Nắng chiều dần ngả về Tây, giao với ngọn đèn phía trên sảnh nhỏ, tạo cảm giác như thời không đang giao thoa.
Kỳ Kỳ nhìn Kiều Nghê đang đứng trước mặt mình, đôi mắt hơi run run, trong màn tối xuất hiện một tầng sương mờ.
Cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác lúc trước Ngụy Khinh Ngữ đã nói với cô khi gặp lại Quý Tiêu, cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là nhìn nhau không nói nên lời.
Chỉ là, so với nội tâm đang cuộn trào hàng vạn cảm xúc của cô thì trong ánh mắt của Kiều Nghê lại đơn giản hơn nhiều.
Nàng nhìn Kỳ Kỳ hồi lâu vẫn chưa trả lời mình liền nói lại: “Thế nào, không muốn nhường sao? Nhưng cái này là do tôi lấy trước.”
Kỳ Kỳ nghe vậy thì hồi thần lại, nhìn vẻ mặt của Kiều Nghê mới nhớ lại chuyện đang diễn ra.
Tim cô như thắt lại, nhìn cái lọ nhỏ Kiều Nghê đang cầm, nói một câu ám chỉ: “Nếu em muốn lấy nó thì cũng phải đổi cái khác cho tôi chứ, dù sao tôi cũng rất thích chai tinh dầu này.”
Kiều Nghê nghe Kỳ Kỳ nói vậy liền đưa cái giỏ nhỏ trong tay ra trước mặt Kỳ Kỳ, giọng nói đầy vẻ hào sảng: “Đây, mấy thứ trong này tùy cô chọn.”
Nhưng Kỳ Kỳ lại không muốn vậy.
Khi lời nói của Kiều Nghê vừa dứt thì chỗ hai người chợt ánh lên một tia sáng vừa chói mắt lại nhu hòa.
Kỳ Kỳ đưa máy ảnh lên, không chút kiêng nể gì mà chụp một bức ảnh Kiều Nghê đang rũ mắt dưới ống kính, sau đó nói với người trước mặt: “Thế này là được rồi.”
“Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô Kiều muốn lấy bức ảnh này thì có thể liên hệ với tôi.”
Kỳ Kỳ nói xong thì lấy danh thiếp trong túi áo ra, vô cùng nghiêm túc trao vào tay Kiều Nghê.
Kiều Nghê liếc nhìn hàng chữ trắng nền đen trên tấm thẻ, hơi mất tự nhiên chớp chớp mắt.
Nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà sau khi nàng nhìn đến hai chữ ‘Kỳ Kỳ’, trong tim chợt hẫng đi nửa nhịp.
Nàng hơi chần chừ ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ hoàn toàn xa lạ trước mắt, “Làm sao mà cô biết tên tôi là…”
Nhưng lời còn chưa nói hết thì có một cô gái ló đầu ra sau những giá hàng, tiếng gọi mang theo chút sốt sắng: “Kiều Nghê!”
Kiều Nghê nghe vậy thì nhìn theo hướng tiếng nói, lưu loát đưa tay lên: “Bác sĩ Lưu, tôi ở đây.”
Người nọ nhìn qua Kiều Nghê, dừng bước: “Sao cô không nghe điện thoại, chủ nhiệm An đang tìm cô đó. Cô ấy nói là bên phòng thí nghiệm đã có kết quả xử lý trước thời hạn rồi.”
Ánh mắt Kiều Nghê bật sáng lên một chút, nàng vội gật đầu rồi nói: “Được, cảm ơn cô! Tôi sẽ đến ngay.”
Rồi sau đó thuận tay nhét danh thiếp của Kỳ Kỳ vào trong túi xách, vừa thu dọn lại vừa nói: “Danh thiếp thì tôi nhận, còn ảnh sau khi chỉnh sửa xong thì gửi cho tôi.”
Nói xong, Kiều Nghê lại ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hạnh mang theo vài phần điềm tĩnh, nhưng vẫn linh động như xưa.
Nàng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tên Kỳ Kỳ xa lạ trước mặt, trong lời nói mang theo vài phần phán xét: “Còn có, về chuyện làm sao cô biết được tên tôi, đến lúc đó cô cũng phải cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Trong lời nói của Kiều Nghê rõ ràng đều là sự xa lạ đối với Kỳ Kỳ, nhưng cũng thật giống một lời hẹn sẽ gặp lại.
Kỳ Kỳ nghe xong cũng cảm thấy rất thỏa mãn, cô khẽ gật đầu, không quấy rầy Kiều Nghê đi xử lý công việc nữa.
Nhưng thời điểm nhìn Kiều Nghê xoay người rời đi lại nhịn không được mà gọi nàng: “Mà này…”
Kiều Nghê cũng khựng bước chân, “Xin hỏi, còn có chuyện gì sao?”
Kỳ Kỳ mấp máy môi dưới, khẽ hỏi dò: “Hiện tại em đã là bác sĩ rồi sao?”
Không dùng kính ngữ, cũng không chút khách sáo xa lạ nào.
Giọng điệu bình thản tự nhiên làm Kiều Nghê có cảm giác người đối diện như một người bạn cũ đã lâu không gặp, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Nàng hơi siết chặt cái giỏ nhỏ trong tay, khẽ gật gật đầu, không khỏi nói thêm cho Kỳ Kỳ một câu: “Ở bệnh viện số 1 trực thuộc đại học S.”
“Kiều Nghê.”
Chỉ là, còn không đợi Kiều Nghê kịp nói thêm câu gì với Kỳ Kỳ, người mới vừa tìm nàng lại đi đến thúc giục.
Kiều Nghê nhìn tin nhắn trong điện thoại, gật đầu chào với Kỳ Kỳ: “Xin lỗi, tôi thật sự phải đi rồi.”
Vừa dứt lời, trong sảnh nhỏ vang lên tiếng giày cao gót giẫm trên sàn.
Từ gần đến xa, từng tiếng từng tiếng gõ vào trong lòng Kỳ Kỳ.
Cô cứ thế cầm máy ảnh trong tay, nhìn theo bóng lưng dần xa của Kiều Nghê, đôi mắt vẫn luôn ra vẻ lạnh nhạt bất chợt ửng đỏ.
Nước mắt trào ra từ hốc mắt, trên gương mặt được trang điểm tinh xảo cũng hằn rõ hai dòng nước mắt.
Chiếc áo sơ-mi trễ vai từng bị cô chê cười vì mặc không đẹp bây giờ mặc trên người nàng lại mang theo cảm giác trưởng thành quyến rũ.
Ánh đèn chiếu thẳng xuống bóng lưng gọn gàng sạch sẽ ấy.
Một tiếng thở dốc thật nhẹ mang theo chút run rẩy bật ra từ miệng Kỳ Kỳ.
Cô nâng tay gạt đi nước mắt đọng trong khoé mi, hàng lông mi ướt nhẹp mang theo chút vui vẻ hơi cong cong lên.
Kỳ Kỳ nhìn theo dòng chữ ‘Bệnh viện số 1 trực thuộc đại học S’ được in trên túi vải ở phía xa xa, trên môi thoáng nở nụ cười.
Thì ra trong những năm không gặp được nàng, Kiều Nghê của cô đã âm thầm trưởng thành như vậy.
Hiện tại Kiều Nghê đã không còn là cô nhóc cần cô phải giúp đỡ, mà đã trở thành bác sĩ cứu người rồi.
Giống như lời mà Ngụy Khinh Ngữ đã nói với chính mình, em ấy cũng giống như khi ở thế giới ban đầu, đã trở thành bác sĩ rồi.
Hẳn là cô nên vui mừng.
Dù cho em ấy đã không còn nhớ đến cô nữa.
•
Cái bóng khổng lồ của vòng đu quay làm phân chia ánh nắng thành nhiều phần, những đóa hoa oải hương đang đung đưa xào xạc dưới ánh sáng của lớp băng vỡ.
Trong đoàn du lịch cũng có một nhóm người đi đến đây, Quý Tiêu có thể nghe thấy thanh âm cười nói truyền đến từ phía xa.
Cô và Ngụy Khinh Ngữ cùng đứng ở hàng cuối, thầm than vì đã tính sai: “Hóa ra ở đây cũng có nhiều người như vậy.”
Ngụy Khinh Ngữ thì lại thản nhiên hơn một chút, “Vòng đu quay này là cái duy nhất nằm ngay đường biên giới trong nước, tất nhiên sẽ có nhiều người đến vì danh tiếng của nó.”
“Vậy sao.”
Quý Tiêu cầm cuốn cẩm nang du lịch che đi ánh nắng chói chang, ngửa đầu nhìn vòng quay khổng lồ.
Trời chiều nhuộm đỏ cả đường chân trời ở phía xa, bầu trời xanh thẳm che đi một tầng ánh chiều tà.
Nền trời phía sau vòng đu quay cũng đã nhá nhem tối, cabin chậm rãi chuyển động làm Quý Tiêu cảm giác có vài phần quen thuộc.
Chỉ là gió không chịu phối hợp mà nổi lên, mang theo hương oải hương làm rối mái tóc cô, cũng làm nhiễu loạn suy nghĩ trong cô.
Quý Tiêu bất mãn nhìn lại ngược hướng gió, lại nhìn thấy ngay ở cửa vườn hoa oải hương có một cô đang bán hoa, những bó hoa nhỏ màu tím được buộc chung với nhau, từng bó đều toát lên sự mềm mại.
Quý Tiêu len lén liếc nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đứng cạnh mình.
Chiếc váy màu lam lúc sáng đã được đổi thành chiếc váy trễ vai màu trắng, thiết kế xương cá bên eo càng tôn lên vóc dáng thon thả của nàng một cách hoàn hảo.
Chất lụa sa-tin trắng ánh lên ánh nắng vàng buổi hoàng hôn, thoạt trông tràn đầy sự dịu dàng thành thục.
Nếu lại phối thêm một bó hoa oải hương vào thì sẽ mỹ lệ đến cỡ nào nữa đây.
Quý Tiêu nghĩ xong liền nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngụy Khinh Ngữ, “Chị chờ em một chút.”
Vừa dứt lời, cô đã chạy ngay đến sạp hoa oải hương ở trước cửa kia.
Cái bóng nghiêng nghiêng đi theo phía sau cô, mái tóc ngang vai đung đưa theo gió.
Ngụy Khinh Ngữ cứ như vậy nhìn theo bóng lưng Quý Tiêu, nhìn thấy cô ấy chạy đến phía xa xa, sau đó đứng trước quầy bán hoa, nói vài câu gì đó rồi nâng bó oải hương lớn nhất trên sạp lên.
Bó hoa màu tím được cô ôm trước ngực, phía sau là sắc vàng của hoàng hôn.
Mái tóc dài hỗn độn bay trên mặt cô, dưới hàng lông mày anh khí là đôi mắt đen láy đầy nhiệt huyết.
Cô ấy sẽ chỉ vì một người mà bày ra dáng vẻ như vậy.
Mà người đó lại chính là nàng.
Lớp lớp hoa tím nhỏ rơi vào tầm mắt Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu đặt hoa vào trong tay nàng, thở khẽ bật ra một chữ đơn giản: “Đây.”
Ngụy Khinh Ngữ ôm lấy bó hoa, ý cười ánh lên trong mắt: “Cảm ơn em.”
Dù thế giới này không có hương tin tức tố, nhưng Ngụy Khinh Ngữ vẫn cảm thấy bản thân có thể ngửi được chút mùi hương đó.
Giống như giây phút này đây, nhất định Quý Tiêu đang tỏa ra hương Brandy đào, dịu dàng mà mãnh liệt, tràn đầy xán lạn phóng khoáng của thời niên thiếu.
Hàng người di chuyển lên phía trước, chưa đến một lúc Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đã ngồi trên đu quay.
Lúc này trời càng dần tối hơn, bầu trời trong lành được bao phủ bởi một vùng hoàng hôn rộng lớn, mây trắng bồng bềnh nhẹ trôi giữa không trung.
Cabin càng lên cao lại càng làm cho người ta cảm giác như có thể chạm vào đường chân trời.
Ngụy Khinh Ngữ ngồi cùng một chỗ với Quý Tiêu, nói với cô: “Bên này là Tân Cương, bên kia chính là Kazakhstan.”
Quý Tiêu nhìn Kazakhstan gần trong gang tấc bên ngoài cửa kính, không khỏi “Wow” một tiếng.
Giờ phút này đây cô đang ở trên lãnh thổ tổ quốc để quan sát cảnh sắc của một đất nước khác, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác đặc biệt.
Trời chiều dần tối, trong cabin thắp lên một ngọn đèn nhỏ, dưới mặt đất cũng rải rác từng đốm sáng.
Không giống với ánh đèn rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời như trong thành phố, ánh sáng trên mảnh đất này vô cùng dịu nhẹ, từng ánh sao trời xuất hiện trong đám mây, kết nối với từng đốm sáng dưới địa cầu tạo nên ngân hà.
Quý Tiêu xuyên qua lớp cửa kính ngắm nhìn cảnh sắc buổi chạng vạng khó gặp này, trên cửa kính cũng phản chiếu sườn mặt của Ngụy Khinh Ngữ.
Mấy sợi tóc dài xõa xuống bên tai, che khuất gương mặt nàng, chỉ có đôi mắt bình tĩnh sâu thẳm vẫn đang chăm chú ngắm nhìn thiếu nữ đang hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh.
Cabin dần tiến lên đỉnh cao nhất, chậm rãi vang lên tiếng kẽo kẹt, hai ánh mắt lặng lẽ va vào nhau.
Quý Tiêu nhìn vào đôi mắt đang phản chiếu trên cửa kính của Ngụy Khinh Ngữ, khẽ mỉm cười quay đầu lại như bắt được quả tang: “Chị nhìn lén em.”
“Cũng có thể quang minh chính đại mà nhìn.”
Ngụy Khinh Ngữ nói xong cũng không thu hồi tầm mắt khi bị bắt quả tang, ngược lại còn thong thả mà dịu dàng đối diện với cô.
Sự ấm áp quẩn quanh hai người, hương oải hương dịu nhẹ dần lên men trong cabin nhỏ hẹp.
Ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ như chìm đắm vào cô, trong đôi mắt sâu thẳm đó chất chứa hàng vạn cám dỗ, giống như trái táo của Satan hấp dẫn Adam và Eve vậy.
Quý Tiêu nhìn mà không khỏi khẽ chớp mắt vài cái, không chỉ là khao khát như muốn đáp lại từ trong tâm, mà còn là cảm giác quen thuộc phát ra từ trong khoảng không ký ức.
Ánh sao lơ lửng trong không trung, chạng vạng che phủ đi tầng ánh sáng màu da cam, đột nhiều có rất nhiều bông tuyết lơ lửng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Phố thị phồn hoa ở Kazakhstan cũng dần trở nên mờ ảo, con sông giữa ngọn đèn tinh hà rộng lớn cũng thong thả chảy xuôi.
Quý Tiêu kinh ngạc nhìn Ngụy Khinh Ngữ, hơi thở cũng trở nên trì trệ.
Cô nhìn thấy bó oải hương màu tím trong tay mình biến thành hoa hồng đỏ sẫm.
Hàng mi thiếu nữ khẽ run rẩy, bờ môi có phần kích động, chậm rãi thoát ra hơi ấm lưu luyến mập mờ.
Quý Tiêu cứ nhìn vào cánh môi của Ngụy Khinh Ngữ như thế, ma xui quỷ khiến đi theo thanh âm trong trí nhớ, nói với nàng: “Cậu đã từng nghe qua chưa? Những cặp tình nhân hôn nhau trên đỉnh vòng quay sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
–---------------
Editor: Chang.
Beta: Hạ Yên.