trên không trung bộc lộ hết sự kích động vui sướng của chủ nhân.
Gió nổi lên, báo hiệu giông bão đang kéo đến.
Đã qua giờ cao điểm của buổi trưa, thế nhưng xe chạy trên đường lại nhiều hơn bình thường do trời sắp đổ mưa.
Dù hôm nay Quý Tiêu có dặn tài xế lái chiếc Porsche màu trắng bạc bắt mắt đi thì cũng chỉ miễn cưỡng tăng được một chút khoảng cách với những chiếc xe khác so với ngày thường mà thôi.
Chờ xe chạy đến thư viện thì đã quá mười phút mà Quý Tiêu nói.
Cô vừa xuống xe vừa nhắn tin cho Ngụy Khinh Ngữ: 【Tôi tới rồi, cậu ra đây đi.】
Dường như chỉ một giây sau khi Quý Tiêu nhấn nút gửi, cô liền nhận được tin nhắn của Ngụy Khinh Ngữ.
Nhưng mà cô không thể ngờ là tin nhắn mà Ngụy Khinh Ngữ gửi cho mình chỉ vỏn vẹn mấy chữ.
Ngụy Khinh Ngữ: 【Ngẩng đầu lên.】
Quý Tiêu vừa khó hiểu nhìn mấy chữ này, vừa làm theo lời Ngụy Khinh Ngữ ngước mặt lên.
Ngay trước cửa hàng hoa bên cạnh thư viện, một dáng người thiếu nữ mặc chiếc váy trắng đang vẫy tay với cô.
Phía chân trời còn sót lại mảnh ánh nắng chưa bị màn mây che khuất, sau lưng nàng xếp đầy những khóm hoa đủ màu sắc sặc sỡ.
Ngọn gió cuốn theo chút hơi ẩm lướt qua mái tóc dài của nàng, gương mặt vốn luôn lạnh lùng chẳng hiểu sao lại thêm một nét linh động hiếm thấy.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang bước nhanh đến chỗ mình, cũng nhanh chóng nhấc chân đi về phía nàng.
Cây long não trước cổng thư viện che đi bóng dáng hai người.
"Tặng cậu." Ngụy Khinh Ngữ vừa nói vừa đưa bó hoa về phía Quý Tiêu.
Quý Tiêu thoáng bất ngờ, nhưng ngay lúc giơ tay nhận lấy, cô lập tức nhận ra loài hoa này: "Hoa đồ mi?"
Ngụy Khinh Ngữ nhìn đôi tay Quý Tiêu, gật gật đầu: "Ừ."
Làn gió mùa hè khe khẽ thổi, hương hoa thoang thoảng hoà theo hơi ẩm toả ra trong không khí.
Quý Tiêu nhìn bó hoa nhỏ đơn giản tinh xảo trong tay, từng lớp cánh hoa trắng dịu dàng chiếm lấy tầm mắt cô.
Quý Tiêu cảm nhận được nhiệt độ Ngụy Khinh Ngữ lưu lại trên giấy gói hoa, ma xui quỷ khiến cất tiếng hỏi: "Hoa đồ mi có ý nghĩa gì?"
Ngụy Khinh Ngữ nghe thế thì ngước mắt nhìn Quý Tiêu, con ngươi xanh biếc trong veo chẳng cách nào thấu suốt.
Chợt, một cơn gió thổi qua khiến làn váy nàng thiếu nữ dán lên bắp chân Quý Tiêu, mái tóc hai người vướng vào nhau trong không trung.
Tiếng còi xe vang khắp đường lúc này đã tắt ngấm, dòng người vội vã xung quanh cũng mờ đi.
"Là tình yêu cuối cùng."
Ngụy Khinh Ngữ khẽ trả lời.