Tình Đầu Dành Hết Cho Anh

Chương 51: Chứng minh



Người ta hay dùng những từ ngữ hoa mỹ để nói về London. Nhưng có ai biết được rằng nơi này cũng có những lúc giản dị biết bao. Nấp mình sau những toà nhà cổ kính là một nhịp sống hối hả, vội vã và cuộc sống cứ thế trôi.

Thế nhưng, khi những bông tuyết bất chợt rơi vào những ngày đông thì cuộc sống dường như ngưng đọng lại. Lúc này, London hoa lệ đã giấu mình vào những cành cây, ngọn cỏ… rất đỗi bình dị.

Muốn được ngồi trên chiếc xe buýt 2 tầng, đi vòng thành phố lớn. Lướt ngang sông Thames xinh đẹp, dừng trước toà Westminter để ngắm nhìn sự to lớn của chiếc tháp đồng hồ Big Ben. Hay chỉ cần ngồi trong khu vườn Chelsea, hít khí trời thoáng đảng, nhìn đến kiệt tác thiên nhiên ban tặng cho London.

Hàn Ân để tay lên mặt kính, nhìn bao quát thành phố London về đêm trong phòng ngủ khách sạn. Tuyết rơi nhiều, càng làm cảnh vật thêm sinh tình. London về đêm, mở ảo, sự xinh đẹp như được ban tặng từ Bà chúa Tuyết trong chuyện cổ tích lúc nhỏ cô từng đọc.

Sau một tuần lễ, Hàn Tư Thông cũng đã được xuất viện. Nhờ có thuốc Nhắm trúng đích của Lục Thao, bệnh tình ông hồi phục đi nhiều. Đã có thể đứng được, ăn uống bình thường, nhưng mà nơi vết mổ đôi lúc lại đau ầm ĩ, làm Hàn Ân luôn lo lắng, luôn túc trực bên ông.

Lục Thao cũng đã kê đơn thức ăn bổ dưỡng dành cho ông, kết hợp điều trị, bây giờ, nhiều thứ cần vận động riêng, đã không cần đến người khác phải dìu đỡ.

Hàn Ân đôi mắt mờ mịt, nhìn xa xăm vào một khoảng không nhất định. Bạch Phí Ưu đã nói rõ vụ việc hôm đó anh cùng Lục Thao bàn bạc trong phòng y tế của Lục Thao cho cô nghe. Cô rất sốc, nhưng bây giờ có lẽ đã tốt hơn, cô không biết Hàn Tư Thông sẽ sống bao lâu cùng cô và Bạch Phí Ưu.

Năm năm? Mười năm? Đó là con số Hàn Ân không bao giờ hài lòng. Cô muốn bố mình có thể sống đến răng long đầu bạc cùng cô. Nhưng ý định là do trời, mà cô lại không thể phản lại ông trời.

Bạch Phí Ưu bước ra từ phòng tắm, trên người đã choàng bộ áo ngủ. Ngắm nhìn Hàn Ân đang đứng bên cửa kính to lớn, trong một màu trời tím đậm xinh đẹp, pha một chút màu vàng đỏ ánh đèn các toà nhà xa xăm.

Hình như cô lại suy nghĩ đến chuyện của bố. Lúc anh kể cho cô nghe bệnh tình sau ca phẫu thuật của bố, cô đã ôm mặt khóc không nói thêm một lời nào, đến ngất xỉu vì thiếu khí ô-xi.

Khi cô nằm trên chiếc giường bệnh viện truyền nước biển, anh mới biết rằng không phải mỗi thiếu khí ô-xi, mà còn là sự sợ hãi thúc ép đến mức cô choáng váng. Anh lại nhớ đến ngày cô cũng vì ngất xỉu mà nhập viện, mà lại nằn nặc đòi về, anh nghĩ cô có chuyện gì đó giấu anh, hay cô sợ mùi bệnh viện?

Anh bước nhẹ đến bên Hàn Ân, choàng tay qua ôm eo cô từ đằng sau, âu yếm hỏi: "Em đang suy nghĩ gì?"

Hàn Ân không giật mình vì cô đã nhìn thấy bóng dáng anh đối chiếu từ tấm kính nơi cô đứng.

Cô cũng dùng hai bàn tay chạm lấy tay của Bạch Phí Ưu, giọng nói yếu ớt: "Bố em sẽ sống không được lâu nữa, đúng không?"

Cằm anh đặt lên đỉnh đầu của cô, mùi hương lavender cùng mùi phấn ngào ngạt tim anh. Mùi đúng như vẻ đẹp, sự dịu dàng, đằm thắm của cô vậy, anh yêu ngất ngây mùi dầu gội này. Cộng thêm sự thoải mái khi tắm xong, tâm tình anh cũng tốt lên rất nhiều.

"Em đừng bi quan như thế, hãy tin tưởng Lục Thao, tin tưởng anh được không? Em cũng thấy được bố đang khoẻ dần lên từng ngày rồi còn gì?!"

"Nhưng em vẫn rất lo." Hàn Ân cắn môi dưới, nén những xúc động muốn trực trào.

Bạch Phí Ưu nhìn khuôn mặt cô từ tấm kính chiếu lại, dù không rõ lắm, anh vẫn thấy được cô đang cắn môi, nén đau khổ: "Ân Ân à, đừng suy nghĩ nhiều nữa, được không?"

Cô quay lại, dáng chặt đầu mình vào lòng ngực anh, ôm anh, đầy thê lương: "Em thật sự rất sợ... sợ một ngày không còn thấy bố bên cạnh em nữa."

Anh cúi xuống hôn vào trán cô một cái, anh cũng ôm chặt lấy cô. "Lạc quan lên Ân Ân, em còn có anh mà... anh tin bố sẽ sống rất lâu cùng chúng ta."

Hàn Ân gật đầu, cô cũng mong phép màu sẽ đến với bố mình, vì đối với cô, năm năm sẽ trôi qua rất nhanh. Cô sẽ không chịu nổi nếu mất đi người bố kính yêu của mình.

Trong lòng Bạch Phí Ưu, Hàn Ân như con thỏ trắng sợ hãi giông tố đang đến gần. Chỉ phút chốc thôi, như sợ sẽ bị cuống đi trong sự đau đớn, lạnh lẽo. Thế nên, Bạch Phí Ưu sẽ là đôi cánh lớn, che chở cho cô, suốt đời này.

Hàn Ân an lòng đôi chút, cô hít lấy mùi sữa tắm từ người Bạch Phí Ưu, mùi hoa của biển, nhẹ nhàng, thoáng đảng cũng đầy nam tính.

Lời động viên của Bạch Phí Ưu, lúc nào cũng làm cô tịnh tâm lại. Cô nhớ những ngày lúc trẻ, anh cũng chính là người hay cho cô những lời khuyên thiết thực, hay chỉ là cái cười tươi của anh, cũng làm cô như có thêm động lực để tin tưởng mọi khó khăn trong giông bão.

Trong màu tối dày đặc, anh ôm lấy cô, cô ôm lấy anh, sự sâu lắng của không gian xung quanh, dần trở nên nhiều suy nghĩ.

Không còn những tiếng ồn, cả hơi thở cũng nghe rõ. Trong lòng anh, cô tìm thấy được sự yên bình. Lại muốn có nhiều điều tỏ bày cùng anh.

Cô hít thở thật sâu, ánh mắt phản phất nét ưu tư: "Lúc anh rời bỏ em, em cũng sợ hãi như bây giờ vậy!"

"Nhưng em cũng dần bớt nên sự sợ hãi, anh biết vì sao không?"

Lòng Bạch Phí Ưu trùng xuống tận đáy biển, rồi lại lênh đênh như làn nước không sóng vỗ. Lúc anh rời bỏ cô, anh cũng đau đớn muốn chết đi sống lại vậy. Thế nhưng, sự căm hận lúc đó lấn át lí trí anh nhiều hơn.

Bàn tay anh càng siết chặt lấy cô: "Vì sao?"

Hàn Ân mím môi mấy giây, như tâm đã điềm tĩnh hơn, cũng cứng rắn hơn. Giọng nói có phát ra theo tiếng cười: "Em luôn nghĩ đến nụ cười của anh, cách anh săn sóc em khi xưa, nên... mọi sợ hãi em chịu đựng được."

"Nhiều khi em bước về những đoạn đường cũ em cùng anh thường đi, hay là quán trà sữa anh từng mua cho em, em chưa từng thấy mình lạc lõng, cô đơn. Em sống trong sự tình nguyện yêu đơn phương, thế nên... anh có không cần em hay không nữa, cũng không quan trọng..."

Bạch Phí Ưu nghe được tiếng cười của Hàn Ân, như đang chế nhạo chính mình. Miệng anh khô khốc.

"Anh xin lỗi."

Hàn Ân nghe lời xin lỗi của Bạch Phí Ưu, cơn đau như chợt ập đến, khó thở: "Có lúc em tưởng chừng như sẽ dập tắt hết hy vọng, rồi anh lại đến trao cho em thêm một hy vọng, sau đó lại lụi tàn... cứ thế lập lại."

"Em đã tưởng chừng như suốt đời này không gặp lại anh nữa, thế rồi một ngày anh đứng trước mặt em, lạng lùng không ánh nhìn yêu thương, lúc đó em đã suy nghĩ, chấm hết thật rồi!"

Bạch Phí Ưu hít lấy một ngụm khí lạnh, nghe những lời tâm sự của Hàn Ân, anh chạnh lòng, anh chẳng còn biết nói điều gì, ngoài hai từ "xin lỗi".

"Ân Ân, anh xin lỗi."

Rời thân thể ấm áp của Bạch Phí Ưu, cô lui xa anh một bước chân, đôi mắt đen mộng mị nhìn anh muốn xuyên cả thấu suy nghĩ anh là gì.

Bàn tay cô chợt chạm lên khuôn mặt anh tuấn như được tạc từ tượng của anh, cô mỉm cười: "Thế rồi, cũng vào một ngày anh đứng trước mắt em, bá đạo giành em lại từ tay người khác. Rồi yêu chiều em như giấc mơ màu hồng không phải thật... Phí Ưu, em sẽ rất sợ hãi nếu mất đi anh."

Bạch Phí Ưu cũng chạm lấy bàn tay cô, nắm lại: "Anh sẽ ở bên em suốt cuộc đời này, vì đối với anh, không thứ gì trên đời quan trọng bằng em cả, Ân Ân của anh."

"Anh sẽ dùng cả cuộc đời này chứng minh với em." Giọng anh tha thiết nồng đậm tình yêu dành cho cô.

"Thật không?" Hàn Ân hỏi. Trong đáy mắt toàn vẹn sự tin tưởng.

Bạch Phí Ưu gật đầu: "Thật!"

"Sao em có thể tin anh?" Hàn Ân trêu chọc.

Liếm đôi môi đang khô đi vì không khí lạnh, Bạch Phí Ưu suy nghĩ đôi giây, xong lại nở nụ cười gian: "Anh sẽ chứng minh."

"Nếu em vẫn không tin?"

"Anh sẽ chứng minh thêm nữa."

"Em vẫn chưa chịu tin?"

Bạch Phí Ưu bỗng dưng bế Hàn Ân đặt lên giường lớn. Trong một buổi tối đầy tuyết đẹp lộng lẫy thế này, anh muốn làm gì đó thật đáng nhớ cho cả anh và cô.

Bàn tay Bạch Phí Ưu như có lửa khi chạm đến đùi thon của Hàn Ân. Ánh mắt anh như muốn thiêu đốt lấy cô.

Hàn Ân hốt hoảng, chụp lại cánh tay không an phận của Bạch Phí Ưu, cô nóng nảy: "Phí Ưu, anh tính làm gì?"

Cong môi mỏng, Bạch Phí Ưu cười: "Anh đang chứng minh cho em thấy tình yêu của anh."

"Khoang đã, còn nhiều cách mà?" Hàn Ân cố giữ khoảng cách tay anh đến thân thể cô.

"Anh bây giờ chỉ còn biết duy nhất cách này!" Bạch Phí Ưu nói xong, liền nhào đến ôm Hàn Ân.

Sau đó là tràn cười khúc khích...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv