Bé con! lại đây ông dạy cho thế tự vệ mới.
- Ông à, Hồng Hồng của ông đã 15 tuổi rồi đó, sao mà còn là bé con chứ?
Một thiếu nữ dáng người thanh thoát buộc tóc lên cao, vừa dịu dàng cười nói vừa bước tới. Bạch Hồng nhỏ nhắn ngày nào nay đang trong tuổi dậy thì. Gương mặt thêm phần xinh đẹp và dáng người ngày càng phổng phao.
10 năm trôi qua thật nhanh. Tử Bạch Hồng giờ đây vừa hoàn mĩ lại không kém phần mạnh mẽ. Duy chỉ có đôi mắt tím biếc và mái tóc trắng ngà mềm mại là vẫn vẹn nguyên theo thời gian.
- Ông ơi, bao giờ mình mới chuyển nhà?
- Hai ngày nữa thưa cô nương nhỏ.
Người ông sáu mươi tuổi đáp. Ông vận động khớp tay, chuẩn bị dạy võ cho cháu gái. Cuộc đời của ông Tử trước đây trống vắng vì không có gia đình. Sau khi gặp được thiên thần nhỏ này, ông liền động lòng thương mà nhận nuôi. Từ đó, hai ông cháu nương tựa vào nhau. Cuộc sống tuy không dư giả gì nhưng mỗi ngày vẫn luôn tràn ngập bình yên.
Dưới sự dạy dỗ của một cựu giáo viên, kiêm cựu quân nhân, Tử Bạch Hồng lớn lên trong kỉ luật thép. Cô luôn đứng đầu khối về thành tích học tập, mạnh mẽ, độc lập, biết đảm đương việc nhà và phụ giúp ông bán hàng. Hay nói đúng hơn, cô chính là một bông hồng trắng có gai. Tuy tinh khôi nhưng không phải để trưng trong tủ kính, cũng không phải để người khác chà đạp xem thường.
Tự ý thức được gia cảnh chẳng mấy dư giả của mình. Trong mắt Bạch Hồng luôn hiện lên hai mục tiêu lớn: có tiền và có quyền.
Phải có được hai thứ đó bằng chính sức mình, rồi sau này sẽ sống thật hạnh phúc, báo hiếu cho ông.
Kì thi tốt nghiệp THCS vừa rồi cô không chỉ nằm trong top 3, mà còn dành được học bổng đã hằng mong ước từ lâu: trở thành học sinh trường A- một trong những ngôi trường danh giá hàng đầu bao gồm hai thành phần: học giỏi hoặc bố mẹ làm to.
Tất nhiên Bạch Hồng thuộc loại số một, mà nếu có là số hai thì cô cũng không còn bố mẹ. Vừa được học trường tốt, lại vừa được hỗ trợ học phí, quả thật lời quá.
Sau buổi tập, Bạch Hồng cùng ông xếp đồ lên xe vận chuyển và tranh thủ học bài của chương trình lớp mười. Cô đã xin nhập học muộn vào giữa năm để ổn định lại nhà cửa, hàng quán mới.
Chuông điện thoại reo lên, Bạch Hồng nhấc máy:
- Alo alo bạn hiền. Sắp vào trường chưa để đây khao một bữa nào.
từ đầu dây bên kia, cô bạn thân Hàn Thư hò hét.
- Hai hôm nữa. Không biết Hàn tiểu thư có chờ được con đỗ nghèo khỉ này không đây?
- Chờ được tuốt. Tao hứa là không hẹn trai bỏ bạn, cũng không ngủ quên mà cho mày leo cây như lần trước. Yên tâm đi, nhìn cái mặt tao uy tín thế này cơ mà!
Hàn Thư vênh mặt, quả quyết cam đoan. Nếu không phải vì thích đú trend chủ tịch giả nghèo để kiếm một người bạn thật sự chân thành thì có lẽ cô cũng không học chung trường cấp hai cùng Bạch Hồng, rồi để mất luôn tình bạn đẹp này.
Kết thúc cuộc gọi, Bạch Hồng vào nhà, ngắm bộ đồng phục mới của trường A mang thiết kế vừa tinh xảo lại rất trang trọng. Cô đột nhiên thấy tự hào và thỏa mãn sau bao nỗ lực ngày đêm của bản thân. Chữ học như in hẳn lên trán cô từ lúc mới bước chân vào trường. Nên dù có được người ta ào ào tỏ tình, thi nhau tán tỉnh hay chễm chệ ngồi trên danh xưng nữ thần thì Bạch Hồng cũng không hứng thú.