2.
Nói về những chuyện đã xảy ra lúc đó, thì nó hoàn toàn chỉ là một tai nạn.
Khi tôi học cấp 3, trường chúng tôi đã rất hào hứng và nói sẽ tổ chức đại hội thể thao cho tất cả học sinh tham gia.
Bạn thân tôi là người tìm các bạn có khả năng tham gia và tuyên truyền cho mọi người để đăng ký tham gia cuộc thi.
Đáng tiếc lúc đó tôi đang học năm cuối cấp 3 áp lực học tập vô cùng nặng nề, vì thế những người như tôi không sẵn sàng để dành thời gian tham gia hội thao này.
Đã đến lúc nộp đơn đăng ký nhưng các ứng cử viên vẫn chưa được quyết định.
Bạn thân của tôi rất phiền muộn về việc này.
Khi tôi đang ở đài phát thanh giữa giờ học, tôi tình cờ gặp cô ấy với cái danh sách đăng ký tham gia cuộc thi trên tay. Cô ấy thở dài và phàn nàn với tôi:
"Cuộc thi chạy đường dài chỉ còn thiếu một người. Làm sao mình có thể tìm được người cuối cùng trong một ngày chứ?"
Bởi vì cuộc thảo luận của chúng tôi quá nghiêm túc nên đã không để ý rằng lúc này chiếc micro ở phòng phát thanh chưa được tắt.
"Cậu nghĩ gì về Lâm Từ? Cậu ấy có vẻ có thể lực khá tốt đó."
"Lâm Từ? Không được đâu, lúc đầu cậu ấy nhanh vậy thôi chứ sức chịu đựng kém lắm."
Sức chịu đựng rất quan trọng trong việc chạy đường dài.
Vừa nói xong, chúng tôi chợt phát hiện đèn của cái micro đang nhấp nháy.
Cứ như thế, cuộc trò chuyện của chúng tôi lan đến mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường học không ai không biết.
Điều quan trọng nhất là trong quãng thời gian đó, mẹ của Lâm Từ đang có đam mê trong việc nấu các loại súp cho anh ăn thử.
Vào đúng buổi trưa, dì ấy mang thêm đồ ăn đến cho chúng tôi.
Chú bảo vệ bưng canh mẹ Lâm Từ mang tới, trực tiếp đứng ở cửa hô lớn:
"Em nào tên Lâm Từ? Mẹ em có tới mang súp cho em nè, nhìn trông ngon lắm đó!"
Quen Lâm Từ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của anh ấy.
Hóa ra việc mẹ chăm con trai quá mức cũng khiến cho cậu con trai ấy cảm thấy xấu hổ với mọi người xung quanh.
Và sau đại hội thể thao năm ấy, Lâm Từ đã đi du học và thậm chí còn không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thật khó để không nghĩ đến điều này. Đam Mỹ Hài
Chỉ có tôi và Lâm Từ biết chuyện gì đã xảy ra với chúng tôi sau khi tin đồn đó lan truyền.
Tôi và Lâm Từ nhìn nhau, im lặng ngầm hiểu đối phương.
Xe dừng trước nhà họ Lâm, mẹ Lâm Từ đã chuẩn bị sẵn một bữa cơm thịnh soạn và đang vui vẻ vẫy tay với tôi.
" Phàm Phàm, cháu hãy ở lại và ăn tối cùng dì đi. Tiện thể cháu và Lâm Từ có thể ôn lại chuyện cũ với nhau."
Từ nhỏ tôi đã quen thuộc với nhà họ Lâm, nhắm mắt lại cũng có thể đi đến nhà họ.
Ngửi thấy mùi thơm đồ ăn bên trong, tôi đang định gật đầu đồng ý thì có một chiếc ô tô đột nhiên dừng lại trước mặt tôi.
“Tạ Tinh Phàm, sao em lại tới đây, sao không về nhà?”
Tôi quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Tô Chiến.
Một hàng chữ nhỏ khác được nâng lên trên đầu anh.
[Con gái, chạy đi, tên c.ặ.n b.ã này lại đến phá đám rồi.]
[Không biết hắn có lắp đặt radar hay không. Mỗi lần nữ chính và nam chính chuẩn bị quay lại với nhau thì tên này lại xuất hiện.]
[Ê, tên cặn bã này có thể biến đi được không? Chỉ cần nghĩ đến thôi mình cũng bực rồi?]
Tô Chiến không có ý định dời xe đi chỗ khác, tiếp tục chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi quay lại và vẫy tay với Lâm Từ.
"Em về nhà trước, lần sau chúng ta gặp lại nhé."
Lâm Từ gật đầu, nhưng khi tôi quay đi thì anh lại ngăn tôi lại.
"Khi nào chúng ta gặp lại?"
“Tạ Tinh Phàm, nhanh lên, anh đưa em về nhà.”
Bên cạnh là Tô Chiến, người không ngừng thúc giục tôi, tôi quay người lại, bắt gặp ánh mắt của Lâm Từ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ngày mai em sẽ đến nhà anh ăn tối.”
Lâm Từ cuối cùng cũng mỉm cười.
Tôi mở cửa bước vào xe, chiếc xe chạy về thẳng tới nhà tôi.
Mãi cho đến khi biệt thự nhà họ Lâm biến mất trong gương chiếu hậu, tôi mới nhìn lại, bên cạnh liền có một tiếng cười nhạo.
"Em không biết tại sao Lâm Từ trở về. Anh ấy không còn coi em là bạn nữa."
"Em và Lâm Từ là bạn bè?"
"Chuyện hồi đó thôi, lâu như vậy rồi, em cũng đừng quan tâm cậu ta như trước nữa. Hơn nữa, hình như em quan hệ rất tốt với tên đó, với tư cách là hôn phu của em, tôi không thể đứng yên mà nhìn."
Tôi không nói gì, Tô Chiến lại liếc nhìn tôi.
"Chuyện gì thế này? Em lại mất kiên nhẫn với tôi như vậy chỉ vì tôi đưa em gái em về nhà sao?"