Bạch Hồng tung tăng đi bộ trên phố, cô đang nghĩ xem ngày mai mình nên tỏ tình với ai kia như thế nào.
Vốn không thích quá cầu kì, Bạch Hồng nghĩ có lẽ một lời thổ lộ chân thành và một cành hồng là đã thật đủ để khắc sâu vào lòng người ký ức trong sáng khó quên.
Ánh tà dương đang buông xuống sau những tòa cao ốc, tạo nên một khung cảnh thật yên bình giữa lòng thành phố. Bạch Hồng, theo thói quen, lại tới thăm cửa hàng búp bê kì lạ kia.
Từ xa, Bạch Hồng nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đang đứng trước cửa hàng. Người đó đứng rất lâu, vẫn giữ nguyên tư thế như đang bị một thứ gì đó giữ chân lại.
Bạch Hồng lấy làm lạ. Bình thường thì cửa hàng quá đỗi cũ kĩ này luôn nép mình yên ắng trong góc phố, không một ai để mắt tới. Chỉ có mình cô là thường ghé qua đây để cảm nhận một nỗi thân thuộc mơn man trong tâm trí, rồi lại rời đi khi ngày đã tàn.
Bỗng nhiên hôm nay lại có thêm một người nữa...
Bạch Hồng thiết nghĩ chắc người đó cũng thích búp bê. Cô tặc lưỡi đến gần, bỏ qua những tò mò lung tung mà cũng đứng xem.
Cả hai cách nhau chừng hơn một mét, mỗi người đều chăm chú ngắm nhìn búp bê trên kệ gỗ mà không liếc qua người kia lấy một cái.
Tiếng còi xe xen ngang dòng suy tư của Bạch Hồng, cô vẫn dán mắt vào cửa hàng phía trước, mở lời hỏi người bên cạnh:
- Anh cũng thích búp bê à?
Người kia không động tĩnh, im lặng một hồi, rồi mới trả lời:
- Không hẳn. Nhưng kỉ niệm ấm áp nhất đời tôi... là ở đây.
Bầu không khí lại tiếp tục nhẹ nhàng và yên ắng trở lại. Bạch Hồng rung rung mi mắt, có một cảm giác gần gũi lạ lùng đang tràn vào trong cô.
Tiếng chuông nhà thờ reo vang, báo hiệu hoàng hôn sắp tắt nắng. Có vài ánh hồng dịu dàng len lỏi trên góc phố. Hai người không hẹn mà cùng quay ra nhìn nhau.
Đôi mắt tím biếc của Bạch Hồng như bừng tỉnh, mở tròn xoe. Trái tim cô đập loạn nhịp hệt bị ai kích nổ, nó rộn ràng, bình bịch, chưa từng hỗn loạn như thế bao giờ.
Người đàn ông kia còn bất ngờ hơn cả cô. Anh đứng tim hẳn. Rồi khi đã hoàn hồn trở lại, cả hai chạy tới ôm chầm lấy nhau.
- Cuối cùng cũng tìm ra em rồi. Hồng Hồng bé bỏng, em trốn kĩ thật đấy.
.........
Tối hôm đó, Bạch Hồng nhắn tin cho Du phu nhân xin phép không về ăn cơm tối.
- Mừng là em vẫn sống tốt.
Tống Thế Huân hạnh phúc nói. Bạch Hồng cũng không giấu nổi nụ cười rạng rỡ trên môi.
- Vâng. Mà chuyện lúc nãy anh hỏi em... Em nghĩ là em đồng ý.
- Có chắc là muốn đi theo anh chứ?
Tống Thế Huân nhìn cô thiếu nữ xinh xắn trước mắt, ôn nhu hỏi. Bạch Hồng cũng chớp mắt trông lại anh, dứt khoát gật đầu.
Sau khi cùng nhau dùng bữa, Tống Thế Huân ngỏ ý muốn đưa Bạch Hồng về tận nhà.
- Tạm thời em chưa muốn để cho cậu ấy biết.
Bạch Hồng nói. Cô muốn đợi đến khi mọi chuyện đã ổn thỏa, khi tất cả mầm mống nguy hiểm đều bị diệt sạch, thì mới công khai mối quan hệ này.
Tống Thế Huân hiểu ý cô, hiền lành gật đầu. Anh bắt taxi cho cô. Trước khi Bạch Hồng bước lên xe, Tống Thế Huân kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Vài phút sau, Tống Thế Huân xoa xoa mái đầu Bạch Hồng và đặt lên trán cô bé một nụ hôn trìu mến.
.........
Du Quân đã đi qua đi lại được ba mươi phút trước cổng biệt thự. Thấy cô trở về, anh mới thấy an tâm hẳn đi.
- Sao không về ăn cơm?
Du Quân hỏi cô, ngữ điệu mang theo vài phần cằn nhằn. Đã quen ngồi ăn chung, giờ một bữa không có Bạch Hồng, anh thấy đồ ăn thật nhạt nhẽo như chẳng có gia vị.
Bạch Hồng bặm môi nhìn anh, không đáp. Cô biết mình đã đưa ra một lựa chọn rất khó khăn, nhưng nhìn xa hơn thì lựa chọn đó là tốt nhất cho cả hai. Có nhưng thứ tưởng chừng như sắp sửa chớm nở và sẽ rất hạnh phúc, nhưng để có một kết cục thật sự viên mãn, phải có sự đánh đổi bằng hy sinh.
Thời gian ở bên Du Quân không còn nhiều nữa. Ngày mai cũng chính là ngày ra trường, ngày cuối cùng của thời học sinh với rất nhiều kỉ niệm đẹp. Bạch Hồng xúc động tiến đến ôm anh.
Thấy cô mèo nhỏ đột nhiên mềm mỏng lạ thường, Du Quân cũng dịu dàng vòng tay qua ủ cô vào lòng.
Sáng hôm sau, cả hai cùng lên xe đi tới lễ bế giảng.
- Để bọn này phải chờ lâu quá đấy đôi trẻ ạ.
Hàn Thư giở giọng trêu ghẹo rồi cười lớn. Sáu người bạn thân đã bên nhau suốt ba năm cấp ba, cùng trải qua mọi cung bậc buồn vui. Giờ đây họ khoác trên mình bộ quần áo cử nhân, ôm tấm bằng tốt nghiệp trong tay.
- Nào nào, đừng có chen mất khung hình của tao chứ!
Đám bạn xô đẩy nhau, lộn xộn đủ kiểu mới xếp được thành đội hình chuẩn chỉnh.
Tách
Những tấm ảnh lưu lại thời thanh xuân tươi đẹp của họ, nay được đặt ngay ngắn bên dòng lưu bút. Phượng vĩ thắm đỏ cả một khoảng trời.
Xin tạm biệt nhé, tuổi học trò.