Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong đại sảnh yên ắng của công ty Mạn Thanh, Ngụy Khinh Ngữ bước ra khỏi thang máy, chạm mặt Tấn Nam Phong đã đứng chờ ở cửa từ sớm.
Vẻ mặt Tấn Nam Phong rất nghiêm túc: “Mấy cổ đông lớn đã ngồi trong phòng họp rồi, có vẻ không dễ ứng phó đâu.”
“Chú Trần hẳn là đã thông báo tin tức này cho bọn họ từ trước.” Ngụy Khinh Ngữ đưa ra phán đoán.
“Việc này thực sự khiến chúng ta trở tay không kịp.” Tấn Nam Phong nói.
“Dù sao chúng ta cũng đã âm thầm rút củi dưới đáy nồi*.” Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh nói: “Dự án ở bên kia thế nào rồi?”
(*Câu gốc tiếng Trung: “釜底抽薪”, Hán Việt: “Phủ để trừu tân”: Nghĩa đen là giảm lửa khi nước đã sôi để tránh nước bị trào ra; nghĩa bóng là chỉ việc ngăn chặn trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Phù để trừu tần là Kế thứ 27 Tam Thập Lục Kế.
Sách Ngụy Thư viết rằng: “Trừu tân chỉ phất, tiễn thảo trừ căn”
Nghĩa là: Để nước khỏi sôi, rút củi; để cỏ không mọc, diệt rễ.)
“Lúc đó cậu nói rằng cậu muốn giảm bớt sự phụ thuộc vào tài chính của chú Trần, nên hiện tại phần lớn dự án vẫn dựa vào Tấn gia của chúng tôi và một phần đã rút ra được bù đắp bằng nguồn vốn của Mạn Thanh, biến nó thành vốn lưu động. Nhưng số tiền này không quá nhiều, cùng lắm chỉ có thể duy trì được nửa tháng.” Tấn Nam Phong nói.
Ngụy Khinh Ngữ nghe được báo cáo của Tấn Nam Phong, nàng vẫn giữ bình tĩnh bước đi: “Nửa tháng là đủ rồi.”
Cả hai trò chuyện suốt chặng đường tới phòng họp lớn của công ty.
Cánh cửa màu nâu đỏ được thư ký mở ra, ba cổ đông lớn nhất của công ty đang ngồi trước bàn họp hình bầu dục sẫm màu.
Khuôn mặt của ba người vô cùng nghiêm túc, khí thế nặng nề của họ giống như mấy vị thẩm phán xét xử đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Vị cổ đông họ Tôn vừa nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ đi vào liền bắt đầu công kích nàng: “Khinh Ngữ, tôi nghe nói lão Trần rút vốn vì có liên quan đến tiểu thư của nhà họ Quý kia đúng không? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Người trong công ty của nhà họ Ngụy trên thực tế vẫn luôn bất hòa với Quý gia, lão Ngô ở một bên nghe được cũng hùa theo: “Tôi vừa nói chuyện với lão Trần xong, lần này ông ấy bị cháu làm cho tức chết. Rõ ràng lão Trần đã khuyên can cháu rất nhiều lần, kêu cháu tránh xa con nhóc Quý Tiêu đó ra kia mà?”
“Thế nhưng cháu chẳng những không nghe theo mà còn liên tục nhúng tay vào chuyện của nhà đó. Tôi nghe nói mấy hôm trước nhà họ Quý bị cháy, lúc đó cháu còn dám tự ý xông vào trong đám cháy để cứu người, có phải hơi liều lĩnh quá mức rồi không?”
Ngụy Khinh Ngữ nghe được hai vị cổ đông kênh kiệu cao ngạo này vừa mở miệng là đem Quý Tiêu ra để gây áp lực cho mình, sắc mặt vốn đã lạnh lùng của nàng lại càng thêm âm trầm.
Ngụy Khinh Ngữ giờ đã trở thành một thành viên mới của tầng lớp thượng lưu và có tất cả mọi thứ trong tay.
Mọi người đều cho rằng Ngụy Khinh Ngữ nên vứt bỏ đứa con gái vô dụng nhà họ Quý kia đi, vì hiện tại một kẻ tán gia bại sản như Quý Tiêu đã không còn xứng đáng ở cùng đẳng cấp với nàng.
Thế nhưng trong lòng Ngụy Khinh Ngữ luôn hiểu rõ, cho dù có chuyện gì xảy ra thì nàng cũng sẽ không bao giờ buông bỏ Quý Tiêu.
Giống như song long trấn giữ ở cửa hang động chứa đầy vàng bạc châu báu, những gì mà chúng có được trong thế giới tràn đầy hào quang sáng chói này rốt cuộc cũng chỉ là đối phương.
“Cảm ơn các vị đã quan tâm, cháu biết mọi người đều đang lo lắng cho cháu. Nhưng rốt cuộc Quý Tiêu là người như thế nào, mọi người không cần phải nói, cháu cũng không cần phải lên tiếng giải trình, chúng ta có thể xem xét từ kết quả phán quyết của toà án.”
“Quý Tiêu có thể nói là một người ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’, cô ấy giống như một tờ giấy trắng không nhiễm lấy một vết bẩn nào. Chỉ xét việc Quý Tiêu giúp cháu giành lại Mạn Thanh cũng đủ thấy cô ấy là một người rất coi trọng chính nghĩa. Cháu cho rằng chúng ta không nên đem gia cảnh của một người nào đó ra để làm tiêu chuẩn đánh giá nhân cách của họ.”
Vừa nói nàng vừa chậm rãi vén sợi tóc dài qua một bên, sau đó vững vàng ngẩng cao đầu nhìn những người trước mặt.
Đôi mắt màu xanh ngọc mang theo ý cười lễ phép, nhưng nhiệt độ từ ánh mắt ấy thoát ra dường như còn lạnh lẽo hơn cả dòng sông đang bị đóng băng ngoài kia.
“Hơn nữa, cháu thấy chuyện tình cảm vốn là việc riêng tư của cá nhân, hôm nay đem ra nói ở cuộc họp lớn thế này có vẻ là không thích hợp cho lắm?”
Không khí trong nháy mắt rơi vào thế áp đảo trì trệ, vị cổ đông họ Tôn kia khẽ đẩy gọng kính, ra chiều hoà hoãn, nói: “Khinh Ngữ, hôm nay chúng ta đến đây không phải để lên án vấn đề đời tư của cháu. Mấu chốt là, cả cái dự án mấy trăm triệu thế này nếu muốn đổi đối tác trong thời gian ngắn là điều không thể.”
“Chú Trần của cháu cũng là vì suy nghĩ cho cháu mà thôi, hay là trước tiên cháu cứ đến xin lỗi ông ấy một tiếng, sau đó để đứa con gái nhà họ Quý kia rời đi, như vậy chúng ta cũng dễ nói đỡ hộ cháu hơn.”
Ngụy Khinh Ngữ đã sớm lường trước được việc này, nàng lấy một tập văn kiện dày cộp từ tay thư ký, bình tĩnh nói: “Các vị cổ đông, về việc hỗ trợ tài chính tiếp theo cho dự án AC57-9, bên phía công ty chúng ta đã soạn ra sẵn phương án hợp tác với một công ty Nhật Bản. Đây là bản thảo chi tiết, mọi người có thể xem qua.”
“Kỳ thực là vào nửa tháng trước cháu đã cố gắng liên lạc với bên công ty Triều Thần, trải qua mấy vòng đàm phán thì việc ký kết hợp tác về cơ bản là đã chắc chắn. Cho nên, mong các vị đừng quá lo lắng, nguồn cấp vốn sẽ không gặp vấn đề gì.”
Cả ba người nhìn vào tài liệu trước mặt, trong ánh mắt đều là vẻ bình tĩnh giống nhau, nhưng họ dường như cũng đang âm thầm suy tính điều gì đó.
Lão Ngô nhìn Ngụy Khinh Ngữ, trong giọng nói nghe ra sự bất mãn: “Khinh Ngữ, cháu đã sớm tính đến việc không hợp tác cùng chú Trần của cháu nữa sao?”
Ngụy Khinh Ngữ biết trong ba người này thì lão Ngô là người có quan hệ thân thiết nhất với Trần Lâm Ký, cũng là người dễ dàng bị ông ta giật dây nhất. Nàng bình tĩnh gật đầu tỏ ý thừa nhận: “Đúng vậy.”
Sau đó nàng tiếp tục nhìn vào những người còn lại, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh: “Cháu hiểu được sự tín nhiệm của mọi người đối với chú Trần, thế nhưng vào nửa tháng trước, chú ấy luôn dùng rất nhiều lý do để trì hoãn việc ký kết hợp đồng, đến bây giờ vẫn còn một vài thủ tục vẫn chưa hoàn thành.”
“Mọi người đều cho rằng việc cháu bảo vệ cho Quý Tiêu đã khiến chú Trần tức giận nên mới rút vốn, thế nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì đây liệu có phải nguyên nhân thực sự không? Chú ấy cứ thế rút vốn khỏi dự án AC57-9 mà không nghĩ tới việc phải bồi thường hợp đồng sao?”
Giọng nói của Ngụy Khinh Ngữ rơi xuống cùng với ánh mắt mạnh mẽ rắn rỏi nhìn thẳng vào ba vị đại cổ đông.
Tuy rằng đã trải qua nhiều năm lăn lộn trên chốn thương trường ta lừa ngươi gạt, thế nhưng khi nghe nàng nói xong, biểu cảm trên gương mặt của họ nhất thời xuất hiện chút biến hoá.
Những điều này biểu thị cho việc ––– dao động.
Sau khi đợi các cổ đông bình tĩnh trở lại, Ngụy Khinh Ngữ tiếp tục nói: “Còn một vấn đề nữa, nếu như chú Trần thực sự nghĩ cho Mạn Thanh thì tại sao chú ấy lại rút vốn vào ngay thời điểm quan trọng như thế này? Mạn Thanh sáp nhập làm một với công ty của chú Quý, miếng thịt béo bở này rơi vào tay một người mới như cháu hẳn sẽ khiến nhiều người ngứa ngáy tay chân, chẳng thà cầm dao tự mình xẻ lấy một miếng còn hơn.”
Hình ảnh gương mặt lạnh lùng có chút hờ hững của Ngụy Khinh Ngữ phản chiếu lên trên ô cửa sổ thuỷ tinh trong suốt đẹp đẽ.
Giọng nói của nàng vô cùng bình tĩnh, nhưng mỗi lời nói ra đều chính xác đánh vào điểm yếu của Trần Lâm Ký.
Kỳ thực Ngụy Khinh Ngữ cũng không muốn phân tích rõ ràng tâm tư của Trần Lâm Ký với ba vị cổ đông này, căn bản là nàng đang muốn dùng chiến thuật “nước ấm nấu ếch” để ‘mượn dao giết người’.
Thế nhưng nếu ông ta dám đem Quý Tiêu ra để làm con tốt thí để hòng đạt được mục đích của mình thêm lần nào nữa thì nàng cần phải loại bỏ mầm mống nguy hiểm này ngay.
Nghĩ tới đây, Ngụy Khinh Ngữ lại tiếp tục nhìn về phía ba vị cổ đông, ra vẻ lễ phép nói: “Ban nãy cháu thấy mọi người có vẻ vẫn muốn hợp tác với chú Trần, vậy cháu xin phép hỏi lại lần nữa, các vị vẫn giữ nguyên ý định hợp tác với chú Trần hay là chọn hợp tác với Triều Thần?”
Cổ đông họ Lưu lên tiếng dẫn đầu phản đối: “Tôi thấy thử hợp tác với Triều Thần một lần là ý tưởng không tồi.”
Lão Ngô sờ cằm: “Nhưng trước khi ký được hợp đồng thì nguồn vốn lưu động tạm thời của dự án AC57-9 phải chống đỡ thế nào đây?”
Về vấn đề này còn chưa cần Ngụy Khinh Ngữ lên tiếng thì Tấn Nam Phong ở một bên đã đưa tài liệu đến trước mặt lão Ngô: “Về việc này ngài không cần lo lắng, trước mắt chúng ta vẫn còn nguồn vốn lưu động từ hai nhà chống đỡ, hạng mục vẫn có thể tiến hành như dự kiến.”
Lão Ngô nghe vậy thì gật gù tán thành.
Chỉ có ông Tôn, người vừa mới bừng tỉnh là còn chút do dự: “Khinh Ngữ, không phải là các chú không tin cháu, nhưng dẫu sao công ty Nhật Bản này vẫn là một công ty nước ngoài, kế hoạch hợp tác của chúng ta với những công ty ngoại địa không thực sự ổn đâu. Mặc dù nói là yên tâm, nhưng thực ra bọn ta đều có ít nhiều lo lắng, suy cho cùng, nếu phạm phải sai lầm thì tổn thất sẽ là rất lớn.”
Chỉ thấy lão Lưu xoa xoa tay suy nghĩ một chút, sau đó cẩn thận đưa ra kết luận: “Như vầy đi, chúng ta sẽ cho cháu một tháng. Trong một tháng này cháu phải ổn định được tình hình, không phải các chú có ý làm khó dễ cháu, nhưng cháu biết đấy, dự án AC57-9 này là phần quan trọng nhất trong việc tái cơ cấu lại Mạn Thanh. Dù sao thì ba người chúng ta cũng vẫn phải chịu trách nhiệm trước các vị cổ đông khác và ông Đinh.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy liền trịnh trọng gật đầu với ba vị cổ đông: “Xin các vị hãy yên tâm.”
•
Những tia nắng ấm áp chiếu vào trong phòng bệnh, xua tan đi cảm giác ngột ngạt lạnh lẽo của mùa đông giá rét.
Quý Tiêu ngồi trên giường bệnh nhìn dì Ngô đang tỉ mỉ gọt táo ở bên cạnh, những quả táo bình thường sau khi qua bàn tay của bà ấy đã ‘biến hoá’ thành những chú thỏ con ngây thơ được xếp gọn gàng trên đĩa, thoạt nhìn trông vô cùng đáng yêu.
Quý Tiêu nhìn mấy chú thỏ làm bằng táo này, bất chợt nhớ tới tiểu thư thỏ.
Từ lúc cô lên đại học, Quý Tiêu thường chỉ chú ý đến những bài đăng mới lạ và những topic sôi nổi, cô hầu như không truy cập vào diễn đàn trường cấp ba nữa, vì vậy những cuộc trò chuyện với vị tiểu thư thỏ kia cũng dần ít đi.
Không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi.
Vào thời điểm Quý Tiêu đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Người hầu gái mang theo vẻ mặt buồn bã đi vào trong phòng, giống như vừa rồi mới gặp phải chuyện gì.
Quý Tiêu liếc nhìn cô gái, nhận ra điểm khác lạ liền chủ động hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cô hầu gái vân vê ngón tay, đôi mắt nhìn Quý Tiêu có chút e dè chớp chớp mấy cái, chần chừ một lúc mới chịu nói ra: “Tiểu thư, hình như Mạn Thanh xảy ra chuyện rồi.”
“Vừa rồi em nghe người ở ngoài hành lang nói chuyện với nhau, cái gì mà Trần Lâm Ký rút vốn khỏi dự án rồi, Mạn Thanh lâm vào khủng hoảng rồi có nguy cơ bị phá sản nữa.”
Dì Ngô nghe vậy vội nói: “Không có việc gì đâu, cháu phải tin tưởng Ngụy tiểu thư, cô ấy có thể giải quyết được.”
Chỉ là, lời của người từ trước đến nay đều có thể trấn an cô bé người hầu lúc này lại không có mấy phần tác dụng, nàng nói tiếp: “Quan trọng là… Quan trọng là em nghe được người kia nói là vì tiểu thư nên Trần Lâm Ký mới rút vốn, còn nói nếu Ngụy tiểu thư cắt đứt quan hệ với tiểu thư nữa thì ông ta sẽ rót vốn trở lại.”
“Tiểu thư, cô nói xem liệu Ngụy tiểu thư có bỏ mặc chúng ta không… Mạn Thanh quan trọng với cô ấy như vậy…”
Quý Tiêu nghe được lời này của người hầu gái, trái tim bỗng dưng đập hẫng đi một nhịp. Trong nháy mắt biểu đồ màu xanh lá trên màn hình máy theo dõi nhịp tim chạy thành một đường thẳng.
Dì Ngô tinh ý nhận ra phản ứng của Quý Tiêu, bà vội lên tiếng cắt ngang suy đoán của cô hầu gái: “Đứa nhỏ này, người ta nói gì là cháu tin cái đó sao? Mạn Thanh là công ty lớn, có thể đem mấy chuyện thế này ra đùa sao? Mà có khi nào là do cháu nghe nhầm không?”
Nói xong bà còn nháy mắt ra hiệu cho cô gái, ý nói Quý Tiêu vẫn còn đang ở ngay đây.
Cô gái giúp việc ngay lập tức nhận ra mình đã nói sai, vội vàng gật đầu: “Có thể là lúc đó cháu đứng ở xa nên nghe không rõ, có lẽ không phải là Mạn Thanh đâu, là cháu nghe nhầm trọng âm thôi.”
Quý Tiêu nghe xong thì rũ mi xuống, cô cầm đĩa táo đã được dì Ngô gọt sẵn để ở đầu giường đưa đến trước mặt người hầu gái: “Nè, ăn táo đi.”
Thoạt nhìn thì cô có vẻ như là tin lời của người hầu gái, nhưng trên thực tế thì không.
Gương mặt bình tĩnh kia dường như đang cố gắng trấn an những người khác, chỉ có biểu đồ nhịp tim màu xanh lá đang nhảy loạn xạ trên màn hình kia là thứ phản ánh rõ nhất nội tâm bất an của cô.
Nếu là nghe nhầm trọng âm thì có thể trùng hợp đến mức nhầm hẳn ba từ sao? Lại còn nhầm đúng cái tên đó nữa.
Cái xác suất nhầm lẫn hi hữu này khiến người ta khó lòng tin tưởng được.
Huống hồ, dựa theo hiểu biết của Quý Tiêu về tính cách của Trần Lâm Ký, cô tin chắc ông ta sẽ dám làm như vậy.
Trong nguyên tác, ông ta căm hận nhà họ Quý đến tận xương tuỷ, chỉ hận không thể tự tay băm vằm cô thành ngàn mảnh. Bây giờ cơ hội đã đến, cho dù Ngụy Khinh Ngữ có cố gắng bảo vệ Quý Tiêu tới đâu thì Trần Lâm Ký chắc chắn vẫn sẽ tìm cách để xử lý cô.
Trong lòng Ngụy Khinh Ngữ, Mạn Thanh chiếm một vị trí rất quan trọng, Quý Tiêu hiểu rõ điều này.
Một cảm giác bất an chạy dọc thân thể cô, tuyến thể đã bị cắt phân nửa càng khiến trạng thái của Quý Tiêu trở nên hỗn loạn.
Mặc dù cô biết tình cảm của cả hai vô cùng sâu đậm, Ngụy Khinh Ngữ cũng sẽ không dễ dàng buông tay cô như vậy, nhưng điều đó vẫn không thể khiến Quý Tiêu thôi nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Cô đi lạc trong thế giới trắng xoá kia rất lâu, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm là quay trở về bên nàng.
Trong làn ký ức mơ hồ đang dần tan đi, Quý Tiêu có thể cảm nhận rõ ràng việc Ngụy Khinh Ngữ đang dần biến mất khỏi cuộc đời mình.
Cảm xúc hiện tại của Quý Tiêu chỉ có thể gói gọn trong một câu: Khủng hoảng.
Đúng vào lúc này, cánh cửa bên ngoài bị người nào đó đột ngột đẩy mở.
Mùi thuốc khử trùng nồng đậm xen lẫn hương bạc hà nhàn nhạt từ dãy hành lang trống vắng ùa vào phòng bệnh, Ngụy Khinh Ngữ đã đến, trên tay còn xách theo một hộp bánh kem trông vô cùng đẹp mắt.
Dì Ngô nói: “Ngụy tiểu thư đã trở lại, hôm nay cô đến sớm quá.”
Ngụy Khinh Ngữ đưa hộp bánh kem cho bà ấy, như thường lệ đáp lại một câu “Vâng”, sau đó nói thêm: “Công ty không có việc gì nên tôi về sớm một chút.”
Dì Ngô nở nụ cười, sau đó đặt hộp bánh lên chiếc tủ đầu giường, lại nói: “Vậy phiền Ngụy tiểu thư ở lại đây chăm sóc cho tiểu thư, chúng tôi đi về trước, bữa tối còn chưa chuẩn bị xong.”
Dứt lời, dì Ngô liền kéo cô hầu gái kia đi về.
Phòng bệnh an tĩnh trở lại, Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang kéo chiếc ghế mà ban sáng nàng đã ngồi đến bên cạnh mình, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi: “Ở công ty không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ngụy Khinh Ngữ vô cùng kinh ngạc trước câu hỏi của Quý Tiêu, nhưng ngay sau đó nàng lập tức hiểu ra cô đã biết được chuyện này, trong lòng không khỏi có chút bất an: “Là ai nói cho cậu biết?”
Sau khi nghe được câu trả lời của Ngụy Khinh Ngữ, trong nháy mắt Quý Tiêu đã hiểu được lời của cô hầu gái kia nói là thật.
Cả hai đều hiểu quá rõ đối phương, tới mức dù chỉ là một câu nói cũng có thể nghe ra được những cảm xúc chất chứa bên trong.
Quý Tiêu miễn cưỡng chống đỡ thân mình ngồi dậy, sau đó cô cầm lấy chiếc ví mà dì Ngô đã đem đến đặt ở đầu giường cho mình.
Chiếc ví màu nâu đỏ được mở ra trước mắt Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu lấy ra một chiếc thẻ từ bên trong: “Trong thẻ này có 150 vạn.”
Lời vừa nói xong, lại một chiếc thẻ khác được đưa ra trước mặt nàng.
Quý Tiêu lại nói: “Còn thẻ này có 100 vạn.”
Rồi lại một tấm thẻ nữa.
“Cái thẻ này thì hơi ít hơn một chút, chỉ có 20 vạn thôi.”
…
Ngụy Khinh Ngữ cứ như vậy ngồi im nhìn Quý Tiêu bày ra ba chiếc thẻ ngân hàng, chúng được xếp gọn gàng chỉnh tề như một món hàng hoá ra đang được bày ra để chờ kiểm duyệt vậy.
Nàng biết sau khi Quý gia sụp đổ, Quý Tiêu đã không còn gì cả, đây có lẽ là toàn bộ tài sản mà cô ấy có.
Thế nhưng lúc này Quý Tiêu lại đem toàn bộ tài sản của mình đưa cho nàng…
Quý Tiêu có chút bất đắc dĩ nhìn số tiền mà bản thân tích luỹ để dùng cho cuộc chạy trốn trong tương lai, sau đó lại nhìn Ngụy Khinh Ngữ bằng ánh mắt chân thành: “Đây là số tiền tham gia quỹ đầu tư mình để dành được mấy năm nay, toàn bộ đều dùng thân phận của dì Ngô và Tiểu Quất để đứng tên, là tiền hợp pháp nên không bị tịch thu. Trong đây có khoảng bảy tám trăm vạn gì đó, cậu cầm lấy đi.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe xong, bàn tay đặt trên bàn nhỏ, ánh mắt hướng về phía Quý Tiêu.
Đôi mắt màu vàng cam của người thiếu nữ mạnh mẽ hơn một chút, bên trong ánh mắt dường như chất chứa rất nhiều cảm xúc. Ánh đèn nhu hoà chiếu rọi trên đỉnh đầu cô, mỗi tia sáng đều như đang muốn nói: “Đừng rời xa mình.”
Trái tim của Ngụy Khinh Ngữ thoáng siết lại khi nàng nhìn vào ánh mắt mà Quý Tiêu đang dùng để nhìn mình.
Ngay lập tức nàng hiểu ra, Trần Lâm Ký không chỉ nói bóng gió với mấy người cổ đông mà còn đem tin tức này thổi đến bên tai Quý Tiêu.
Rõ ràng là cô ấy chỉ vừa mới tỉnh lại, thân thể còn suy nhược, tinh thần lại càng dễ rơi vào trạng thái bất ổn, vậy mà ông ta lại ép Quý Tiêu phải đối mặt với tình huống khủng hoảng như vậy.
Rõ ràng cô ấy đã sức cùng lực kiệt, đến một xu dính túi cũng không thể giữ lại, ấy vậy mà lại đem hết toàn bộ tài sản tích góp được đưa cho nàng.
Ngụy Khinh Ngữ đã từng nghĩ rằng trong trận chiến này nàng sẽ là người phải hăng hái chiến đấu một mình, nhưng không ngờ là ở phía sau nàng lại có một lực lượng hậu phương vững chắc như vậy.
Cảm giác chua xót dâng lên sống mũi khiến vành mắt nàng thiếu nữ thoáng chốc đã đỏ hoe, nàng không kìm nén được cảm giác đau lòng, gắt gao ôm lấy Quý Tiêu: “Cảm ơn cậu, Quý Tiêu. Cảm ơn cậu nhiều lắm…”
Cảm giác yêu thương vững chắc bao bọc lấy thân thể Quý Tiêu.
Cứ thế cô bị Ngụy Khinh Ngữ ôm chặt, cánh tay đang đặt trên bàn nhỏ có chút bối rối ngập ngừng ôm lấy tấm lưng của nàng, cảm giác có chút không chân thật.
Áo lông mềm mại truyền nhiệt độ ấm áp của thân thể nàng thiếu nữ từ lòng bàn tay đến trái tim bất an của Quý Tiêu, mặc dù cả hai không nói gì, nhưng cảm giác như được an ủi đúng lúc lại chậm rãi chảy vào trong cõi lòng đang thấp thỏm lo âu của cô.
Tuyến thể khiếm khuyết sau gáy của cô gái dường như đang vương lại hương pheromone êm ái dịu dàng của Omega trước mặt.
Nhưng chính vào lúc này, một cơn đau không rõ nguyên nhân đột ngột xuất hiện bên miệng vết thương khiến Quý Tiêu không khỏi thở hắt thở mạnh một hơi.
Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy âm thanh vội vã buông cô ra, “Mình làm cậu đau rồi sao?”
Quý Tiêu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Ánh mắt dịu dàng của cô dừng lại trên gương mặt có chút lo lắng của Ngụy Khinh Ngữ, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Chỉ là mình đang nghĩ, cho dù tuyến thể của mình đã trở nên tàn phế thì mình vẫn bị hấp dẫn bởi tin tức tố của cậu.”
Trái tim Ngụy Khinh Ngữ trong phút chốc mạnh mẽ đập lên từng tiếng thình thịch, bàn tay đang ôm lấy eo nhỏ của Quý Tiêu thoáng siết chặt lại.
Sau đó nàng hơi cúi người xuống, đôi môi đỏ mọng cẩn thận hôn lên vành tai của Quý Tiêu, khẽ nói: “Quý Tiêu, mình đã không còn ở cùng phe với chú Trần nữa rồi, cậu phải tin tưởng tình cảm của chúng ta chứ. Nhớ nhé, sau này không cần biết là ai nói cái gì, nhưng nếu không phải là lời từ miệng mình nói ra thì cậu không cần tin.”
Quý Tiêu nghe xong lập tức ngồi thẳng người dậy, “Vậy cậu đã nghĩ ra giải pháp để chống đỡ Mạn Thanh chưa? Mình biết là số tiền này của mình cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc mà thôi.”
“Với cậu thì số tiền ấy chỉ như hạt cát giữa sa mạc, nhưng với mình thì đó lại là cơn mưa trời ban giữa ngày nắng hạn đấy.” Ngụy Khinh Ngữ vừa nói vừa mân mê vài sợi tóc dài của Quý Tiêu, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Quý Tiêu, khả năng là tuần sau mình sẽ phải ra nước ngoài, là sang Nhật để bàn chuyện hợp tác. Có lẽ chúng ta sẽ phải tạm thời rời xa nhau ra một chút.”
“Cậu phải hứa với mình, trong thời gian mình không có ở đây cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, không được nghĩ ngợi nhiều như vậy nữa. Hãy ở đây chờ mình trở về, cô An vẫn còn đang chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật chữa trị tuyến thể của cậu đó.”
Quý Tiêu nghe xong cũng ý thức được tình trạng sức khoẻ hiện tại của mình không thể nào theo Ngụy Khinh Ngữ ra nước ngoài, trong lúc cô đang chuẩn bị gật đầu đáp ứng nàng thì cửa phòng bệnh truyền đến tiếng gõ.
“Cốc cốc.”
An Sầm mặc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào, cô ấy tuỳ ý dựa người vào khung cửa, khoé mắt hơi cong cong, cười nói: “Xin lỗi đã chen ngang không khí ấm áp giữa hai đứa, nhưng vừa rồi nghe có người nhắc đến tên tôi nên tò mò một chút.”
“Cô An tới có việc gì sao?” Ngụy Khinh Ngữ nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ không phải giờ kiểm tra phòng bệnh, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
An Sầm mỉm cười với Ngụy Khinh Ngữ, sau đó giơ hai ngón tay với Quý Tiêu: “Bây giờ tôi có hai tin, một tốt và một xấu, hai đứa muốn nghe tin nào trước?”
Quý Tiêu nghe vậy trong lòng dâng lên cảm giác thấp thỏm lo sợ, cô nặng nề cất tiếng: “Em muốn nghe tin xấu trước.”
An Sầm bĩu môi tỏ ý bất mãn, sau đó vẫn quyết định làm theo ý mình: “Vẫn là nên nghe tin tốt trước đi.”
“Tin tốt là tôi với một người chị ở nước Nhật đã tỉ mỉ lên phác đồ điều trị tuyến thể cho Quý Tiêu, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật đã lên tới 93% rồi.”
Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ nghe xong hai mắt không khỏi sáng ngời, phảng phất như đã nắm được hy vọng mong manh trong tay.
Chỉ là, Quý Tiêu nhớ vừa rồi An Sầm có nói cô ấy còn một tin xấu nữa, vì vậy liền khẩn trương dò hỏi: “Vậy còn tin xấu là gì ạ?”
An Sầm nghe xong liền bày ra dáng vẻ tiếc nuối: “Tin xấu là xin chia buồn với mấy đứa, cả hai sẽ không thể tận hưởng quãng thời gian không bị bạn gái quản thúc, bởi vì ca phẫu thuật đã được quyết định là sẽ tiến hành bên nước Nhật.”
–---------------
Đoạn kịch nhỏ của tác giả:
Bồ câu: Hôm nay có bồ câu siêu béo đâyyy, có ai bị mắc bẫy của tui hông?
Quý hèn: Má ơi má ác nó zừa zừa thôiiii!!!
Ngụy lạnh lùng: *đem bồ câu đi nướng*