Ánh nắng buổi trưa mùa đông mang theo một chút ấm áp dịu dàng xuyên qua cửa kính xe rơi trên cơ thể đã lâu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài của Quý Tiêu.
Mây đen dày đặc bao phủ bầu trời trong xanh, Quý Tiêu nghe cô hầu gái nhỏ trong nhà nói rằng tuyết đầu mùa năm nay đến sớm hơn những năm trước, không ít người đang rất mong chờ, ngay cả đài phát thanh trên ô tô cũng đang bàn luận về việc tuyết rơi nhẹ trong bản tin dự báo thời tiết hôm nay.
Nhưng chương trình phát thanh chưa thảo luận được bao lâu, tài xế đã giơ tay tắt radio, trong xe đột nhiên yên tĩnh không rõ lý do.
Người tài xế này là một người hoàn toàn xa lạ với Quý Tiêu, cô luôn cho rằng Quý Thanh Vân đang ở trong đồn cảnh sát, nhưng cô không biết sau khi cây đổ, bầy khỉ tan*, Quý Thanh Vân đã trốn thoát bằng cách nào và tìm được tài xế ở đâu.
(*Câu gốc: 樹倒猢猻散: Cây đổ, bầy khỉ tan: Nói về tình trạng không có người lãnh đạo hoặc người đang giữ vai trò quan trọng thì tổ chức bị sụp đổ thông qua sự kiện đột ngột, theo đó các thành viên cấp dưới sẽ mất phương hướng và trở nên hỗn loạn.)
Quý Tiêu suy nghĩ, nghi ngờ nhìn về phía trước qua gương chiếu hậu.
Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt áp bức phía sau, tài xế ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề: “Tiểu thư, chúng ta sắp đến rồi.”
Khi tài xế vừa dứt lời, trước mặt Quý Tiêu đã xuất hiện một trang viên nhỏ đầy sang trọng chỉ nhìn thôi đã cảm thấy vô cùng ấn tượng.
Đó là một trang viên nhỏ được Quý Thanh Vân xây dựng vối số tiền khổng lồ, vì một tháng gần đây không có ai chăm sóc nên vẫn còn dấu vết của sự giao mùa giữa cuối thu và đông, cỏ dại và lá khô chất đầy trên mặt đất, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn thấy đường đi, chứ đừng nói đến việc cho xe chạy êm trên đó.
Quý Tiêu nhìn cây thường xanh đang dần lùi xa trong tầm mắt, cô thở dài với những cảm xúc lẫn lộn.
Không ngoài dự đoán, cô đã đến toà nhà nơi cất giữ linh vị của mẹ nguyên chủ.
Tiếp theo chỉ cần giữ ông ta ổn định đến khi cảnh sát tới là được.
Quý Tiêu cảnh giác một mình đi vào ngôi biệt thự nhỏ, đôi bốt Martin bước lên bậc thang gỗ màu nâu đỏ phát ra tiếng cọt kẹt của tấm ván gỗ vừa quen vừa lạ đối với cô.
Ở phía bên trái của tầng hai là căn phòng đặt linh vị của Tiêu Vũ, Quý Tiêu đứng trước cửa, hai tay đặt trên tay nắm cửa, sau khi giấu đi con dao nhỏ mà cô đã bỏ vào túi trước khi rời khỏi nhà, Quý Tiêu mới sẵn sàng mở cửa bước vào.
Nhưng khi mở cửa lại không phải là khung cảnh mà Quý Tiêu tưởng tượng, thậm chí cảm giác kỳ lạ ban đầu tràn ngập trong căn phòng cũng đã vơi đi rất nhiều.
Trong căn phòng, máy phát nhạc chạy bằng đĩa than vẫn đang phát bài nhạc yêu thích của Tiêu Vũ. Còn Quý Thanh Vân đang đứng trước ảnh chụp chân dung của bà trong bộ vest và giày da, trên tay còn cầm ly rượu chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.
Quý Tiêu nhìn bóng lưng của Quý Thanh Vân, nhẹ giọng gọi: “Ba.”
Quý Thanh Vân nghe vậy đặt ly rượu trong tay xuống: “Tiêu Tiêu, ba biết con sẽ tới.”
Sau đó, một cái chân khập khiễng xuất hiện trong tầm mắt của Quý Tiêu.
Không biết từ lúc nào trên tay Quý Thanh Vân có thêm một chiếc nạng tay màu bạc, cây nạng nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh đỡ lấy cơ thể hắn, giúp hắn có thể di chuyển dễ dàng, cũng giúp hắn giữ được sự phong độ, quay người lại về phía Quý Tiêu.
Rèm cửa sổ được mở hé, ánh sáng mờ ảo chiếu vào trong phòng, Quý Thanh Vân đứng dưới tia nắng, trên khuôn mặt hắn xuất hiện một vết sẹo dài rất nổi bật.
Đôi mắt Quý Tiêu chợt run lên, cô gần như ngay lập tức nhận ra Quý Thanh Vân chính là người đàn ông què mà cô đã ân cần giúp đỡ hôm trước.
Chẳng trách tại sao ông ta không cho cô nhìn mặt, cũng không cho cô đưa ông ta đến bệnh viện hay là gọi cảnh sát.
Nhìn thấy phản ứng của Quý Tiêu, Quý Thanh Vân có chút hài lòng mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng bị con nhận ra rồi. Cảm ơn Tiêu Tiêu, món thịt nướng hôm đó con cho ba ngon lắm.”
“Có điều, nếu như món đó là chính tay Tiêu Tiêu nướng cho tôi thì còn tốt hơn nhiều.”
Quý Tiêu không khỏi cảm thấy hoài nghi sau khi nghe đến câu cuối của Quý Thanh Vân, cảm giác bất an như những mảnh vụn vô định đâm mạnh vào trái tim cô.
Quý Thanh Vân khập khiễng lấy chai rượu đắt tiền nhất từ trong tủ ra và tự rót cho mình một ly rượu nữa.
Chất lỏng trong suốt đổ vào chiếc ly xinh đẹp, Quý Thanh Vân nhấp nhẹ một ngụm, nói: “Cô không phải là Tiêu Tiêu, đúng không?”
Giọng nói của người đàn ông có chút nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng lại là một tảng đá lớn đè nặng lên trái tim Quý Tiêu.
Đồng tử của cô lại khẽ run, cảm giác bất an trong lòng bùng nổ: “Làm sao ông biết?”
Quý Thanh Vân lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn màu sắc của ánh sáng xuyên qua chiếc ly, cười nói: “Con gái của tôi, làm sao mà tôi có thể không nhận ra chứ.”
“Tiêu Tiêu không biết chơi piano, con bé từ nhỏ đã ghét mấy chuyện này.” Quý Thanh Vân vừa nói vừa sờ lên chiếc đàn piano cũ kỹ đặt bên cạnh tường, vẻ mặt vô cùng hoài niệm, “Lúc nhỏ, con bé đã không chịu để tôi tập cho nó trở thành một quý cô xinh đẹp, thùy mị như mẹ nó. Có lẽ cũng là do con bé là một Alpha.”
“Thật đáng tiếc là mấy ngày nay không có việc gì làm, tôi mới nhận ra có rất nhiều chi tiết mà tôi đã bỏ qua. Tính tình của con bé tệ hơn cô nhiều, mỗi lần tôi đưa con bé tới đây, nó liền lật bàn, đập vỡ hết bát đĩa.”
“So với cô, con bé tiêu tiền không kiểm soát, cũng không có đầu óc toan tính gì chứ đừng nói quản lý tiền bạc. Sau này lại còn học những kiến thức kinh doanh khó nhằn vì Ngụy Khinh Ngữ nữa.”
Quý Thanh Vân lần lượt đếm ra những điểm khác biệt giữa Quý Tiêu và nguyên chủ, hắn tựa nhẹ vào chiếc ghế đặt trước cửa sổ, mang chút tiếc nuối nói với Quý Tiêu: “Quan trọng nhất là, con bé dễ kiểm soát hơn cô nhiều.”
Quý Tiêu không khỏi đau lòng nhìn Quý Thanh Vân, nghe ông ta nhẹ nhàng nói giảm nói tránh, rồi đến cuối cùng lại dùng từ “kiểm soát” để miêu tả nguyên chủ.
Cô căm ghét nhìn tên đàn ông biến thái trước mặt, nhắc nhở: “Cô ấy là con gái của ông!”
Khi nghe được câu nói của Quý Tiêu, Quý Thanh Vân cười nhếch mép, trên khuôn mặt hiện lên vẻ thương hại: “Cho nên con bé chỉ có thể là của tôi.”
Quý Thanh Vân nói xong, tựa hồ như nghĩ đến một điều gì đó khó có thể buông bỏ, bàn tay nắm chặt ly rượu, “Cô có biết tôi đã mất bao lâu để chuẩn bị những việc này không? Từ lúc cô mười tuổi đấy! Suốt tám năm!! Là tám năm đấy!! Bây giờ tất cả đều đổ vỡ!!!”
Quý Thanh Vân vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế, đôi mắt nham hiểm như nở to ra.
Quý Tiêu nhìn lời nói điên cuồng của người đàn ông trước mặt, lạnh lùng đáp: “Quý Thanh Vân, những kẻ phản bội lòng tin sẽ không bao giờ có được kết cục tốt đẹp.”
Quý Thanh Vân lại không nghĩ như vậy, hắn chỉ vào Quý Tiêu, hét lớn: “Nếu không có cô! Nếu cô không mang Ngụy Khinh Ngữ đến chỗ lão Đinh thì tôi đã có thể thành công rồi!!”
Quý Tiêu vẫn bình tĩnh lắc đầu: “Không có tôi thì cũng không thể đâu.”
“Khoản tiền bất chính của ông sẽ được trả lại cho chủ cũ, đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Quý Thanh Vân làm sao có thể tin được, hắn xua tay nói: “Không thể nào! Cô đã từng nhìn thấy chưa, cô lại ở đây nói nhảm nhí gì vậy? Tôi gần như đã thành công rồi! Chỉ cần lão Đinh…”
“Không có đâu.” Quý Tiêu ngắt lời Quý Thanh Vân trước khi hắn nói xong.
Thế giới này dường như đã dự đoán được điều cô sắp nói và gửi đến một lời cảnh báo đau đớn, nhưng Quý Tiêu vẫn muốn đánh thức Quý Thanh Vân, cô chịu đựng cơn đau thắt ngực và tiếp tục nói: “Ở một thế giới khác ngoài thế giới này, tôi đã chứng kiến kết cục của mỗi người ở đây.”
“Ông không thể nắm được Mạn Thanh, số phận của ông là bị đưa đến đồn cảnh sát, nhốt vào nhà giam rồi chết trong trầm cảm.”
“Hả?”
Lời Quý Tiêu vừa dứt, đã truyền đến giọng cười chế nhạo của Quý Thanh Vân.
Hắn ta vô cùng tự tin nhìn Quý Tiêu, thậm chí còn thả cây nạng xuống đất.
“Số phận? Không đâu con gái yêu, ba sẽ không bị đưa đến đồn cảnh sát đâu.”
Quý Tiêu nhìn hành động của Quý Thanh Vân, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Nhà họ Quý đã sụp đổ từ lâu, hắn hiện tại căn bản không hề có chút vốn liếng nào, cũng không có mối quan hệ nào có thể giúp hắn nên cô mới dám tới đây một mình gặp Quý Thanh Vân.
Nhưng bộ dạng đắc thắng của Quý Thanh Vân lúc này không giống như hắn chỉ đang giả vờ.
Chỉ cần còn ở thế giới này, hắn sẽ không bao giờ trốn thoát…
Quý Tiêu dường như nhận ra điều gì đó, đột ngột ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Vân.
Cô thấy Quý Thanh Vân bật lên chiếc bật lửa hắn giấu trong túi, ngọn lửa màu cam với chút ánh bạc lướt qua tầm mắt Quý Tiêu.
“Tiêu Tiêu, ba muốn đưa con cùng về với mẹ, cả nhà chúng ta cùng đoàn tụ.”
Dứt câu, chân đèn đang cháy trên ban thờ của Tiêu Vũ lập tức bùng lên một đám lửa lớn đỏ rực.
Ngọn lửa bén vào rèm cửa bên cạnh, trong nháy mắt lửa điên cuồng lan lên trên, như thể nó đã sẵn sàng từ ban đầu.
“Tôi sẽ không đưa đồ của Vũ Nhi cho người khác, nếu không mang đi được, thì tôi cũng sẽ không để lại cho bọn chúng.”
Ánh lửa đỏ rực khiến khuôn mặt đầy sẹo của Quý Thanh Vân càng thêm ghê rợn, đôi mắt mở to giống như một con ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Tiếng gió lạnh rít cắt vào không khí cũng không thể so sánh được với sự khủng khiếp của hắn ta lúc này.
Quý Thanh Vân muốn kéo cô vào chỗ chết cùng hắn, nhưng Quý Tiêu không muốn mạng sống của mình bị chôn vùi như vậy.
Cô đang định quay người mở cửa rời đi, lại nghe thấy âm thanh mà cô không muốn nghe thấy nhất, tiếng cười khản đặc và nặng nề của Quý Thanh Vân.
“Tiêu Tiêu, con quên rồi sao, để khiến con ngoan ngoãn, cánh cửa này đã có một thiết bị đặc biệt. Nếu ba không ấn nút này, con sẽ không thể thoát ra được.”
Vừa nói, Quý Thanh Vân vừa hướng chiếc điều khiển từ xa trong tay vào biển lửa phía sau.
Trong lòng Quý Tiêu bỗng chùng xuống, cô không bỏ cuộc ấn nắm cửa trong tay xuống, nhưng đúng như lời Quý Thanh Vân nói, cánh cửa trước mặt cô không hề nhúc nhích.
Ngọn lửa càng lúc càng sáng và nóng hơn, không khí loãng tràn ngập khói lửa ngột ngạt.
Quý Thanh Vân cầm chặt điều khiển trong tay, dùng chất giọng khàn đặc của mình cay đắng than vãn về sự bất công của thế giới này: “Con tôi ơi, ba không bao giờ tin vào cái số phận mà con nhắc tới đâu!”
“Nếu như có cái gọi là số phận, thì tôi thật sự muốn hỏi, tại sao từ nhỏ tôi đã phải trải qua cảnh nghèo khó như vậy, tại sao lại bắt tôi nhìn thấy thế giới mà bọn Ngụy Lâm Đông đang sống!”
“Dựa vào cái gì mà Ngụy Lâm Đông có thể có cả sự nghiệp lẫn tình yêu, trong khi tôi chỉ có thể đứng nhìn công ty của mình phá sản?! Lại còn phải chứng kiến cảnh người tôi yêu chỉ vì tin tức tố chết tiệt của bản thân tôi mà không thể sống nổi một năm, không nổi một năm! Không người phụ nữ nào có thể sống lâu dưới đánh dấu tạm thời của tôi!!”
Khi Quý Thanh Vân nói, bả vai hắn rung mạnh.
Mái tóc dài che đi khuôn mặt hắn, hắn ôm mặt và bật cười, tiếng cười gần như điên dại: “Số phận, ha ha ha ha, hóa ra đây là số phận mà con nói tới đấy à!”
Quý Tiêu đang cố dùng dao cạy ổ khóa thì lại nghe được những lời này của Quý Thanh Vân, nỗi đau trong lòng vừa mới nguôi ngoai lại thêm nặng nề.
Như thể giờ đây cơ thể này đang gào thét tuyệt vọng vì mối liên kết huyết thống chặt chẽ với người đàn ông trước mặt.
Lúc này, một vài vật thể màu trắng đang lượn bay phía ngoài cửa sổ phía sau tấm rèm đang bốc cháy.
Vào khoảnh khắc đó, những bông tuyết lớn từ trên trời rơi xuống, những bông tuyết trắng tinh nhẹ nhàng trải trên bãi cỏ khô héo, rồi nhanh chóng tan mất.
Trận tuyết đầu mùa năm nay đến sớm hơn những năm trước.
Ngọn lửa hung tàn bùng cháy trong tuyết rơi, giống như một tín hiệu chói mắt và nguy hiểm trong một thế giới thuần khiết.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên khắp trang viên nhỏ, một chiếc xe địa hình hoang dã đi theo con đường nhỏ đột nhập vào khu vực sắp được kiểm soát.
Ngụy Khinh Ngữ đến muộn, khi nhìn thấy ngôi biệt thự được Quý Tiêu để lại lời nhắn dẫn đường cho nàng, tâm trí nàng bỗng trở nên trống rỗng.
Ngụy Khinh Ngữ thực sự đã sẵn sàng để đến đây khi nghe dì Ngô nói với nàng về điều này.
Nhưng không biết có phải là sẽ luôn có điều không may xảy ra vào những thời điểm quan trọng nhất không? Lúc Ngụy Khinh Ngữ đang trên đường tới thì xảy ra tai nạn xe.
Thực tế đó chỉ là một vụ va chạm nhẹ, phần cản xe của nàng chỉ bị hư hỏng đôi chút. Ngụy Khinh Ngữ thậm chí còn không yêu cầu người đó bồi thường cho nàng, nhưng người đó vẫn nhất quyết kéo nàng đi làm thủ tục giám định thiệt hại*, giống như là đang cố ý vậy
(*"定損" là “giám định thiệt hại” trong bảo hiểm xe hơi. Đó là quá trình đánh giá sự hư hỏng và chi phí sửa chữa của một chiếc xe sau khi gặp sự cố để xác định tổng số tiền mà công ty bảo hiểm phải trả cho chủ sở hữu xe.)
Ngụy Khinh Ngữ bất đắc dĩ phải để lại xe ở hiện trường, sau đó giao cho thư ký xử lý, còn bản thân nàng thì nhanh chóng ngồi lên chiếc xe bảo tiêu của Tạ Dũng ở phía sau.
Mặc dù đang là mùa đông, nhưng nhiệt độ nóng bức lạ thường làm tan hết lớp tuyết xung quanh, lúc Ngụy Khinh Ngữ bước xuống xe còn mơ hồ ngửi được mùi Brandy đào thoang thoảng trong không khí.
Khi nàng còn đang nôn nóng chờ chiếc xe cứu hoả bị tắc đường kia đến thì lại nhìn thấy Quý Tiêu ngã nhào từ cửa sổ bên hông nhà xuống.
Cả căn biệt thự này hầu như được làm từ gỗ, nên khi trải qua một đám cháy lớn như vậy đã có nguy cơ đổ sập.
Vào khoảnh khắc Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy Quý Tiêu, sự chờ đợi và kiên nhẫn của nàng rốt cuộc đã bay hết sạch. Nàng tuỳ tiện với lấy một xô nước từ người bên cạnh, sau đó giội thẳng lên người rồi lao vào đám cháy.
“Ngụy tiểu thư! Nguy hiểm lắm!!”
Tạ Dũng đứng ở một bên thấy hành động của Ngụy Khinh Ngữ thì lập tức vươn tay muốn kéo nàng lại, thế nhưng anh ta cũng không thể ngờ được rằng nàng lại có thể linh hoạt né tránh như vậy.
Sau đó anh ta liền ném điếu thuốc trên tay đi, vội vàng làm ướt người rồi bất chấp chạy theo Ngụy Khinh Ngữ vào trong đám cháy.
Ngọn lửa màu đỏ cam giương nanh múa vuốt như một con quái thú đang điên cuồng cắn nuốt những vật khô dễ bắt lửa ở xung quanh, màn khói đen dày đặc cuộn lên khiến người ta dễ dàng mất đi ý thức.
Quý Tiêu dồn hết hết sức lực, thậm chí còn liên tục bạo phát tin tức tố, mãi cho tới lúc này mới có thể đá văng cánh cửa kiên cố kia. Thế nhưng cô không ngờ được rằng khi chạy ra ngoài lại bị bước hụt cầu thang.
Quý Tiêu không biết mình đã bị ngã đập vào đâu, cũng không rõ là bị lửa thiêu đến chỗ nào rồi, cô chỉ biết lúc này toàn thân đang đau nhức không chịu nổi.
Dòng máu đỏ tươi từ vết thương do ngã cầu thang khi nãy ở trên trán bắt đầu chảy xuống, nhuộm đỏ tầm nhìn và ánh sáng hy vọng trong đôi mắt người thiếu nữ.
Cô còn chưa được nhìn mặt Ngụy Khinh Ngữ lần cuối, còn chưa được nghe nàng nói một tiếng “Mình yêu cậu”.
Cô nhất định không thể rời bỏ thế giới này như vậy được.
Có lẽ là do chấp niệm quá sâu, Quý Tiêu quật cường chống đỡ thân thể đau đớn lê lết từng bước đến cánh cửa trước mặt, mỗi hơi thở dường như đều cảm nhận được vị máu tanh mặn chát đang chảy trong cổ họng.
Làn khói dày đặc và ngọn lửa nóng khiến cô bất lực muốn ngã khuỵu xuống đất.
Ngay thời điểm này, trong không khí vẩn đục tràn đầy bụi khói cùng nóng bức này bất ngờ truyền đến một tia bạc hà mát lạnh.
“Quý Tiêu!”
Trong ánh lửa bập bùng xuất hiện một bóng người mà Quý Tiêu vô cùng quen thuộc, nàng đang phá cửa xông vào đây.
Quý Tiêu chợt cảm thấy có lẽ mình sắp tận số rồi nên mới có thể nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ ở đây vào giờ phút này.
Vì thế cô cố dùng hết sức bình sinh để lết người về phía bóng người đó, nếu thực sự phải chết thì cô cũng muốn được ôm lấy nàng một lần cuối.
Tháng Mười Một, trời đông lạnh giá, thân thể Ngụy Khinh Ngữ cũng lạnh lẽo như băng.
Thế nhưng Quý Tiêu lại cảm thấy đây là cái ôm ấm áp nhất cô từng nhận được trong suốt cả cuộc đời.