Trình Cẩm Chi thực sự là giận không chỗ phát tiết, đoạn thoại phía trước nàng không nghe được, mới đi vào liền nghe thấy Tiền San nói với a di đang nằm trên giường bệnh cái gì ông trời. Tức chết nàng. Bà cô này khi trước "ngược đãi" Dung Tự, sau đó tống tiền, Trình Cẩm Chi nghẹn bà không ít. Bây giờ nói đến vấn đề sinh bệnh, Trình Cẩm Chi không thể nhịn nữa. Lời này có thể nói lung tung sao? Tiền San bưng kín mặt, bà lộ vẻ rất ngạc nhiên. Bà không nghĩ tới Trình Cẩm Chi sẽ động thủ. "Cô......"
"Tôi làm sao? Bà còn dám nói một câu, tôi liền xé miệng bà."
Tiền San cũng không đếm xỉa đến gì nữa, bà bưng má mình. "Lão tử liều mạng với cô."
Dung Tự xoa xương sườn của Trình Cẩm Chi, nước mắt Trình Cẩm Chi đều sắp rớt xuống. "Thẩm thẩm của em thấp béo như vậy, va vào xương sườn của chị."
"Chị cảm giác bị một vật năng hơn 200 cân* tập kích." Trình Cẩm Chi vẹo vẹo cổ, còn chưa được vài giây, liền bị San đụng tới mắt nổ đom đóm. Lúc đánh hoàn toàn không có suy nghĩ nhiều, nhìn thấy thịt mỡ trên người Tiền San, Trình Cẩm Chi lại có chút do dự, nghĩ nếu như đánh nhau với Tiền San, nàng có lẽ có thể ỷ vào chiều cao chống lại vài giây đi? Kết quả Tiền San hỏng đầu hỏng não, cứ như vậy đánh tới. Trình Cẩm Chi lực đánh trả đều bị đánh đến tiêu tán. Đánh phi thường bất ngờ phi thường đau.
[*200 cân TQ = 100 kg]
Lúc Dung Tự đưa Trình Cẩm Chi đi chụp X quang, Trình Cẩm Chi còn nói xương mình nứt rồi. Xương không có chuyện gì, chỉ bị va đỏ một chỗ. Dung Tự vén lên áo Trình Cầm Chi, địa phương đỏ hồng đã hơi xanh tím. Trình Cẩm Chi là bị xương của chính mình cộm đến. Dung Tự đương nhiên là phi thường đau lòng. "Chị đừng chấp nhặt với bà ấy mà."
"Vậy không được. Nếu như bà ta lại đến, chị còn phải mắng chửi bà ta." Được Dung Tự xoa xoa, sức chiến đấu của Trình Cẩm Chi lại dâng lên. "Bà ta coi hai người là quả hồng mềm, chị mới không để mặc bà ta nắn. Chị là họ xương rồng, đâm chết bà ta. Xem bà ta còn dám bắt nạt hai người."
"Xương rồng, còn đau không?" Dung Tự xoa xương sườn Trình Cẩm Chi.
"Đau chết mất." Trình Cẩm Chi nước mắt lưng tròng. "Chị thật không bị nứt xương à?"
"Không có." Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi vào trong ngực mình. "Em sợ chị bị tổn thương."
"Trừ em ra, còn có ai có thể thương tổn đến chị." Trình Cẩm Chi nặn nặn mặt Dung Tự.
Dung Tự cọ cọ mặt Trình Cẩm Chi, vừa nãy tiến vào phòng bệnh, liền thấy Trình Cẩm Chi cùng Tiền San đánh nhau. Mẹ của nàng còn từ trên giường đi xuống. Bị Tiền San nháo tới, bệnh của mẫu thân cũng khá lên không ít. Hai ngày trước còn đau đến không xuống giường được, hôm nay còn xuống giường khuyên can rồi.
"Đúng, hài tử quá không ra gì rồi. Tiền thuốc thang dễ bàn, bà muốn đơn bệnh, đơn nhận thức dân cảnh, chúng tôi sẽ chịu. Được liên quan đến phí tổn thất tinh thần, bà cẩn thận an dưỡng, hôm nào tôi để Lão Trình đến thăm bà......" Trình Cẩm Chi vừa tới nhà, liền nghe được mẫu thân đang nói chuyện điện thoại. Làm vừa tới nhà, liền nghe được mẫu thân gọi, một mực khóc rống trong điện thoại. Trình Cẩm Chi lần này hơi nhỏ sợ, ở bệnh viện còn có chút tiểu đắc ý. Cảm giác mình "bảo vệ" Dung Tự cùng a di, cảm giác mình hành hiệp trượng nghĩa một mét tám.
Trình Hoài Nam ở một bên, nghe được cũng cảm thấy không ổn. Chờ Ôn Khởi Vân cúp điện thoại, Trình Hoài Nam liền bắt đầu "giáo huấn" Trình Cẩm Chi. "Con nói con, con làm ra chuyện gì, nhìn con đem mẹ con......"
"Làm rất đẹp." Ôn Khởi Vân thở ra một hơi.
Trình Hoài Nam vốn định che chở Trình Cẩm Chi, lại xem vợ vẻ mặt có chút không đúng. Làm rất đẹp?
"Mẹ, con sai rồi." Trình Cẩm Chi còn kém quỳ xuống.
"Con cuối cùng cũng coi như làm một chuyện tốt." Ôn Khởi Vân đã sớm xem Tiền San không vừa mắt, thế nhưng bị vướng bởi lễ phép xã giao giữa người trưởng thành, ngươi không thể nhìn không vừa mắt người ta, lại giống trẻ con, cưỡi trên thân người ta đánh đi? Trình Cẩm Chi thì không giống, ai kêu nàng là "gấu hài tử". Nàng "gấu" như vậy, ba mẹ cũng không còn cách nào đúng không?
"Vậy tôi phải đi thăm bà ta sao?" Trình Hoài Nam hỏi vợ "tính tình thật" của mình. Vừa nãy vợ còn trong điện thoại nói để cho mình đến thăm Tiền San.
"Có gì đáng thăm, chuẩn bị tiền cho bà ta đi." Ôn Khởi Vân nghiêng đầu, lại nhìn con gái cười ngây ngô. "Dùng tiền của con."
"A?" Trình Cẩm Chi bưng kín ví tiền của mình. "Mẹ, mẹ không phải nói con làm được một chuyện tốt sao?"
"Đúng vậy a, con làm a, cái này cũng là phạt con. Làm việc phải động não." Ôn Khởi Vân nói.
"Lẽ nào con phải dùng đầu đánh bà ta?"
"Đừng giả ngốc. Sức lực bình thường con chơi xấu chúng ta, thả một nửa lên người khác, còn có ai có thể không chịu thua con."
"Này không giống nhau mà. Hai người cưng chiều con, người khác cũng không chiều con."
"Chúng ta đúng thật là chiều con." Ôn Khởi Vân giơ tay, ngắt mũi Trình Cẩm Chi. "Trên người còn đau không?"
"Không đau nữa rồi."
"Bác sĩ nói gì?"
"Bác sĩ nói chỉ có một ít trầy da."
"Dung gia cũng là gặp được con." Ôn Khởi Vân thở dài một hơi, tựa hồ có hơi đồng tình những chuyện Dung gia gặp phải.
"Cũng là gặp được mẹ." Trình Cẩm Chi giương lên khóe môi.
"Cũng không phải. Không phải ai đều có thể sinh một đứa con gái thiếu thông minh."
"Mẹ." Trình Cẩm Chi nũng nịu một tiếng, lại ôm cổ mẫu thân. "Mặc dù có điểm lập dị, nhưng con muốn nói với mẹ. Cảm ơn mẹ nhiều năm qua chăm sóc con và Dung Tự tốt như vậy, cảm ơn mẹ chấp nhận chúng con. Cảm ơn mẹ tiếp nhận Dung Tự và người nhà em ấy."
Ôn Khởi Vân vỗ vỗ mu bàn tay Trình Cẩm Chi, hơi cảm động nói. "Ừ, tiền thuốc của thẩm thẩm con bé đừng nghĩ đổ tới trên người mẹ và ba con."
"Mẹ!"
Ôn Khởi Vân "lạnh lùng" ném cho con gái một bóng lưng.
"Em nói mẹ của chị làm sao như vậy a." Trình Cẩm Chi mở gói đồ ăn vặt.
"Ở với mẹ đều không nói được chuyện tình cảm."
Mẹ của nàng còn kém chưa nói ra "Đừng nhắc tình cảm, thương tiền".
"Nếu không, em trả cho chị?" Dung Tự cầm lấy đồ ăn vặt của Trình Cẩm Chi, cuối cùng cũng giúp Trình Cẩm Chi xé gói đồ ăn.
Trình Cẩm Chi sứt mẻ với gói đồ ăn vặt nửa ngày. "Tiền của em cũng là tiền của chị a."
Trình Cẩm Chi cắn một miếng, bẻ bẻ đầu ngón tay. "Lại là một khoản 'tai bay vạ gió'. Đả thương người trả tiền, là chuyện đương nhiên. Nhưng vừa nghĩ tới phải cho thẩm thẩm em, chị liền giận. Rất tức giận."
"Em nói bà ta làm sao lại đáng ghét như vậy a." Trình Cẩm Chi nói.
"Vì vậy em nói chị đừng để ý đến bà ấy. Bị bà ấy dính đến, xem như không có gì tốt."
"Bà ta dám, cùng lắm chị lại chi một khoản tiền, chị đánh cũng xem như là nhẹ rồi, chị tìm người đánh bà ta một trận." Trình Cẩm Chi nói.
Nhìn bộ dáng nhiều tiền của Trình Cẩm Chi, Dung Tự câu câu khóe môi, giơ tay xát xát sống mũi Trình Cẩm Chi. "Bảo vệ thông qua rồi à?"
"Đương nhiên, chị là ai a." Khóe miệng Trình Cẩm Chi còn dính vụn bánh quy, cúi đầu ngoạm ngón tay Dung Tự.
Trình Cẩm Chi bây giờ, lại như chuột đồng nhỏ. Ngón tay Dung Tự khẽ nhúc nhích, lại lắc lắc hai lần. Trình Cẩm Chi lại ngoạm một chút, phát hiện Dung Tự cố ý, liền cắn ngón tay Dung Tự. "Gần đây răng dài rồi, cắn gì để mài răng đây?"
"Cái này thì thế nào?" Dung Tự vuốt tai Trình Cẩm Chi, nghiêng đầu đút lưỡi vào trong miệng Trình Cẩm Chi. Trước khi đút vào, còn liếm một chút vụn bánh quy bên mép Trình Cẩm Chi.
"Chị không muốn cái này." Trình Cẩm Chi lầm bầm nói.
"Cái này thì sao." Tay Dung Tự dò xét xuống.
"Không muốn cái này, cái này đáng ghét."
"Đáng ghét chỗ nào?"
"Gần đây em bận rộn, mỗi lần chọc chị một nửa, lại không giúp chị giải quyết. Giải quyết cũng rất qua loa, chỉ qua loa đưa mấy lượt."
"Được rồi." Dung Tự quả nhiên "ngừng tay". "Em không chọc chị nữa."
"Em tên bại hoại này." Trình Cẩm Chi ném đồ ăn vặt qua một bên, vươn mình ngồi xuống trên người Dung Tự.
Ngày ấy Trình Cẩm Chi tốt nghiệp, Dung Tự đặc biệt tới một chuyến. Trình Cẩm Chi cùng bạn cùng phòng cảm khái một hồi lâu, thời gian bốn năm, nói qua liền qua. Nói đến lúc mới quen biết, nói đến trốn học, còn nói đến chuyện yêu đương. Vốn chỉ có Trình Cẩm Chi cùng Thẩm Thu Như viền mắt hồng hồng, sau đó lại là Nam Tuyền rơi nước mắt trước. Nam Tuyền không quá vui vẻ.
"Là Dương Thụ tiểu tử kia sao?" Thẩm Thu Như hỏi.
Nam Tuyền lắc lắc đầu, nàng đặt mu bàn tay lên mũi. "Gần đây quay nhiều cảnh khóc, tuyến lệ phát đạt. Các cậu đừng để ý tớ."
Thẩm Thu Như cùng Trình Cẩm Chi cũng biết. Scandal của Nam Tuyền và Dương Thụ hơi khó khăn, gần đây còn náo đến phim của hai người. Bất luận thương cảm cỡ nào, đến trước ống kính, ba người lại mỉm cười xinh đẹp. Viền mắt đỏ ửng, khóe môi còn giương nụ cười. Này tựa hồ như đại đa số dáng dấp của tuổi trẻ. Cùng ngày, Trình Cẩm Chi còn đăng Weibo. "Mỗi thời kỳ đều có một bộ quần áo nhất định, khi còn bé có quần áo trẻ con, lớn một chút có đồng phục tiểu học đồng phục trung học, mặc xong đồng phục lại có áo học sĩ, không biết tiếp sau áo học sĩ sẽ là cái gì [tốt nghiệp vui sướng]."
"Váy cưới."
"Váy cưới."
"Trình Cẩm Chi lần thứ 108 ám chỉ hôn lễ cho Dung Bảo."
Vốn là còn một điểm nhỏ thương cảm, bị các võng hữu trả lời như này, Trình Cẩm Chi liền cười ra. Trình Cẩm Chi trả lời võng hữu. "[xuỵt] không được nói ra."
"Có nóng không?" Lúc này Dung Tự đi tới, trong tay còn cầm vài chai nước.
"A thật tri kỷ, cảm ơn Dung Bảo." Thẩm Thu Như vẫn coi như phúc hậu, giật một mình cho Trình Cẩm Chi, mới lấy một chai cho mình.
Đưa xong nước, Dung Tự lại đưa tay tới, giúp Trình Cẩm Chi vặn nắp chai. "Xem cái gì? Cười vui vẻ như vậy."
"Tự em xem Weibo đi."
"Ò." Dung Tự nói xem cũng sẽ không xem, nàng cầm tài liệu, quạt quạt gió cho Trình Cẩm Chi. "Em xem một chút, phỏng chừng lát nữa chính là lớp chị."
Chụp ảnh tốt nghiệp là lần lượt tới. Lần này người trong lớp đến rất đầy đủ, người đã thành minh tinh cũng sẽ tới. Dù sao cũng là một lần tin tức. Trình Cẩm Chi uống một hớp nước, liền gặp được Thích Tư Man. Hiện tại nhóm người hot nhất trong lớp học, có Thích Tư Man. Thích Tư Man ở trong vòng sống không tệ. Đại khái ở trong mắt của nàng, Trình Cẩm Chi chỉ là một bạn học không hiểu quy củ.
"Đi thôi." Dung Tự biết nội tâm Trình Cẩm Chi có phần phức tạp, nàng ngắt tay Trình Cẩm Chi. "Em ở bên cạnh chờ chị."
"Được."
Dung Tự vươn tay, vén lên tóc mái ướt mồ hôi của Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi được lão sư an bài đứng đằng sau. Thích Tư Man đứng cùng hàng với nàng, chỉ cách một bạn nữ.
"Còn thù dai?" Chụp xong ảnh, Thích Tư Man cũng không bận rộn đi, nói một câu như vậy.
"A?" Trình Cẩm Chi đầu tiên chưa kịp phản ứng.
"Lúc trước tuổi trẻ không hiểu chuyện, cậu đừng để bụng." Thích Tư Man nhìn qua có chút hào phóng, hướng về Trình Cẩm Chi đưa tay ra.
"Ừ." Trình Cẩm Chi đương nhiên là để bụng. Trước khi chiến tranh lạnh với Thích Tư Man, Thích Tư Man đã nói rất nhiều. "Cậu cứ như vậy đồng ý sống với một người nghèo rớt mồng tơi à?"
Thích Tư Man cảm thấy không có tiền chính là tội đồ. Không có tiền sẽ sinh sôi rất nhiều ác niệm.
"Dung Tự đã lâu không gặp." Mà bây giờ, Thích Tư Man nhìn qua rất hữu hảo.
"Đã lâu không gặp." Dung Tự nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Trình Cẩm Chi.
"Không nghĩ tới quan hệ của hai người vẫn tốt như vậy."