Thời tiết ngày đi tham quan thuỷ cung của lớp mười rất đẹp, bầu trời trong xanh như mặt biển không một gợn mây.
Ngày hè không bao giờ thiếu ánh mặt trời rực rỡ, một chiếc BMW màu bạc dừng phía trước thuỷ cung, những đường cong trên thân xe thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường.
Quý Tiêu không đi xe buýt của trường học đến thuỷ cung, chẳng hiểu sao sáng nay cô lại dậy trễ, đồng hồ báo thức đã đặt từ trước không hề kêu lên, hoàn toàn vô tác dụng.
Vừa hay Ngụy Khinh Ngữ có công việc gần đó, vì thế nàng lập tức tự lái xe đưa cô đến trước cổng thuỷ cung.
Thuỷ cung còn chưa đến giờ mở cửa nhưng học sinh đã xếp thành hàng ngay ngắn ở ngoài sân.
Quý Tiêu nhìn qua cửa kính xe, tìm kiếm vị trí mà Tôn Dĩnh đã gửi cho cô, kế đó chuẩn bị mở cửa bước xuống.
Chỉ là trước khi đi, cô vẫn có chút không nỡ.
Bàn tay người thiếu nữ rất tự nhiên buông tay nắm cửa, tranh thủ lúc Ngụy Khinh Ngữ chưa kịp chuẩn bị mà nghiêng người qua hôn lên môi nàng.
Không gian bên trong chiếc xe này không thể nào so sánh với Maybach, chật chội đến mức có thể nghe được tiếng thở dốc khe khẽ của đối phương.
Rõ ràng sáng sớm đã quấn quýt một lần rồi, vậy mà Quý Tiêu vẫn còn lưu luyến mút nhẹ hương bạc hà nơi đầu lưỡi nàng. Cô khẽ nói: “Chút nữa xong việc, cậu có thể tới tìm mình.”
Ngụy Khinh Ngữ khẽ thở dốc cụp mắt xuống, hương Brandy đào khiến mi mắt nàng run rẩy.
Đầu ngón tay có chút xanh xao chậm rãi dạo chơi ở hàm dưới Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ gật nhẹ đầu: “Ừm.”
Ngày hè nóng bức khiến nhiệt độ trong xe tăng cao, dù điều hoà vẫn đang chạy nhưng cũng chẳng thể nào dập tắt tình cảm đang cuộn trào giữa hai người.
Hơi thở ấm áp vờn trên gương mặt Ngụy Khinh Ngữ, khi Quý Tiêu đang định tiến đến thì điện thoại trong túi lại đột ngột rung lên không đúng lúc.
Tôn Dĩnh đang giục cô.
Nhìn qua cửa kính xe sau lưng Ngụy Khinh Ngữ, quả nhiên Quý Tiêu nhìn thấy Tôn Dĩnh đang đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Cô hiểu không thể kéo dài thêm thời gian, vì thế chủ động buông lỏng cánh tay đang ôm lấy eo Ngụy Khinh Ngữ ra.
Cánh cửa mở ra, Quý Tiêu quay đầu nhìn vào trong xe nhiều thêm một chút.
Hôm nay Ngụy Khinh Ngữ mặc một chiếc váy sa-tin màu ngọc bích, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp quyến rũ.
Chẳng hiểu sao Quý Tiêu lại cố nán lại nhìn Ngụy Khinh Ngữ thêm một chút, sau đó mới nói: “Lát nữa gặp nhé.”
Ngụy Khinh Ngữ cũng mỉm cười với cô: “Lát nữa gặp.”
Thuỷ cung ngày cuối tuần có rất nhiều người qua lại, học sinh cấp ba mặc đồng phục đi theo hàng trở thành quang cảnh thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Từ cổng thuỷ cung đi vào trong, vòng qua những căn phòng triển lãm, tấm kính trong suốt ôm lấy làn nước trong xanh, bao bọc vô số sinh vật biển đang bơi lượn mà Quý Tiêu không biết tên gọi.
Trong nháy mắt, khung tin nhắn giữa cô và Ngụy Khinh Ngữ toàn là hình ảnh sinh vật biển kì lạ muôn hình vạn trạng.
Nói là chuyến tham quan của học sinh cấp ba, thế nhưng Quý Tiêu lại có cảm giác mình cũng học được rất nhiều kiến thức mới.
Trong tiếng thảo luận sôi nổi lẫn xuýt xoa kinh ngạc của những đứa trẻ cùng lớp, thời gian thoắt cái đã đến gần trưa.
Tôn Dĩnh đi trước dẫn các em học sinh đi đến địa điểm cuối cùng mà lớp chưa đánh dấu trên thẻ tham quan thuỷ cung.
Quý Tiêu ngồi phía sau nhìn từng dấu tích đánh dấu những nơi đã đi qua trên tấm thẻ, nụ cười trên gương mặt chợt tái đi.
Nơi cuối cùng bọn họ tham quan chính là khu triển lãm cá mập.
Không biết có phải bản thân vẫn còn sợ hãi kết cục trong nguyên tác hay không, Quý Tiêu cảm thấy ánh đèn vừa rồi còn sáng chói giờ đây dường như đã tối đi một chút.
Làn nước dập dờn gợn lên từng đợt sóng phía sau lớp kính trên đầu người thiếu nữ, một con cá mập chỉ to bằng nửa người trưởng thành đang vẫy đuôi bơi đến. Quý Tiêu đi từ từ phía sau cùng của lớp học.
Đúng lúc này, điện thoại cô chợt rung lên.
Ngụy Khinh Ngữ gửi cho cô một tấm hình cá mập mà nàng vừa chụp.
Dường như cảm nhận được người mình yêu đang ở gần bên, tâm trạng căng thẳng của Quý Tiêu bất giác dịu đi đôi chút.
Cô nhanh chóng trả lời Ngụy Khinh Ngữ: 【Đúng lúc quá, mình cũng đang tới khu cá mập nè.】
Khi này Ngụy Khinh Ngữ đang đứng trước một bể kính cỡ lớn.
Nàng nhìn tin nhắn của Quý Tiêu, khẽ mỉm cười: 【Cậu định đi tìm mình à?】
Quý Tiêu dứt khoát trả lời: 【Tất nhiên rồi, cậu đợi mình đến tìm cậu đây.】
Ngay khi Quý Tiêu còn định nói thêm gì đó với Ngụy Khinh Ngữ thì cô chợt cảm giác có người đang kéo kéo góc áo mình.
Khương Lâm vốn luôn giữ im lặng suốt đường đi, lúc này lại đến trước mặt Quý Tiêu, khẽ gọi: “Cô Quý ơi.”
Quý Tiêu hạ điện thoại xuống, tập trung nhìn cô bé: “Sao thế em?”
“Cá mập tới kìa.” Khương Lâm đáp, kế đó cô bé chỉ ngón tay về phía bể thuỷ tinh khổng lồ.
Làn nước xanh thẳm phản xạ ánh sáng, như thể có vô số vì sao đang chìm vào lòng đại dương, trông vô cùng kì ảo.
Mặt nước tĩnh lặng dần gợn lên những tín hiệu nguy hiểm, từ một nơi ở phía xa ngoài tầm mắt mọi người, một bóng dáng to lớn lờ mờ chầm chậm bơi đến.
Ánh mắt Quý Tiêu sầm xuống, tầm nhìn dán chặt vào cái bóng đang chuyển động kia.
Cái bóng đen to lớn lượn qua giữa tiếng trầm trồ của các học sinh, Quý Tiêu ngẩng đầu nhìn làn da xanh xám của con cá mập, đến khi nó lướt qua đỉnh đầu, cô mới thầm thì: “Đúng rồi đó, cá mập đang tới.”
Nhưng nó cũng đang bơi đi.
Đột nhiên Quý Tiêu cảm thấy những lắng lo vừa rồi thực thừa thãi.
Sao mình có thể bị cá mập ăn thịt ở nơi này chứ, sao mình có thể đi xuyên qua tấm kính cứng thế kia chứ?
Sau khi cá mập bơi qua, tâm trạng của Quý Tiêu cũng được thả lỏng đôi chút, thế nhưng Tôn Dĩnh lại lo lắng cuống quít đi tới: “Cô Quý, hình như vừa rồi tôi có nhìn thấy chồng tôi.”
Tâm trí vừa thả lỏng của Quý Tiêu lại lập tức căng lên: “Hắn quấy rầy cô à?”
Tôn Dĩnh lắc đầu, gương mặt vẫn còn căng thẳng: “Hắn không dám làm phiền tôi nữa rồi, nhưng tôi lo hắn tới tìm cô.”
Quý Tiêu cảm thấy khó hiểu: “Tìm tôi?”
“Tuần trước dự án của hắn đã bị công ty cuối cùng từ chối, mà công ty đó chính là Mạn Thanh của bạn gái cô đó.” Tôn Dĩnh trả lời.
Quý Tiêu nghe Tôn Dĩnh nói, trong lòng sốc mạnh.
Nhìn bức hình trong điện thoại di động mà Ngụy Khinh Ngữ vừa gửi tới, cô chợt hiểu, chồng Tôn Dĩnh không phải đến tìm mình, mà là tìm Ngụy Khinh Ngữ.
“Với lại…”
Không chờ Quý Tiêu suy nghĩ thấu đáo, Tôn Dĩnh lại lần lữa mở miệng.
Giọng nói của cô ấy vô cùng thận trọng, giáng một đòn nặng vào tai Quý Tiêu.
“Hình như trong người hắn có súng.”
Âm thanh xung quanh ồn ào ầm ĩ, thế nhưng Quý Tiêu vẫn nghe thấy rõ trái tim mình đánh thịch một tiếng.
Con ngươi vàng cam đột ngột giãn to, ánh sáng chói loá xung quanh phơi bày sự kinh ngạc trên gương mặt người thiếu nữ.
Tôn Dĩnh cũng rất sợ hãi, giọng nói nhỏ xíu thì thầm giải thích bên tai Quý Tiêu: “Tôi không biết hắn lấy súng từ đâu, nhưng sau khi hắn làm ăn thất bại thì rất tức giận, lúc tôi dọn dẹp nhà cửa thì phát hiện ra nó. Ban nãy tôi thấy hắn giống như đang mò mẫm gì đó trong túi, tôi lo là…”
Nhưng không đợi Tôn Dĩnh nói hết, Quý Tiêu đã cắt lời cô ấy: “Cô Tôn, báo cảnh sát trước đi, phải báo ngay lập tức.”
Cô nắm chặt đôi tay run rẩy vì lo lắng của Tôn Dĩnh, dặn dò: “Nói với cảnh sát cô nhìn thấy một người đàn ông cầm súng ở khu triển lãm cá mập, phải yêu cầu họ đến đây ngay, không cần dài dòng, biết không?”
Tôn Dĩnh vội vã gật đầu nói được.
Sau khi bấm điện thoại báo cảnh sát, cô ngẩng đầu lên thì đã thấy Quý Tiêu sải chân bước về phía góc tối của khu triển lãm.
Có lẽ do đã gần đến trưa hoặc do môi trường thiếu ánh sáng khiến người ta cảm thấy bí bách, sâu bên trong khu tham quan cá mập khá vắng người qua lại.
Ngụy Khinh Ngữ đang đứng một mình trước bảng giới thiệu cá mập tre đốm trắng cỡ lớn ở hành lang thuỷ tinh thì nghe có tiếng bước chân chậm rãi nặng nề vọng tới.
Ban đầu nàng tưởng Quý Tiêu đang đi đến, thế nhưng chỉ một giây sau nàng đã nhận ra tiếng bước chân này không phải của Quý Tiêu.
Sẽ không có du khách nào bước đi như thế trong hoàn cảnh này, Ngụy Khinh Ngữ nhìn xung quanh thì phát hiện đây là một ngõ cụt, bàn tay cầm điện thoại không khỏi siết chặt lại.
Ngụy Khinh Ngữ cảnh giác gửi tin nhắn cho Tạ Dũng đang chờ ở bên ngoài, ngay lúc ấy một bóng đen xuất hiện trong tầm mắt nàng.
“Tổng giám đốc Ngụy, trùng hợp thật.” Gã đàn ông vừa nói vừa đi tới đối diện với Ngụy Khinh Ngữ.
Hắn quan sát nàng thiếu nữ lẻ loi một mình trước mặt, cười nói: “Quý cô đây đi tham quan thuỷ cung một mình có vẻ là hơi nguy hiểm nhỉ?”
Giọng nói gã đàn ông vừa trầm đục vừa u ám, chỉ riêng ánh sáng dập dờn từ làn nước thôi đã đủ khiến vẻ bệnh hoạn quái dị của hắn tăng thêm vài phần.
Ngụy Khinh Ngữ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay gã đàn ông lôi thôi lếch thếch này, bình tĩnh trả lời: “Vệ sĩ của tôi đang đến. Ông Vu, ông có chuyện gì sao?”
Người được gọi là ông Vu này chẳng phải ai khác mà chính là người chồng luôn sử dụng bạo lực của Tôn Dĩnh.
“Đương nhiên là có rồi.” Gã đàn ông lại cười, “Tôi tới đây là để lôi cô xuống địa ngục cùng tôi đấy.”
Dứt lời, một khẩu súng thò ra khỏi túi của gã.
Nước biển lấp loáng xanh thẳm sau lưng hắn, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Ngụy Khinh Ngữ đứng cách đó không xa.
Không hoảng hốt mới là lạ.
Ngụy Khinh Ngữ càng siết chặt điện thoại di động trong tay, nàng cố gắng giả vờ trấn tĩnh quan sát gã đàn ông trước mặt, muốn dùng khí thế của mình để trấn áp tinh thần đối phương: “Ông Vu, ông định làm gì?”
“Mày nên hỏi chính mình thì hơn đấy.” Mặt mày gã ta trở nên dữ tợn, “Vì sao mày lại bác bỏ dự án của tao ở vòng cuối cùng? Mày có biết đó là cơ hội cuối cùng của tao hay không?!”
“Tất cả là do mày! Bây giờ con đàn bà kia còn muốn kiện tao để chia tài sản! Ngay cả con tao cũng bị giành mất! Tao không còn gì hết! Bọn chúng cũng không cần tao nữa!”
Tâm trạng gã đàn ông căng như dây đàn, từng sợi từng sợi đứt phăng theo mỗi lời hắn nói.
Kế đó, gã giơ cao khẩu súng trong tay, gào thét như một kẻ điên: “Tất cả là tại mày! Omega chúng mày vốn không xứng có được quyền lực gì cả!”
Ngón tay gã đàn ông run rẩy đặt trên cò súng, vào giây phút hắn rống lên, ngón tay đã không kìm chế được mà bóp cò.
Thời gian như chậm lại, viên đạn xoay tròn xé tan lực cản không khí, bay thẳng về hướng Ngụy Khinh Ngữ.
Vốn dĩ Ngụy Khinh Ngữ không ngờ gã sẽ bóp cò sớm như vậy, nàng cảm nhận được viên đạn đang bay về phía mình nhưng lại chẳng còn thời gian để tránh né nó.
“Ngụy Khinh Ngữ!”
Ngay thời khắc này, một tiếng thét đầy kinh hãi và cú va đập đẩy văng Ngụy Khinh Ngữ ra khỏi đường đạn.
Mùi hương quen thuộc chụp lên người Ngụy Khinh Ngữ, ánh sáng từ làn nước xuyên qua đường hầm thuỷ tinh, miễn cưỡng soi sáng tầm nhìn của nàng.
Không biết Quý Tiêu từ đâu nhảy ra đứng chắn trước mặt Ngụy Khinh Ngữ, cẩn thận bảo vệ nàng ở phía sau.
Chỉ là, còn chưa kịp cảm nhận được may mắn thì Ngụy Khinh Ngữ đã nhận ra lớp vải áo trước ngực mình truyền đến một cảm giác nhớp nháp, nàng như ý thức được điều gì, vội vàng giơ tay lên nhìn.
Dưới ánh đèn mờ tối, máu tươi đã nhuốm ướt đỏ cả tay nàng.
Chiếc áo sơ-mi trắng của Quý Tiêu thấm đẫm một mảng máu lớn.
Ngụy Khinh Ngữ lập tức hiểu ra, không hề có tiếng đạn bắn xuống đất hay bay đi nơi nào, đôi mắt bình tĩnh ngay lập tức đỏ ửng.
“Quý Tiêu… Cậu, sao cậu ngốc thế…”
Ngụy Khinh Ngữ vừa nói xong thì nước mắt đã nhanh chóng trào ra, che đi tầm mắt của nàng.
Mà từ trong ngực nàng lại truyền đến tiếng nói đầy hờn giận của Quý Tiêu: “Ngốc cái gì, mình thấy… đáng lắm.”
Người thiếu nữ cứ thế nằm trong lồng ngực người mình yêu, mượn ánh sáng chập chờn xung quanh để ngắm nhìn gương mặt nàng.
Hai người đã sống yên ổn một thời gian dài, dài đến mức Quý Tiêu suýt quên đi lời tiên tri mà “Thần” đã từng nói với cô.
Ngày này rốt cuộc vẫn phải đến, vào một hôm trời quang mây tạnh rất đỗi bình thường.
Kì thực cô có thể không xông đến, nhưng cô lại chẳng thể nào làm như vậy được.
Cô đã vô thức đẩy Ngụy Khinh Ngữ ra mà không hề suy nghĩ gì, sau đó nhận lấy viên đạn trí mạng ấy thay cho nàng.
Xung quanh vang lên tiếng ồn ào, gã đàn ông nhanh chóng bị Tạ Dũng và nhóm người vừa chạy đến khống chế.
Quý Tiêu nhìn đám người lề mề đi tới, trong mắt ánh lên chút oán trách.
Sao không đến sớm hơn một chút chứ.
Cô sợ mình phải chết, cô không muốn rời xa Ngụy Khinh Ngữ…
Sau khi trải qua hai lần phẫu thuật và ba lần trở về từ cõi chết, đây là lần đầu tiên vận may thường ngày của Quý Tiêu mất đi hiệu lực.
Hoá ra đây chính là vận mệnh ư?
Vậy ra chính là ngày hôm nay sao?
Nhưng mà cô thực sự không muốn chết.
Vì sao lại để hai người lên kế hoạch tương lai xong xuôi hết thảy rồi lại phải nhận lấy viên đạn này?
Cơn đau đến mức tê dại khiến cô không nhận ra được vết thương nằm nơi nào, đồng thời làm trí óc cô trở nên rối loạn.
Quý Tiêu chật vật giơ tay lên, hơi thở dồn dập khiến giọng nói của cô bị đứt quãng: “Ngụy Khinh Ngữ, mình, mình không muốn chết…”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn người trong lồng ngực đang thoi thóp thở, cố nén đau đớn, chủ động cúi đầu nắm lấy tay cô: “Cậu sẽ không chết, không đâu, chẳng phải cậu đã nói sao, cậu ở thế giới này sống lâu trăm tuổi mà…”
Quý Tiêu nghe thấy câu nói đó, những giọt nước nơi hốc mắt rốt cuộc chẳng kìm được nữa, ồ ạt trào ra, lã chã rơi trên cánh tay Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ bỗng nhiên hiểu ra điều gì, nàng nhìn Quý Tiêu trong lồng ngực mình, từng giọt nước mắt long lanh ngăn sau đôi mắt nối đuôi nhau rơi xuống.
Nhưng nàng là nữ chính mà.
Nhân vật không gây hại cho nữ chính trong tiểu thuyết không chỉ sống rất vui vẻ, mà còn sống đến trăm tuổi.
Quý Tiêu kia tra tấn mình như thế, rõ ràng là nhân vật nữ phản diện ác độc trong tiểu thuyết.
Chẳng có lý do gì để tác giả cho cô một kết thúc tốt đẹp.
Giọt nước mắt lớn rơi trên mu bàn tay Quý Tiêu, cô biết Ngụy Khinh Ngữ đã đoán ra lời nói dối hoang đường của mình.
Nghĩ đến lời nói dối vụng về đó, cũng chỉ có những người thực sự muốn bên nhau cả đời mới không cố gắng đào sâu tìm hiểu thêm.
Con người ta vẫn luôn không muốn tin vào mặt xấu của vận mệnh, lúc nào cũng tìm trăm phương nghìn kế để chứng minh nó là giả, nhưng lại chẳng hề có ý định suy xét đúng sai đến mặt tốt của nó.
Như thể bình thản đối mặt với vận mệnh đã định của chính mình, lại giống như chẳng cam lòng vì bị vận mệnh đùa bỡn.
Quý Tiêu nhớ tới tương lai mà cô nhìn thấy vào đêm Giáng sinh ở nước G ngày đó, cô liều mạng gắng gượng tất cả sức lực cuối cùng trong cơ thể, trầy trật nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Ngụy Khinh Ngữ… Đừng quên mình, có được không… Tâm khảm mình… nhỏ lắm đấy…”
Quý Tiêu vừa nói, ngón tay yếu ớt vừa khẽ vuốt ve gương mặt Ngụy Khinh Ngữ.
Lòng bàn tay lạnh ngắt tham lam thu lấy hơi ấm, Ngụy Khinh Ngữ cũng ý thức được nhiệt độ cơ thể của Quý Tiêu đang hạ dần.
Máu tươi nhuốm đỏ chiếc váy xanh lục mà nàng đang mặc, đồng thời bám trên làn da trắng trẻo mát lành của nàng.
Nhưng Ngụy Khinh Ngữ hoàn toàn không để ý đến những điều đó, nàng chỉ liều mạng chà xát lòng bàn tay Quý Tiêu, gắng hết sức giữ lấy cô.
Nước mắt chảy thành dòng nơi hốc mắt Ngụy Khinh Ngữ, giọng nói nàng run rẩy lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác: “Đừng… Đừng đi mà…”
Thế nhưng, cả hai đều hiểu rõ hơn tất cả những người vây quanh rằng Quý Tiêu sẽ không vì hành động ấy của Ngụy Khinh Ngữ mà nán lại thế giới này.
Món quà của “Thần” đã mất hiệu lực.
Nước biển mênh mông vô bờ cuộn chảy trước tầm mắt mơ hồ của Quý Tiêu, dòng kí ức bắt đầu tuôn trào trong trí óc cô.
Bất kể bao nhiêu tháng ngày đã qua, trí nhớ của cô vẫn luôn hiện hữu hình ảnh Ngụy Khinh Ngữ.
“Mấy năm nay ở bên… cậu… là điều lớn nhất khiến cuộc đời mình…” Quý Tiêu nhìn bóng hình của Ngụy Khinh Ngữ dần mờ đi trong đôi mắt mình, cô thở hổn hển, cố gắng thốt ra hai chữ vẫn còn đang kẹt lại trong cổ họng: “Hạnh… phúc…”
Dư âm vang vọng mãi trong đầu Ngụy Khinh Ngữ, bàn tay đặt trên mặt nàng bất chợt rơi xuống, đôi con ngươi vàng cam chưa bao giờ mất đi ánh sáng trong mắt nàng cũng đã mãi mãi nhắm lại.
“Quý Tiêu… Quý… Quý Tiêu…”
Ngụy Khinh Ngữ rơi vào trạng thái hoang mang không muốn tin, nàng gọi tên Quý Tiêu, khoảng không bị nước biển bao bọc trở nên lạnh lẽo tột cùng.
“… Quý Tiêu!”
Tiếng hét đau thấu tim gan vang vọng khắp hiện trường. Nhân vật vang danh một cõi trên thương trường giờ đây đang quỳ gối dưới mặt đất ướt đẫm máu tanh.
Ngụy Khinh Ngữ ôm chặt lấy người mình yêu, tấm lưng thẳng hơi gập xuống, cơ thể gầy ốm run lên mất kiểm soát.
Những tiếng khóc thống khổ xé rách cổ họng nàng, mỗi lúc một lớn và thê thảm hơn.
Ngụy Khinh Ngữ ôm cơ thể dần lạnh đi của Quý Tiêu, như một đứa trẻ vô vọng, chỉ có thể mượn tiếng khóc nức nở để trút ra nỗi đau khôn tả trong lòng mình.
Cá mập thong dong vẫy đuôi bơi đến, bóng tối khổng lồ bao trùm trên vũng máu đỏ tươi, sau đó lại lướt đi.
Nó không thích mùi vị này, cũng rất chán ghét sinh vật hai chân gầy nhom đang gào khóc đau khổ về phía nó kia.
Chuyện ấy cũng khiến nó cảm thấy có chút đau lòng.