Hai người ra ngoài ăn một vài thứ, vốn nói là chỉ đi dạo một lúc, kết quả là đi dạo cả ngày tận hơn 11 giờ tối mới về.
Chờ Dung Tự tắm xong đi ra, liền nhìn thấy Trình Cẩm Chi xếp bằng ngồi trên sofa, vừa ăn đồ vặt vừa cười khanh khách. Trình Cẩm Chi mặc áo tắm màu trắng, làm nổi bật thêm vẻ trắng mịn của đôi má của nàng, mặt mộc không trang điểm khiến khí chất cả người cũng trầm tĩnh không ít. Nghe thanh âm Trình Cẩm Chi cắn đồ ăn vặt ken két, Dung Tự cũng cười, cảm giác như con một con hamster nhỏ làm ổ trên ghế sofa vậy.
"Xem gì đấy?" Dung Tự đi sang.
"Show giải trí. Mắc cười lắm." Đợi Dung Tự ngồi xuống, Trình Cẩm Chi lại đưa tay Dung Tự sang, đặt vào bả vai của mình. Tự mình động thủ để Dung Tự ôm mình. "Ôm chị."
"Ừm." Dung Tự liền choàng cánh tay vào ôm lấy Trình Cẩm Chi.
"Muốn đi ngủ không? Ngày mai còn phải đi xem phim đó." Dung Tự nói.
"Chị còn muốn xem TV một lúc nữa."
"Một lúc nữa" của Trình Cẩm Chi chính là tận một tiếng. Chờ hơn hai giờ sáng, nàng mới cho phép Dung Tự ôm mình tới giường. Ở trước mặt Dung Tự, Trình Cẩm Chi vô cùng lười biếng.
"Em đi đâu đó?"
"Em đi ngủ."
Trình Cẩm Chi nắm chặt áo của Dung Tự, kéo kéo về phía giường mình. "Em ngủ với chị đi."
"Em sợ chen chị."
"Chúng ta có mập đâu, làm gì mà chen lấn. Hơn nữa giường này lớn vậy mà." Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự nhìn cái giường còn lại một lúc, song cũng thò người vào chăn của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi mới vừa rửa tay xong, tay còn có hơi lạnh. Nàng sáp tay vào cổ Dung Tự. "Người em sao còn lạnh hơn tay chị vậy?"
"Là máy điều hòa mở quá thấp sao?" Trình Cẩm Chi cầm remote, tăng nhiệt độ của máy điều hòa lên một chút.
"Không sao, hai đứa mình nằm chung thì sẽ ấm mà."
"Sao lại ấm được, thân thể như em, một năm bốn mùa toàn lạnh như băng thôi." Trình Cẩm Chi dán chặt vào trong lòng Dung Tự. "Mềm quá, thơm quá."
Tai Dung Tự đỏ ửng, thanh âm của Trình Cẩm Chi từ từ nhỏ dần rồi ngủ thiếp đi. Mới vừa nãy còn kêu không mệt, bây giờ vừa dính vào gối đã ngủ say rồi. Dung Tự đưa tay ôm lấy Trình Cẩm Chi, lại dịch dịch góc chăn bên kia cho Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi một giấc ngủ thẳng đến giữa trưa, là bị đói làm tỉnh. Rửa mặt xong, lại ăn bữa trưa Dung Tự mua cho.
Trước khi ăn cơm trưa, nàng ăn đồ ăn vặt. Sau khi ăn cơm trưa, nàng lại ăn đồ ăn vặt. Ngồi ở trong lòng Dung Tự, két két mà ăn tận cả buổi. "A không thể ăn nữa rồi. Ăn đồ ăn ở trước mặt em, cảm thấy dễ chịu quá đi."
"Cảm thấy như không cần lo lắng sẽ béo ra." Trình Cẩm Chi bảo: "Ăn đồ ăn ở trước mặt đám bạn chị, chị cảm giác như ăn là tội ác vậy."
"Chị không béo mà."
"Bọn chị là nghệ thuật sinh khoa diễn, sao có thể dùng không béo để yêu cầu bản thân đơn giản vậy được." Trình Cẩm Chi lại lén lén lút lút cầm miếng khoai tây chiên. "Chị đi trang điểm, em chờ chị chút."
"Tự Nhi, cần chị trang điểm cho em một chút luôn không?" Rửa tay, trang điểm xong, Trình Cẩm Chi lại ngồi vào trong lòng Dung Tự.
Trình Cẩm Chi cứ như vậy mà ngồi vào trong lòng Dung Tự, chân dài kẹp lấy eo Dung Tự, bắt đầu nghiêm túc trang điểm cho Dung Tự. Thật ra cũng chẳng trang điểm được gì, với cái tư thế này thì sao mà trang điểm được đây. Hai người ánh mắt lấp lóe, chóp mũi trúc trắc mà cọ cọ nhau, tiếp sau lại ôm lấy nhau. Nhịp tim đập bình bịch, đều là bởi vì một động tác hơi nhỏ của đối phương mà ngày càng đập nhanh dần.
Thu dọn xong, hai người tay nắm tay nhau ra nhà nghỉ. Trình Cẩm Chi rất thích dắt tay với Dung Tự, cơ thể của Dung Tự thật sự rất mát mẻ.
Xem phim, lại đi dạo phố xong, cơm chiều thì hẹn Thẩm Thu Như ăn cùng.
Trình Cẩm Chi dắt Dung Tự đến trường, trên đường hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác. Ở trường đào tạo, Trình Cẩm Chi cũng có vài người theo đuổi, người theo đuổi vô cùng phách lối, khiến Trình Cẩm Chi ở trong trường đào tạo cũng vô cùng phách lối theo.
"Oa, thật sự là đẹp hơn cả hình luôn ta ơi." Thẩm Thu Như nháy nháy mắt, hấp tấp đưa tay ra. "Chào em, chị tên Thẩm Thu Như, là bạn cùng phòng của chị em."
"Chào chị." Dung Tự cũng có chút ngại ngùng, cầm tay lại Thẩm Thu Như. "Em tên Dung Tự, cám ơn sự chăm sóc của chị với chị em trong những ngày qua."
"Ha ha ha quả nhiên rất nghiêm trang mà." Nghe xong lời này của Dung Tự, Thẩm Thu Như bèn nháy nháy mắt với phía Trình Cẩm Chi.
"Đừng có ghẹo em mình." Đối với Dung Tự, Trình Cẩm Chi là vô cùng bênh vực. Nàng khoát vai Dung Tự, dường như muốn kéo Dung Tự vào trong lòng mình.
Ba người ăn cơm chiều ở căn tin. Dung Tự trông rất hướng nội, ở trước mặt Dung Tự, Trình Cẩm Chi lại tỏ vẻ rất chủ động và quan tâm. Khi đi học buổi tối, Thẩm Thu Như nói với Trình Cẩm Chi rằng. "Cẩm Chi, không ngờ cậu là T."
"T?"
"Là công đó. Công trong lesbian gọi là T." Thẩm Thu Như nói.
"Ố ồ, nó tương đương với chồng ở trong quan hệ nam nữ đó hả?"
"Đúng, chính là ý này." Thẩm Thu Như nói.
"Đúng vậy, mình rất luôn chăm sóc Dung Tự." Nói lời này, cả ngày vu vạ vào trên người Dung Tự - Trình Cẩm Chi cũng không thấy mắc cỡ. Trước đây khiêu vũ hồi tiểu học, nàng cũng nhảy bước của nam đó bộ.
Cho rằng mình là chồng, Trình Cẩm Chi cảm giác trách nhiệm của mình như cao hơn. Buổi tối còn chủ động giúp Dung Tự xếp quần áo, Dung Tự cứ thế mà nhìn Trình Cẩm Chi xếp hộ. Chờ Trình Cẩm Chi đi tắm, Dung Tự lại lấy quần áo ra, từng cái từng cái mà xếp lại.
Lúc ngủ, Trình Cẩm Chi còn chủ động ôm Dung Tự vào trong lòng. "Ngủ đi."
"Ừ." Tuy rằng cảm thấy Trình Cẩm Chi tối nay có hơi quái lạ, nhưng tiếp xúc thân mật như vậy vẫn để cho mang tai Dung Tự liên tục ửng đỏ. Dung Tự tựa vào trong lòng Trình Cẩm Chi. "Em dựa người chị thế này thì chị có mỏi không?"
"Không đâu." Chị là chồng mà.
Có hơi mỏi tí thôi.
Trình Cẩm Chi nặn nặn mang tai Dung Tự. "Em ngủ đi."
Đến nửa đêm, tay Trình Cẩm Chi run lên một lúc, đoán chừng là mỏi quá rồi. Dung Tự ngủ giấc rất nông, cô dè dặt ôm Trình Cẩm Chi vào ngực mình, Trình Cẩm Chi cũng không tỉnh, hừ một tiếng rồi tự nhiên mà vùi vào cổ Dung Tự.
~
Ban ngày Trình Cẩm Chi lại dẫn Dung Tự đi dạo một vài thắng cảnh, thắng cảnh đều ở khá xa, phần lớn thời giờ đều phải đi tàu điện ngầm. Vừa ra khỏi tàu, từng luồng hơi nóng của đất trời ồ ạt thổi tới. Dung Tự mua một cây quạt, lúc Trình Cẩm Chi bận trả giá với người ta thì cô quạt gió cho nàng. Cô còn chưa từng thấy dáng vẻ Trình Cẩm Chi ép giá thế này bao giờ. "Đồ ở thủ đô đều đắt chết, chị học với lão Thẩm đó."
"Sau này ra ngoài, em cũng phải biết trả giá." Trình Cẩm Chi nói với Dung Tự.
Dung Tự gật gật đầu. Thật ra cô rất ít khi mua đồ, có mua cũng sẽ không trả giá, vì nếu cô thấy đắt thì tự động sẽ không mua nữa.
Ngày đi, Dung Tự xách túi lớn túi nhỏ theo, đều là Trình Cẩm Chi mua cho cô. Trình Cẩm Chi níu ống tay áo của cô, vẻ mặt vô cùng ủ rũ. "Em về nhà cẩn thận. Chị rất nhanh sẽ về thôi."
"Ừm, ngày chị về, nói em biết để em đi đón chị."
"Được." Một tiếng nhẹ nhàng ngắn ngủi, sau đó vành mắt Trình Cẩm Chi đã ửng đỏ. Nàng ôm lấy Dung Tự. "Dung Tự, em ở mới có mấy ngày."
"Chị mau về học đi, chủ nhiệm cũng giục chị rồi kìa."
"Chị không nỡ em."
"Em lên xe sẽ gọi điện cho chị."
"Được, em nhất định phải gọi điện cho chị." Trình Cẩm Chi cọ má Dung Tự, tràn trề vẻ luyến tiếc.
Tuy rằng tự bảo mình phải nhịn, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng Dung Tự, nháy mắt Trình Cẩm Chi liền rơi nước mắt. Khóc được hai phút, Dung Tự gửi tin nhắn cho nàng. Như trời râm chuyển quang, nàng vừa thút thít vừa lại cười. Dung Tự cũng khiến nàng trở thành đồ ngốc mất rồi.
~
"Hai người mướn phòng chỉ ôm ngủ hai ngày thôi đó hả?" Thẩm Thu Như trợn to hai mắt.
"Còn nói chuyện nữa."
"Cái gì cũng không làm?"
"Nghĩ gì thế? Tự Nhi năm nay mới bao tuổi đâu."
"Thật ngây thơ." Thẩm Thu Như nói: "Hèn chi người ta hay nói đồng tính luyến ái là tình yêu platon [1], không có ai platon hơn hai người được nữa đâu."
Trình Cẩm Chi không quan tâm Thẩm Thu Như, lại mải miết tiếp tục tán gẫu với Dung Tự.
"Cẩm Chi, cậu không có bị Dung Tự kích thích cái gì sao?" Dung Tự trông xinh đẹp như vậy mà, tuy còn hơi non một chút thôi."
"Bị kích thích cái gì?"
Thẩm Thu Như search gì đó, rồi đưa điện thoại cho Trình Cẩm Chi xem. Đáng lẽ không nên xem mới phải, buổi tối Trình Cẩm Chi chợt có chút ân hận. Ân hận cũng vô dụng thôi, Dung Tự đã đi rồi. Trình Cẩm Chi trở mình, lại nghĩ đến cảnh lúc ban trưa Thẩm Thu Như đưa nàng coi. Nhắm mắt lại, trong đầu đều là Dung Tự. Tuy rằng vào độ tuổi dậy thì nàng cũng từng kẹp chăn gì gì đó, nhưng trong đầu thì không có ảo tưởng cụ thể nào cả. Lần này thì xong rồi, đầy đầu đều là Dung Tự.
"Em đã ngủ chưa?"
Trình Cẩm Chi gửi tin nhắn cho Dung Tự. Không trả lời, chắc là ngủ rồi. Cũng không phải, nhất định là ngủ rồi. Dung Tự luôn luôn ngủ rất sớm, xem sách xong là đi ngủ ngay.
~
Lúc Trình Cẩm Chi thức dậy để chuẩn bị học giờ đào tạo buổi sáng, thì nhìn thấy tin nhắn của Dung Tự. Dung Tự dậy sớm quá chừng, nửa giờ trước là đã dậy rồi.
"Làm sao vậy?"
"Không, chỉ là ban đêm nhớ em mà thôi." Trình Cẩm Chi trả lời: "Sao em dậy sớm như vậy?"
Thức dậy, rửa mặt rồi đến sân luyện tập. Tiết đào tạo buổi sáng không tiện cầm điện thoại, chờ đến khi ăn bữa sáng, Trình Cẩm Chi mới lấy điện thoại ra.
Dung Tự gửi vài tin nhắn cho nàng. Điều này làm cho Trình Cẩm Chi có chút vui mừng. Trước đó đều là nàng hỏi cái gì, Dung Tự mới trả lời cái nấy.
"Chị ăn sáng, cho em xem nè." Trình Cẩm Chi chụp ảnh, gửi qua cho Dung Tự. "Em còn đang học bài sao?"
"Đang học bài." Hiện tại Dung Tự đang chuẩn bị bài của chương trình cấp 3. "Chị mau ăn sáng đi, đợi lát nữa còn phải vào tiết."
"Không sao, chị cầm vào lớp được mà."
~
Nhớ Dung Tự quá đi, đặc biệt là vào buổi tối.
Có một lần, nàng và lão Thẩm về ký túc khá trễ, chợt nghe được một vài thanh âm kỳ lạ ở chỗ ngoặt. Là tiếng thở trầm thấp của con trai, còn có tiếng rên rỉ kiềm nén của con gái. Tiếng chạm nhau sột soạt, tựa hồ còn có chút tiếng nước. Lão Thẩm lập tức hiểu ngay, vội vàng kéo Trình Cẩm Chi sang cầu thang khác.
Buổi tối, Trình Cẩm Chi liền nằm mơ. Trong mơ không thấy rõ mặt của đối phương, thế nhưng nàng biết đối phương là Dung Tự. Nàng gọi Dung Tự một tiếng, Dung Tự liền đặt ở trên người nàng.
Khi tỉnh lại, Trình Cẩm Chi phát hiện mình kẹp chặt chăn. Đột nhiên tỉnh lại, cũng chưa phân rõ mộng cảnh và hiện thực, Trình Cẩm Chi còn cạ cạ theo chăn đến mấy lần.
*Chú thích:
[1] Tình yêu platon: một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt, đặt theo tên của Platon bởi vì ông là người đầu tiên trong lịch sử đề cập đến kiểu tình yêu này trong tác phẩm "Symposium".
===
Lời tác giả:
Tác giả: Nãi miêu, sao cô lại có ảo tưởng rằng mình công vậy?
Lời editor:
Radar dò công thụ của Lão Thẩm thật tệ quá đi =))
Tính mai mới đăng, mà chương trước nhìn mọi người cmt xôm với náo nhiệt quá nên mình cũng vui lây nên mình siêng hôm nay hehehe owo