Dung Tự bị tiếng mắng bên ngoài làm tỉnh dậy, hình như hàng xóm xung quanh đang mắng người nào đó đốt pháo. Bầu trời vẫn còn tối tăm, Dung Tự từ trên giường bò xuống, cô mặc xong quần áo. Lúc ra ngoài, chú thím còn đang ngủ.
"Dung Tự, con tới nữa hả?" Cụ già mở to con mắt đục ngầu, thoáng cái thấy tiểu đậu đinh trước quầy. "Con đứng trên ghế đi."
"Ghế là do cháu trai ta mới làm đó." Giọng điệu của cụ già có phần tự hào. "Có phải rất chắc không?"
Dung Tự ngoan ngoãn gật gật đầu. "Chúc ông giao thừa vui vẻ."
"Ngoan." Cụ già cười một tiếng rồi đưa điện thoại cho Dung Tự. Dung Tự chà xát tay, hình như có hơi kích động, cô bấm dãy số mình đã thuộc nằm lòng.
"Alo?"
"Mẹ." Nghe được thanh âm quen thuộc, Dung Tự mở miệng hô một câu. "Con là Dung Tự."
"Dung Tự à." Bên phía mẹ còn có thanh âm của lau chạm chén dĩa, lại nghe thấy một dạo tiếng nước, hình như mẹ đang rửa tay. "Sao con không ngủ nhiều một chút?"
"Mẹ, mẹ còn ở tiệm cơm hửm?"
"Ừ. Khách hàng hơi nhiều." Mẹ nói.
Có lẽ mẹ lại bận rộn cả đêm nữa rồi.
Mẹ nghỉ làm rồi, nhưng mẹ không nói với cô, là do cô nghe được thím phàn nàn. Tình hình kinh tế của mẹ đã rất túng thiếu, sinh hoạt phí của hai tháng này mẹ phải chia đợt ra mà gửi. Dung Tự biết mẹ đang làm hai công việc, một là làm việc vặt ở xưởng quần áo, một là ở quán cơm.
"Một lúc thôi là mẹ về nhà ngủ rồi." Mẹ ung dung nói: "Con đừng lo lắng mẹ."
Dung Tự gọi điện thoại cho mẹ, vốn là định chúc mẹ giao thừa vui vẻ, nhưng mà, vui vẻ sao được đây.
"Trình gia đối tốt với con như vậy, con cũng phải chúc năm mới Trình gia đấy." Mẹ dặn dò bảo.
Mặc dù mẹ không nhìn thấy, nhưng Dung Tự vẫn vừa gật đầu vừa nói: "Mẹ, con hiểu rồi. Mẹ phải chú ý thân thể, chú ý nghỉ ngơi."
"Mẹ sẽ." Dung mẹ mừng vui nói.
Mẹ lại cùng cô tán gẫu vài câu, bà kể gần đây bà có đăng ký môt lớp đào tạo. Lúc bà đưa thức ăn ngoài, có các công nhân bảo bà nấu ăn ngon, gọi bà đến công trường nấu ăn. "Nếu mẹ tới công trường là có thể chuẩn bị thêm chút tiền cho thím con rồi."
"Không cần. Mẹ tự giữ cho mẹ đi, mua chút đồ ăn ngon mà ăn." Dung Tự nói.
"Mẹ có thể ăn bao nhiêu chứ, nên gửi cho con thì tốt hơn." Dung mẹ nói.
"Nhưng mà thím đều sẽ lấy ra ăn uống thỏa thuê." Dung Tự rầu rĩ bảo.
"Tự Nhi?" Dung mẹ gọi Dung Tự một tiếng, Dung Tự không đáp, Dung mẹ liền thở dài một hơi. "Tự Nhi, trong lòng con đừng có hờn giận. Nếu không có thím của con, sao con có thể có điều kiện đi học như bây giờ. Con nói con thích Trình gia, nếu không có thím con, cả tư cách gặp được bọn họ con cũng chẳng có."
"Mẹ, con không có nói gì hết."
"Giờ con mới có bây lớn, có thích hay không, người ta liếc mắt thì biết ngay. Con không thích thím, thì thím lại thế nào mà thích con được."
Dù Dung Tự gặp gỡ chưa nhiều người, nhưng cô biết loại người như thím trong lòng chỉ có tiền và bản thân mình. Cho dù cô có lấy lòng thím, thím cũng sẽ không đối tốt với cô được xíu nào. Nếu như... cô có nhiều tiền như Trình gia thì lại khác. Thím không thích Trình gia, nhưng chưa bao giờ ở trước mặt họ tỏ thái độ gì.
Dung Tự không muốn khiến mẹ lo lắng. "Vâng, con biết rồi. Mẹ, mẹ nghỉ sớm một chút đi."
"Ừ, con cũng vậy. Mẹ sẽ tích góp ít tiền tới thăm con."
"Vâng vâng, được ạ." Vốn là tâm tình của Dung Tự có hơi kém, nhưng nghe được mẹ sẽ đến thăm cô, cô vội vã gật gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, tay nhỏ của Dung Tự nhẹ nhàng cầm ống điện thoại để lên. Vừa để lên, màn hình bên cạnh ra ngay bảng giá tiền. Dung Tự mới vừa móc tiền lẻ ra, cụ già chợt nhìn xung quanh, cụ lắc lắc tay, ý bảo Dung Tự lấy tiền về. "Hôm nay mừng Tết nên không thu tiền của con."
Dung Tự lắc lắc đầu, cố chấp đem tiền lẻ bỏ vào trong hộp giấy. Lần trước cụ cũng không cần tiền của cô, kết quả bị con dâu của cụ trông thấy, lập tức con dâu của cụ bèn xỉa xói châm biếm.
Xem bộ dáng này của Dung Tự, cụ già có chút đau lòng. Cụ lấy từ trong túi ra hai viên kẹo trái cây, đưa cho Dung Tự. "Về đi, cô bé. Cẩn thận chút."
~
Trở lại nhà thím, thím còn đang ngủ, chú đã thức dậy. Chú đang ăn mì sợi. "Sao giờ mới về, đến đây, cầm bát con lại đây."
Chú đem mì sợi trong bát mình sang cho Dung Tự. Không canh không thức ăn, chỉ có sợi mì dán khít vào nhau nhưng Dung Tự vẫn ăn sạch. Dung Tự gần đây khá là đói bụng, có lẽ là đang trong tuổi lớn.
Thím vẫn ngủ thẳng tới trưa. Bà ta trang điểm một phen, áo quần ngăn nắp cùng chú ra ngoài. Chú ăn mặc cũng khá là trang trọng. Họ phải đi nhà cha mẹ thím. Dung Tự có từng qua một lần, chỉ là cha mẹ thím không thích cô, nên thím cũng không còn dẫn cô đi qua nữa. Thím trưa có xào mấy món ăn, để cô ăn trong bữa trưa và bữa tối.
Đến buổi tối, đồ ăn đã có hơi lạnh. Dung Tự ăn một miếng rồi ăn không được nữa. Cô rất muốn hâm nóng mấy món ăn này một lần, nhưng cô chiều cao không đủ, sức cũng không đủ để làm. Phía ngoài đã rất náo nhiệt, ngồi ở cửa đã nghe hương cơm của từng nhà truyền tới. Dung Tự bưng bát, ngồi ở cửa. Ngửi mùi cơm của người khác, có lẽ sẽ khiến cô ăn nổi bữa cơm lạnh ngắt trong tay mình.
Khi trên bầu trời có màn pháo hoa đầu tiên, có một đứa trẻ kéo tay người lớn chạy tới.
"Dung Tự." Dưới pháo hoa, đứa trẻ vẫy vẫy cánh tay nhỏ của mình.
Trình Cẩm Chi chạy tới trước mặt Dung Tự, cầm bát đũa trong tay Dung Tự sang một bên, vô cùng hưng phấn mà nói: "Chúng ta đi ăn bữa cơm giao thừa thôi."
Dung Tự hơi rụt đầu lại. "Em đã ăn rồi."
Trình ba đi tới, Trình ba ăn mặc cũng rất chính thức, nhưng trên cổ lại choàng cái khăn đỏ mừng hội trông có vẻ đối lập với bộ trang phục. Trên cổ của Trình Cẩm Chi cũng có choàng một cái khăn đỏ. Trình Cẩm Chi tháo cái khăn quàng cổ nhỏ của mình xuống, rồi choàng cho Dung Tự. Nàng quay đầu nhìn ba của mình. "Ba, con nói ùi mà, Dung Tự chắc chắn ở nhà."
"Được được, con thông minh nhất rồi." Trình ba xoa xoa đầu Trình Cẩm Chi.
"Tự Nhi, chị của con rất không ngoan." Trình ba ngồi xổm xuống, nhìn Dung Tự. "Vốn là phải đi ăn cơm tối, nhưng chị con lại nằng nặc chạy khỏi xe, kéo chú đến tìm con."
Trình mẹ cũng đã tới, thấy Dung Tự đang choàng chiếc khăn đỏ, bà liền bế Dung Tự lên. "Tự Nhi, thím con đâu?"
"Chú thím đi ăn cơm rồi ạ."
Trình mẹ nhíu mày một lúc, nhìn bát đũa trên đất. "Vậy Tự Nhi ăn cơm giao thừa với Cẩm Chi được không? Cẩm Chi rất nghịch, nếu có con ở cạnh con bé, con bé có thể yên tĩnh một chút."
"Con không nghịch." Trình Cẩm Chi thanh minh.
Dung Tự bóp ngón tay mình, nhìn biểu hiện dịu dàng của chú Trình dì Trình, cô gật gật đầu.
Dung Tự chưa từng đến nơi cao cấp như vậy. Trên ghế đã có mấy người, đều là họ hàng của Trình gia.
"Đây là con nhà ai vậy? Trông đáng yêu thế." Trên ghế cũng có đứa con nít hơi lớn, cậu ta đưa ngón tay ra, chọt chọt mặt Dung Tự một lúc. Trình Cẩm Chi ôm Dung Tự vào trong lòng, nàng đánh tay của cậu bé: "Đừng có đụng đến em gái tui."
"Nó không phải em gái cậu."
"Em ấy chính là em gái tui."
"Nó không phải ba mẹ cậu sinh." Cậu bé buột miệng nói.
Cậu bé vừa nói như thế, vẻ mặt của Trình Cẩm Chi bèn không tốt. Trông nàng như có phần uất ức, ôm Dung Tự trong lòng, vành mắt hồng hồng.
"Tiểu Hào, mày nói gì đó?" Đám người lớn trông thấy, lập tức liền khiển trách cậu bé. Ông ta kéo cánh tay của cậu ta, rồi lôi cậu ta qua một bên. "Mới đó không trông mày, mày đã khiến bố mày gặp rắc rối rồi. Về nhà coi bố mày có dạy dỗ mày đàng hoàng hay không."
"Đồng ngôn vô kị." Bấy giờ, Trình ba Trình mẹ cũng vội vàng khuyên nhủ.
Cậu bé bị hăm dọa, miệng của cậu ta ngậm chặt lại, chỉ sợ lại nói ra điều gì không hay. Trình Cẩm Chi cúi đầu, nhìn Dung Tự nháy nháy mắt. Vành mắt của Trình Cẩm Chi thoáng cái đã không còn đỏ nữa.
"Chị hư quá." Dung Tự nhỏ giọng.
Trình Cẩm Chi càng thêm đắc ý, nàng đặt ngón trỏ trên môi mình, làm vẻ mặt xuỵt.
Dường như Trình ba là một người khá lợi hại, thỉnh thoảng lại có người đến ghế chúc rượu. "Ông chủ Trình, anh cũng ở đây à. Cũng trùng hợp quá nhỉ, anh cũng không nói tiếng nào với chúng tôi gì cả."
"Ông chủ Trình, rượu cũng uống rồi, chúng ta đàm luận chút chính sự?"
Bấy giờ Trình mẹ sẽ ho hai tiếng, Trình ba buộc phải từ chối khéo những người này.
Trình mẹ liếc mắt nhìn Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi và Dung Tự đang chơi rất vui. Bà liền nói với Trình ba: "Em còn chưa tính sổ với anh, lần trước bảo anh trông Cẩm Chi. Kết quả anh lại dẫn Cẩm Chi từ công viên trò chơi đến hẳn công ty, lại còn cho Cẩm Chi ngồi ở trên bàn làm việc của anh chơi xếp gỗ nữa chứ."
Trình ba ho một tiếng, hậm hực nói: "Cẩm Chi cũng chơi vui lắm chứ bộ."
"Cẩm Chi giờ cũng đang rất vui nè, anh có cần cân nhắc xem nên qua phía bên cạnh mở cuộc họp luôn không?" Trình mẹ cười cười.
"Không dám, xin vợ bớt giận." Trình ba vội vã gắp thức ăn, bỏ vào trong bát Trình mẹ, lại gắp thức ăn cho Trình Cẩm Chi và Dung Tự. "Cẩm Chi, con đừng quậy Tự Nhi nữa, để Tự Nhi ăn đàng hoàng xem nào."
~
Trình ba bùi ngùi mà nhìn hai trẻ, Dung Tự sống lưng thẳng tắp, còn bê bát, nhai kỹ nuốt chậm, trông vô cùng có tướng ăn. Mà Trình Cẩm Chi thì lại như quai hàm bị thủng, trên bàn rơi rất nhiều hạt cơm. Trình Cẩm Chi vừa ăn cơm, vừa nặn mặt Dung Tự.
Về nhà là Trình mẹ lái xe, Trình ba nhận điện thoại của một khách hàng quan trọng nên đã đi tiếp khách. Loại ngày nghỉ lễ này là hay nhức đầu nhất đây. Trình mẹ quay đầu lại, nhìn Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự một lúc. Vào lúc này của trước đây, Trình Cẩm Chi đều là chống cằm ngẩn người. Mà bây giờ, Trình Cẩm Chi có Dung Tự chơi cùng, cứ mãi cười khanh khách.
Thấy Trình Cẩm Chi cười, tâm tình Trình mẹ cũng rất tốt. Lúc trước, hẳn nên sinh em trai em gái cho Trình Cẩm Chi. Cũng may, giờ đã có Dung Tự rồi. Trình mẹ nói một tiếng với thím của Dung Tự, Dung Tự liền ngủ lại ở nhà Trình gia.
Trình ba trước đó đã mua một ít pháo cho Trình Cẩm Chi. Trở về nhà, Trình mẹ dắt Trình Cẩm Chi và Dung Tự đi ra đốt pháo. Trình Cẩm Chi vẫy vẫy que hàn điện, trông vô cùng vui vẻ. Dung Tự cũng cầm que hàn điện, ở bên cạnh nhìn Trình Cẩm Chi. Ánh sáng của que hàn điện, lúc sáng lúc tối mà lướt qua trên mặt Trình Cẩm Chi. Tựa như mấy tiếng trước, nàng đứng phía dưới pháo hoa, vẫy vẫy tay về phía cô.
Lời editor: Chúc chị em phụ nữ một 8/3 thật ý nghĩa và hạnh phúc, ai có quà thì vui, không quà thì cũng đừng sầu nhé :))