Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 123



“Cậu có muốn nhìn nó lần cuối không?”

“Nó” là ai?

Là người, hay là vậy?

(*Editor's note: Cả chữ 他, 她 và 它 đều cùng âm nên khi hỏi câu này, Quý Tiêu có lẽ không hiểu được giọng nói kia đang muốn hỏi đến đối tượng nào nên mình để là “nó”.)

Tại sao lại nói “nhìn lần cuối”?

Khung cảnh tuyết trắng xa lạ xóa mờ đi sự hối hả và nhộn nhịp nơi sân trường, khiến giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh lạ thường nhưng cũng xen lẫn rất nhiều sự miễn cưỡng.

Giống như lời nói lúc sắp chia tay.

Nhưng những năm nay Quý Tiêu chưa bao giờ phải xa cách bạn bè hay người thân, chứ đừng nói đến việc cô phải nói những điều như vậy với mọi người.

Khung cảnh đầy tuyết dần được thay thế bằng những mảng xanh rộng lớn, đoàn tàu màu xanh thẫm lướt nhanh qua những cánh đồng.

Người thiếu nữ đặt tay lên khung cửa sổ, hàng mi dày ánh lên theo ánh nắng buông xuống, ngơ ngác nhìn khung cảnh đi qua.

Màu xanh trong tầm mắt cô làm dịu đi cái nắng oi ả, tựa như lá bạc hà từng rơi trên vai cô.

Mặc dù hiện Quý Tiêu đã lên tàu đến Tân Cương nhưng cô không thể nào ngừng nghĩ đến chuyện này, không thể nào ngừng nghĩ đến Ngụy Khinh Ngữ.

Sau buổi lễ tốt nghiệp, Quý Tiêu lao đầu vào công việc cuối cấp căng thẳng ở trường trung học, việc liên lạc với Ngụy Khinh Ngữ cũng chỉ dừng lại ở chiếc điện thoại di động.

Quý Tiêu cảm thấy trò chuyện với Ngụy Khinh Ngữ là một điều rất thoải mái, mỗi khi cơn trầm cảm ập đến vào ban đêm, cô sẽ nghĩ đến Ngụy Khinh Ngữ.

Ngụy Khinh Ngữ khiến Quý Tiêu cảm thấy nàng không giống là một người bạn mới, mà giống như một người bạn ở xa đã đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách.

Thậm chí là có chút giống... người yêu.

Nhưng dạo này nàng có vẻ hơi bận, cuốn sách đoạt giải Phồn hoa* gần đây đã bắt đầu được điều chỉnh lại.

(*繁花奖 hay Giải Phồn Hoa: Là giải thưởng văn học nhằm vinh danh các nhà văn có thành tích xuất sắc trong lĩnh vực Văn học. Giải thưởng được thành lập vào năm 2019 và do Hiệp hội Nhà văn Trung Quốc chủ trì. Lễ trao giải được tổ chức mỗi năm một lần.)

Quý Tiêu không muốn làm phiền nàng nên đã bất ngờ cùng Lục Ninh đi một chuyến du lịch mừng tốt nghiệp, trong lúc buột miệng cô đã nói rằng mình sẽ đến Tân Cương.

“Xin hỏi vị tiểu thư u sầu, cô lại đang sầu muộn chuyện gì đây?” Lục Ninh ngồi một bên nhìn Quý Tiêu hồi lâu, thấy ánh mắt mệt mỏi của cô rốt cuộc không nhịn được mà cất tiếng hỏi.

Tình trạng của Quý Tiêu gần đây không tốt, Lục Ninh có thể thấy điều đó rõ mồn một.

Cô ấy đặt bia vào tay Quý Tiêu, nói: “Tớ cảm thấy dạo gần đây cậu không được tốt lắm.”

Quý Tiêu uống một ngụm, muốn nói cho Lục Ninh biết những chuyện gần đây xảy ra trong lòng mình.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy mình không biết nên nói từ đâu, đành phải nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi nói: “Có lẽ mình hơi mệt, mình đã đi làm hơn nửa năm rồi.”

Lục Ninh tính tình thẳng thắn, không nhìn thấu được sự che giấu của Quý Tiêu, cô gật đầu đồng ý nói: “Cũng đúng, dạo này tớ cũng thế, lúc ngủ dậy luôn có cảm giác ngủ không đủ, lại còn đau đầu khủng khiếp.”

Vừa nói, Lục Ninh vừa ngáp dài rồi tựa đầu vào vai Quý Tiêu.

Quý Tiêu nhìn cô ấy cười một tiếng, nói: “Sao cậu không nói là do sau khi được nghỉ cậu đi bar club suốt ngày ấy? Cứ thế thì sao mà không buồn ngủ với đau đầu chứ.”

Lục Ninh nghe vậy liền nhăn mũi, bất mãn nói: “Suốt ngày hồi nào, một tuần tớ đi có mấy lần thôi. Ấy, mà tối hôm qua tớ có lên kế hoạch rồi, nghe nói có một quán bar cách nơi chúng ta ở không xa, tối nay cậu đi cùng tớ đi đi.”

“Mình không đi, mình không có hứng thú với mấy nơi kiểu này.” Quý Tiêu nói rồi đẩy đầu Lục Ninh ra, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, “Ngày mai mình còn định dậy sớm đi leo núi cơ.”

Lục Ninh cười hai tiếng, “Tiêu Tiêu ơi, đáng ra cậu không nên đi cùng với tớ, cậu nên đi cùng với hội người cao tuổi* mới đúng.”

(*Editor's note: Nguyên văn câu trên là ‘夕陽紅老年團’: Là hình thức du lịch cho nhóm người cao tuổi trên 60 tuổi, họ có một số hoạt động đặc sắc như ca hát, nhảy múa, tập Thái Cực Quyền… nhằm giúp người cao tuổi được thư giãn, rèn luyện thể chất và tinh thần trong suốt chuyến du lịch.)

Sau đó như nhớ ra điều, Lục Ninh ngồi thẳng dậy, ra vẻ thần bí ghé sát vào tai Quý Tiêu: “Cậu với Ngụy Khinh Ngữ thế nào rồi?”

Quý Tiêu nghe xong hai mắt lập tức mở to.

Cô cảnh giác liếc nhìn Lục Ninh, nói một cách mơ hồ: “Thì chỉ… chỉ vậy thôi.”

“Chỉ như vậy? Là như thế nào?”

Lục Ninh hỏi ngược lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Quý Tiêu.

Quý Tiêu bị chằm chằm đến mức cảm thấy tội lỗi, môi cô mấp máy nhưng không thể nói ra được câu trả lời.

Nhưng trước khi Quý Tiêu kịp trả lời, Lục Ninh đã hắng giọng, nghiêm túc hỏi câu hỏi của mình: “Tiêu Tiêu, cậu có biết tại sao mặt và dáng người của cậu đều không tệ, nhưng cậu không thể tìm được bạn gái không?”

Bởi vì bản thân là một đóa hoa chưa có chủ, Quý Tiêu cũng rất khó xử với chuyện này: “Không biết.”

Lục Ninh: “Bởi vì cậu luôn tránh tới những nơi có nhiều người trẻ tuổi, đi leo núi thì tìm bạn gái kiểu gì? Phải đi bar, ở đó mới có nhiều gái xinh chứ!”

Vừa nói, cô ấy vừa nắm lấy cánh tay của Quý Tiêu, ra vẻ quyến rũ nói: “Vậy đi, hôm nay cậu cùng tớ đến quán bar thử xem, biết đâu lại tia được một cô em gái người Duy Ngô Nhĩ xinh đẹp thì sao? Hoặc là, gặp được một Ngụy Khinh Ngữ thứ hai thì sao!”

Lục Ninh cứ thế ngả ngớn dựa vào vai Quý Tiêu, đôi mắt to được trang điểm hơi hướng Hàn Quốc ánh lên một cách ngây thơ, tràn ngập sự mong đợi.

Quý Tiêu không mấy để tâm đến các cô gái người Duy Ngô Nhĩ, đối với một Ngụy Khinh Ngữ thứ hai thì lại càng không quan tâm.

Nhưng nhìn vào đôi mắt như viết mấy chữ ‘Cậu nhất định phải đi’ của Lục Ninh, cô lại càng lo lắng, nên đành phải thỏa hiệp: “Vậy… Được thôi.”

*

Khi màn đêm vừa buông xuống, đèn đóm trên khắp phố phường đã rực sáng.

Những ánh đèn kỳ lạ xuyên qua con đường tối tăm, tiếng hát ngắt quãng vang lên từ cánh cửa đóng mở của quán bar, giọng nói khàn khàn trầm đặc biệt giống như một nét độc đáo ở con phố ồn ào này.

Lục Ninh biết đây là lần đầu tiên Quý Tiêu cùng mình tới quán bar, cho nên cô ấy đã lựa chọn một nơi tương đối yên tĩnh như quán này.

Ánh đèn mờ ảo trong không gian được trang hoàng lộng lẫy, Quý Tiêu và Lục Ninh vừa ngồi xuống đã có một người phục vụ đi tới đưa menu rượu ra.

"Xem thử muốn uống gì, hôm nay bổn tiểu thư này sẽ đãi cậu." Lục Ninh cầm thẻ trong tay, nói với giọng điệu rất hào phóng.

Hai người họ là bạn bè lớn lên cùng nhau, Quý Tiêu cũng không có ý định tiết kiệm tiền cho Lục Ninh.

Đèn cầu gương xoay ở phía xa chiếu những tia sáng lốm đốm lên menu, cô lập tức nhìn thấy ly cocktail bạc hà trong cột món cocktail.



Chẳng biết là ma xui quỷ khiến thế nào, Quý Tiêu đặt ngón tay lên đó nói: “ Một cocktail bạc hà.”

Lục Ninh nghe vậy liền nhướng mày: “Cậu cũng biết chọn món đấy.”

Sau đó cô ấy chỉ vào một cột khác trên thực đơn: "Vậy thì tôi muốn cái này, Brandy đào."

Người phục vụ nhận lấy menu được hai người đưa lại, khẽ gật đầu: "Vâng, xin quý khách đợi một lát."

Trời càng lúc càng khuya, người trong quán bar cũng ngày càng đông.

Ánh đèn hơi chuyển sang một bên, Lục Ninh dựa vào lưng ghế kéo Quý Tiêu đang ngơ ngác, nói: "Này, cậu nhìn người kia kìa, trông đẹp lắm đúng không?"

Quý Tiêu nghe vậy liền nhìn về hướng Lục Ninh chỉ, là một người đàn ông eo thon vai rộng đang đứng cạnh quầy bar. Khi ánh đèn tắt, chiếc mũi cao và đôi lông mày tuấn tú của anh ta lập tức lộ rõ.

Quý Tiêu hiểu quá rõ về Lục Ninh, người đàn ông này chắc chắn là hợp gu thẩm mỹ của cô ấy.

Cô gật đầu, nói: “Đi đi, mình ở đây đợi cậu.”

Lục Ninh cũng có ý này, cầm ly rượu Brandy đào của mình lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Vậy tớ đi đây, cậu ngồi đây đợi tớ, hoặc nếu cậu có mục tiêu rồi thì tiến lên.”

Quý Tiêu tay tựa cằm “Ừ” một tiếng.

Sau đó cô nhìn Lục Ninh bước đi, chán nản thở dài.

Không khí tràn ngập mùi rượu, ánh đèn mờ ảo hiện ra đủ loại người trong tầm mắt Quý Tiêu.

Cô không biết bản thân bị làm sao, mỗi lần nhìn thấy một cô gái đi ngang qua cô đều không thể ngưng việc so sánh họ với Ngụy Khinh Ngữ.

So sánh dáng người, khuôn mặt, mùi hương...

Và trong mọi trường hợp, Ngụy Khinh Ngữ đều thắng.

Rõ ràng đó là người cô vừa gặp, nhưng nàng lại cứ thế chiếm đi phần lớn tâm trí cô.

Quý Tiêu nhấp một ngụm cocktail bạc hà màu xanh nhạt, vị lạnh của bạc hà được bao bọc trong hơi ấm của rượu, len lỏi vào cổ họng Quý Tiêu, giống hệt như mùi hương mà cô ngửi thấy khi cô và Ngụy Khinh Ngữ đứng chụp ảnh cùng nhau ngày hôm đó.

"Em gái ơi, em đi một mình à?"

Lúc này, một thanh âm vang lên làm gián đoạn việc uống rượu một mình của Quý Tiêu.

Cô nhìn lên trong ánh sáng mờ ảo và nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc theo phong cách đặc biệt thời trang đang đứng trước mặt cô, trên tay còn cầm theo ly rượu.

Quý Tiêu biết mình đang bị người ta tìm đến bắt chuyện, nhưng không giống Lục Ninh, cô đối với người này căn bản không có hứng thú, bình tĩnh đáp: "Đang đợi người."

Nhưng người đàn ông đó lại tỏ vẻ không muốn buông tha, giơ ngón tay chỉ vào Lục Ninh ở quầy bar cách đó không xa, nói: “Em đang đợi ai nữa? Tôi đã nhìn thấy rồi, bạn của em đang hẹn hò với người khác rồi, tại sao chúng ta không nói chuyện một xíu nhỉ?"

"Kết bạn đi."

Người đàn ông vừa nói vừa định kéo chiếc ghế bên cạnh Quý Tiêu để ngồi xuống, thế nhưng vào giây tiếp theo, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đã chắn ngang trước mặt anh ta.

“Xin lỗi, ở đây có người rồi.”

Lúc này, một giọng nói quen thuộc lọt vào tai Quý Tiêu, một người phụ nữ có dáng người cao gầy đứng ở điểm giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối.

Nàng mặc một chiếc áo sơ-mi vải sa-tin màu sâm-panh cùng một chiếc cà vạt cùng màu được buộc hờ hững lỏng lẻo quanh chiếc cổ thon. Dáng vẻ lạnh lùng và nghiêm túc thường ngày giờ đây tăng thêm vài phần linh hoạt quyến rũ.

Mái tóc dài xoăn nhẹ buông xuống vai, hàng mày dịu dàng thanh lịch.

Ngụy Khinh Ngữ trông như thật sự đến muộn, nàng đặt ly rượu trong tay mình vào tay Quý Tiêu, nói: "Xin lỗi, tôi đến trễ rồi."

Quý Tiêu cũng lắc đầu hợp tác: "Không sao đâu."

Ngụy Khinh Ngữ "Ừm" một tiếng rồi im lặng nhìn Quý Tiêu, sau khi xác nhận cô thật sự không sao mới quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia.

Hàng lông mày dịu dàng vừa rồi của nàng trở nên lạnh lùng, nói: “Anh còn chưa đi à?”

Giọng nói trầm thấp khiến người khác rụt rè, trong lòng người đàn ông run lên, vội vã cầm ly rượu rồi bỏ đi.

Rắc rối đã được xua tan, gian ghế mờ ảo lại trở nên yên tĩnh.

Có người nhìn thì có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng bàn tay giấu dưới gầm bàn lại thoáng siết chặt lại.

Những giọng nói lười biếng của những người trên sân khấu lan rộng khắp hội trường, những âm thanh thình thịch của trái tim người dưới sân khấu vang lên bên tai.

Làm sao có thể trùng hợp đến mức có một người xuất hiện đúng lúc khi mình gặp khó khăn như vậy?

Sau đó, người ấy bước tới trong bộ quần áo sang trọng và chỉ bằng lời nói đã giải quyết được người đàn ông đang làm phiền mình.

Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ ngồi bên cạnh, chợt nhận ra đây không phải thành phố S mà đây là Tân Cương thì liền kinh ngạc hỏi: "Sao Ngụy tiểu thư lại ở đây?"

“Tôi cùng Kỳ Kỳ đến Tân Cương để sưu tầm truyện và tìm cảm hứng cho cuốn sách tiếp theo.” Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh trả lời, câu trả lời lưu loát hệt như thể đã được chuẩn bị từ trước.

“Vậy chị Kỳ Kỳ cũng ở đây à?” Quý Tiêu hỏi.

“Ở bên kia.”

Ngụy Khinh Ngữ chỉ tay, Kỳ Kỳ ở cách đó không xa đang nhiệt tình chào hỏi, ngồi bên cạnh là người trợ lý Cung Tiểu Quất mà Quý Tiêu đã gặp trong buổi ký tặng sách.

Quý Tiêu cũng lễ phép đứng lên chào hai người, sau đó lại ngồi xuống.

Ca sĩ trên sân khấu đặt cây đàn guitar của mình xuống và hát bài "A Trân phải lòng A Cường" của Wu Tiao Ren (Nhóm năm người) với ban nhạc phía sau, nơi này càng lúc càng trở nên sôi động hơn.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn ly rượu đã cạn trước mặt Quý Tiêu, hỏi: “Em uống loại rượu gì vậy?”

Quý Tiêu không ngờ Ngụy Khinh Ngữ lại hỏi mình câu hỏi này, nếu nói rằng loại rượu này là tượng trưng rõ rệt cho mùi vị trên cơ thể nàng thì liệu có khiến nàng cảm thấy mình hơi biến thái không?

Quý Tiêu do dự một chút, liền thấy ánh mắt của Ngụy Khinh Ngữ đang hướng về phía mình.

Cô xoay xoay ly rượu trong tay, bất đắc dĩ trả lời: "... Cocktail bạc hà."

Ánh sáng lướt qua trên mặt Ngụy Khinh Ngữ, trong mắt nàng có sự thay đổi rõ ràng.

Nàng nhìn Quý Tiêu, lại thăm dò hỏi: “Em rất thích bạc hà à?”

“Cũng bình thường.” Quý Tiêu mập mờ trả lời.



Sau đó cô suy nghĩ một lúc, lại nói thêm một câu đầy ẩn ý: “Trước đây tôi không thích lắm, nhưng bây giờ tôi ấy nó khá ổn.”

Giọng nói nhấn mạnh nửa sau của câu nói, hơi thở nhẹ nhàng đan xen vào đó, dường như có một dòng nước mơ hồ đang chảy ra.

Khóe môi Ngụy Khinh Ngữ khẽ cong lên, nàng nghe thấy một âm thanh vui sướng phát ra từ trái tim mình trong căn phòng tối tăm này.

Im lặng tốt hơn âm thanh.

Trong lòng Quý Tiêu cũng dâng lên một niềm vui khó tả, cô nhìn tấm kính hình bát giác trong tầm mắt, tò mò hỏi: "Còn Ngụy tiểu thư thì sao? Chị uống loại rượu nào vậy?"

“Brandy đào.” Ngụy Khinh Ngữ vừa nói vừa nhấp một ngụm rượu trong tay, ngữ khí có chút buông thả xen lẫn cảm thán: “Không ngờ nơi này lại có thể tạo ra mùi vị như vậy.”

"Hương vị này rất đặc biệt sao?" Quý Tiêu hỏi.

“Ừm.” Ngụy Khinh Ngữ gật đầu, dùng ánh mắt sâu thẳm chậm rãi trìu mến nhìn Quý Tiêu: “Là hương vị của mối tình đầu.”

Quý Tiêu nghe xong trong mắt lại càng lộ ra vẻ quan tâm, cô cố gắng giữ giọng nói của mình ở trạng thái bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Vậy mà tôi tưởng mùi mối tình đầu của Ngụy tiểu thư là hương bạc hà cơ.”

“Sao em lại nghĩ như vậy?” Ngụy Khinh Ngữ hỏi.

“Bởi vì nước hoa trên người Ngụy tiểu thư là hương bạc hà ấm áp.” Quý Tiêu đáp.

Ngụy Khinh Ngữ khẽ mỉm cười, trả lời: “Đó không phải là vì tôi thích, mà là vì khiến người nào đó thích.”

"Mặc dù nói, cuộc sống vốn không có ý nghĩa.

Nhưng tình yêu, thật sự làm cho cuộc sống, tươi đẹp hơn..."

Giọng nói khàn khàn như điếu thuốc của ca sĩ chính của ban nhạc xuyên qua trái tim Quý Tiêu, không khí lạnh từ máy điều hòa khiến giọng nói cùng mùi bạc hà hoà quyện vào nhau, chậm rãi truyền vào tai Quý Tiêu.

Cô vẫn còn nhớ những gì mình vừa nói, đồng thời cô cũng có thể nghe được những điểm mấu chốt trong lời nói của Ngụy Khinh Ngữ.

Nó giống như hai sợi dây xích đan vào nhau, tạo ra tiếng “lạch cạch” bên tai cô.

Ánh sáng từ từ xuyên qua gian ghế nơi hai người đang ngồi, biến thành dòng chảy mơ hồ.

Quý Tiêu có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mất cân bằng của chính mình, giống như sau khi biết đến ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’, trái tim cô lại lỡ nhịp lần nữa.

Cô có thể hiểu rằng Ngụy Khinh Ngữ đang thể hiện tình cảm của nàng với mình không?

Ánh sáng lại lóe lên trong mắt Quý Tiêu, nhưng rồi niềm vui cũng đột nhiên biến mất.

Cô chợt nhận ra rằng mình ngửi thấy mùi hương ấy trước rồi mới thích, nhưng mùi bạc hà trên cơ thể Ngụy Khinh Ngữ lại là mùi mà trước đây “người đó” đã thích.

Cứ cho là nàng vẫn tiếp tục sử dụng mùi hương này để khiến cô thích nó, vậy thì tại sao cô lại ngửi thấy nó vào ngày đầu tiên họ gặp nhau?

Chẳng lẽ vì để gặp cô, nên mỗi ngày trước lúc gặp mặt nàng đều đặc biệt xức loại nước hoa này chỉ vì cô?

Sao có thể chứ.

Nàng nói nàng không thích, nhưng vẫn để mùi hương đó đọng lại trên cơ thể nàng.

Quý Tiêu không thể nghĩ đến ai khác ngoài mối tình đầu mà Ngụy Khinh Ngữ nhớ mãi trong lòng kia.

Đôi mắt người thiếu nữ mờ đi trong bóng tối, cô cảm thấy chán nản đến khó tả.

Buồn bực, ghen tị.

Cô cảm nhận được sự đặc biệt của Ngụy Khinh Ngữ dành cho mình, thậm chí cả tình cảm nàng dành cho cô, chính vì vậy cô muốn giữ tất cả cho riêng mình.

Đúng lúc này, Cung Tiểu Quất cầm điện thoại đi tới, dáng vẻ như có việc gì gấp gáp: “Chị Ngụy, là điện thoại của biên tập viên từ nhà xuất bản.”

Ngụy Khinh Ngữ gật đầu, nói “Ừ”, sau đó đứng dậy chuẩn bị cầm điện thoại đi ra ngoài nghe.

Nàng liếc nhìn Quý Tiêu đang ngồi bên cạnh, lo lắng nói: "Chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay."

Theo sau tiếng guitar điện chói tai, một chùm ánh sáng trắng hỗn loạn sáng lên tại chỗ.

Quý Tiêu nhìn bóng dáng Ngụy Khinh Ngữ rời đi, ly rượu chứa đầy rượu đào phản chiếu tia sáng chói lóa vào tầm mắt của cô.

Ngụy Khinh Ngữ nhanh chóng giải quyết xong việc của nhà xuất bản, sau đó vội vàng quay lại: “Xin lỗi, hơi mất thời gian một chút.”

Nhưng khi vừa ngồi xuống, một lực nặng nề đã đè lên vai nàng.

Mùi đào bao lấy mùi rượu mạnh lan tỏa trên đầu vai Ngụy Khinh Ngữ, khuôn mặt mộc mạc của cô gái cùng mái tóc dài rủ xuống vai nàng.

Ly rượu rỗng phản chiếu ánh sáng, khiến cho gò má Quý Tiêu đỏ bừng.

Ngụy Khinh Ngữ ngay lập tức nhận ra rằng Quý Tiêu đã say.

Nàng vội vàng đứng dậy muốn mang Quý Tiêu về khách sạn nhưng lại bị một lực mạnh hơn mình rất nhiều đè xuống vai.

Cánh tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ của cô gái luồn qua mái tóc dài buông xõa trên vai của Ngụy Khinh Ngữ, mạnh mẽ kéo nàng vào một cái ôm đầy quyết đoán.

Nhiệt độ ấm nóng của rượu theo hơi thở của Quý Tiêu chậm rãi thoát ra từ miệng cô, sau đó lướt qua vai, cổ và vành tai của Ngụy Khinh Ngữ, mang theo cảm giác ái muội mập mờ vô cùng quen thuộc.

Ánh sáng không chút dè dặt chiếu lên khuôn mặt Quý Tiêu, bao phủ lên đôi đồng tử đen láy sâu thẳm một màu vàng cam mà Ngụy Khinh Ngữ đã quá quen thuộc.

Cô gái cứ như thế mờ hồ nhìn Ngụy Khinh Ngữ, đôi môi đỏ mọng hơi kích động, thì thầm vào tai nàng: “Ha... Thì ra đây chính là hương vị của mối tình đầu sao?”

–---------------

Tác giả có lời muốn nói: Ngụy lạnh lùng tước bỏ danh hiệu Vua ghen tuông, âm thầm trao lại cho Quý hèn.

“Mặc dù cuộc sống không có ý nghĩa. Nhưng tình yêu làm cho cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn…”

— “A Trân phải lòng A Cường” của Wu Tiao Ren (Nhóm Năm Người).

–---------------

Editor: Rùa.

Beta: Hạ Yên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv