Mặc kệ đi. Dù sao đối phương là Dung Tự mà, sao cũng được cả.
A... Thật sự ngại chết đi được...
Trình Cẩm Chi níu chăn một hồi, mới dám chuyển động đầu lưỡi của mình.
Hóa ra hôn môi là cảm giác như vậy, lúc đầu lưỡi Dung Tự chui vào, nàng mắc cỡ nhắm hai mắt lại. Đầu lưỡi của Dung Tự thật mềm, lúc luồn vào lưỡi của nàng, nàng còn không dám nhúc nhích, mặc cho Dung Tự quấn vào mấy lần. Có lẽ là Dung Tự cũng ngại ngùng, đầu lưỡi rất nhanh đã rút ra, cũng không được bao lâu, 5 giây không biết có hay không.
Lăn qua lộn lại, trong đầu đều là cảm xúc mềm mại của đầu lưỡi, ban đêm Trình Cẩm Chi mất ngủ.
Hai ngày tiếp theo, Trình Cẩm Chi không có đặc biệt đi tìm Dung Tự. Mà không ngờ là nàng không tìm Dung Tự, Dung Tự cũng chẳng thèm đi tìm nàng.
"Cẩm Chi." Hạ Dữu gọi Trình Cẩm Chi một tiếng, bấy giờ Trình Cẩm Chi mới hồi tỉnh. Vừa ngẩng đầu, lại phát hiện cả lớp đều đang nhìn nàng, hóa ra là giáo viên gọi nàng lên lau bảng.
Tan học, Trình Cẩm Chi rửa tay trên ban công, Hạ Dữu liền đi tới. "Cẩm Chi, cậu khó chịu chỗ nào à?"
"Hai ngày nay hồn vía lên mây." Hạ Dữu dứt lời, lại ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn, dường như nhìn thấy người quen, nhỏ vẫy vẫy tay, còn gọi ra tiếng. "Dung Tự."
Nghe được tên Dung Tự, Trình Cẩm Chi giật cả mình, tinh thần quay về trong nháy mắt. Nàng muốn nhìn Dung Tự, lại có chút ngại ngùng, vừa nghĩ tới Dung Tự, nàng bèn nhớ tới cảm xúc mềm mại bên môi, Dung Tự ôm sau gáy của nàng, hôn lên nàng.
Trình Cẩm Chi từ từ ló đầu ra, Dung Tự còn đang ở bên dưới, dường như cô đang dẫn dắt hàng ngũ. Dung Tự mặc trang phục huấn luyện màu xanh quân đội, trông cả người đều rất anh tuấn. Có lẽ là Dung Tự chào hỏi với Hạ Dữu xong rồi nên không nhìn lên bên trên nữa, trong lòng Trình Cẩm Chi có phần mất mác. Mất mác qua đi, lại có chút vui vẻ. Dung Tự không nhìn nàng thì nàng có thể lén lút nhìn Dung Tự rồi.
Ban đêm nằm mơ cũng là Dung Tự, nàng dường như cãi nhau với Dung Tự, Dung Tự đi tìm nàng, nói xin lỗi với nàng. Ngày nghĩ đêm mơ, nằm mơ cũng phải muốn Dung Tự tìm nàng.
"Dung Tự." Trình Cẩm Chi lấy điện thoại ra, mở ra khung chat, gõ tên Dung Tự vào, song lại không gửi đi. Nghĩ lại, người chủ động trước giờ đều luôn là nàng, làm trước đó nàng còn cho mình là công.
Trình Cẩm Chi lạch cạch lạch cạch gõ vào khung chat. "Chị không đi tìm em, thì em sẽ không tìm chị sao? Chị ghét em, em nói chuyện vui vẻ với bạn học nam, chị thấy đó nha. Chị cảnh cáo em, nếu em dám nói chuyện với tụi nó nữa, chị sẽ cắn em đó. Sao em lại chán ghét như vậy."
Tuy rằng không gửi đi, nhưng tóm lại là cũng trút hết một trận xong. Lúc thả điện thoại vào dưới gối, Trình Cẩm Chi lúc ẩn lúc hiện còn có chút khó chịu. Ưu tư trước đó chưa từng có, trong mấy ngày nay bị bùng nổ triệt để. Sẽ không định khóc đấy chứ? Vẫn là ngủ thôi, ngủ thì sẽ không muốn khóc nữa.
Dung Tự đồ quỷ đáng ghét này, nàng không muốn nghĩ đến nữa.
Ngày hôm sau, Trình Cẩm Chi còn đang trong ký túc xá, liền nghe được tiếng la của Cẩu Vũ. "Dung Tự, em ngồi chồm hổm ở đây làm gì? Dọa chết lão tử rồi. Chị còn tưởng chị ra ngoài suốt đêm, thầy quản lý canh me ngồi chồm hổm ở đây chứ."
Cẩu Vũ một đêm không về, đến quán cafe internet chơi game cả đêm. Nghe tiếng Cẩu Vũ mở cửa, lông mày cũng chưa vẽ, Trình Cẩm Chi trực tiếp chạy vội tới cửa. Cẩu Vũ mở cửa liền gặp được Trình Cẩm Chi, vẻ mặt buồn ngủ còn không quên cười hi hi, bảo: "Trình Cẩm Chi, hôm nay tốt quá ha, còn đặc biệt đến cửa đón tiếp mình nữa."
Trình Cẩm Chi đưa tay đẩy Cẩu Vũ ra. Dung Tự đứng ở cửa, cô còn mặc đồ ngủ, tựa hồ ngồi chồm hổm nửa đêm ở bên ngoài. Nhìn thấy Trình Cẩm Chi, Dung Tự còn chậm rì rì mà xoắn ống tay áo lên. "Chị muốn cắn sao?"
Dung Tự đưa cánh tay trắng nõn về phía Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lập tức bật cười, khe khẽ cắn một cái trên cánh tay Dung Tự.
"Hai người bị bệnh hả?" Cẩu Vũ bị xô ra, bảo.
Trình Cẩm Chi vừa trở tay đã khép cửa phòng ngủ vào, cũng đem Cẩu Vũ ngăn cách ở trong cửa. Trong hốc mắt Trình Cẩm Chi còn phiếm nước, nàng long lanh nhìn Dung Tự. Dung Tự dụi dụi mắt Trình Cẩm Chi, rồi ôm Trình Cẩm Chi vào lòng mình. Hai người cứ như vậy đứng ôm nhau ở trên hành lang.
Trình Cẩm Chi ngọt ngào trong lòng, cọ cọ mấy cái trên áo ngủ mềm mại của Dung Tự.
Bấy giờ nàng mới chợt tỉnh, làm sao Dung Tự biết ý nghĩ trong lòng nàng? Lẽ nào? Chẳng lẽ?
"Em thấy được." Dung Tự rì rì nói, kiểm chứng ý nghĩ trong lòng của Trình Cẩm Chi. Thế hóa ra cả buổi nay vẫn là nàng chủ động đó hả?
Lòng không ngọt nữa, chỉ còn dư lại tức giận. Trình Cẩm Chi nhéo Dung Tự một cái. "Em không biết chủ động hả?"
Cái tên này sao thế này? Phải gọi cô, cô mới chịu động đậy. Dung Tự cũng không la đau, cô chỉ nấn ná, cạ một chút lên mặt Trình Cẩm Chi. "Em..."
"Em cái gì?"
"Em ngại."
"Em ngại, thì chị không ngại hả?" Điện thoại quỷ quái gì thế này, nàng nhớ mình đã xóa rồi mà, kết quả vẫn là gửi đi.
Dung Tự có chút thẹn thùng, cúi đầu, dè dặt chạm môi Trình Cẩm Chi. Vô cùng dè dặt. Trình Cẩm Chi chỉ lát nữa là sắp biến thành thùng thuốc nổ, bị Dung Tự vừa chạm vào, nháy mắt nàng không còn giận nữa, chỉ còn dư lại ấp úng. Dung Tự nâng mặt Trình Cẩm Chi, lại dè dặt mà chạm thêm một lúc. Hai má của hai người đỏ khủng khiếp.
"Hôm qua em thấy chị, là đã muốn tìm chị rồi." Dung Tự nói.
"Hôm qua?"
"Em thấy chị, chị và đàn chị Hạ ở trên ban công."
Ha? Thế rốt cuộc tin nhắn tối qua nàng có gửi hay không là gửi? Trình Cẩm Chi bối rối một lúc.
"Làm sao em biết chị muốn cắn em?"
"Lần trước em chọc giận chị, chị cũng cắn em." Dung Tự giàu kinh nghiệm mà nói.
"Em có cảm thấy chị cố tình gây chuyện không?"
"Không có." Dung Tự liền vội vàng lắc đầu. "Là em chọc giận chị mà."
Dáng vẻ run rẩy của Dung Tự, quả nhiên trấn an được Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi cũng ngại ngùng mà ôm ôm sau gáy Dung Tự. "Có lúc tính tình chị không tốt lắm."
"Uổng phí lớn hơn em hai tuổi quá." Tuy rằng mẹ hay nói như vậy, giờ Trình Cẩm Chi nghĩ lại mới thấy đúng, xác thực, nàng không có sự thận trọng như Dung Tự.
"Không." Dung Tự cũng có chút ngại ngùng, cô ôm Trình Cẩm Chi lại. "Em... em thích chị thế này."
~
Trình Cẩm Chi vừa vào ký túc xá, liền bị Hạ Dữu ôm lấy bả vai. "Mình bảo sao hai ngày nay cậu ủ rũ, hóa ra là cãi nhau với Dung Tự."
"Không xem là cãi nhau." Cãi nhau chỗ nào đâu, họ hôn xong rồi ngại nhau đấy chứ.
"Hòa hảo rồi?"
"Ừ..."
"Trình Cẩm Chi, cậu dễ dỗ quá rồi." Cẩu Vũ miệng nói ngủ, nhưng giờ tay vẫn còn sức sống chơi game. Nhỏ ở trên giường thò đầu ra. "Mình mà thích nữ hả, nhất định là mình cũng theo đuổi được cậu."
"Không phải cậu thích cô Phó sao?"
"Xí, mình không thích lưu manh già đâu nhé." Cẩu Vũ nói: "Quỷ dê già."
"Cổ lại dê cậu hả?"
Cẩu Vũ không muốn trả lời vấn đề này, ngoẹo đầu, lại đi chơi game của mình rồi. Tuy rằng không định trả lời, nhưng Hạ Dữu lại khiến nhỏ nhớ đến chuyện hai ngày trước.
Hai ngày trước Cẩu Vũ đánh nhau với người ta, rách cả khóe miệng, bị Phó Tân Bạch nhìn thấy, nhỏ trực tiếp bị Phó Tân Bạch xách tới nhà vệ sinh.
"Phó Tân Bạch, cô muốn làm gì!?" Sức lực của Phó Tân Bạch rất lớn, đẩy cũng đẩy không ra. Phó Tân Bạch đặt tay vào cổ nhỏ, trực tiếp nắm nhỏ đặt lên bồn cầu. "Bảo bối, nhỏ giọng chút, bị người ta nghe được cũng không tốt đâu."
"Cô biến coi."
Phó Tân Bạch vuốt ve vết thương bên khóe miệng của Cẩu Vũ, ngón tay thon dài lại chui vào trong miệng Cẩu Vũ. "Bộ dáng này của em, thật đáng yêu."
"A..."
"A Cẩu, không phải cậu muốn ngủ sao?" Bấy giờ, Hạ Dữu kéo tâm tư Cẩu Vũ trở về.
"Ừm... chơi xong trận này rồi ngủ." Phó Tân Bạch chính là quỷ dê già! Biến thái!
~
Hội diễn quân sự của học sinh mới, Trình Cẩm Chi cùng Hạ Dữu còn đặc biệt đi xem. Biểu hiện của Dung Tự tốt vô cùng, còn được cầm quốc kỳ biểu diễn.
"Cô bé phía trước đẹp quá kìa."
"Cậu nói ai? Mình thấy ai cũng đẹp hết."
"Đứng giữa, cầm quốc kỳ đó." Ngoài Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu, không ít học sinh lớp 11 lớp 12 đến xem náo nhiệt. Có người nói học sinh mới khóa này rất cừ, bất kể là dung nhan hay là thành tích, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là dung nhan. Bọn họ đến đây xem náo nhiệt cũng chỉ vì nhan sắc đàn em khóa dưới.
"Chưa từng thấy luôn, học sinh mới sao? Bảo sao lại nói học sinh mới khóa này đều rất lợi hại." Một nữ sinh nói: "Có người nói top 1 toàn thành phố cũng rất đẹp."
"Em gái cầm quốc kỳ chính là top 1 toàn thành phố."
"Vãi luyện???"
Mấy lời này lọt vào tai Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi dĩ nhiên là sảng khoái. Không sai không sai, người nắm quốc kỳ chính là Dung Tự đó. Hi hi hi, bạn gái của tui đó.
"Trình Cẩm Chi, làm gì mà cậu cười nịnh hót dữ vậy?" Cẩu Vũ không biết từ đâu xông ra, còn vẫy vẫy tay ở trước mắt Trình Cẩm Chi.
"Cậu đừng chặn tầm mắt của mình." Trình Cẩm Chi đẩy ra tay Cẩu Vũ.
Nghe được tên Trình Cẩm Chi, nữ sinh đằng trước cũng quay đầu lại. Trình Cẩm Chi ở trường học vô cùng có tiếng tăm. "Đàn chị cũng đến xem hội diễn ạ?"
"Ừm. Nghe nói học sinh mới khóa này rất lợi hại."
"Đúng òi đúng òi. Nghe nói còn có cả top 1 toàn thành phố đó."
Là bạn gái tui đó. Không được, phải khiêm tốn, cười vui quá trông ngu lắm.
Sau khi kết thúc hội diễn quân sự, nữ sinh đằng trước còn đang nghị luận. "Lớp 10 Văn Vũ kỳ này đều đẹp quá chừng, cũng không biết cái quỷ gì, người đẹp vĩnh viễn ở khối trước và khối sau, không bao giờ khối mình có hết. Từ khi mình đi học tới nay, người xinh đẹp toàn nằm ở lớp khác mà thôi."
"Đúng òi đúng òi, cậu nghĩ xem top 1 toàn thành phố có yêu đương không?"
"Không thể nào, yêu đương mà thành tích vẫn giỏi như thế, vậy mình chỉ có thể đi chết thôi." Nữ sinh nói.
"Cẩm Chi, chúng mình về lớp chưa?"
"Các cậu về trước đi. Mình đi tìm Dung Tự."
"Dung Tự, lát nữa chúng mình mở liên hoan đi. Chẳng mấy chốc nữa khai giảng rồi." Tư Đồ nói với Dung Tự. Tư Đồ bây giờ là lớp phó của lớp.
"Ừ được." Dung Tự gật gật đầu.
"Buổi tối cậu..." Tư Đồ muốn mời Dung Tự đi xem phim.
"Dung Tự!" Chỉ nghe một thanh âm quen thuộc, vừa nhìn, lại là Trình Cẩm Chi.
===
*Lời editor: Chẳng mấy khi được nghỉ nên siêng a siêng a siêng a siêng OwO