Căn phòng lớn trở nên yên ắng, màn hình điện thoại di động vì không có người thao tác nên tự động tối sầm lại, hình đại diện trong tầm mắt kia cũng theo đó mà tối đi.
Sau một hồi do dự, Ngụy Khinh Ngữ đã nhấn vào vị trí trống bên cạnh hình đại diện kia trước khi màn hình tắt hẳn.
Tiếng "Ting ting" vang lên, Quý Tiêu đang nằm dựa trên gối bật người ngồi dậy.
Cô nhìn thấy hình đại diện chú thỏ nhỏ nổi lên trong danh sách trống vắng, lập tức chủ động xông lên chào hỏi: 【Người chị em, vừa rồi cảm ơn cậu.】
Ngụy Khinh Ngữ nhìn tin nhắn được gửi đến gần như ngay tức khắc của Quý Tiêu, vẫn đơn giản như cũ nhắn trả lời lại: 【Không có gì.】
Quý Tiêu nhìn mấy chữ đơn giản này, chu môi lên nói: 【Hay là ngày mốt lên trường tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé.】
Nhìn thấy đề nghị này của Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ nghĩ đến việc danh tính của mình sẽ bị bại lộ, thần kinh lập tức trở nên căng thẳng.
Nàng vội vàng từ chối: 【Không cần, tôi chỉ là vô tình đi ngang qua thấy nên mới giúp, cậu không cần để trong lòng.】
Nhưng Quý Tiêu lại không đồng ý: 【Vậy sao được, tuy nói là chúng ta như bèo nước gặp nhau, nhưng cậu lại có ơn lớn như vậy với tôi, tôi nhất định phải báo đáp cậu.】
Rõ ràng là cách nhau một cái màn hình điện thoại, nhưng Ngụy Khinh Ngữ lại có thể hình dung ra được sự chân thành và nghĩa khí trong lời nói của Quý Tiêu.
Nàng trước giờ chưa từng nghĩ tới kẻ kiêu căng ngạo mạn luôn xem mình là cái rốn của vũ trụ như Quý Tiêu lại biết đến việc báo đáp ơn nghĩa.
Điều này đã vượt xa ấn tượng ban đầu của Ngụy Khinh Ngữ về Quý Tiêu.
Ngụy Khinh Ngữ gõ nhẹ vào màn hình, nhàn nhạt trả lời: 【Tôi chỉ tiện tay giúp cậu thôi, không cần thù lao. Tôi tin rằng loại chuyệnnày đổi lại là người khác thì cũng sẽ làm như vậy.】
Thấy đối phương trả lời đơn giản, Quý Tiêu có cảm giác mình đã từng nghe qua câu này ở đâu đó rồi.
Nhìn hình ảnh thiếu nữ trên điện thoại, Quý Tiêu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, thế nào cũng không nhớ ra được.
Sau đó cô nhìn sang vị tiểu thư thỏ bên kia màn hình, nói lại: 【Vậy tôi có thể thêm QQ của cậu không? Coi như là kết bạn với cậu.】
Ngụy Khinh Ngữ biết rõ Quý Tiêu muốn làm bạn với người có nghĩa khí, nhưng nàng thực sự không muốn cô ấy biết những gì trong ngày hôm nay nàng đã làm cho cô.
Rõ ràng nhìn sơ qua nàng có thể dùng cái cớ vừa rồi để giải thích với Quý Tiêu, nhưng trong lòng lại có cảm giác có tật giật mình không thể giải thích được.
Như thể là lần này nàng làm điều đó vì Quý Tiêu, không chỉ đơn giản là gặp chuyện bất bình như lời nàng giải thích.
Ngụy Khinh Ngữ: 【Tôi không hay dùng QQ lắm.】
Thấy câu trả lời này, Quý Tiêu gõ một dòng: 【Người chị em, cậu thần bí quá.】
Lúc định gửi nó đi, cô ấy lại cảm thấy câu này có hơi không tốt cho lắm.
Vị tiểu thư thỏ bí ẩn này từ đầu đến giờ vẫn luôn từ chối hành động của mình, có lẽ cô ấy thực sự thấy chuyện bất bình, không muốn để mình biết cô ấy là ai.
Vì thế Quý Tiêu nhanh chóng xóa dòng tin nhắn đó, đổi thành một dòng khác: 【Đã như vậy thì không cần thêm QQ nữa, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cậu.】
Ngụy Khinh Ngữ nhìn tin nhắn Quý Tiêu gửi đến, đôi mắt xanh ngọc liền hiện lên một tia vui mừng.
Nàng cầm điện thoại di động nhẹ nhàng gõ một câu "Không có chi", lại nhận được một câu từ Quý Tiêu: 【Cảm ơn cậu vì dù biết tôi trước kia là một đứa tồi tệ vẫn lựa chọn tin tưởng tôi, còn ra mặt nói giúp tôi.】
Tay Ngụy Khinh Ngữ lập tức dừng lại, ngày thường nàng đã quen với việc Quý Tiêu xưng hô "Bổn tiểu thư" hoặc "Nghe bổn tiểu thư nói này", đột nhiên nhìn thấy những lời chân thành như vậy khiến nàng tự hỏi không biết người đối diện có phải là ảo ảnh của Quý Tiêu hay không.
Đôi đồng tử màu xanh ngọc của nàng thiếu nữ lưu lại rất lâu trên những khung tin nhắn, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Ngày ấy khi nàng giằng co với Quý Tiêu, những lời cô nói lại vang lên bên tai nàng.
"Tôi… Tôi chỉ muốn cải tà quy chính, cô cũng không muốn cho tôi cơ hội sao..."
Ngụy Khinh Ngữ chợt nhận ra, đã lâu rồi nàng không còn nhìn thấy sự bệnh hoạn và nham hiểm trong đôi mắt vàng cam đó.
Lâu lắm rồi nàng chưa bị ném vào căn phòng tối đen chật hẹp ấy.
Một lúc lâu sau, Ngụy Khinh Ngữ xóa dòng chữ "Không cần cảm ơn" trong khung soạn tin nhắn đi, do dự gõ ra một đoạn bằng giọng điệu của người xa lạ: 【Quý Tiêu, nếu đã nói đến đây, tôi có một vài điều muốn nói với cậu.】
Quý Tiêu nghe vậy thì ngồi thẳng người dậy, thái độ lịch sự nói: 【Cậu nói đi.】
Ngụy Khinh Ngữ nhìn câu trả lời của Quý Tiêu, đặt tay lên màn hình một hồi không biết nên viết từ đâu.
Sau một hồi im lặng, trong phòng lại vang lên tiếng lách cách: 【Nếu đã lựa chọn hối cải làm con người mới, thì đừng làm lại những chuyện năm xưa.】
Nếu cô muốn, vậy thì nàng sẽ cố gắng cho cô một cơ hội.
【Đừng để những người tin tưởng cậu phải thất vọng.】
Thấy Thỏ tiểu thư gửi đến hai câu này, Quý Tiêu có chút cảm động.
Mặc dù nguyên chủ trước đây làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng vẫn có người nguyện ý tin tưởng mình.
Vậy không tính là lãng phí thời gian nhỉ.
Quý Tiêu nhìn Thỏ tiểu thư tốt bụng trong hộp thoại, đôi mắt cô hơi cong lên.
Cô không ngờ rằng sự công nhận đầu tiên cô nhận được khi đến thế giới này lại là từ nàng.
Quý Tiêu gật đầu: 【Ừm, sẽ không.】
Mặc dù chỉ là một câu đơn giản, nhưng Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy như thể mình đã nhận một lời đảm bảo.
Cô nhìn ảnh đại diện đã lâu không thay đổi của Quý Tiêu, khẽ thở dài.
Hy vọng Quý Tiêu có thể làm được những gì mà cô ấy đã nói.
Ngụy Khinh Ngữ: 【Tôi offline đây, còn có bài tập phải làm.】
Quý Tiêu vội vàng gật đầu và trả lời: 【Cúi chào đại lão.】
Sau đó điện thoại của Ngụy Khinh Ngữ cũng hiện lên sticker hình một chú chim cánh cụt đang nhảy múa vẫy cánh.
Tuy đơn giản vô cùng nhưng lại rất ngây ngô, khiến người ta không khỏi mỉm cười.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn con chim cánh cụt nhỏ, giơ tay và nhấn nút tua lại hai lần.
Giây tiếp theo, một tin nhắn khác gửi đến.
【XwX: Cái kia, sau này tôi có thể tìm cậu tám chuyện không?】
Sau đó Quý Tiêu lại cảm thấy câu này không rõ ràng, vội vàng bổ sung: 【Ở đây, không gặp trực tiếp.】
Cũng không phải là cô không muốn biết tiểu thư Thỏ này là ai, nhưng cô chỉ cảm thấy trên đời này hiếm lắm mới gặp được người hợp mình như vậy, bèo nước gặp nhau cũng thật đáng tiếc.
Vì tiểu thư Thỏ này không muốn gặp mặt, vậy nên làm bạn online với nàng ấy cũng được, ít nhất là như vậy thì cũng không uổng phí lần gặp gỡ ngày hôm nay.
Ngụy Khinh Ngữ xem tin nhắn một lúc lâu mà vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Kỳ thật nàng chỉ muốn giúp Quý Tiêu một phen, sau đó lại bị ma xui quỷ khiến mà vô tình thêm cô làm bạn trên diễn đàn.
(👻 + 👹: ☺️😍🥰🤩🥶🥵🙂🙃👌?)
Vốn dĩ dừng ở đây là đủ rồi, không ngờ Quý Tiêu lại chủ động giơ nhánh ô-liu muốn kết bạn với nàng.
Chẳng lẽ cô ấy đã biết @user190245 đó là mình rồi sao?
Vẻ mặt Ngụy Khinh Ngữ căng thẳng, rồi lại thả lỏng.
Chắc là không biết người đối diện là ai, nên cô ấy mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Giống như giao lưu kết bạn qua mạng thôi.
Không ai biết tình hình của người kia thế nào cả, chỉ nắm được số ID ảo trên Internet mà thôi.
Nghĩ đến đây, tâm tình rối rắm của Ngụy Khinh Ngữ đã được hạ xuống.
Nàng nhìn Quý Tiêu có những cử chỉ khác biệt với thường ngày, hơi động tâm.
【@user190245: Có thể, nhưng tôi không đảm bảo mình có thể trả lời tin nhắn của bạn kịp thời, vì tôi cũng không thường xuyên lên diễn đàn đâu.】
Quý Tiêu hai mắt sáng lên, gật đầu lia lịa: 【Được, cậu làm việc đi, có dịp lại nói!】
Lời vừa dứt, trên màn hình của Ngụy Khinh Ngữ đột nhiên xuất hiện hai vật nhỏ một trắng một hồng đang nhéo mông nhau, bên cạnh còn có chữ —— chị em tốt.
Tuy nàng biết rằng sticker này thường được dùng giữa cô với Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh, nhưng Quý Tiêu rất hiếm khi sử dụng sticker với Ngụy Khinh Ngữ, theo bản năng nhìn hai cục nhỏ này rất giống nàng và Quý Tiêu.
Làn gió ấm buổi trưa mùa thu xuyên qua cửa sổ, đáp xuống người Ngụy Khinh Ngữ, nhất thời lướt qua khiến da thịt của thiếu nữ nóng bừng lên.
Khuôn mặt trắng nõn kia thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng dưới mái tóc dài bị gió thổi tung đó là đôi tai đỏ bừng.
Những bông hoa cúc trong bồn hoa của trường cứ cuối tuần lại lặng lẽ nở thành từng chùm, khi gió thổi qua liền toả ra hương thơm ngào ngạt.
Quý Tiêu vừa xuống xe, liền nhìn thấy Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh đang đi tới cách đó không xa.
"Kỳ Kỳ! Phòng Nhất Minh!" Quý Tiêu hiếm khi nhìn thấy bọn Kỳ Kỳ đi trước như vậy, vừa chạy theo vừa hét.
"Ú, Tiêu tỷ, tâm tình không tồi nha?" Kỳ Kỳ nắm lấy cánh tay Quý Tiêu trêu ghẹo.
"Đương nhiên. Chuyện không vui qua đi, hiện tại tâm trạng của tui rất tốt." Quý Tiêu cười nói.
"Này, nói lại xem, @user190245 rốt cuộc là thần thánh phương nào? Giống như sư tăng quét rác thế, đột nhiên xuất hiện đột nhiên biến mất. Cậu biết đó là ai không?" Phòng Nhất Minh nghe Quý Tiêu nhắc nhở liền tò mò hỏi.
Kỳ Kỳ lắc đầu nhìn Quý Tiêu: "Không biết ai, lúc sau tui mới để ý, chỉ là mấy bài đăng khác lại không thấy người đó. Chị Tiêu, chị biết ai không?"
"Tôi cũng không biết." Quý Tiêu cũng lắc đầu: "Hôm đó tôi cũng có kết bạn với người đó trên diễn đàn, nhưng người ta một mực từ chối tiết lộ, cảm thấy đó là một người tốt bụng chỉ muốn làm việc thiện không muốn để lại danh tính."
"Hả? Cậu đã thêm người đó vào bạn bè sao? Tôi cũng thêm mà chưa được xác nhận." Phòng Nhất Minh nghe vậy tinh thần tỉnh táo, vội vàng hỏi: "Vậy cậu có biết người đó cao bao nhiêu không? Nam hay nữ, là Alpha, Omega hay Beta? Nhà ở đâu?"
Quý Tiêu nghe một tràng câu hỏi của Phòng Nhất Minh, cười: "Cậu điều tra nhân khẩu à. Tôi không biết, cái gì cũng không biết. Người ta không muốn nói, nên tôi cũng không hỏi."
Kỳ Kỳ nghe vậy trên mặt toàn là tiếc nuối, nói: "Chị Tiêu, tại sao không hỏi, lỡ đó là một Omega thầm yêu thích cậu đang âm thầm bảo vệ cậu thì sao? Quá tốt rồi..."
Nghe thấy những lời này của Kỳ Kỳ, Quý Tiêu cau mày: "Cậu có nói quá không vậy? Thích tôi chẳng phải nên nói cho tôi biết người ta là ai sao? Sao hỏi như thế nào người ta cũng không nói? Đó là trò chuyện riêng tư của bọn tôi, không phải ở trên diễn đàn."
"Cậu nói như thế cũng đúng..." Kỳ Kỳ bị Quý Tiêu thuyết phục, tiếp theo nghĩ tới cái gì đó, nói: "Lỡ như người ta..."
Quý Tiêu nghe thấy ngữ điệu này của Kỳ Kỳ, liền biết nàng ta lại bắt đầu suy đoán lung tung.
Nghĩ đến ảnh đại diện đáng yêu cùng giọng điệu nghiêm túc của tiểu thư Thỏ, Quý Tiêu ngắt lời Kỳ Kỳ: "Không có lỡ như gì hết, trên đời này sao có nhiều chuyện lỡ như đấy, người ta chỉ là học tập thôi, làm việc tốt không muốn để lại danh tính."
Quý Tiêu nhìn Kỳ Kỳ lại muốn mở miệng phản bác, nói: "Cũng không có tình cảm."
Kỳ Kỳ không hài lòng "Chậc" một tiếng, quay sang nhìn lớp thực nghiệm trên dãy hành lang.
Vừa định nói tiếp, cô đột nhiên phát hiện bài tập cuối tuần lớp mình giao trên bảng vẫn chưa xóa.
Kỳ Kỳ nhìn bài tập Toán giáo viên đã giao phải nộp vào tiết sau, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô kéo cánh tay Quý Tiêu nói: "Chị Tiêu, lưu tình chút, lát nữa làm ơn cho tui mượn vở bài tập Toán nha..."
Nhìn vào đôi mắt đầy mị lực của Kỳ Kỳ, Quý Tiêu không những không bị cô mê hoặc mà ngay lập tức hiểu được dụng ý của cô.
Tiến độ chương trình học của lớp thực nghiệm nhanh hơn so với lớp bình thường, Kỳ Kỳ và những người khác phải hoàn thành bài tập trong sách vào tuần này, mượn vở bài tập của mình vậy thì cậu ta không cần lo bài tập Toán rồi.
Quý Tiêu cười nhìn Kỳ Kỳ sau đó mới phát hiện ra Phòng Nhất Minh, đứng ở ngay cửa, "Vậy các cậu hứa không tiết lộ lung tung về @user190245 nữa, thì tôi đưa cho các cậu."
"Không nhắc, không nhắc, đó chỉ là một người tốt bụng tình cờ đi ngang qua mà thôi, tôi tuyệt đối không có hứng thú với người đó."
"@user190245 là ai á, sao tôi không biết?"
Hai người một người lắc đầu, một người giả ngu, ra vẻ rất thành ý với Quý Tiêu.
Quý Tiêu nhìn bọn họ cười, nói: "Cũng không tệ lắm, vậy cùng tôi vào lấy đi."
Lúc này học sinh trong lớp hầu như đã đến đông đủ, thậm chí có người đã bắt đầu đọc thuộc lòng từ vựng trước khi buổi học bắt đầu.
Ba người đi cửa sau vào lớp, đúng lúc gặp Ngụy Khinh Ngữ vừa vào lớp, đang lấy sách ở ngăn tủ phía trước.
Ánh nắng ban mai trong lành xuyên qua tấm kính cạnh bàn Quý Tiêu, vô tư phủ lên người Ngụy Khinh Ngữ.
Từng nét bút tinh xảo phác hoạ lên người thiếu nữ dịu dàng duyên dáng, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Kỳ Kỳ nhìn hạ giọng khẽ cảm thán: "Không hiểu sao tôi lại cảm thấy, sau đại hội thể thao thì Ngụy Khinh Ngữ càng xinh đẹp hơn nhỉ."
Phòng Nhất Minh đi theo sau và gật đầu phụ hoạ nói: "Phải đấy, phải đấy."
Quý Tiêu nghe vậy cũng liếc nhìn hai thiếu nữ đang to nhỏ thảo luận, không khỏi dừng tầm mắt trên người Ngụy Khinh Ngữ.
Ngày mùa thu hơi se lạnh, Ngụy Khinh Ngữ đã đi tất dài đến đầu gối.
Màu đen tuyền và màu trắng như vẽ lên đường ranh giới trên đầu gối, bông gòn mềm mại làm cho phần da nhỏ lộ ra dưới váy thêm phần tinh tế.
Thật là xinh đẹp.
Sự xinh đẹp này khác hoàn toàn so với lúc cuối hạ.
Nghĩ như vậy, Quý Tiêu mang theo Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh đến bàn của cô.
Ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ không đợi cả ba đứng vững đã chiếu thẳng vào mặt họ, ba gương mặt nhỏ thể hiện sự ngạc nhiên hoàn toàn khác nhau.
Trên bàn của Quý Tiêu, nơi có chồng sách cao được sắp xếp ngay ngắn lại xuất hiện một chiếc bánh kem nhỏ màu vàng.
Chiếc hộp đóng gói khá đơn giản, một chiếc nơ bướm màu vàng tươi được người gửi cẩn thận trang trí, nhìn qua có vẻ rất ái muội.