"Khá, khá hơn chút." Trình Cẩm Chi có phần ngượng ngùng, bèn xuôi theo lời Cao Y. Lại cảm thấy không đúng, phản ứng lại mới bổ sung thêm: "Không, em khỏi rồi."
Cao Y cười một tiếng khiến Trình Cẩm Chi càng thêm ngại hơn. Cao Y đưa mí mắt lên, liền nhìn thấy Nguyễn Tham và Tằng Trạch cùng Tiền Thiên Tứ ở xung quanh. Những người này thật sự là bám theo Trình Cẩm Chi mãi, làm như sợ vừa mới buông thả một tí thì Trình Cẩm Chi sẽ nối gót đi theo người khác vậy. Trong ánh mắt của những người theo đuổi Trình Cẩm Chi, cô ta nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai Trình Cẩm Chi. "Khỏi là tốt rồi."
"Vâng..."
"Đàn chị, gần đây chị đang tranh thủ chỉ tiêu cử đi học [1] ạ?" Lúc này Cẩu Vũ hỏi.
"Ừ đúng thế." Cao Y nghiêm túc nói: "Em cũng có hứng thú à?"
"Đàn chị, chị đừng nghiêm túc với cậu ấy. Thành tích cậu ấy thế kia, chắc chừng là muốn hỏi chị có thể bỏ tiền tìm quan hệ hay không thì có." Trình Cẩm Chi nói.
"Cẩm Chi, cậu lại thiên vị đàn chị nữa rồi. Mình mới hỏi đàn chị có một câu, cậu sợ mình giành đàn chị của cậu chắc?" Cẩu Vũ vô tội nháy nháy mắt.
"Ăn cơm của cậu đi." Thấy Trình Cẩm Chi lại ngại ngùng, Hạ Dữu cũng gõ sang đũa Cẩu Vũ một cái. Cẩu Vũ nhướn mày một lúc với Hạ Dữu, rồi cũng vùi đầu cắn đùi gà.
Đừng thấy Cẩu Vũ hay ngơ ngơ ngẩn ngẩn, xem chừng nhỏ đã rõ rành rành tính toán của Hạ Dữu rồi.
~
"A Cẩu, cậu có ý gì thế?" Cậu lại dám làm trợ công cho Cẩm Chi và Cao Y à. Trên đường trở về ký túc xá, Hạ Dữu một cước chắn lại ở đằng trước Cẩu Vũ. Trình Cẩm Chi đã đi lên lầu rồi, nàng lại đi gọi điện thoại cho Dung Tự.
"Ý gì là ý gì?" Cẩu Vũ giả ngu.
Hạ Dữu buộc lòng phải huỵch toẹt với nhỏ. "Cậu biết Cẩm Chi không có thật sự thích đàn chị."
"Cậu cũng không là Trình Cẩm Chi, sao biết cậu ấy không phải thật lòng thích đàn chị Cao Y chứ." Cẩu Vũ huýt sáo một cái, cơ thể nghiêng ngả xà nẹo trên lan can. Dáng vẻ không đứng đắn của nhỏ, trông như có một loại cảm giác muốn ăn đòn vậy.
"Cậu chắc nhìn ra được Tự Nhi thích Cẩm Chi đúng không?"
"Mình còn nhìn ra được, đàn chị cũng thích Cẩm Chi."
"Tự Nhi thân với cậu hơn hay là đàn chị thân với cậu hơn?"
"Không lẽ chuyện tốt của toàn thế giới đều phải cho Dung Tự chiếm hả?" Cẩu Vũ nói: "Bản thân không chủ động lại còn muốn người khác trợ công ra sức giùm cho, lý nào lại có chuyện đó."
"Tự Nhi làm gì không chủ động?"
"Nó chủ động chỗ nào hả?" Cẩu Vũ nói: "Nó toàn là im ỉm im ỉm, chờ Trình Cẩm Chi phát hiện tâm tư rồi tiếp đó mới quay đầu tỏ tình thì có."
Lời của Cẩu Vũ khiến Hạ Dữu chẹn họng. "Cậu cũng nói mà, Cẩm Chi cũng có ý với Tự Nhi."
"Mình hông quan tâm." Cẩu Vũ bảo: "Từ nhỏ hai đứa nó đã hòa hợp như quỷ, giờ còn bắt tụi mình làm phông nền để tiến triển tình cảm hả, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy."
"Sự trợ công của mình là đang giúp cậu thêm chút lý thú cho đời đó, chuyện không phức tạp thì chán phèo lắm." Cẩu Vũ ôm lấy bả vai Hạ Dữu.
Hạ Dữu đối mặt với Cẩu Vũ một chút, hình như chợt nhớ ra gì đó. "A Cẩu, không lẽ cậu còn nhớ chuyện Cẩm Chi khi bé vì Tự Nhi mà đẩy cậu hả?"
"Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn." Cẩu Vũ huýt sáo một tiếng, hất cằm tiếp tục đi lên lầu.
"Ừ được đó, cuối tuần..." Trình Cẩm Chi vê vê dây điện thoại, tựa vào vách tường ngọt ngào nói chuyện điện thoại với Dung Tự.
"Cẩu Vũ! Cái đồ quỷ ấu trĩ nhà cậu!" Rất nhanh, trên hành lang liền truyền đến thanh âm của Hạ Dữu. Hạ Dữu và Cẩu Vũ lại đang oánh lộn.
"Là đàn chị Hạ Dữu ạ?" Cả Dung Tự ở bên kia điện thoại cũng nghe thấy.
"Đúng rồi, hình như Dữu Tử đang đánh Cẩu Vũ."
"Vậy chị có cần giúp không?"
"Giúp Dữu Tử đánh Cẩu Vũ hả?"
".... Không phải, ý em nói là khuyên can." Dung Tự nói.
"Không sao đâu, Cẩu Vũ hay chọc Dữu Tử mà." Dứt lời, Trình Cẩm Chi lại thấy hai đứa bạn tốt của mình đánh từ phía đông sang phía tây, rồi lại từ phía tây đánh sang phía đông.
"Cuối tuần em nhất định phải lại đây đó." Trình Cẩm Chi lại ngọt ngào nũng nịu về phía bên kia điện thoại.
~
Dung Tự đến sớm hơn mọi khi, trước đó Trình Cẩm Chi cũng sẽ đứng chờ sớm ở chỗ bảo vệ. Song khi đến cô lại chẳng thấy Trình Cẩm Chi đâu, trái lại là bị Cẩu Vũ đang đánh cầu lông thấy trước. "Hôm nay sao em tới sớm vậy?"
"Chào đàn chị." Dung Tự xách theo hộp cơm giữ nhiệt, ngoan ngoãn mà chào hỏi. "Có thể giúp em gọi chị ấy ra đây được không ạ?"
Con ngươi Cẩu Vũ đảo một vòng, nhỏ ôm lấy bả vai Dung Tự. "Gọi gì chứ, chị trực tiếp dẫn em qua đó."
Trình Cẩm Chi hiện tại đang tán gẫu với Cao Y, đầu tiên họ đến bãi tập, bãi tập không có hai người họ, hỏi bạn học mới biết họ đã đi về phía rừng cây nhỏ rồi. Trường học nào cũng có vài vùng bảo địa như thế.
"Nếu không thì em đứng ở cổng chờ được rồi?" Đi được hai bước, Dung Tự chợt ngừng chân lại. Không phải là cô không nhìn thấy ánh mắt mờ ám của bạn học cùng lớp Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi và Cao Y đến rừng cây nhỏ có lẽ là hẹn hò rồi.
"Hửm?" Cẩu Vũ không nghe thấy lời Dung Tự, hình như nhỏ nhìn thấy người quen nào đó. "Tiền Thiên Tứ sao lại nằm sấp trong lùm cỏ thế? Người kế bên cũng hơi quen quen, trời má, là Tằng Trạch."
Tằng Trạch thế nhưng là tình nhân trong mộng của nữ sinh toàn trường đó, giờ lại cùng Tiền Thiên Tứ nằm sấp trong lùm cỏ như thế. Hai người họ vô cùng yên tĩnh, đồng loạt nhìn chằm chằm một hướng đồng nhất. "Trình Cẩm Chi và Cao Y ngay ở đằng trước."
"Em không đi?" Cẩu Vũ đi mấy bước, lại quay đầu lại nhìn Dung Tự đang đứng yên.
Trình Cẩm Chi cùng Cao Y ngồi trên băng ghế dài, trông Trình Cẩm Chi thu mình rất nhiều, hai tay nàng chống ở trên băng ghế dài, đôi chân thon dài cũng sít sao khép lại. Còn trông Cao Y thì thoải mái hơn nhiều, tay cô ta chậm rãi khoác sang bả vai Trình Cẩm Chi. Không biết nói gì đó mà hai tay cô ta đều choàng vào vai Trình Cẩm Chi, khẽ kéo Trình Cẩm Chi lại gần. Trình Cẩm Chi ngẩn người, tiếp sau co mình lại. Nhưng Cao Y lại vịn chặt sau gáy Trình Cẩm Chi, hình như muốn hôn môi với nàng.
"Cẩm Chi." Lúc này, Cẩu Vũ hô một tiếng.
Cắt đứt động tác của Cao Y, Trình Cẩm Chi cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay đầu lại liền nhìn thấy Cẩu Vũ cùng... Dung Tự? Dung Tự!? Trình Cẩm Chi lập tức hốt hoảng, nàng đứng phắt dậy khỏi băng ghế. Cao Y ngồi đấy, đưa tay lên nhẹ nhàng kéo tay Trình Cẩm Chi lại. Trình Cẩm Chi nói câu gì đó rồi nhanh chân đi về phía Dung Tự. Đi được hai bước đường lại biến thành chạy đi, nàng chạy tới bên người Dung Tự. Không hiểu sao, nàng có cảm giác rằng nếu không đến bên Dung Tự, Dung Tự sẽ chạy đi mất. "Tự Nhi... Em đến rồi."
Cô không nên đến sớm thế này. Nhìn gương mặt ửng đỏ của Trình Cẩm Chi, cô thậm chí muốn chất vấn Trình Cẩm Chi, chị để em tới, là vì để cho em xem cuộc hẹn hò giữa chị và đàn chị Cao Y sao?
Dung Tự đưa mắt lên, lại thấy được Cao Y phía sau. Cao Y đã đứng dậy, cô ta nghiền ngẫm mà nhìn Dung Tự. Lợi ích của tuổi lớn, có lẽ là ở ngay đây. Đối phương có thể thản nhiên mà đối mặt với bạn, bạn hoảng sợ, bạn bối rối, đối phương lại càng thản nhiên. Dung Tự hiểu, nhưng cô lại không khắc chế được tâm tình của mình. Cô đưa hộp cơm giữ nhiệt sang cho Trình Cẩm Chi. "Này, em đi đây."
"Đừng đi." Trình Cẩm Chi vội vàng kéo lại Dung Tự. "Chúng ta còn chưa nói gì mà."
Chị có thể nói chuyện với đàn chị Cao Y. Câu nói này sắp sửa buột miệng ra ngoài. Nhưng hết cách, người trước mặt cô là Trình Cẩm Chi, là người cô từ nhỏ đã trân trọng cùng nhân nhượng.
~
Thời điểm hai người đơn độc bên nhau, Dung Tự vẫn không nói lời nào. Trình Cẩm Chi cũng không có hứng ăn, nàng ôm đầu gối lặng thinh.
"Không có khẩu vị à?" Thấy Trình Cẩm Chi không ăn, Dung Tự ngừng một chút song vẫn mở lời.
"Em giận rồi." Chờ Dung Tự mở miệng, Trình Cẩm Chi mới tựa đầu vào cổ Dung Tự.
"Em không có giận."
"Em không nói câu nào cả."
"Em không muốn quấy rầy chị ăn cơm."
Lúc này Trình Cẩm Chi mới cầm đũa, vô cùng nặng nề mà ăn cơm. Thấy bộ dáng này của Trình Cẩm Chi, Dung Tự lại mềm lòng, một tháng họ mới vất vả được gặp nhau một lần. Cô đưa tay định đặt trên vai Trình Cẩm Chi, còn chưa để xuống, trong đầu lại hiện lên cảnh nàng và Cao Y trong rừng cây nhỏ. Vị trí này, Cao Y đã từng chạm qua. Lòng Dung Tự vừa mềm lại vừa buồn, khó chịu đến kỳ lạ. "Chị và chị ấy hôn môi rồi sao?"
"Không có." Trình Cẩm Chi trả lời rất nhanh. "Chị không có hôn môi với chị ấy."
"Chị không dễ dãi như vậy." Trình Cẩm Chi nói. Có đến mấy lần tình huống như vậy, không biết người khác sao, nhưng mỗi lần Cao Y sáp đến gần là nàng đều nhớ đến lời khi còn bé mà Dung Tự nói với nàng, rằng nếu nàng hôn người khác thì không thể hôn Dung Tự nữa. Tuy rằng đồng ngôn vô kị [2], thế nhưng từ lúc đó trở đi, nàng quả thực không còn hôn thêm một ai nữa.
"Ừm." Dung Tự rũ mí mắt. "Nghỉ đông chị phải đến trường đào tạo sao?"
"Ừm ừm phải đi một lúc." Trình Cẩm Chi dè dặt hỏi: "Chị có thể gọi điện thoại cho em sao?"
"Chị muốn gọi thì gọi đi." Trong đáy lòng Dung Tự thở dài một hơi.
"Em tốt quá." Trình Cẩm Chi ngoan ngoãn cạ cạ mặt vào cổ Dung Tự mấy lần.
Biểu hiện bây giờ của Trình Cẩm Chi giống như con mèo nhỏ được đút ăn no vậy. Dung Tự cong cong môi, đưa tay xoa xoa đầu Trình Cẩm Chi.
Khi Dung Tự được nghỉ đông, Trình Cẩm Chi đã đến trường đào tạo ở vùng ngoại thành. Trường đào tạo là chuyên môn đào tạo diễn xuất cho học sinh, quản lý còn nghiêm hơn cả Văn Vũ.
"Cẩm Chi, cậu gọi xong chưa? Mình còn phải báo bình an cho mẹ già đây." Thẩm Thu Như nói.
"Sắp rồi sắp rồi." Trình Cẩm Chi ôm chặt điện thoại trong tay, lại cùng Dung Tự bên đầu điện thoại khác nói mấy tiếng tạm biệt.
Động tác của Thẩm Thu Như khá là nhanh nhẹn, nói chuyện với mẹ chưa đến một phút đã cúp. Thẩm Thu Như cũng là học sinh của trường đào tạo, chung ký túc xá với Trình Cẩm Chi. Thẩm Thu Như nói chuyện điện thoại xong, liền ôm lấy cánh tay Trình Cẩm Chi. "Lại nói chuyện điện thoại với bạn trai à?"
"Không, không phải bạn trai." Dung Tự làm bạn trai nàng, cảm giác có chút kỳ diệu. Trình Cẩm Chi cũng không muốn nói toạc với người khác.
"Còn không phải bạn trai nữa." Thẩm Thu Như nở nụ cười. "Lần nào cậu cũng cười vui vẻ như vậy, mình còn tưởng cậu nói chuyện vui gì, kết quả toàn nói chút chuyện vặt vãnh. Mình nói với mẹ mình những chuyện đó, cũng chẳng có cười giống cậu như thế."
"Cười thế nào?"
"Cười hoa si [3] đó."
"Mình không có hoa si à nha." Trình Cẩm Chi đánh vai Thẩm Thu Như một cái.
"Được được cậu không phải." Thẩm Thu Như dừng một chút mới lên tiếng. "Trong lớp có vài hoa si khác, bọn họ hoa si cậu, còn hỏi mình là cậu có bạn trai hay không."
"Vậy cậu nói gì?"
"Mình không nói gì, mình chỉ nói mỗi ngày cậu đều dành thời gian gọi điện thoại cho một người nào đó, mà lại không phải người nhà."
"Vậy được rồi." Trình Cẩm Chi giơ ngón tay cái lên. "Mình yêu cậu lắm."
"Chuyện như vậy là lần đầu mình làm đó." Thẩm Thu Như nói: "Còn sợ cậu cảm thấy mình quản việc không đâu, chặt hoa đào của cậu. Suy cho cùng thì cuộc sống ở trường đào tạo thực sự quá nhàm chán."
"Là có chút chán thật."
"Mình nói cậu nghe, lớp học có vài người..." Thẩm Thu Như nhìn trái nhìn phải, mới nói với Trình Cẩm Chi: "Hỏi mượn bao cao su của giáo viên đứng tiết."
*Chú thích:
[1] cử đi học: người được miễn học, được tiến cử là lên thẳng, vd như học sinh cấp ba được nhà trường cử đi học đại học, hay sinh viên được cử đi học cao học, tương tự thế.
[2] đồng ngôn vô kỵ: Chỉ những đứa trẻ nhỏ nói chuyện với nhau thì không cần cố kị, kiêng dè gì do tâm tư còn khờ dại.
[3] hoa si: chỉ những người đối với tình yêu/tín ngưỡng của mình như mê như say đến nỗi quên cả bản thân, ví dụ như con gái thấy trai đẹp là chảy cả nước miếng hay rít gào la hét.
***
Lời tác giả: Ngao: Lại là một ngày không được hôn.