Gió đêm lạnh lẽo thổi qua làn váy nàng thiếu nữ, vẽ thành một đường vòng cung như cánh hoa.
Ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ dừng lại trước đôi con ngươi rực rỡ hơn cả sao trời của Quý Tiêu, bàn tay giấu sau làn váy lén mân mê lớp vải mềm.
"Còn thất thần cái gì đó? Đến ăn cơm nhanh đi." Quý Tiêu ngồi ở ghế chính giữa, thấy Ngụy Khinh Ngữ đứng mãi ở cửa thì vội gọi nàng, "Cô không đói à?"
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì không nói gì, nàng thu lại ánh mặt, vuốt ve làn váy rồi ngồi xuống ghế bên trái Quý Tiêu.
Quý Tiêu nhìn cả bàn ăn bày đủ các loại sơn hào hải vị, nói: "Thế nào? Có phải rất đa dạng không?"
Đôi mắt Quý Tiêu sáng như sao, đây là lần đầu tiên Ngụy Khinh Ngữ thấy ánh mắt này không mang theo khí thế khiến người ta sợ hãi, mà lại có vẻ rất chờ mong.
Ngụy Khinh Ngữ mất tự nhiên chớp mắt hai cái, thoáng chốc dời tầm mắt về bàn ăn.
Nàng tự cảm thấy kinh ngạc trong lòng, nhưng vẫn nhìn Quý Tiêu với vẻ đánh giá, gật đầu nói: "Ừm."
Quý Tiêu được Ngụy Khinh Ngữ công nhận, cười khẽ một tiếng.
Cô vén tay áo lên, cầm lấy dao nĩa, nói: "Vậy bắt đầu ăn đi, tối nay cũng không cần phải tuân theo quy củ gì cả. Trung thu mà, muốn sao thì cứ làm vậy. Bổn tiểu thư sẽ không so đo với cô đâu!"
Dứt lời, Quý Tiêu không đợi Ngụy Khinh Ngữ cầm dao nĩa lên đã vội vã xuống tay với món tôm hùm trước mặt.
Hôm nay cô vận động hơi quá đà thật rồi, đập Quý Thanh Vân mấy gậy làm cổ tay cô đau đến tận lúc này.
Lúc đang chỉ dẫn dì Ngô bày tiệc tối, bụng Quý Tiêu đã réo ầm lên rồi.
Nếu không phải vì mong muốn được sống tiếp và lương tâm kiềm chế lại thì Quý Tiêu thậm chí còn chẳng cần chờ Ngụy Khinh Ngữ đến đã tự mình xử lý hết số thức ăn trên bàn, để nàng đến sau chỉ còn nước ăn cơm thừa canh cặn.
Không thể không nói, tuy là nhân phẩm của dì Ngô không ổn, nhưng tay nghề nấu nướng của bà ấy thì vẫn là tuyệt nhất.
Thịt tôm hùm tươi ngon, mùi sữa và mùi than nướng dung hoà với nhau một cách hoàn hảo, che giấu hết vị tanh mặn của hải sản tươi, tạo nên một mùi vị kỳ diệu ở đầu lưỡi.
Quý Tiêu vui vẻ ăn hết nửa con tôm hùm, thức thời không đụng tới phần của Ngụy Khinh Ngữ, yên lặng chuyển mắt đến những phần thức ăn khác trên bàn.
Từ bò bít-tết Wellington đến măng hầm thịt, từ đồ Tây đến đồ Trung Quốc.
Chiếc Alphake Quý Tiêu cứ như cuồng phong thổi qua, ăn uống vô cùng hung hãn, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của tiểu thư nhà giàu.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn hai bên má Quý Tiêu phồng lên, khẽ nhấp một ngụm nước.
Dáng vẻ này so với cái con hamster điên cuồng gặm bánh mì mà nàng nuôi lúc trước giống nhau như đúc.
Vị soda vải chậm rãi thấm vào đầu lưỡi Ngụy Khinh Ngữ, để lại một cảm giác kích thích nhè nhẹ trong khoang miệng nàng.
Nàng nhớ khi nàng còn nhỏ thường xuyên đến nhà họ Quý chơi cùng Quý Tiêu và con hamster kia.
Lúc ấy các nàng còn chưa hiểu thế nào là sống chết, đều cho rằng con hamster nhỏ ấy sẽ cùng mình đi hết cả cuộc đời.
Nhưng kết quả là, chỉ mấy năm sau, con hamster kia đã bị sấm chớp đùng đùng trong một đêm giông bão doạ chết, cũng giống như tình bạn giữa các nàng vậy.
"Này, nghĩ cái gì thế? Sao lại chau mày?"
Giọng Quý Tiêu chợt vang lên bên tai Ngụy Khinh Ngữ, một chiếc hộp vuông nhỏ được gói cẩn thận hướng về phía nàng.
Ngụy Khinh Ngữ vội duỗi tay nhận lấy nó, trên chiếc hộp màu vàng kim in một con rối gỗ hình chú thỏ.
Khi một bên hộp được mở ra, đôi tai mềm mại bông xù của chú thỏ sẽ nhún lên xuống, trông cực kỳ đáng yêu.
"Nghe nói là cái chỗ gì đó chuyên làm bánh trung thu trong cung đình đấy, cho cô một cái nếm thử." Quý Tiêu không biết đã ngồi xuống bên cạnh cái bồn hoa gỗ từ lúc nào, bộ ăn chơi trác táng không kiềm chế nổi.
Ngụy Khinh Ngữ đã sớm quen với dáng vẻ này của Quý Tiêu nên không để tâm, chỉ chú ý mở cái hộp và lấy giấy lót bên trong ra, cắn một miếng bánh trung thu quý giá kia.
Nói là do cơ sở từng làm bánh trung thu trong cung làm, nhưng mùi vị cũng chẳng khác gì bánh trung thu bình thường.
Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng nhai, lòng đỏ cứng dày đặc đảo trong miệng, chẳng qua là nguyên liệu tốt hơn chút thôi, so ra chẳng bằng cái hàng bánh trung thu lâu năm ở phố Nam.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn cái hộp làm theo kiểu cung đình trước mặt.
Quả nhiên, qua mấy năm, phẩm vị của mấy người này vẫn chẳng tiến bộ tí nào, chỉ luôn chú trọng tới ngoại hình.
Ngụy Khinh Ngữ nghĩ rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh trăng trên trời, trong lòng không khỏi nhớ đến một câu thơ...
"Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt ——"
(Người nay chẳng thấy trăng xưa.)
Quý Tiêu ngâm nga câu thơ của Lý Bạch.
Nàng nghĩ, có phải hôm nay ba mẹ và bạn bè ở một thế giới khác, cũng đang thưởng thức ánh trăng mỹ lệ như nàng không.
Trong mắt Ngụy Khinh Ngữ nổi lên một gợn sóng. Hồi nãy nàng cũng muốn ngâm câu thơ này.
Ngụy Khinh Nghĩ kinh ngạc nhìn về phía Quý Tiêu, nghe cô chậm rãi ngâm nốt nửa vế sau:
"Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân!"
(Trăng nay soi bóng người xưa đã từng.)
(*Hai câu thơ trên được trích trong bài thơ “Bả Tửu Vấn Nguyệt” của nhà thơ Lý Bạch.)
Gió đêm nhè nhẹ vỗ về lá cây, bóng trăng đang chiếu xuống cũng theo đó mà lay động.
Quý Tiêu nói xong liền nhấc chân đứng lên bồn gỗ, mái tóc đen dài theo gió bay lên, cả gương mặt đều là vẻ phóng khoáng như thoát khỏi chốn phàm tục.
Hương Brandy đào khẽ lay chuyển trong bầu trời đêm, nhè nhẹ điểm vào lòng Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng không thể không thừa nhận, trong lòng nàng vẫn luôn có ấn tượng xấu với Quý Tiêu.
•
Lá phong khô vàng rụng xuống từ trên cây, rơi xuống con đường nhỏ giữa sân bóng rổ và khu dạy học, khiến cho màu vàng nâu trải đầy trên mặt đất.
Đại hội thể thao của trường trung học cũng được tổ chức vào tháng Mười này.
Lớp 10 hầu hết là các hoạt động không chia nam nữ hay thuộc tính, mọi người đều sôi nổi đăng ký.
Còn đến lớp 11, 12, bởi vì cơ bản các học sinh đều đã phân hoá, đại hội thể thao chia thành các nhóm: Alpha, Omega và Beta, còn những bạn chưa phân hoá mà giành được thứ hạng cao hầu như đều sẽ phân hoá thành Alpha.
Việc làm thế nào để động viên các bạn Omega thể lực kém nhất tham dự vào đại hội thể thao nghiễm nhiên trở thành cơn ác mộng của tất cả các uỷ viên thể dục của khối lớp 11, 12.
Đặc biệt là lớp thực nghiệm, mỗi lần tổ chức đại hội thể thao đều trúng vào thời gian bọn họ đang tích cực ôn thi.
Bởi vì chủ nhiệm Lưu bị khai trừ, chủ nhiệm mới lại chưa có kinh nghiệm nên đại hội thể thao lần này là do hiệu trưởng tự chủ trì. Hơn nữa ông ấy còn tích cực kêu gọi Omega tham dự, yêu cầu mỗi lớp ít nhất phải cử 1 Omega tham gia vào từng hạng mục.
Bởi vậy nên Phong Minh cố tình giao nhiệm vụ làm danh sách đăng ký tham gia đại hội thể thao cho lớp phó môn thể dục và Quý Tiêu – người từng bị coi là cái gai trong mắt những người cùng khối.
"Có muốn thử nội dung chạy 1.500m không, tôi cảm thấy cái này hợp với cậu đó."
“Thật ra chạnh 1.500m cũng không mệt lắm đâu, đến lúc đó tôi sẽ chạy theo cả đoạn đường để cổ vũ cậu luôn.”
“Thử đi, lỡ được thì sao.”
…
Ngụy Khinh Ngữ cầm bài thi Toán rời khỏi văn phòng, vừa đi tới cửa lớp đã thấy Quý Tiêu đang đứng trước bàn một bạn Omega trong lớp, nói gì đó mà vẻ mặt rất chân thành.
"Khinh Ngữ, đây là bài thi Toán tuần trước của cậu sao, cho mình mượn xem một lát được không? Mình sẽ không quấy rầy cậu làm bài tập đâu."
Đúng lúc này, một cô gái đi từ hướng phòng nước đến bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, dè dặt hỏi.
Ngụy Khinh Ngữ chần chừ một giây.
Trong lớp mới xuất hiện một đại thần học Toán siêu đỉnh là Quý Tiêu, cô ta còn là một Alpha nên các bạn Omega trong lớp hầu hết đều đến mượn bài thi của Quý Tiêu để tham khảo.
Nhưng sao người này lại bỏ qua Quý Tiêu để đến mượn bài mình?
Chỉ là Ngụy Khinh Ngữ cũng không muốn phỏng đoán suy nghĩ của người khác, chẳng hỏi gì đã trả lời: "Được."
Cô gái nhìn Ngụy Khinh Ngữ đưa bài cho mình mà đôi mắt như sáng lên, "Cậu tốt quá, giờ mình không dám đi mượn bài của Quý Tiêu nữa."
Ngụy Khinh Ngữ cũng không vì giọng điệu có phần chán nản của cô bạn cùng lớp này mà tỏ ra bất mãn, nàng chỉ hỏi: "Sao vậy?”
Cô gái thở dài, phẩy phẩy tờ đăng ký tham gia chạy 1.500m mà Quý Tiêu dúi cho: "Còn không phải vì hạng mục chạy 1.500m cho Omega nữ sao? Lớp không ai đăng ký cả, Quý Tiêu đang sầu hết cả người lên kia kìa. Mình sợ là nếu mình tìm cậu ấy, cậu ấy lôi mình đi chạy 1.500m thật..."
Ngụy Khinh Ngữ nghe rồi đảo mắt về hướng Quý Tiêu vẫn đang không ngừng thuyết phục các bạn, vẻ mặt phức tạp.
Nhận lấy nhiệm vụ mà Phong Minh giao cho là một chuyện, nhưng có thể kiên trì đến cùng, xử lý cho xong hay không thì lại là một chuyện khác.
Một người được nuông chiều quen như cô ta, bị nhiều người từ chối như thế mà sao vẫn chưa từ bỏ nhỉ?
Quyết tâm của Quý Tiêu rất lớn, một khi cô ta đã muốn làm việc gì thì sẽ làm cho bằng được. Dựa vào tính cách của Quý Tiêu thì cô ta nhất định sẽ lôi một bạn học xui xẻo ra, ép người ta phải điền tên vào danh sách, sau đó nộp lên cho xong chuyện.
Thế nào mà sự tình lại thành như thế này? Quý Tiêu lại đang kiên nhẫn đi thuyết phục từng bạn Omega sao?
"A, mình nhớ năm ngoái Khinh Ngữ chạy 1.500m được hạng nhất mà? Cậu ấy không đi sao? Lấy thêm một cái giải nhất nữa thì bao hay luôn!" Cô bạn thúc giục.
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy, ánh mặt lặng lẽ rời khỏi người Quý Tiêu, nhàn nhạt nói: "Cô ta không tìm tôi."
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày, che đi đôi mắt đầy ẩn ý của nàng thiếu nữ.
Nàng đi vào trong lớp, nhìn thấy trên tủ sách của mình có một tờ giấy đăng ký cố tình bị bỏ quên.
Quý Tiêu sau khi đi thuyết phục một vòng, miệng lưỡi khô khốc ngồi xuống bậc thang ngoài hành lang.
Hôm nay nhiều mây, nhưng cô lại vẫn thấy ánh mặt trời vẫn chói mắt như cũ.
Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh xách ba ly trà sữa tới, từ xa đã thấy Quý Tiêu ngồi ở hành lang sầu não.
"Sao thế, sao mà lại rầu rĩ thế này?" Kỳ Kỳ đưa trà sữa trong tay cho Quý Tiêu, "Vị khoai môn mà cậu thích đấy."
Quý Tiêu nói cảm ơn rồi nhận lấy, đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
Đợi vị ngọt của trà sữa làm giảm đi sầu khổ trong lòng, cô nói mới: "Vì đại hội thể thao chứ còn gì nữa."
Phòng Nhất Minh ngồi xuống cạnh Quý Tiêu, nói: "Sao, danh sách tham gia đại hội của lớp cậu vẫn chưa xong à? Sắp chiều rồi đó, các lớp khác đã nộp lên hết rồi."
"Những hạng mục khác đều xong rồi, chạy 1.500m của Alpha thì là tôi đi, chỉ còn chạy 1.500m của Omega nữ nữa thôi. Tôi đã nói đứt cả lưỡi vẫn không ai chịu đi." Quý Tiêu buồn khổ nói.
"Không biết ai nghĩ ra cái trò bắt Omega chạy 1.500m nữa, sao cái hạng mục nhảm nhí này còn chưa bị xoá vậy?" Dứt lời, Quý Tiêu hung hăng hút một ngụm trà sữa.
Kỳ Kỳ nhún vai: "Biết sao được, ai bảo kỷ lục thế giới môn chạy 1.500m của Omega năm nay là do một nữ Omega nước mình lập ra chứ, đương nhiên nhà trường phải chú ý đến hạng mục này hơn rồi."
Phòng Nhất Minh gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Chợt, cô vỗ đùi một cái, nói: "Ài, dứt khoát kéo một Omega của lớp cậu đi cho xong là được rồi còn gì."
Quý Tiêu biết đây là việc nguyên chủ đã quen làm, nhưng giờ cô lại không làm được, lập tức gạt đi: "Bây giờ là xã hội pháp trị rồi đó, không thể chơi bài cưỡng chế được."
Quý Tiêu nói tiếp: "Omega vốn dĩ thể lực đã không tốt rồi, cậu cưỡng ép kéo người ta đi, lỡ xảy ra chuyện gì, không thấy lương tâm hổ thẹn à?"
"Cũng phải... Vậy thôi bỏ đi." Phòng Nhất Minh thở dài, từ bỏ ý nghĩ này.
"Tôi nhớ năm ngoái tham gia chạy 1.500m nữ của lớp thực nghiệm là Ngụy Khinh Ngữ mà đúng không? Hình như còn được hạng nhất nữa đấy?" Kỳ Kỳ đột nhiên nhớ ra, "Năm nay cậu ta không đi sao?"
"Tôi không tìm cô ấy." Quý Tiêu lắc đầu, tìm cớ thoái thác thay cho Ngụy Khinh Ngữ, "Sức khoẻ của Ngụy Khinh Ngữ không tốt lắm, nên tôi bỏ tên cô ấy ra khỏi danh sách rồi."
"Ủa? Thế có phải cậu đang lấy công làm tư không thế?" Kỳ Kỳ nói rồi huých huých bả vai Quý Tiêu.
"Gì mà công với tư, Omega sức khoẻ kém bị gạt đi trong lớp cũng đâu phải mỗi nàng ấy." Quý Tiêu nhìn ánh mặt trêu trọc của Kỳ Kỳ, lên tiếng phủ nhận.
Tuy là mỗi hạng mục đều phải báo danh sách lên, nhưng người không thích hợp tham gia thì không thể bắt ép được, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì đẻ trả lại không kịp.
Cô là một giáo viên thực tập mà, vẫn nên giữ vững tư tưởng này.
Huống hồ, từ lúc Ngụy Khinh Ngữ bị nguyên chủ tra tấn tới giờ, sức khoẻ còn chưa biết đã bình phục hoàn toàn hay chưa.
Tuy là bình thường điểm thể dục của nàng không kém, nhưng Quý Tiêu thật sự không muốn để nàng mạo hiểm như thế. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, nàng lại ghi thù thêm với cô thì sao? Như thế chẳng phải là khiến cô mệt thêm à?
"Vết thương trên tay Ngụy Khinh Ngữ còn chưa lành hẳn nữa, cả đám Alpha mấy cậu đều không biết thương hương tiếc ngọc gì hết à?" Quý Tiêu lại nói.
"Nhưng mà chạy thì liên quan gì đến việc tay bị thương hả?" Phòng Nhất Minh hỏi ngược lại.
"Phải đó~" Kỳ Kỳ ở bên phụ hoạ.
Quý Tiêu thật sự không chịu nổi ánh mắt cười nhạo của hai người kia, lớn tiếng nói: "Aiya, các cậu nghĩ cái gì thế! Không thấy cái thân thể bé như cái kẹo của Ngụy Khinh Ngữ à, nhìn đã thấy không ổn rồi. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì tôi lại phải chịu trách nhiệm với cô ấy nữa! Phiền chết đi được!"
"Quý Tiêu."
Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên từ phía sau Quý Tiêu.
Dưới bóng nắng vàng, một tờ đăng ký được viết cẩn thận rơi từ đỉnh đầu Quý Tiêu xuống.
Ánh sáng màu vàng nhạt men theo đôi bàn tay hiện lên trong mắt cô, làn da như ngọc, trắng nõn mịn màng. Ở vị trí cầm bút trên hai ngón tay người nọ vẫn còn sót lại một vết hằn đỏ nhàn nhạt.
Quý Tiêu quay đầu nhìn người đang đứng phía sau mình, áo sơ-mi trắng phác hoạ ra dáng vẻ cao ngạo lãnh đạm của nàng thiếu nữ.
Đôi môi mỏng của Ngụy Khinh Ngữ khẽ mở, chậm rãi nói: "Đây là giấy đăng ký tham gia chạy 1.500m của tôi."
(Gòi xong, một phút mặc niệm cho chiếc Alphakè =)))))))))
——————
Edit: Sa.
Beta: Hạ Yên.