Vài chiếc lá khô bị gió thổi rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đang chạy đến, có chút kinh ngạc cất tiếng hỏi: “Có việc gì sao?”
“Không có, tôi cùng với cô đi chung không được à?” Quý Tiêu sờ sờ túi áo hỏi ngược lại.
Cô nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ chỉ có một thân một mình, mà trời hôm nay quả thực không tồi, Quý Tiêu đã lâu không đi bộ, khung cảnh này khiến cho cô có chút hoài niệm về quãng thời gian tan học đi bộ về nhà cùng những người bạn thời niên thiếu.
Vì vậy cô cho tài xế chạy xe về trước, còn mình sẽ cùng Ngụy Khinh Ngữ đi bộ về nhà.
“Ừm, được.” Ngụy Khinh Ngữ nhẹ giọng đáp.
Không phải nàng từ chối việc Quý Tiêu đi bên cạnh mình, chỉ là nàng cảm thấy có chút không thoải mái.
“Mà này Ngụy Khinh Ngữ, sao cậu lại không đi xe buýt về nhà vậy? Hôm nay phải vận động nhiều như thế, cậu không thấy mệt à?” Phòng Nhất Minh tò mò nhìn Ngụy Khinh Ngữ đứng bên phải Quý Tiêu.
Nguy Khinh Ngữ và Phòng Nhất Minh không tính là thân quen, mối liên hệ duy nhất là chuyện lần trước của Lưu Mỹ Na. Sau chuyện đó Kỳ Kỳ đã thành lập một nhóm chat nho nhỏ cho bốn người bọn họ.
Sau vụ việc đó, thì cái nhóm này cũng im re luôn.
Có lẽ ba người kia thấy khó nói khi có nàng ở trong nhóm.
Thật ra, họ cũng có một nhóm chat cho ba người.
Nghĩ đến đây, Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu nói: “Cũng không mệt lắm.”
“Thật không? Vậy cậu thật sự rất giỏi nha.” Vẻ mặt Phòng Nhất Minh như mọi khi vẫn rất khoa trương, “Cậu có biết sáng nay lớp chúng ta, không, phải là tất cả các lớp mới đúng, bọn họ đều ngây người ra đó!”
Khi Phòng Nhất Minh nói, đôi mắt cô ấy sáng ngời lên như chất chứa muôn ngàn vì sao, điều này khiến Ngụy Khinh Ngữ có chút xấu hổ, nàng khẽ gật đầu: “Cậu quá khen rồi.”
Nghe vậy, Quý Tiêu liếc nhìn Ngụy Khinh Ngữ, trước đây hiếm khi thấy được bộ dạng này của nàng, cô liền cười nói: “Là cô không biết đấy thôi, chứ mấy Omega về nhất của mấy hạng mục thi đấu sau đều mệt tới nằm sấp mặt xuống, cần mấy người mới khiêng vào trong được đó.”
“Đúng vậy đó, lớp chúng ta đều là tôi và Kỳ Kỳ đỡ vào đấy.” Phòng Nhất Minh đồng ý, lấy điện thoại ra gửi tấm ảnh: “Tôi có chụp lại này, xem biểu cảm của bọn họ hề hước chưa nè.”
Thông báo vang lên, Quý Tiêu cũng lấy điện thoại di động ra, nhìn những bức ảnh do Phòng Nhất Minh gửi đến liền cười lớn: “Thật sự có thể làm meme luôn á.”
Đứng yên lặng bên cạnh Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn hai người kia cười đùa cùng nhau.
Họ có nhóm của họ, trò đùa của họ, còn mình thì giống như người ngoài cuộc được kéo vào nhất thời rồi lại bị đẩy ra rìa.
“Cô cũng nhìn một chút đi, buồn cười lắm đấy.”
Đột nhiên bả vai bị vỗ một cái, Quý Tiêu cong mắt cười nhìn Ngụy Khinh Ngữ, ra hiệu cho nàng nhìn vào điện thoại của mình.
Ngụy Khinh Ngữ hơi sửng sốt một chút, tựa như nghĩ tới cái gì, trong lòng có một chút mong chờ mà trước nay chưa từng có.
Từ nhóm chat bốn người vốn vẫn luôn im lặng lại nhảy lên một chấm thông báo, và số thông báo màu trắng đỏ trên đó là 12.
Ngụy Khinh Ngữ nhấp vào, một số tấm ảnh mờ mờ xuất hiện trong tầm nhìn của nàng. Động tác và biểu cảm của những người trong ảnh cực kỳ buồn cười, Ngụy Khinh Ngữ vuốt lên từng cái nhưng lại phát hiện ra một chi tiết nhỏ.
Bức ảnh đầu tiên là do Quý Tiêu chuyển tiếp, còn những bức còn lại là Phòng Nhất Minh gửi trực tiếp.
Điều đó có nghĩa là, Phòng Nhất Minh ban đầu chỉ gửi vào nhóm riêng của ba người họ.
Sau đó Quý Tiêu âm thầm nhắc nhở Phòng Nhất Minh theo cách này và cô ấy đã nhanh chóng hiểu ra.
Cơn gió mùa thu thổi qua sườn mặt nàng, khiến đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ gợn lên từng cơn sóng.
Quý Tiêu đang quan tâm tới cảm nhận của mình sao?
Hay cô ấy đang dần học cách quan tâm đến cảm xúc của người khác?
Nàng nhìn Quý Tiêu đang đứng trước mặt, cảm giác trong lòng như có một cánh cửa vừa mới bị cô ấy đẩy ra.
“Ngụy Khinh Ngữ, tôi vẫn còn một tấm ảnh cực hài của Quý Tiêu vào buổi chiều! Cậu muốn xem không?”
Lúc này Phòng Nhất Minh kích động cầm điện thoại của mình nhảy qua Quý Tiêu, chạy thẳng đến chỗ Ngụy Khinh Ngữ.
Một bức ảnh Quý Tiêu đang nhìn chằm chằm vào cú ném mà cô ấy vừa thực hiện đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Không biết Quý Tiêu lúc ấy đang suy nghĩ gì, nhưng trên khuôn mặt luôn kiêu ngạo tự phụ của cô lại hiện lên một tia ủy khuất, trông có chút đáng thương.
Khi Quý Tiêu đi ngang qua Ngụy Khinh Ngữ để nhìn bức ảnh, thần kinh cô đột nhiên trở nên rất căng thẳng.
Cô không muốn mất mặt với tư cách là một Alpha(ke) cấp S đâu!
Quý Tiêu vội vàng đuổi theo Phòng Nhất Minh và nói: “Cậu chụp dìm mình lúc nào vây! Đừng có đăng nó, tớ cảnh cáo cậu, Phòng Nhất Minh, đừng có đăng nó!!”
Nhưng đã quá muộn, Phòng Nhất Minh đã nhấn nút gửi rồi.
Ting ting hai tiếng, ba chiếc điện thoại cùng lúc rung lên, Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy Kỳ Kỳ đã gửi một biểu tượng cảm xúc bày tỏ sự chia buồn với Phòng Nhất Minh.
Khi mặt trời dần ngả về hướng Tây, dòng sông bị ánh chiều tà phản chiếu, nhuộm thành màu đỏ hồng, gió thổi qua tạo nên những làn sóng ánh sáng nho nhỏ.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn cô gái đang chiến đấu vì “danh dự” của mình ở đằng xa, cười thầm và lưu lại bức ảnh.
Tất nhiên là muốn rồi.
•
Sau giờ Ngọ, tuy rằng trên mặt đất vẫn còn vương vấn chút ánh nắng nhưng lại mang theo cảm giác hơi lành lạnh, tiếng diễu hành của các vận động viên vang vọng khắp sân chơi đã góp thêm chút náo nhiệt cho ngày thu mát mẻ này.
Những tiếng hò reo cuồng nhiệt nối tiếp nhau vang lên, khoảng trống ở hai bên đường đua được ngăn cách bằng dải nhựa màu đỏ đã đầy ắp người, ai nấy cũng mang theo vẻ hào hứng. Đại hội thể thao kéo dài hai ngày đã đi đến ngày cuối – trận chung kết tiếp sức của nhóm Alpha nam và Alpha nữ.
Nhóm Alpha nữ thứ hai đã vượt qua vòng kiểm tra và đang xếp hàng để đi về phía sân cỏ ở vòng trong.
Là một cô gái dẫn đầu trong lớp, Quý Tiêu đã được mời tham gia, mặc dù phần thi ném tạ của cô ấy không mấy khả quan.
“Lớp 17! Nhanh lên! Lớp 17, nhanh lên!”
“13! Lớp 13 đang gấp rút!!”
…
Quý Tiêu lắng nghe âm thanh cổ vũ náo nhiệt, sau đó lại nhìn vào đội chạy tiếp sức của các nam Alpha khối lớp 11 vừa mới bắt đầu. Lớp 13 hét to nhất, cạnh tranh quyết liệt với lớp 17, sau hai gậy vẫn rượt nhau sát nút.
Nhưng giữa cuộc cạnh tranh khốc liệt như vậy, có một đội trông đặc biệt thảm hại – là lớp thực nghiệm.
Người chạy đầu tiên thì bị rớt gậy, người cầm gậy thứ hai thì thứ hạng chạy đứng đầu từ dưới đổ lên, người cầm gậy thứ ba đang chạy lại bị vấp ngã. Còn người cầm gậy thứ tư thì không có vấn đề gì, chỉ là, dù có làm thế nào thì cũng không thể đuổi kịp nữa rồi.
“Lớp cậu thảm thiệt chứ.” Phòng Nhất Minh ở một bên không thể không nói.
“Ừm.” Quý Tiêu gật đầu, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thoạt nhìn cũng cảm thấy thật chán ngán.
“Không sao mà, cậu cũng đâu có dựa vào môn thể thao, chẳng sao cả.” Kỳ Kỳ vỗ vỗ bả vai Quý Tiêu nói.
“Ờ, bọn mày chỉ toàn là mấy đứa mọt sách đầu to mắt cận. Phải tham gia đại hội thể thao thế này thật là làm khó bọn mày quá rồi.”
Lời chế nhạo xiên xỏ từ một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên.
Quý Tiêu quay đầu lại, khi cô nhìn thấy gương mặt thèm đòn của Lưu Mỹ Na thì cũng chẳng ngạc nhiên là mấy.
“Cô vừa nói gì?”
Tất nhiên, Quý Tiêu vẫn cực kỳ không ưa Lưu Mỹ Na.
“Sao nào, không đúng hả?” Lưu Mỹ Na cũng bắt chước vẻ cười nhạo mà hôm qua Quý Tiêu cười với mình, lại nhìn về phía nam sinh cuối cùng của lớp thực nghiệm đang chạy qua vạch đích, vênh váo nói:
“Chúc mừng nha, hạng mục chạy tiếp sức này đội của bọn tao lại đạt hạng nhất rồi, không những vậy còn là hạng nhất số dương cơ, còn lũ chúng mày là loại hạng nhất từ dưới đếm lên đấy.”
“Có phải cô chạy đâu, ở đó gáy cái gì vậy?” Kỳ Kỳ vừa nói vừa liếc Lưu Mỹ Na một cái.
“Đúng vậy đó, ai biết được lát nữa cô chạy như thế nào, gáy sớm ăn gì nào?” Phòng Nhất Minh tiếp lời.
Lưu Mỹ Na hừ lạnh một tiếng, “Chống mắt lên mà coi lớp bọn tao có được hạng nhất hay không nha.”
Quý Tiêu nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Lưu Mỹ Na, trong lòng thầm cảm thấy chán ghét khủng khiếp.
Cô quay lại nhìn những đồng đội đang tức giận mà chẳng dám mở miệng đáp trả kia, nói: “Lượt tiếp theo mọi người phải dốc hết sức chạy để vượt qua họ.”
“Chúng ta có thể làm được sao? Đội nam sinh còn thua thảm như vậy…” Một cô gái có chút nản lòng hỏi.
“Cậu muốn con nhỏ mỏ hỗn đó coi thường lớp thực nghiệm chúng ta sao?” Quý Tiêu hỏi ngược lại.
“Không.”
“Đương nhiên là không muốn, tôi hận không thể đấm cho cô ta mấy cái.”
“Đúng vậy đám người kia nói nhiều quá rồi!”
Nghe được sự bất mãn trong giọng nói của mọi người, Quý Tiêu kiên quyết gật đầu: “Đã như vậy, các cậu cứ cố gắng chạy hết mình, chuyện còn lại cứ để mình lo.”
Khi nói điều đó, Quý Tiêu lạnh lùng nhìn Lưu Mỹ Na, sau đó bẻ khớp tay răng rắc.
Lần này cô quyết định sẽ lưu lại cho Lưu Mỹ Na một chút màu sắc.
Gió thong thả thổi qua sân vận động, vài đám mây dày được đẩy lên để che đi ánh sáng mặt trời.
Bảy lớp đứng trên bảy đường băng xếp từ ngoài vào trong, Quý Tiêu đứng ở vị trí cuối cùng, còn Lưu Mỹ Na thì đứng trên đường băng ngay bên cạnh cô.
Hai người nhìn nhau, nhưng không ai để ý tới đối phương.
Lưu Mỹ Na thậm chí còn nhờ bạn cùng lớp tết cho mình hai bím tóc rết một cách gọn gàng.
Cô ta là một Alpha cấp A, sức bật đến nay vẫn luôn rất tốt.
Năm ngoái cô ta đã giành hạng nhất với sức mạnh nghiền áp tới mức đè bẹp các lớp khác, tại sao hôm nay lại không chứ?
“Đùng!”
Tiếng súng xuất phát vang lên, bảy vận động viên đồng thời đứng lên, hai bên đường chạy đột nhiên vang lên tiếng cổ vũ.
Đúng như dự đoán của mọi người, lớp thực nghiệm lại chễm chệ ở vị trí cuối bảng. Lớp 17 nơi Lưu Mỹ Na học thậm chí còn vượt xa lớp thực nghiệm của Quý Tiêu.
Lần lượt chạy đầu tiên và thứ hai kết thúc, Lưu Mỹ Na nhìn thanh gậy đồng đội chuyền cho mình, khuôn mặt lộ ra vẻ tự mãn. Dải lụa đỏ ở vạch đích đã được kéo ra, còn các học sinh ở hai bên đường băng đang reo hò cổ vũ rất nhiệt tình.
Lưu Mỹ Na tận hưởng sự cổ vũ của chính mình, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn trong tiếng reo hò kia.
“Aaaaaa!!! Quý Tiêu chaiyo!!”
“Quý Tiêu tiến lên!!! Quý Tiêu cố lên!!!”
…
Cái tên quen thuộc kia không ngừng truyền đến bên tai Lưu Mỹ Na, đột nhiên cô ta cảm thấy sau lưng có người đang từ phía sau lao tới.
Trong lượt gậy chuyền lượt thứ ba của Quý Tiêu, cô đã đuổi kịp vị trí thứ năm. Cô ấy cầm gậy lao lên, vượt qua vị trí thứ tư, bỏ lại vị trí thứ ba rồi cũng cho vị trí thứ hai hít bụi nốt.
Bắp chân thon dài căng ra, sống lưng thẳng tắp cùng đôi tay vung đều theo nhịp.
Mái tóc dài được buộc cao lên, trông cô như chú ngựa đẹp nhất trên thảo nguyên đang dũng mãnh toả ra kim sắc dưới bầu trời xanh.
Bằng cách này, Quý Tiêu nhanh chóng tiếp cận Lưu Mỹ Na bằng tốc độ mà khán giả có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mọi người trở nên căng thẳng, khán đài phía trước lớp thực nghiệm tràn ngập tiếng hò reo đinh tai nhức óc.
Ngoại trừ Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng đứng bên cạnh Phòng Nhất Minh, ánh mắt dán chặt vào Quý Tiêu đang định tiến lại gần Lưu Mỹ Na.
Sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt nàng.
“Đừng như vậy, cậu cũng cổ vũ đi!” Phòng Nhất Minh nhìn Ngụy Khinh Ngữ rồi nói với nàng.
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy sửng sốt, mím chặt môi, không biết từ chối như thế nào.
Nàng là một người nội liễm, trước giờ luôn có thói quen kiềm chế cảm xúc, chưa bao giờ dám hò hét một cách thoải mái như vậy.
"Cậu mà không hét to thì làm sao Quý Tiêu biết cậu đang cổ vũ cho cậu ấy chứ! Làm sao có thể truyền động lực cho cậu ấy đây!" Phòng Nhất Minh giữa ồn ào nói lớn với Ngụy Khinh Ngữ.
"Hãy nhìn họ! Tất cả chúng ta đều ở trong một nhóm, chúng ta phải gắn bó với nhau!" Phòng Nhất Minh kéo cổ tay Ngụy Khinh Ngữ, cả lớp náo loạn cổ vũ: "Nào, các bạn học sinh, chúng ta hãy tập hợp lại với nhau! Hai ba, Quý Tiêu cố lên!"
"Quý Tiêu, cố lên!"
"Quý Tiêu, cố lên!"
Giọng nói nhịp nhàng và sôi nổi của các bạn cùng lớp đã đánh vào trái tim của Ngụy Khinh Ngữ một lần nữa.
Chỉ còn năm mươi mét nữa là đến vạch đích, Lưu Mỹ Na liều lĩnh tăng tốc, cố gắng thoát khỏi vị trí ngang bằng với Quý Tiêu.
Biểu cảm của Quý Tiêu vô cùng nghiêm túc và căng thẳng, như thể cô đang dùng hết sức để bám đuổi cô ta.
Đây là Quý Tiêu mà Ngụy Khinh Ngữ chưa từng thấy trước đây.
Mang theo sự mong đợi của mọi người, Quý Tiêu mạnh mẽ lao về phía trước với tất cả sức lực của mình.
Trong không khí căng thẳng gay cấn, dường như những cơn gió cũng bị ảnh hưởng, chúng đẩy những đám mây dày đặc ra, để lộ một tia sáng vàng chiếu xuống từ mặt trời.
Trái tim Ngụy Khinh Ngữ đập thình thịch, khi nghe xung quanh có tiếng hò hét đinh tai nhức óc, nàng rốt cuộc cũng buông lỏng đôi môi đang cắn chặt ra.
"Quý Tiêu! Cố lên!!"
Nếu nó khiến cô ấy trở nên mạnh mẽ hơn, nàng sẵn sàng buông bỏ sự kiềm chế của bản thân mình.
Giọng nói quen thuộc xuyên qua tất cả những tạp âm xung quanh, vừa vặn lọt vào tai Quý Tiêu.
Đôi mắt màu vàng cam của Quý Tiêu khẽ run lên, nàng thiếu nữ đứng bên cạnh Phòng Nhất Minh hiện lên trong tầm nhìn của cô, và người ấy đang múa may cánh tay để cổ vũ cho cô.
Mùi bạc hà mát lạnh đột nhiên từ đỉnh đầu xâm nhập vào cơ thể Quý Tiêu với sức tàn phá khủng khiếp.
Cô không biết mình bị làm sao, sau khi nghe thấy giọng cổ vũ của Ngụy Khinh Ngữ, cơ thể Alpha vốn đã bùng nổ đến cực điểm đột nhiên lại bộc phát sức mạnh.
Vẫn còn cách vạch đích mười mét, Lưu Mỹ Na cố gắng hết sức để tăng tốc một lần nữa, nhưng cô ta đã nhìn thấy một nửa cơ thể của Quý Tiêu vụt qua trước mặt mình.
Và sau đó là cả người.
Sau đó, chỉ còn lại đôi giày của cô ấy với chút dư ảnh còn sót lại.
Quý Tiêu đã hoàn toàn vượt qua mình với sức mạnh bùng nổ tuyệt đối!
Lưu Mỹ Na đã cố gắng hết sức để tăng tốc nhưng lại không làm nên chuyện gì.
Đây là lần đầu tiên một người luôn tự phụ như Lưu Mỹ Na cảm nhận được cái gọi là bất lực.
Lần trước người này đã khiến Lưu Mỹ Na rơi vào cảnh uất ức bất kham, lần này lại coi lòng tự tôn của cô ta giống như một thứ đồ vật mà hung hăng giẫm đạp.
Những đám mây dày nặng nề cuối cùng cũng chậm rãi lướt qua mặt trời, một tia sáng vàng từ trên trời lóe lên, tùy ý đáp xuống trên người Quý Tiêu.
Tiếng hò reo như muốn xuyên thủng màng nhĩ vang vọng khắp sân chơi, Phòng Minh hưng phấn tháo cà vạt ra vẫy vẫy trong không trung.
Quý Tiêu là người đầu tiên vượt qua vạch đích!
Đây là lần đầu tiên lớp thực nghiệm giành được hạng mục thi chạy tiếp sức!
Tiếng cổ vũ và cảm thán tiếp tục từ sân chơi vang đến tòa nhà giảng dạy.
Cho đến khi Quý Tiêu trở lại lớp để khiêng bàn ghế và thu dọn đồ đạc về nhà, một đám người Omega đã nhanh chóng vây lấy chỗ ngồi của cô.
"Quý Tiêu, cậu thật lợi hại."
"Cảm ơn."
"Quý Tiêu, tớ mang nước cho cậu nè, uống đi."
"Tôi không khát lắm, cảm ơn."
"Quý Tiêu, có đói bụng không? Mình có một cái bánh ngọt nhỏ đây."
"Ta cũng không đói lắm, cám ơn."
"Này, không cần, không cần, chân ta không đau..."
...
Đối mặt với sự nhiệt tình như fangirl của mọi người, Quý Tiêu đột nhiên có ảo giác bản thân giống như Đường Tăng đang lạc vào nữ nhi quốc.
Cô ngồi trên ghế cầm ly nước còn nóng hổi, nhìn loại chuyện chỉ có thể xảy ra trong mơ này, đầu óc nhất thời vẫn chưa thể load được.
"Cô có đi không?"
Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên giữa một loạt âm thanh ngọt ngào mềm mại.
Hương bạc hà bất ngờ xông tới, bay thẳng vào tim Quý Tiêu, khiến cô lập tức cảm thấy lạnh người.
Người xuất hiện trước cửa lớp học là Ngụy Khinh Ngữ, nàng đeo chiếc cặp vải với gương mặt không cảm xúc gì nhìn chằm chằm vào cô.