Gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng, lướt ngang qua tấm rèm cửa, khiến chúng khẽ lay động, tạo thành một làn sóng trắng.
Ngụy Khinh Ngữ an tĩnh đứng trong cơn sóng, khoé môi cong lên, lộ ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Quý Tiêu khẽ nuốt nước bọt, vẻ mặt rất căng thẳng.
Chắc chắn là Ngụy Khinh Ngữ đã nghe được cuộc đối thoại của ba người ngày hôm đó.
Quý Tiêu giả vờ ho nhẹ, bình tĩnh hỏi: “Cô đã nghe được hết rồi sao?”
“Tôi chỉ nghe được đoạn mà cô nói.” Ngữ điệu của Ngụy Khinh Ngữ vẫn rất bình thản.
Quý Tiêu khi nghe thấy những lời đó, cũng bình tĩnh trả lời: “Ờm.”
Nhưng đâu ai biết rằng trong lòng cô lúc này đang có hàng ngàn câu “Thôi xong rồi!” đang điên cuồng nhảy ra.
Kỳ Kỳ với Phòng Nhất Minh còn nói nhiều hơn, vậy mà Ngụy Khinh Ngữ lại chỉ nghe thấy được những lời của mình.
Chẳng lẽ lại bị nữ chính ghim nữa rồi sao?
Có thể nể tình chuyện ngày hôm nay cô tình nguyện dâng hiến tuyến thể cho nàng mà bỏ qua đi được không…
Căn phòng đầy mùi thuốc khử trùng bỗng chốc im lặng đến đáng sợ.
Ngụy Khinh Ngữ liếc nhìn Quý Tiêu đang ngồi trên giường bệnh, trong đôi mắt xanh ngọc thoáng hiện lên ý cười.
Người nào đó từng dõng dạc tuyên bố, vậy mà giờ đây đôi tai lại đỏ bừng.
“Ồ, bạn nhỏ, tỉnh rồi à?”
Lúc này, bác sĩ vừa bôi thuốc cho Ngụy Khinh Ngữ xong, cô đi đến phá vỡ đi sự im lặng, “Thấy sao rồi, có khó chịu chỗ nào không?”
Quý Tiêu cảm nhận một chút rồi lắc lắc đầu.
Bác sĩ lại nói: “Mặc dù dùng tuyến thể của mình để làm giảm cơn phát nhiệt cho bạn cùng lớp là tốt, nhưng em cũng nên chú ý đến tình trạng thể chất của bản thân chứ. Em không nhận ra là kỳ phát nhiệt của mình đang đến hả?”
Quý Tiêu sững sờ trong chốc lát, cô quên béng mất việc mình là một Alpha(ke), cô cũng có kỳ phát nhiệt.
Nhìn phản ứng của Quý Tiêu, bác sĩ biết cô đã quên, liền nói: “Lần này pheromone của Omega khiến giai đoạn phát nhiệt của em đột ngột đến nhanh hơn, nhưng cũng may là em lại ngất đi. Chứ em mà mất kiểm soát thì một Alpha cấp S như em sẽ gây náo loạn mất.”
“Hãy chú ý theo dõi thời gian phát nhiệt của mình, dù là bây giờ đã có miếng dán ức chế thì cũng vẫn phải cẩn thận.”
Quý Tiêu ngồi trên giường ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp gật đầu.
Bác sĩ rất hài lòng với thái độ của Quý Tiêu, đưa ra hộp thuốc mỡ, nói: “Đây là thuốc mỡ bôi trên tuyến thể, trong hai ngày đầu tiên thì vào các buổi sáng, trưa và chiều mỗi buổi bôi một lần. Sau đó mỗi tối lại bôi một lần nữa cho đến khi kỳ phát nhiệt kết thúc.”
“Không phải em chỉ cần tiêm thuốc ức chế của Alpha là được rồi sao ạ?” Quý Tiêu bối rối ngắt lời.
“Thật ra pheromone của Alpha rất rối loạn trong kỳ phát nhiệt. Bây giờ tuyến thể của em đã bị Omega tạm thời đánh dấu, còn truyền thêm tin tức tố vào. Nếu tiêm thuốc ức chế thì có khả năng cơ thể em sẽ bị tổn thương, vì vậy nên cần áp dụng biện pháp dự phòng.” Bác sĩ giải thích.
Quý Tiêu gật đầu hỏi: “Vậy mấy ngày tới em phải đến phòng y tế trường để cô bôi thuốc sao?”
“Tôi có thể không có thời gian để giúp em bôi thuốc.” Bác sĩ vẫy tay với Ngụy Khinh Ngữ, “Sau này em sẽ chịu trách nhiệm bôi thuốc mỡ cho em ấy nhé.”
Quý Tiêu nghe xong mí mắt liền giật giật mấy cái, vội vàng nói: “Cô không rảnh cũng không sao, em tự mình làm cũng được ạ!”
Cô nào dám yêu cầu Ngụy Khinh Ngữ giúp mình bôi thuốc chứ, đó là người sẽ xẻo rớt tuyến thể của cô trong tương lai đó trời ơiii.
“Em làm á? Em thì sao mà tự làm được, em có thể quay đầu lại để nhìn nó không? Nếu bôi thuốc không đều, hiệu quả phục hồi của tuyến thể sẽ không tốt, nhỡ sau này ảnh hưởng tới việc phóng thích tin tức tố thì sao?”
Bác sĩ đã từ chối đề nghị của Quý Tiêu, sau đó nhìn Ngụy Khinh Ngữ, “Còn em, em đồng ý chứ?”
Quý Tiêu lo lắng nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.
Vì để thể hiện sự từ chối việc nàng giúp cô bôi thuốc, Quý Tiêu còn lén ở sau lưng bác sĩ cố tình giả vờ dùng ánh mắt hung dữ để lườm Ngụy Khinh Ngữ.
Chỉ là, ánh mắt đe dọa này chưa đủ dữ dằn, nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống một đôi mắt hạnh to tròn bị nhiễm vài tia đỏ đang nhìn mà thôi.
Ánh đèn dịu dàng từ bóng đèn rơi xuống đầu vai, khiến cho cô Alpha(ke) mới tỉnh dậy sau cơn mê dài thoạt nhìn trông vô cùng yếu ớt.
Cô trông giống như một con thú nhỏ đang cố tình thể hiện sự hung dữ của mình để khiến kẻ địch sợ hãi mà bỏ chạy.
Ngụy Khinh Ngữ vốn đã quen với một Quý Tiêu ngang ngược vô lý, lại được nuông chiều đến phát hư. Nhưng hiện tại, khi thấy bộ dạng này của cô thì nàng lại cảm thấy có chút thú vị.
Nàng bình tĩnh dời ánh mắt ra khỏi người Quý Tiêu, khóe miệng nở một nụ cười, nàng gật đầu với bác sĩ: “Được ạ.”
Quý Tiêu giây trước còn đang gồng người thẳng lưng, giây sau liền sụp đổ ngay lập tức, trong đôi mắt màu hổ phách lộ rõ vẻ bối rối.
Tại sao lại như vậy? Ngụy Khinh Ngữ vốn dĩ rất căm ghét cô mà, sao lại có thể giúp cô bôi thuốc được??
Quả nhiên, chỉ cần Ngụy Khinh Ngữ cười lên thì sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả!
“Vậy mới đúng chứ, đều là con gái với nhau, có gì đâu mà ngại với chả ngùng.” Bác sĩ hài lòng gật đầu, vén mái tóc dài của Quý Tiêu lên, “Đừng lãng phí thời gian nữa, làm luôn đi nào.”
Quý Tiêu cảm nhận rõ cổ áo của mình bị kéo ra một chút, tuyến thể yếu ớt trong phút chốc bị lộ ra ngoài.
Cô cảm thấy hơi xấu hổ khi nơi riêng tư của mình bị người khác nhìn thấy, ngón tay khẽ cong lên, nắm chặt lấy góc chăn.
Ánh sáng nhu hòa rọi sáng căn phòng, chiếc bóng nhỏ nhắn của Ngụy Khinh Ngữ bao phủ lên phía sau lưng Quý Tiêu.
Mùi bạc hà lặng lẽ chạm vào đầu lưỡi của Quý Tiêu, vô hình khiến cho sự căng thẳng của cô được xoa dịu đi một chút.
Động tác của cô gái nhỏ nhẹ nhàng đến lạ thường, thuốc mỡ mát lạnh chạm vào nơi tuyến thể mỏng manh của Quý Tiêu, mang đến một cảm giác thoải mái khó tả.
Dần dà, Quý Tiêu hoàn toàn thả lỏng thần kinh đang căng thẳng của mình.
Cô cúi đầu, hơi nheo mắt lại, giống như một chú mèo đang tận hưởng sự vuốt ve của chủ nhân.
“Chị Tiêu!”
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Kỳ Kỳ rầm một cái mở toang cánh cửa phòng bệnh, cả người dựa vào khung cửa, thở hổn hển không ra hơi.
Ba người trong phòng đều ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.
Kỳ Kỳ nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang ở sau bả vai của Quý Tiêu, đôi mắt hiện lên sự khó xử, cô kéo tay nắm cửa: “A, thật xin lỗi, quấy rầy tới mọi người rồi.”
Quý Tiêu liền hiểu được Kỳ Kỳ đang nghĩ cái gì, liền hét lên: “Đứng lại.”
“Mình cái gì cũng chưa có thấy, các cậu cứ tiếp tục đi…” Kỳ Kỳ làm ra vẻ mặt hiểu chuyện, vội lấy tay che kín hai mắt.
Quý Tiêu bất lực: “Chúng tôi làm cái gì, cậu không thấy trong phòng bệnh còn có bác sĩ nữa hả!”
Kỳ Kỳ ngẩn người ra một chút, sau đó mới để ý đến phía sau hai người còn có vị bác sĩ này.
Cô khẽ “ồ” một tiếng rồi bước đến với vẻ hơi thất vọng.
Quý Tiêu phớt lờ phản ứng của Kỳ Kỳ, hỏi: “Làm sao cậu biết mình ở đây?”
Kỳ Kỳ không trả lời, cô đặt mông ngồi xuống bên mép giường của Quý Tiêu, “Mình hỏi cậu trước, cái bình bị vỡ trong phòng lấy nước có phải là của cậu không?”
Quý Tiêu gật đầu.
Kỳ Kỳ: “Còn vết máu trên mặt đất là của Ngụy Khinh Ngữ?”
Quý Tiêu lại gật đầu.
Kỳ Kỳ: “Cậu có phải là muốn cưỡng bức đánh dấu Ngụy Khinh Ngữ nên mới cố tình đập vỡ cái bình, sau đó dùng mảnh thủy tinh cắt đứt tay của Ngụy Khinh Ngữ, cuối cùng là gây chuyện xong liền bỏ trốn?”
Quý Tiêu đang định gật đầu, nhưng lại thấy có gì đó sai sai, cô mở to hai mắt: “Ủa cái gì dzậy?!”
Khi thấy phản ứng của Quý Tiêu, Kỳ Kỳ liền hiểu lời đồn đó là giả.
Cô nói tiếp: “Tin đồn đang lan truyền khắp nơi rồi. Mình với Phòng Nhất Minh không tin, cho nên bọn mình chia ra hai hướng, một người thì trèo tường tới chỗ cậu hay trốn ra ngoài, một người thì đến phòng y tế để tìm cậu.”
“Là ai? Là nhỏ nào đồn bậy bạ ác mồm ác miệng quá vậy?!” Quý Tiêu có chút buồn bực.
Ngụy Khinh Ngữ: “Lưu Mỹ Na.”
Kỳ Kỳ hết sức kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ, “Sao cậu lại biết là Lưu Mỹ Na?”
Động tác bôi thuốc trên tay Ngụy Khinh Ngữ vẫn rất bình tĩnh, nàng vừa làm vừa bình thản nói: “Mớ hỗn độn trong phòng lấy nước vẫn chưa được dọn dẹp, sau giờ tan học chắc chắn sẽ bị những học sinh khác phát hiện rồi báo cho giáo viên. Lưu Mỹ Na sau khi rời khỏi phòng lấy nước nhất định sẽ đến tìm chú của cô ta là chủ nhiệm Lưu. Vốn dĩ chủ nhiệm Lưu là nhờ vào gia thế của Lưu gia ở thành phố A này, lại là bạn đồng niên với hiệu trưởng, quan hệ khá tốt, có thể một tay che trời. Ông ta sẽ không để cho cháu gái của mình gặp chuyện gì, vụ việc này ông ta chắc chắn sẽ giúp cô ta phủi sạch…”
Quý Tiêu nghe Ngụy Khinh Ngữ cùng Kỳ Kỳ nói đến cái tên “Lưu Mỹ Na”, chân mày hơi nhíu lại.
Lưu Mỹ Na, lại là Lưu Mỹ Na nữa.
Người này rốt cuộc là ai? Tại sao mọi chuyện xảy ra trong tháng này đều liên quan đến cô ta vậy?
Bỗng dưng, một từ khóa lóe lên trong đầu của Quý Tiêu, chân mày đang nhíu chặt cũng được thả lỏng ra không ít.
Cô nhớ ra người này là ai rồi!
Chính là Lưu đại tiểu thư — ‘kẻ tàn ác được sống thảnh thơi’ chỉ xếp sau Quý Tiêu trong nguyên tác.
Khi Quý Tiêu đọc cuốn tiểu thuyết này, cô chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào nguyên chủ, còn đối với nhân vật phụ chủ yếu là làm màu làm mè như Lưu Mỹ Na thì lại không có ấn tượng gì mấy.
Cô chỉ mơ hồ nhớ được là cô ta muốn hãm hại Ngụy Khinh Ngữ, nhưng không ngờ lại bị nghiệp quật vô cùng thê thảm. Gia đình phá sản, bản thân trong quá trình chạy trốn bọn cho vay nặng lãi đã chạy đến một con đường lớn, sau đó vượt đèn đỏ rồi bị xe tải đâm vào, chết tại chỗ với cái đầu bẹp dí.
Quý Tiêu nghĩ đến vẻ mặt tràn đầy sự kiêu ngạo của Lưu Mỹ Na vừa rồi, cảm thấy thật không công bằng.
Cái kết này so với tôi còn tốt hơn nhiều rồi đấy!
Ít nhất là còn được toàn thây, còn có xương cốt mà đem đi chôn…
“Nhà họ Quý với nhà họ Lưu mấy năm nay đều xích mích trong chuyện làm ăn, đây rõ ràng là muốn gây khó dễ với chú Quý.” Nói tới đây Ngụy Khinh Ngữ dừng một chút, giọng nói lại thấp hơn: “Chỉ là tôi không nghĩ được, bọn họ sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô như vậy.”
“Wow, mừi đỉm mừi đỉm!!!” Kỳ Kỳ nghe vậy, miệng há hốc mãi không khép lại được, cô cảm thán vỗ tay một tràng dài.
Ngụy Khinh Ngữ làm ngơ trước lời nịnh hót ấy của Kỳ Kỳ, nàng ném bông tăm đã sử dụng vào thùng rác, quay sang nhìn Quý Tiêu, nói: “Đó là lý do tại sao tôi lại muốn đến gặp hiệu trưởng trước.”
Quý Tiêu nghe vậy, có chút ảo não gật gật đầu.
Cô lúc đó không nghĩ là Ngụy Khinh Ngữ đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện như vậy, nên mới xem nhẹ ả nữ phản diện đáng chết kia.
“Nhưng mà, chỉ cần cậu làm chứng cho Quý Tiêu, chứng minh được người gây chuyện không phải cậu ấy mà là Lưu Mỹ Na thì không phải là xong rồi sao?” Kỳ Kỳ khó hiểu nói.
“Sao có thể dễ dàng như thế, camera giám sát ở phòng lấy nước hẳn là đã bị phá hỏng rồi, không có được chứng cứ xác thực thì không thể chứng minh lời nói của tôi là sự thật được. Mà pheromone của Lưu Mỹ Na trong phòng nước sớm đã bốc hơi từ lâu, thậm chí để loại bỏ hoàn toàn mùi pheromone của cô ta thì có lẽ bọn họ đã khử hết mùi trong phòng lấy nước rồi.” Ngụy Khinh Ngữ vẫn rất bình tĩnh giải thích.
“Cmn!” Kỳ Kỳ mắng một câu, “Hèn gì mình lại cảm thấy mùi pheromone trong phòng lấy nước rất nhạt, cảm giác như không sót lại được bao nhiêu!”
“Thật ra, việc thu thập pheromone vẫn có thể làm được, hẳn là trốn không thoát được.” Vị bác sĩ vốn đang nghe bên cạnh lúc này cũng lên tiếng.
“Quá tốn thời gian, một số người sẽ không có đủ kiên nhẫn, mà sự việc được chứng minh sau khi được giải quyết sẽ không còn được gọi là công lý nữa” Ngụy Khinh Ngữ nhẹ lắc đầu.
Nàng chạm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhìn những con người đang mang vẻ mặt buồn rười rượi trong phòng. Ngụy Khinh Ngữ vốn định nói tiếp, nhưng lại bị Quý Tiêu cắt ngang.
“Đừng lo, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để chuyện này kết thúc dễ dàng như vậy được. Tôi chắc chắn sẽ giải quyết được nó.”
Ngụy Khinh Ngữ hơi ngạc nhiên, nhìn Quý Tiêu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn Wechat cho một người không quen biết.
Một màn êm đềm nước chảy mây trôi, giống như Quý Tiêu đã sớm có sự chuẩn bị kỹ càng để ứng phó với tình huống này.
Ngay khi đưa Ngụy Khinh Ngữ đến phòng y tế, cô đã suy đoán được rằng chắc hẳn Lưu Mỹ Na phải có người chống lưng nên mới hay ra dẻ trong trường như vậy. Mà muốn áp đảo được một thế lực mạnh, thì chỉ có thể dùng một thế lực mạnh hơn để làm mà thôi.
Ngay sau đó cô nhận được tin nhắn trả lời: [Vâng thưa tiểu thư.]
Là thư ký của Quý Thanh Vân. Tuy ông ta không phải là hạng người tốt lành gì, nhưng lợi ích của ông ta thì cũng nên sử dụng đến.
Quý Tiêu nhướng mày, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.
Quý Tiêu còn tưởng việc cô muốn luật sư giỏi nhất trong nhà đến trường học trong vòng mười phút là điều bất khả thi chứ.
Quả nhiên, cái tiếng xấu đồn xa của Quý Tiêu cũng khiến người trong công ty sợ đến xanh mặt.
Quý Tiêu đơn giản nhắn một câu “Ok.” cho thư ký của Quý Thanh Vân, sau đó ngước nhìn Ngụy Khinh Ngữ, “Tôi đã gọi luật sư đến rồi, có gia đình chống lưng, lát nữa chúng ta sẽ trực tiếp đến gặp hiệu trưởng.”
Đôi mắt màu hổ phách ngập tràn sự chắc chắn cùng kiên định của một Alpha, lại chất chứa cảm giác an toàn cao độ.
Ngụy Khinh Ngữ sờ sờ chiếc đồng hồ đang đeo trên tay, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Ngay tại thời điểm Ngụy Khinh Ngữ muốn nói gì đó với Quý Tiêu thì một giọng nói quen thuộc lại truyền đến từ cửa phòng bệnh.
“A, Quý Tiêu, thì ra là cô ở đây à? Làm chúng tôi đi tìm nãy giờ đấy?”
Lưu Mỹ Na và chủ nhiệm Lưu cùng bước đến, cả hai mang thái độ kiêu căng mạnh dạn tiến lại phòng bệnh của Quý Tiêu.