Tiếng ồn vì có người đàn ông xuất hiện trước cổng nhà Vương Ngạn.
Anh ta bận áo sơ mi và quần âu, dáng dấp người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú. Phong thái rõ ràng là người giàu.
Hàn Ân nhìn theo ánh mắt mọi người dồn ra cổng nhà chú Vương Ngạn. Đập vào mắt cô là người đàn ông cô chưa từng nghĩ sẽ có mặt ở đây.
Hàn Ân kinh ngạc: "Bạch...Phí Ưu?"
Hàn Tư Thông nghe tiếng nói của Hàn Ân cũng xoay đầu nhìn. Bóng dáng cậu ta suốt năm năm vẫn không thây đổi, khuôn lạnh tanh đó vẫn ám ảnh ông không bao giờ mất.
Bạch Phí Ưu bước vào, ánh đèn chiếu rõ khuôn mặt anh, đôi mắt hẹp vẫn không hiện một ánh nhìn cho xung quanh. Cứ thế bước đến Hàn Ân.
Anh đứng cách cô ba bước chân, nhìn cô, nhìn Hàn Tư Thông, rồi nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi cạnh cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Vương Tất Nhân kinh ngạc, người đàn ông này nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn. Anh có thù oán gì với anh ta sao?
Bạch Phí Ưu quay lại nhìn Hàn Ân: "Tôi có thể nói chuyện với em một chút không?"
"Được..." Hàn Ân đáp lời.
Bạch Phí Ưu cùng Hàn Ân đến trước nơi xe anh đậu ở trước cổng trường tiểu học Hòa An.
Anh nhìn cô rất lâu, ánh sáng của trăng chiếu vào khuôn mặt đã trưởng thành theo năm tháng, đôi mắt cô vẫn đen láy nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Anh hít thở thật mạnh, khi kéo cô ra chỗ này anh lại nhớ đến mình chẳng biết phải nói gì. Cứ nhìn Đông nhìn Tây.
Chỉ vì anh sợ mất cô nên đã không chút ngại ngần trở về An Viên. Anh cũng đã ghen tuông khi có chàng trai ngồi kế bên cô. Còn bây giờ, anh nên nói gì?
Hàn Ân không chịu nổi sự im lặng của Bạch Phí Ưu, rõ ràng là bảo cô ra đây, lại im lặng: "Bạch tiên sinh?"
Bạch Phí Ưu ngừng suy nghĩ, anh không chút do dự hỏi: "Em... cho tôi biết lý do em rời đi được không?"
Trái tim Hàn Ân đang đập mạnh, không phải vì câu hỏi, chỉ là vì ánh mắt anh và lời nói anh quá dịu dàng: "Tôi... tôi..."
Cô bối rối. Cô không biết nên nói gì cho đúng, chẳng lẽ lại nói cô vì muốn ôm trái tim đau thương của mình, vì muốn không đập nhanh vì anh nữa nên cô phải bỏ đi.
"Chỉ là muốn nghỉ ngơi một thời gian thôi." Hàn Ân gượng cười.
Bạch Phí Ưu gật đầu. Anh xoay người nhìn cảnh vật xung quanh, chỉ là hàng cây xanh ngắt cùng vài tiếng dế tỉ tê về đêm.
"Nếu như tôi nói... tôi cần em, em có chịu ở lại cùng tôi?" Đôi mắt anh đau thương, anh chưa muốn cô nhìn thấy tâm trạng anh lúc này.
"Cần? Về việc gì?" Cứ nghe lấy giọng nói dịu dàng của anh, cô cứ nhớ đến anh đã từng thương cô, nâng niu cô biết mấy.
Anh muốn nói rằng là "Tất cả". Nhưng lại thôi, anh sẽ từ từ tiến vào tim cô.
"Tôi sẽ về Thành phố S mở thêm chi nhánh, em đồng ý về công ty tôi làm không?" Bạch Phí Ưu chỉ có thể dùng cách này.
Đó là mở thêm chi nhánh Bạch thị ở thành phố S, sẽ cho cô làm trợ lý cùng Crow, cứ thế anh sẽ yên tâm hơn, vì sẽ thấy cô mỗi ngày.
Hàn Ân khó hiểu nhìn bóng lưng Bạch Phí Ưu: "Nhưng tôi... tôi vẫn còn là nhân viên của Quý Bắc Đình."
"Về chuyện này, em yên tâm. Tôi sẽ nói chuyện với Trực Nam." Bạch Phí Ưu xoay lại nhìn Hàn Ân, ánh mắt rất kiên định.
"Nhưng... như thế rất là kỳ lạ." Hàn Ân tránh ánh mắt của Bạch Phí Ưu.
"Kỳ lạ sao?" Bạch Phí Ưu tò mò.
Hàn Ân im lặng đôi giây, cô hít thở đều, cơn giận trong lòng bật lên.
"Như rằng sáng ba hôm trước tôi đã xin nghỉ việc, buổi tối hôm nay anh đứng trước mặt tôi bảo rằng sẽ mời tôi về làm cho anh. Bạch Phí Ưu, anh có ý định gì? Anh có biết anh kéo tôi như lên mây, xong lại đẩy tôi xuống đất. Bây giờ lại kéo tôi vào giấc mộng hồng, anh đùa vui lắm sao hả? Có khối cô muốn làm việc cho Bạch tiên sinh anh lắm mà, hà cớ gì cứ phải là tôi?"
Khi nói xong, Hàn Ân mới biết mình đã nói hết trong lòng mà không chút do dự. Cô che miệng mình, ngượng ngùng bỏ đi.Vừa đi vừa rủa thầm trong lòng "Hàn Ân mày là đồ ngốc!"
Trời ơi, như thế này cô còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa. Cô cần tìm chỗ trốn Bạch Phí Ưu gấp.
Bàn tay cô liền bị nắm lại, khuôn mặt đang đỏ bừng càng đỏ hơn nữa: "Anh buông tôi ra đi!"
Bạch Phí Ưu càng nắm chặt tay Hàn Ân, kéo cô lại gần mình, anh hạ giọng: "Hàn Ân, tôi muốn theo đuổi em!"
Anh không phải muốn theo đuổi cô, mà là anh rất muốn cô, anh muốn cả tâm trí lẫn thân thể cô chỉ là của anh, nhưng nói ra điều đó chắc chắn cô sẽ từ chối quyết liệt.
Anh phải bắt đầu lại bằng con số 0, anh sẽ từ từ kéo cô gần lại mình, đây là điều anh muốn làm rất lâu rồi, nhưng hiện tại mới có thể thực hiện.
Bóng dáng người cha anh chợt lại xuất hiện trong đầu, anh bất lực nhìn cha mình đỗ gục xuống đất và chết trên đường đến bệnh viện. Bạch Phí Ưu nghiến răng, chịu đựng sự suy nghĩ qua đi.
Hàn Ân bất ngờ, cô có nghe lầm anh nói không? Trong gió đêm, sự căng thẳng của cô lên tột độ. Điều cô mong chờ đã đến, tại sao cô lại chẳng thể tin tưởng nổi nữa.
"Bạch tiên sinh, như tôi nói lúc đầu, anh muốn đùa giỡn, làm ơn hãy tìm cô gái nào khác đi, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng anh đâu!" Hàn Ân vùng vẫy trong tay Bạch Phí Ưu.
Bạch Phí Ưu nhíu mày: "Tại sao?"
"Anh quên rồi sao? Hay cần tôi nhắc lại không?"
"Ai là người năm năm trước bảo rằng rất căm ghét tôi? Ai là người là người sẽ bảo không còn mối quan hệ nào với Hàn gia nữa...?"
"Là anh đó! Bạch Phí Ưu!"
Bạch Phí Ưu im lặng, anh đã lường trước được việc này, nhưng tim vẫn nhói đau không chịu được. Bàn tay anh có thả lỏng, vẫn còn nắm lấy tai cô không chịu buông.
"Tôi..." Anh khó khăn trả lời: "Hàn Ân, tôi biết việc năm đó đã làm em đau lòng và tôi cũng vậy!"
Hàn Ân mỉa mai: "Đau lòng? Anh cũng biết đau sao? Anh không cho tôi một lý do chính đáng, cứ thế bỏ mặt tôi... anh nghĩ anh đau bằng tôi sao?"
"Tôi rất muốn bù đắp cho em!" Bạch Phí Ưu lớn giọng.
Hàn Ân cười khổ: "Nếu anh bù đắp tình cảm của anh trai dành cho em gái, thì tôi không cần!"
"Anh buông tôi ra!" Hàn Ân đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt.
Đôi mắt trong veo của Hàn Ân vào đêm trăng nhìn người ta phải đau lòng, những giọt nước mắt của cô làm anh xót xa cả tim gan.
Anh ôm cô vào lòng, mặc cho cô vùng vẫy, anh ôm cô rất chặt, sợ như anh chỉ buông cô ra một giây thôi, sẽ mất cô cả đời này.
Làng gió mùa thu lướt qua, trong đêm tối chỉ còn lại tiếng thở của hai người. Hàn Ân đã thôi vùng vẫy, Bạch Phí Ưu cũng đã thôi siết chặt vòng tay.
Giọng anh trầm ấm vang lên: "Tôi sẽ chứng minh cho em thấy, sự tỏ tình của tôi không phải nhất thời, không phải bông đùa cũng chẳng phải bù đắp cho lỗi lầm của tôi cũng như tình cảm của anh dành cho em gái!"
Hàn Ân buông xuôi tay, đầu cô áp vào lồng ngực anh, tiếng tim anh đập nhanh cô có chút vui mừng. Lời nói anh thốt lên, không biết cô nên tin không? Có nên cho anh một cơ hội để chứng minh không? Hay ngược lại cô sẽ hành hạ bản thân mình, hành hạ tuổi thanh xuân sắp qua đi hết của mình?
Cô nhắm mắt, lòng cô có chút nguội lạnh khi nhớ lại khoảng thời gian trước kia: "Bạch Phí Ưu... làm sao tôi tin được anh?"
"Tôi tin tưởng tôi sẽ làm được." Bạch Phí Ưu dứt khoát trả lời.
Hàn Ân phì cười: "Anh nói như thế có ma mới tin được!"
Trời sinh ra người đàn ông ngang tàn, ngạo mạn này để hành hạ cô mà. Không hiểu tại sao người khác có thể yêu năm bảy năm, họ có thể thề sống chết rồi lại chia tay không chút do dự. Nhiều khi tự hỏi tại sao cô không được như họ? Tại sao hết tháng năm thanh xuân cô bỏ hoang phí cho một người đã chẳng cần cô?
Nhiều lúc, tim cô cứ lên xuống thất thường vì đọc được tin tức anh đi với bóng hồng này, ngày mai lại gán ghép với cô diễn viên kia, rồi sau đó cô ôm mặt khóc, thầm nghĩ rằng tại sao cô bên anh bao nhiêu năm trời, không có được anh, còn các cô gái kia lại được, có bất công với cô quá không?
"Tôi cũng tin tưởng em sẽ cho tôi một cơ hội." Giọng Bạch Phí Ưu vang lên kiên định.
Hàn Ân cảm thấy mình quá yếu lòng trước Bạch Phí Ưu, chỉ cần giọng nói trầm ấm, cánh tay rắn chắc là cô đã không ngần ngại như cá sa vào lưới.
Cô im lặng không nói gì. Bạch Phí Ưu xem như cô đã đồng ý, anh thấy nhẹ nhõm trong người. Nãy giờ, anh đã gồng người không cho mình run rẩy, giờ đây mọi thứ đối với anh đã tốt đẹp hơn.
Vòng tay anh ôm lấy cô, xoay một vòng đẩy cô dựa lưng vào cánh cửa xe, anh nhẹ nhàng kéo chiếc cằm thon của cô lên gần mình.
Cúi xuống anh đặt một nụ hôn cháy bỏng.
Hết chương 20