Thượng đế ban cho Alpha khả năng nhận thức và hiểu biết sâu sắc, để họ trở thành những nhà lãnh đạo bẩm sinh, nhưng đồng thời cũng khiến họ trở nên cực kỳ dễ bị tổn thương ở một số điểm nhất định.
Cũng giống như bốn góc của kính cường lực, tấm kính sẽ vỡ vụn khi có ngoại lực đủ lớn tác động vào.
Hương Brandy đào nồng đậm như thác lũ cuộn trào trong lòng Quý Tiêu.
Mọi thứ xung quanh bỗng chốc đều trở nên nhạt nhòa, cô chỉ muốn chứa đầy hình ảnh của Ngụy Khinh Ngữ trong mắt.
Vị máu tươi theo động tác thô bạo của Quý Tiêu nhanh chóng lan toả trong khoang miệng, hàm răng hơi hé mở để đầu lưỡi trượt vào trong.
Giống như đóa hoa anh túc nở rộ trong màn đêm, từng cánh hoa nở bung trong đầu Quý Tiêu, chậm rãi xóa đi cảm xúc lo lắng và nỗi phiền não của cô.
Mùi rượu đào quấn chặt lấy Ngụy Khinh Ngữ, khiến nàng chẳng thể tránh né việc tiếp nhận đón lấy cơn bão cảm xúc của cô gái trước mặt.
Vết nứt giữa đôi môi mang đến cho Ngụy Khinh Ngữ một cơn đau rát, đồng thời nàng lại cảm nhận được sự yếu đuối và thận trọng của Alpha trước mặt.
Bọn họ từng thân nhau đến vậy, đương nhiên Ngụy Khinh Ngữ cũng biết được Quý Tiêu đã trải qua chuyện gì.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, Quý Tiêu nhỏ ngày ấy không ngừng run rẩy trong vòng tay nàng, cái cảnh tượng khiến cô bé sợ hãi ấy Ngụy Khinh Ngữ khi còn nhỏ có từng nghe qua, nhưng chỉ nghe thôi cũng đã đủ rùng mình.
Không khí mong manh len vào hai đôi môi đang quấn lấy nhau, mùi vị của máu tươi trộn lẫn với rượu đào bốc cháy dữ dội nơi cuống họng, tại ra chút hậu vị ngòn ngọt.
Bởi vì nàng hiểu rõ nỗi sợ hãi của người trước mặt hơn bất kỳ ai khác, Ngụy Khinh Ngữ để mặc cho Quý Tiêu dùng lưỡi làm loạn trong miệng mình, nàng dùng động tác nhẹ nhàng âu yếm cô, tựa như đang xoa dịu cho Alpha đã gần như vỡ vụn của nàng.
Mùi bạc hà the mát, dịu dàng như gió xuân, Alpha hung hăng ôm chặt lấy Omega trước mặt, tham lam hôn lấy nàng, mặc cho kỳ phát nhiệt của cô đang lặng lẽ tìm đến.
Gió xuân thổi qua rèm cửa, những đoá hoa hồng treo dưới làn mưa rũ rượi.
Họ hôn nhau trong làn gió xuân.
Nhẹ nhàng và cẩn thận dành sự dịu dàng nhất cho nhau.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có thể chỉ vài giây, cũng có thể là cả thế kỷ.
Ngụy Khinh Ngữ đứng trên nền cỏ mềm mại như đi trên mây, chợt cảm thấy cái ôm chặt trên người dần biến mất.
“Tiểu thư!”
Tiếng kêu của dì Ngô vang lên bên tai Ngụy Khinh Ngữ.
Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây, giăng đầy những tia sáng trên mặt đất, chiếu sáng cả thế gian.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy Quý Tiêu ngã trên bãi cỏ như một đoá hoa đồ mi bị gió quật ngã. Truyện mới cập nhật
Lúc này nàng mới nhận ra trên người mình lưu lại một luồng nhiệt nóng bất thường từ lòng bàn tay của người thiếu nữ.
Giống như năm ấy, hay nàng nên nói là giống như mọi năm.
Quý Tiêu sau khi đi ra khỏi tòa nhà phụ chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc bị phát sốt.
Nhưng năm nay mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn, lần này lại trùng với kỳ phát nhiệt của cô.
Cả nhà đã sớm chuẩn bị để ứng phó với chuyện này, bác sĩ gia đình đã sớm đợi ở phòng khách.
Khi Quý Tiêu được vệ sĩ bế vào phòng ngủ, bác sĩ gia đình bắt đầu khám và kê đơn thuốc, những người khác đã giúp cô tiêm thuốc ức chế và lấy túi chườm đá cho cô hạ nhiệt theo hướng dẫn.
Mọi người đều bận rộn, chỉ có mình Ngụy Khinh Ngữ đang đứng một bên dường như là dư thừa.
Nàng cũng muốn đến giúp Quý Tiêu, nhưng nàng căn bản không thể làm gì được.
Ánh đèn trong phòng phủ lên đôi vai Ngụy Khinh Ngữ, khiến nàng có chút suy sụp.
Bây giờ nàng đang ước gì bản thân có thể quay lại một năm trước, ít nhất là lúc đó nàng sẽ bị người giúp việc trong nhà mắng rồi bắt phải xuống lấy lấy túi chườm giúp Quý Tiêu.
“Không sao đâu, tiểu thư hàng năm điều sẽ như vậy, Ngụy tiểu thư đừng quá lo lắng.”
Lúc này, một bàn tay dịu dàng đặt lên vai Ngụy Khinh Ngữ, giọng nói của dì Ngô từ bên tai truyền đến.
Giọng nói vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng trong đó lại có thêm một chút thoải mái.
Một cái bóng rộng hơn Ngụy Khinh Ngữ bao trùm lấy nàng, khiến nàng cảm nhận được nhiều hơn một chút cảm giác an toàn từ những người tiền bối.
“Ngụy tiểu thư, mặc dù cô lớn hơn tiểu thư của chúng tôi chỉ nửa tuổi, cũng không đáng là bao, nhưng cô lại trưởng thành hơn cô ấy nhiều.”
(Mọi người chú ý giúp mình chi tiết này nhaaa, cuối chương có cái này hay ho lắm nè 🤫)
Dì Ngô dừng lại một chút, ngập ngừng nói: “Có một số việc những người giúp viêc như chúng tôi không nên nói, nhưng hôm nay thấy chuyện xảy ra như vậy, tôi chỉ đành xin có thể nói thêm một chút thôi.”
“Tiểu thư của chúng tôi luôn được ông chủ chiều chuộng nên có nhiều việc cô ấy sẽ không hiểu. Trước đây tiểu thư làm vậy với cô một phần là do tự cô ấy nghĩ ra, phần còn lại là do đám người làm xúi giục. Hiện tại các cô đã ở bên nhau, tôi chỉ hy vọng cô có thể thật lòng đối tốt với tiểu thư, cô ấy vẫn còn rất trẻ người non dạ…”
Ngụy Khinh Ngữ không khỏi ngạc nhiên khi nghe những lời của dì Ngô, đôi tai che giấu dưới mái tóc dài cũng phiếm hồng một mảng.
Thật hiếm khi nàng ngắt lời người khác: “Dì Ngô.”
“Sao vậy, thưa cô.” Dì Ngô bối rồi dừng lại.
“Tôi với Quý Tiêu không có ở bên nhau.” Ngụy Khinh Ngữ nhìn dì Ngô, tận lực hạ thấp giọng nói.
Điều này làm cho dì Ngô sững sờ một chút: “Cái gì? Không phải vừa rồi…”
Nghe lời dì Ngô nói, gương mặt Ngụy Khinh Ngữ lại càng nóng hơn.
Nàng cụp mắt xuống, khẽ lắc đầu: “Chúng tôi thật sự không có….”
“Thật sao?” Dì Ngô lập tức ý thức được mình đã suy nghĩ quá nhiều, vội vàng xin lỗi: “Là tôi nói nhiều rồi, thật xin lỗi Ngụy tiểu thư.”
“Không sao.” Giọng nói của Ngụy Khinh Ngữ vô cùng bình tĩnh, không nghe ra chút tức giận hay khó chịu nào.
Nàng nghĩ rằng bất kể là ai nhìn thấy hành động đột ngột vừa rồi của Quý Tiêu đối với nàng cũng đều sẽ hiểu nhầm như vậy.
Bầu không khí giữa hai người bỗng chốc có chút khó xử.
Dì Ngô nhìn Quý Tiêu đang phát sốt nằm mê man trên giường, vẫn là không nhịn được mà nói ra điều bà muốn nói: “Nhưng mà Ngụy tiểu thư, hy vọng cô có thể nhớ những lời tôi vừa nói.”
“Cho dù cô và tiểu thư có như thế nào thì tôi vẫn hy vọng cô vẫn sẽ đối xử tốt với tiểu thư của chúng tôi. Mặc dù đã lâu tôi không ở cạnh tiểu thư, nhưng tôi có thể chắc chắn, cô ấy rất quan tâm đến cô. Không phải vậy sao? Khi Alpha đến kỳ phát nhiệt, người mà họ ỷ lại nhất chính là người cho họ cảm giác an toàn nhất đúng không?”
Dì giúp việc đứng chắn trước ánh đèn chói chang trong phòng, nhưng không hiểu sao lúc này lại có một tia sáng rọi vào trong mắt Ngụy Khinh Ngữ, cảm giác nóng rực khiến đôi mắt nàng khô khốc, có chút không tự nhiên chớp chớp hai lần.
Những lời nói của dì Ngô như một con dao cùn, chầm chậm khoét ra một cái lỗ trên tấm màn che mờ trước mắt nàng.
“Chị Ngô.”
Lúc này, bác sĩ đã khám xong cho Quý Tiêu, ông bước đến với hộp thuốc trên tay, cắt đứt dòng suy nghĩ còn chưa kịp cắm rễ của Ngụy Khinh Ngữ.
Bác sĩ: “Tiểu thư đã được tiêm thuốc hạ sốt và thuốc ức chế rồi. Chị yên tâm, tương tác giữa hai loại thuốc khá ổn định, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Chỉ cần buổi trưa ngày mai cô ấy có thể tỉnh lại là được, còn nếu như không tỉnh lại thì chị hãy gọi cho tôi.”
“Được, hôm nay làm phiền cậu rồi.” Dì Ngô khẽ gật đầu với bác sĩ, sau đó ra hiệu cho người giúp việc tiễn anh ta đi.
Tiếp đó, bà vỗ tay với những người khác trong phòng rồi nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Được rồi, vì tiểu thư rất ghét ồn ào nên tôi sẽ kêu họ rời đi trước. Cô cũng chú ý nghỉ ngơi nhé.”
Ngụy Khinh Ngữ hiểu ý của dì Ngô, nàng đứng đó cho đến khi cửa phòng được đóng lại, sau đó mới từng bước tiến đến gần người đang nằm trên giường.
Quý Tiêu vẫn hôn mê, túi chườm đá hạ nhiệt đặt trên trán cô đã tan ra một ít, che đi non nửa gương mặt.
Hàng mi dày đọng lại những giọt nước băng giá, sống mũi cao thẳng kém đi vẻ cao ngạo. Khuôn mặt nhỏ xinh màu mật ong, ngay cả đôi môi hé mở cũng tái nhợt không chút khí sắc.
Hơi thở ấm nóng từ cơ thể vẫn còn chưa hạ nhiệt khẽ thoát ra từ hai cánh môi, khiến hương Brandy đào mất kiểm soát mà bay bổng khắp phòng.
Ngụy Khinh Ngữ lẳng lặng nhìn vào đôi môi Quý Tiêu, không khỏi tự cắn lấy viền môi trong của chính mình.
Vết thương trên cánh môi vừa mới miễng cưỡng khép miệng lại đang ân ẩn phát đau, máu tươi theo động tác mím chặt của nàng khẽ rỉ ra ngoài.
Nụ hôn táo bạo và nồng nhiệt vừa rồi lại hiện lên trong đầu Ngụy Khinh Ngữ, giống như một trò chơi ghép hình vạn năng, vừa hay lắp đầy mọi tưởng tưởng của nàng đối với thứ gọi là “nụ hôn” ấy.
“Không phải vậy sao? Khi Alpha đến kỳ phát nhiệt, người mà họ ỷ lại nhất chính là người cho họ cảm giác an toàn nhất đúng không?”
Những lời nói của dì Ngô lại xuất hiện bên tai Ngụy Khinh Ngữ, khiến nàng chậm mất một nhịp thở.
Ngụy Khinh Ngữ biết nàng đã tự nhìn rõ được tâm tư của chính mình, nhưng lại chưa bao giờ thử khám phá ý nghĩa trong hành động của Quý Tiêu đối với mình.
Cô ấy cũng thích mình sao?
(Editor: Hông nha má, hun xã giao thôi yêu đương gì tầm này 🫠)
Nó không đơn thuần là sự cảm mến của những người bạn với nhau thật sao?
Là kiểu Alpha thích Omega sao?
Tất thảy những câu hỏi và đáp án trên thực tế tựa như những con cá đang không ngừng bơi loạn cả lên trong đầu Ngụy Khinh Ngữ, bơi tới bơi lui khiến nàng không thể có cho mình được một lời giải đáp thỏa đáng.
Ngụy Khinh Ngữ bất giác cau mày, hiếm khi thở dài não nề một hơi.
“Có đau không?”
Giọng nói suy nhược quen thuộc của cô gái vang lên bên tai Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu không biết đã mở mắt từ khi nào lúc này đang lẳng lặng nhìn nàng.