"Nãi miêu là ai?" Đàn chị Hạ Dữu hay nói mấy lời khiến cô chẳng hiểu gì cả. Dung Tự ngẩng gương mặt còn có chút non nớt ngây ngô lên hỏi.
"Là miêu (mèo) của em đó."
Không hiểu. Dung Tự lại theo bản năng mà nhìn sang Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi đang cùng đàn chị Cao Y tán gẫu. Trông Trình Cẩm Chi rất vui vẻ, cứ mãi che miệng cười thôi. Dung Tự rũ mí mắt xuống, nói một tiếng với Trình Cẩm Chi xong cũng đi về.
~
Cao Y đưa bọn họ đến dưới lầu ký túc xá. "Buổi tối cùng nhau ăn tối không?"
"Được đó." Trình Cẩm Chi vốn còn đang không yên lòng, vừa nghe Cao Y nói xong mặt mày lại vui vẻ trở lại.
"Dung Tự có phải là khó chịu chỗ nào không nhỉ?" Lúc lên lầu, Trình Cẩm Chi mở miệng. Khi nãy nhìn bóng lưng của Dung Tự, nàng có một loại cảm giác không thể nói rõ. "Mình đi gọi điện cho em ấy mới được."
Trình Cẩm Chi ba bước biến hai nhảy lên bậc thang. Trên hành lang của họ có buồng điện thoại công cộng.
"Tự Nhi vừa mới đi được mấy phút thì cậu đã nhớ em ấy rồi sao?" Hạ Dữu nói.
"Mình sợ em ấy bị bệnh." Trình Cẩm Chi nói: "Lớp 9 rồi nên chương trình học gấp rút lắm."
"Tự Nhi suy nghĩ kỹ chuyện muốn thi vào đâu chưa?"
"Trường bọn mình đó, em ấy bảo vào để chơi với mình." Trình Cẩm Chi hất mặt lên, mang theo chút đắc ý.
Trẻ nhỏ dễ dạy, bước đầu tiên từ tiểu nãi cẩu biến thành tiểu Ngao Tạng. "Hả? Em ấy không thi trường chuyên Hoa Dung sao?"
Trường chuyên Hoa Dung là trường cấp 3 rất giỏi trong thành phố, thế trội nổi bật nhất của nó chính là nó lệ thuộc trường đại học Hoa Dung. Quả thực học trong trường này đồng nghĩa với việc có một vé vào đại học Hoa Dung rồi.
"Đoán chừng em ấy phải tranh thủ học bổng rồi, trường bọn mình học phí mắc như vậy." Hạ Dữu bảo.
"Có phải mình làm khó em ấy rồi không?" Trình Cẩm Chi gãi gãi mặt mình.
"Chắc không đâu. Em ấy hẳn rất muốn chung trường cấp 3 với cậu mà."
Hạ Dữu lại bổ sung thêm vài câu, hết cách rồi, bạn của nhỏ toàn dân ngu ngu ngơ ngơ, không nói rõ ràng thì chắc lại suy nghĩ lung tung.
Chẳng qua khi họ vừa về phòng mình, liền nhìn thấy có hai người tựa ở trước cửa phòng. Một là giáo viên âm nhạc Phó Tân Bạch, do chiều cao của cô Phó rất dễ làm người khác nhận ra. Còn một là người đang bị cô Phó vòng vào trong ngực, không sai, là bạn cùng phòng Cẩu Vũ của họ. Thật ra cũng không tính là vòng vào trong ngực, nói đúng thì là cô Phó ép Cẩu Vũ vào trên tường, chiều cao thế kia của Cẩu Vũ đổi là ai thì cũng như bị đối phương vòng vào trong ngực vậy. Cử chỉ của hai người có chút thân mật, mặt Cẩu Vũ đỏ chót, nhỏ kêu gào mấy câu. Phó Tân Bạch đưa tay, dường như đang sờ khóe môi của Cẩu Vũ.
Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu nhìn nhau một lúc, lúc định bụng đồng loạt lui về sau thì bị Cẩu Vũ gọi lại. "Trình Cẩm Chi, Hạ Dữu, hai cậu đi đâu đó?"
Cẩu Vũ có phần nghiến răng nghiến lợi. Dường như giận dữ với cô Phó lại chẳng dám phát tiết lên người cô Phó, buộc lòng phải tóm hai đứa bạn tốt giả bộ tạt qua của mình để hạ hỏa.
~
Lưng Cẩu Vũ vừa mới chạm được chỗ dựa, Trình Cẩm Chi cùng Hạ Dữu thoắt cái đã đến ngồi cạnh. Hai người ôm cánh tay, đầy hứng thú mà nhìn Cẩu Vũ.
"Các cậu nhìn gì mà nhìn?"
"Cậu gọi tụi mình lại mà." Hạ Dữu nói.
Nhắc tới chuyện này, Cẩu Vũ liền kích động. Lúc nhỏ "gặp nạn", hai đứa bạn tốt của nhỏ há lại dám tránh đi?
"Coi như là mình thấy bộ mặt thật của hai cậu rồi!" Cẩu Vũ đưa bàn tay run rẩy lên chỉ vào Hạ Dữu cùng Trình Cẩm Chi.
Hạ Dữu đẩy đi mấy ngón tay run rẩy của Cẩu Vũ. "Đừng lảng sang chuyện khác, nói mau, cậu và cô Phó là chuyện gì xảy ra?"
Hạ Dữu chỉ lo chuyện của Dung Tự cùng Trình Cẩm Chi, nào có ngờ đâu A Cẩu bên cạnh mình chưa gì đã dám xuất chiêu lớn như vậy. Nhìn dáng vẻ hồ đồ mít đặc của Cẩu Vũ, lòng Hạ Dữu sinh ra một loại cảm giác vui mừng không tả. A Cẩu lớn rồi, biết ăn cải trắng rồi.
"Chuyện gì xảy ra là chuyện gì xảy ra? Là chuyện các cậu thấy đó."
"Hai bên tình nguyện, tình cảm khống chế không nổi nên kiss cái nhẹ?" Nếu họ đến chậm bước nữa, đoán chừng là đụng phải cảnh sư sinh luyến rồi.
"Cái rắm! Gì mà hai bên tình nguyện! Ánh mắt của hai cậu là ý gì? Không thấy mình bị ép buộc sao?" Cẩu Vũ càng thêm dữ dội: "Cái đồ biến thái Phó Tân Bạch kia! Buồn nôn chết mình mất!"
"Buồn nôn gì chứ?"
"Mình hoài nghi Phó Tân Bạch là les!"
"Rất hiển nhiên mà."
Tay Cẩu Vũ có phần run rẩy. "Không được, mình phải lên bộ giáo dục tố cáo cô ta."
"Tố cáo chuyện gì?"
"Dâm ô mình!"
"Ủa nãy thấy cậu cũng e lệ lắm mà?"
"E lệ cái quần! Là mình chưa kịp phản ứng thôi! Lớn thế này rồi, mình chưa từng bị thế đó bao giờ!" Bây giờ Cẩu Vũ nói chuyện, ngữ điệu đều giương lên dấu chấm than.
"A Cẩu, bình tĩnh." Hạ Dữu đưa hai tay ra đặt trên bả vai Cẩu Vũ, nhấn xuống cơ thể đang muốn bạo tẩu của Cẩu Vũ. "Cậu có chứng cứ không?"
"Chứng cứ gì?"
"Cô ấy dâm ô cậu."
"Không phải các cậu là nhân chứng sao?"
"Cậu chắc chắn chứ?"
Cẩu Vũ nghẹn họng một hồi, rất hiển nhiên, tố cáo Phó Tân Bạch, người xấu mặt chính là nhỏ. Người người đều biết trường Văn Vũ có một nữ côn đồ, là tên lưu manh tên tuổi lan xa, nay lại bị người "dâm ô". Dựa theo mức độ bình thường của người bình thường, đây được gọi là "lấy bạo chế bạo". Cẩu Vũ xoắn xuýt, xoắn xuýt đến nổi ăn không vô cơm tối. Khuya khoắt nhỏ lại ngồi dậy ăn mì gói khiến Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu tỉnh giấc.
"Nhất định là mình bị Phó Tân Bạch dọa đến loạn trận tuyến rồi." Cẩu Vũ cắn đứt cọng mì trơn trượt, nhỏ duỗi ngón trỏ của mình ra, dường như muốn biểu lộ quyết tâm. "Mình muốn tuyên chiến với Phó Tân Bạch."
Nhỏ chưa từng thấy loại lưu manh già như Phó Tân Bạch bao giờ, nên giờ bị dọa đến loạn trận cũng chẳng kỳ quái. Còn nếu tố cáo bộ giáo dục, về sau nhỏ làm gì còn chấn thủ được đám người dưới trướng nhỏ nữa.
"Dáng vẻ bây giờ của cậu giống mấy đứa nữ chính hay tự tìm đường chết trong phim vậy đó." Trông Hạ Dữu có chút khốn đốn, nhỏ luôn luôn ngủ sớm dậy sớm. Nhỏ chống hai má, mệt mỏi nhìn Cẩu Vũ. "Còn nữa, cậu mau lau dầu trên khóe miệng đi, sắp sửa đụng chạm đến chứng ám ảnh cưỡng chế của mình và Cẩm Chi rồi bây giờ."
"Sao các cậu một chút phấn chấn của thanh thiếu niên cũng không có vậy?" Cẩu Vũ đẩy đẩy Trình Cẩm Chi đang tựa trên vai Hạ Dữu.
"Nghe nói Cao Y lại ngăn hoa đào cho Trình Cẩm Chi nữa rồi hả?" Thấy dáng vẻ như cá chết của Trình Cẩm Chi, Cẩu Vũ lại quay mặt sang nhìn Hạ Dữu.
"Đúng thế. Là lúc ăn cơm tối, có một nam sinh ở căn tin tỏ tình quy mô lắm." Hạ Dữu nói. Thật là, nhỏ cũng đã trợ công nhiều vô kể rồi, quyết không thể để cho Cẩm Chi cứ thế mà thích mèo hoang được.
"Trình Cẩm Chi, cậu tỉnh lại đi, nói mình nghe xem, bây giờ cậu định làm đồng tính luyến ái với Cao Y hả?" Cẩu Vũ khẽ đẩy Trình Cẩm Chi.
"Đồng tính luyến ái gì?"
"Cậu thích Cao Y sao?"
"Mình không biết."
"Úi ùi, cậu thật sự muốn cùng Cao Y làm đồng tính luyến ái à."
"Không phải mình đã nói không biết rồi sao?"
"Cái rắm! Trước đây nhắc chuyện cậu với nam sinh, nói còn chưa nói xong cậu đã bỏ về. Giờ hỏi cậu chuyện Cao Y, cậu lóng ngóng như thế chính là có chuyện rồi." Cẩu Vũ nói.
Lời của Cẩu Vũ khiến Hạ Dữu cũng tỉnh lại. A Cẩu thật sự là, chuyện của người khác nhỏ đều phải lần mò cho rõ ràng ra cả.
"Có lẽ là cảm giác mình sao đó, mình cứ luôn cảm thấy Cao Y... nói thế nào đây? Cảm thấy chị ta có chút kỳ quặc, nói chung là không giống với bề ngoài của chị ta."
"Mình không tin lời cậu đâu." Trình Cẩm Chi nói: "Dù sao thì cậu luôn cho rằng người đứng đắn đều đang giả vờ cả."
"Cậu hỏi Hạ Dữu xem."
Quan điểm của Hạ Dữu cùng Cẩu Vũ là giống nhau, thế nhưng lòng nhỏ đang tính toán rằng phải nói như thế nào mới được. Bây giờ Cẩm Chi đang trong thời kỳ trưởng thành, nếu bạn tốt đều bảo không được thì chỉ trái lại khuyến khích tâm tư phản nghịch trong đáy lòng nàng lên mà thôi. Đây là một loại cảm xúc "Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ" [1]. "Ở bên cạnh chị ấy, cậu thấy vui không?"
Cẩu Vũ trợn to hai mắt, Hạ Dữu đây là đang nói gì vậy? Chẳng lẽ là để Trình Cẩm Chi đi theo tiếng gọi con tim sao?
"Vui." Trình Cẩm Chi nói.
"Người khác từng cho cậu cảm xúc thế chưa?"
"Chưa..." Trình Cẩm Chi vừa định chuẩn bị há mồm thì bèn cảm thấy không đúng. "Mình suy nghĩ đã."
"Cẩm Chi, cậu phải làm cho rõ ràng ý nghĩ của mình đấy." Cậu nhất thời kích động thì có người sẽ phải khóc chít chít đấy.
Trình Cẩm Chi lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
~
"Tự Nhi, chừng nào em mới đến thăm chị?" Trình Cẩm Chi ăn mặc rất mát mẻ, lộ ra cánh tay mảnh khảnh trơn truột. Nàng dựa vào vách tường màu xanh nhạt, ngón tay thon dài lại xoắn xoắn dây điện thoại. "Lại phải thi nữa à."
Sao lại phải thi nhiều như vậy, rõ ràng lúc nàng học lớp 9 không có thi nhiều như vậy mà. Chắc em ấy không xạo mình đâu nhỉ?
"Vậy được rồi, em chú ý nghỉ ngơi đi. Chị không sao đâu."
Sau khi cúp điện thoại, Dung Tự lại nhìn điện thoại một lúc. Đã nửa tháng không đến thăm Trình Cẩm Chi rồi.
"Dung Tự." Lúc này Tinh Dã vẫy vẫy tay về phía Dung Tự bên ngoài hành lang, trong tay Tinh Dã còn ôm bài thi. "Dung Tự cậu giỏi thật đó, toán kỳ này cậu lại thi điểm tối đa nữa kìa."
"Khi nãy lúc mình đi lấy bài thi về, giáo viên Toán còn nói muốn tăng đề khó hơn cho cậu làm đó, cậu thực sự là hại khổ chúng mình rồi." Ngoài miệng Tinh Dã nói thế, nhưng vẻ mặt vẫn lộ ra nét vui vẻ. "Cậu suy nghĩ nguyện vọng xong chưa?"
Dung Tự gật gật đầu. "Mình muốn vào Văn Vũ."
"Sao? Mình còn tưởng rằng cậu sẽ vào trường chuyên Hoa Dung." Tinh Dã nói: "Dung Tự, mình thấy cậu nên suy nghĩ kỹ lại, thương lượng với mẹ cậu thử đi."
"Văn Vũ là trường quý tộc cấp 3, mình sợ nhà cậu..."
Dung Tự gật gật đầu. "Học bổng của Văn Vũ khá cao, mình sẽ nói chuyện đàng hoàng với trong nhà mà."
Từ khi giao hẹn với Trình Cẩm Chi tới nay, Dung Tự liền chú ý đến tất cả động thái của Văn Vũ. Năm nay Văn Vũ lại lập thêm vài cái học bổng. Hai cuộc thi vừa rồi kết quả khá tốt, nên vài người trong lớp họ cũng muốn vào Văn Vũ.
"Văn Vũ? Nhưng trường trung học tốt nhất không phải là Hoa Dung sao?" Trên bàn cơm, nghe xong ý kiến của Dung Tự, chú mở miệng hỏi.
"Học bổng của Văn Vũ khá cao."
Thím vốn đang vùi đầu ăn cơm, nghe hai chữ "học bổng" bèn ngẩng đầu. "Học bổng bao nhiêu?"
"Cao nhất là 10 nghìn, thấp cũng có 2 nghìn."
"Ai ya, thật sự là trường quý tộc cấp 3 mà." Thím nói.
"Nhưng mà Hoa Dung..." Chú biết thành tích của Dung Tự, dĩ nhiên muốn Dung Tự vào học trường tốt nhất có thể.
"Hoa Dung gì, tôi thấy Văn Vũ tốt quá rồi. Ấy mà, con gái Trình gia không phải đang ở Văn Vũ sao?" Thím nói.
Nghe được tên Trình Cẩm Chi, chú cũng không nói gì. Buổi tối khi Dung Tự làm bài tập, chú gõ cửa đi vào. Ông đặt sữa bò trên bàn sách của Dung Tự. "Con là vì chị Trình à?"
"Học bổng của Văn Vũ khá cao." Dù cho có đối mặt chú, lý do của Dung Tự vẫn luôn nhất tề.
Dung Tuấn thở dài một hơi, vốn định đi, lại chợt dừng lại rồi ngồi xuống bên cạnh Dung Tự. "Thật ra thím con có mấy lời khá đúng, mặc dù nói có hơi khó nghe."
"Con và chị Trình không giống nhau. Con cần thi vào một trường cấp 3 tốt, trường đại học tốt. Còn con bé không giống, con bé nó có ba mẹ lo, mà con ở đây thì chỉ có người chú vô dụng này thôi." Chú nói. Sự bi ai của nghèo khổ có lẽ chính là kéo thấp ý chí con người xuống. "Chú xem học phí của Văn Vũ rồi, học bổng con nói là phải chia đều cho cả học phí và phí ký túc xá nữa. Thời cấp 3 của con sẽ phải trải qua rất khổ cực, chung quy thì những người ở đó khác biệt hoàn toàn với những người mà ở con tiếp xúc ở cấp 1 cấp 2, và hơn nữa là điều kiện của họ đều tốt gấp mấy lần con nữa."
"Thưa chú, con hiểu ạ."
"Hoặc có lẽ con sẽ tiếp xúc được với người càng tốt hơn, ai biết được. Người bây giờ đều là trao đổi nhân mạch [2] cả." Chú lại thở dài, dường như cảm giác mình đã nói quá nhiều với Dung Tự. Có lẽ Dung Tự chưa nghe hiểu những thứ này.
"Chú, con hiểu ý của chú. Những năm này, nếu không nhờ chú thì con từ lâu đã bị đuổi về với mẹ rồi. Con rất biết ơn chú." So với sầu lo ngổn ngang của người khác, hiển nhiên Dung Tự lại không lo lắng như vậy. Cô chỉ muốn tiếp cận Trình Cẩm Chi, rồi lại thêm gần gũi Trình Cẩm Chi mà thôi. Chuyện gay go thế nào khi bé cô cũng đã trải qua hết rồi, trong những tháng năm khổ sở uất ức ấy, cô chỉ nhớ rõ một đôi mắt trong đó. "Bạn nhỏ, em là ai?"
"Chào em, chị tên Trình Cẩm Chi." Khóe mắt cong cong, tựa như trăng lưỡi liềm trong đêm tối. Tiếng cười khanh khách, dấy lên cơn sóng lớn trong lòng cô, lòng cô vốn phải nên là hồ sâu tĩnh mịch.
"Tự Nhi, chị xin nghỉ rồi. Chị ra ngoài thăm em có được không?" Tin nhắn của Trình Cẩm Chi chợt hiện lên.
~
*Chú thích:
[1] "Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ": trích đầy đủ là "Tự phản nhi bất súc, tuy hạt khoan bác, ngô bất suỷ yên. Tự phản nhi súc, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ", nghĩa là: (Tự xét bản thân mình thấy mình không ngay thẳng, tuy đối mặt với dân nghèo mặc áo vải thô, ta há không sợ sao? Tự xét bản thân mình thấy mình ngay thẳng, tuy đối phương có vạn người cũng thản nhiên bước tới).
[2] trao đổi nhân mạch: nhân mạch là mối quan hệ giữa người và người, trao đổi nhân mạch lấy ví dụ như anh có 5 người bạn, tôi có 5 người bạn, chúng ta trao đổi thì tôi và anh mỗi người sẽ có 10 người bạn, cứ thế tăng lên. Người có "nhân mạch" tốt tức là có mối quan hệ với mọi người tốt, quen biết rộng, được lòng người. Triệu Vy là 1 dạng như vậy, chị này quen biết thương nhân Vương Kiến Lâm, hay Mã Vân nhưng lại quen cả nghệ sĩ như Hàn Hồng, Thành Long, quan hệ đều tốt. Đấy gọi là "nhân mạch" tốt.
~
Lời editor: Không biết do tâm lý hay gì mà cảm thấy chương này dài ghê, bà tác giả thì sai chính tả hoài, ngắt câu cú cũng tùm lum tùm la thật sự là TwT...